Oh, Boy!
Chương 4
Cô cứ nghĩ mãi về hình ảnh bé Venise. Cô bé tiến vào trong phòng thẩm phán, quàng tay quanh cổ Barthélemy, ôm hôn nó. Hình ảnh này cứ trở đi trở lại, vẫn lớp cảnh ấy, vẫn nỗi đau ấy. Cô bé này đáng lẽ phải là của cô, thứ mà cuộc sống đã từ chối ban cho cô. Josiane muốn có nó. Tự đáy lòng, cô muốn có nó.
- Chị đã quyết định thế nào về quyền giám hộ? - cô hỏi Laurence, cố nén giọng run rẩy.
Josiane Morlevent đã từng gặp cô thẩm phán hôm hai mươi tháng Một. Bây giờ cô lại ở trong căn phòng đó, vẫn trên chiếc ghế đó nhưng tình huống đã thay đổi.
- Ngay lúc này, chúng tôi đang đề nghị việc giám hộ với Barthélemy. Anh ta có vẻ sẵn sàng thuận ý - Laurence trả lời.
“Chị ta gọi nó là Barthélemy”, Josiane tức khắc nhận ra. Một chiếc nanh ghen tuông cắm sâu vào trái tim cô. Tại sao mọi người luôn yêu mến Barthélemy?
- Chị cho rằng đó là lựa chọn tốt nhất sao? - Josiane nói, giọng bắt đầu run lên.
- Vấn đề là chúng tôi không có lựa chọn nào khác - Laurence thừa nhận.
- Thế nếu tôi muốn nhận thì sao?
Cô thẩm phán nhướn mày. Vậy là, cô bác sĩ khu nhà khá giả đã đổi ý. Có thể là chẳng bao lâu nữa sẽ có thừa người nhận giám hộ bọn trẻ đây. Nhưng Laurence cũng nhớ lại thái độ yêu mến đặc biệt của Josiane dành cho bé Venise.
- Không có chuyện chia cắt bọn trẻ - cô nhắc nhở - Chúng hòa hợp và đoàn kết hoàn hảo.
- Đó cũng là điều làm tôi xúc động - Josiane nói dối - Lúc đầu, tôi đặc biệt thích con bé út, nó thật là...
Hình ảnh bé Venise ngồi trên lòng Barthélemy trở lại và cô thấy lòng dạ thắt lại.
- Con bé thật là tự nhiên - cô tiếp lời - Còn hai đứa lớn thì có vẻ thật...
Cô tìm kiếm trong vô vọng một tính từ chỉ phẩm chất nào đó mang tính khen ngợi chứ thật ra hôm đó cô thấy chúng thật kỳ cục.
- Chúng thật thú vị - cô tự tin kết luận.
- Siméon có năng khiếu đặc biệt - cô thẩm phán tự hào nói như thể cô đã có công trong việc đó vậy - Tôi đã gặp ông Philippe, hiệu trưởng trường cậu ta. Ông ấy bảo đảm rằng Siméon sẽ thi đậu bằng trung học loại giỏi. Mới chỉ mười bốn tuổi!
- Thật ấn tượng - Josiane trầm trồ vì đoán rằng cô thẩm phán bị cuốn hút bởi tư chất thông minh - Thế còn cô em kế tiếp?
- Morgane ư? Cô bé làm mất mặt cô giáo của mình khi dám chữa lỗi của cô giáo trên bảng.
Josiane Morlevent bật cười và không khí trở nên thoải mái hơn. Cô bác sĩ nhãn khoa quyết định chơi con bài chủ chốt của mình: chuyện tâm giao giữa phụ nữ với nhau.
- Tôi phải thú nhận một điều, thưa chị thẩm phán. Tôi có linh cảm là số phận đã mang những đứa trẻ này đến với tôi. Từ ba năm nay, tôi và chồng tôi đã cố sinh một đứa con. Chúng tôi thậm chí đã dùng đến phương pháp thụ tinh nhân tạo. Nhưng thật bất hạnh...
Laurence cúi nhìn tập hồ sơ. Cô cũng không thể nhờ sô cô la Nestlé mà có con được.
- Tôi năm nay ba mươi bảy tuổi - Josiane tiếp lời - Thời gian trôi thật nhanh...
Laurence thì ba mươi lăm.
- Tôi hiểu - cô nói giọng lạnh băng - Nhưng Bart là người họ hàng gần nhất của bọn trẻ nhà Morlevent.
“Bart, chị ta lại còn gọi nó là Bart!”, Josiane lẽ ra đã giậm chân vì giận dữ. Sao ai cũng ưa nó hơn chứ? Lúc nào cũng vậy, từ bé đến giờ, từ khi nó ra đời và xen vào giữa cô với mẹ. Mẹ đã yêu quý nó hơn. Mọi người luôn yêu quý Barthélemy hơn.
- Tuy nhiên, thưa cô thẩm phán, hẳn cô cũng biết rõ về Barthélemy rồi chứ?
Cơn giận dữ đã làm vỡ con đê, cuốn phăng cả cái áo pull Rodier lẫn cách cư xử thượng lưu.
- Bởi vì nói cho cùng, nó chỉ là một thằng đồng cô chuyên lượm lặt “bạn tình” trong các hộp đêm! Cô tưởng đó là mẫu người lý tưởng cho bọn trẻ sao?
Laurence mỗi lúc một thêm cứng rắn. Không ai có quyền bảo cô phải làm thế nào.
- Thưa cô - cô đáp lại giọng lạnh lùng - tôi đang hành động vì quyền lợi của bọn trẻ nhà Morlevent. Tôi không để ý đến điều gì khác.
- Thế thì cô nên xem xem Barthélemy có phải là một mối nguy hiểm với bọn trẻ không.
Những lời bóng gió qua lại ngày càng tồi tệ.
- Cô đừng trách là tôi chưa báo trước - Josiane kết luận - Tôi cũng vậy, tôi hành động vì lợi ích của bọn trẻ.
Nói rồi cô đi ra, để lại Laurence đang thèm kinh khủng vị sô cô la quen thuộc.
Nhưng như thế là thất bại. Cô chỉ làm mất lòng cô thẩm phán. Chỉ còn cô bảo trợ xã hội.
- Hẳn là tôi đã tỏ ra không dễ ưa gì vào lần gặp trước - Josiane Morlevent nói ngay khi vừa ngồi xuống trước mặt Bénédicte.
Họ gặp nhau tại một nhà hàng ở quận XI.
- Tôi biết, tôi biết. Có lúc tôi không dễ ưa gì - Josiane cố giải thích - Nhưng tại hôm đó tôi có cảm giác bị gây sức ép, mà bản tính tôi thì rất độc lập.
Bénédicte đồng ý. Cô cũng vậy.
- Nhưng tôi không phải người vô tình. Thảm kịch mà bọn trẻ Morlevent phải trải qua khiến tôi rất xúc động - Josiane nói thêm - Tôi muốn được làm điều gì đó cho bọn trẻ.
Bénédicte lập tức bị mắc bẫy. Chuyện tình cảm mủi lòng vốn là sở trường của cô. Cô cười chan hòa với Josiane.
- Thật vừa đúng lúc. Chúng tôi đang tìm những người hảo tâm để lập thành hội đồng gia đình. Nhưng mẹ bọn trẻ sống đơn độc đến mức cho tới nay chúng tôi mới chỉ có bà gác cổng khu nhà nhận nuôi bé út. Nhưng bà ấy là người chỉ biết đọc chút ít...
Josiane tỏ vẻ vô cùng hứng thú. Thật ra cô không nghe gì cả.
- Cô không thấy lạ về việc giao quyền giám hộ cho một người như Barthélemy sao?
- Sao cơ? - Bénédicte hỏi - À vâng, tôi hiểu điều chị muốn nói...
Cô đã không dám đề cập đến vấn đề này với cô thẩm phán. Cô muốn nhìn vấn đề một cách chung chung.
- Chị cũng biết đấy, xã hội ngày càng phát triển, nhiều điều đã thay đổi. Với luật hôn nhân mới, hẳn người ta sẽ cho phép những cặp đồng tính được nhận con nuôi thôi.
- Tôi cũng có tư duy đổi mới như cô - Josiane trấn an - Hơn nữa, đó là chuyện riêng của Bart.
Bénédicte luôn miệng tán đồng “đúng vậy, đúng vậy”. Rộng lượng, tôn trọng sự khác biệt là triết lý sông Cơ Đốc giáo nơi cô. Vì vậy, cô thật bất ngờ khi nghe Josiane kết luận:
- Vấn đề là Barthélemy la cà tán tỉnh đủ mọi loại người trong các hộp đêm và dẫn họ về nhà. Cô hình dung được chuyện này ảnh hưởng đến bọn trẻ thế nào rồi chứ? Đến bé Venise chẳng hạn?
Bối rối, lần này Bénédicte phủ nhận “không, không”.
- Chị an tâm - cô lắp bắp - Bart cư xử hoàn toàn bình thường với bọn trẻ. Anh ta đã dẫn chúng đi xem phim Anh bạn Joe của tôi hôm Chủ nhật rồi. Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.
“Cô ta cũng gọi nó là Bart”, Josiane nhận ra, giận sôi lên. Nhưng cô cố che giấu cơn giận dữ và tỏ vẻ lo lắng.
- Tôi hy vọng là cô có lý.
Rồi cô thở dài.
- Tôi không hình dung được là công việc của cô lại tế nhị đến vậy. Tựu chung, cho dù có điều gì xảy đến với bọn trẻ thì cô cũng phải chịu trách nhiệm về mặt tinh thần.
Vừa nói mấy câu an ủi đó, Josiane vừa trả tiền cà phê và bày tỏ muốn đón Venise đến chơi vào một ngày cuối tuần.
- Tôi có một biệt thự ở Deauville. Con bé cần thay đổi không khí một chút.
Bénédicte, tâm trí vẫn đang rối như tơ vò, hứa là sẽ nói lại với bé Venise.
Bọn trẻ nhà Morlevent không nghi ngờ gì về nguy cơ bị chia đàn sẻ nghé. Chúng chỉ biết rằng Venise được mời đến chơi nhà Josiane. Thứ Bảy tuần kế tiếp, Bart gọi điện cho ông Mériot, giám đốc trại trẻ. Venise để quên búp bê Barbie và Siméon quên cuốn Khế ước xã hội ở nhà anh. Anh sẽ mang trả lại bọn trẻ.
- Ôm hôn em nào! - Venise ra đón anh và dang hai tay lên cao trong tư thế của một nữ ngôi sao màn bạc.
Ba đứa trẻ nhà Morlevent túm tụm trong căn phòng bé xíu của hai chị em và bình thản đón người anh cả.
- Cái động tí xíu này của các em xinh xắn quá nhỉ - Bart đùa - Này, sách của cậu đây, thần đồng.
Như thường lệ, Siméon ngồi trên sàn, lưng tựa vào tường. Cậu với tay nhận cuốn sách. Barthélemy chọn một chỗ ngồi trên giường, giữa đám thú bông. Trên giường đối diện, Morgane ngồi xếp bằng, làm bài tập. Trên bậu cửa sổ, Venise xếp nằm một dãy năm con búp bê Barbie của bé.
- Này bé ngốc, búp bê của bé này - Bart nói và lăng con búp bê về phía Venise.
- Em xin - bé nói và chộp lấy con búp bê - Em sẽ cho nó yêu con búp bê còn một mình kia.
- Oh, boy! - Barthélemy kêu lên ngạc nhiên và nhận ra rằng đúng là các cô búp bê Barbie đang ngủ với nhau từng đôi một - Này các cô, con gái mà yêu nhau thế à!
- Tại vì em không có búp bê Ken mà - Venise giải thích.
- Anh thấy chị gái[6] của anh thế nào? - Siméon hỏi Bart.
Chàng thanh niên lại mỉm cười khoe đôi má lúm đồng tiền. Anh thật sự yêu mến bé Venise.
- Con bé quá tuyệt còn gì - anh nói.
- Em nói về chị gái Josiane của anh đấy - Siméon lưu ý.
- Chị ta thì không tuyệt chút nào - Bart sửa lại.
- Chị ấy muốn mời Venise đến nhà nghỉ ở Deauville.
- Ôi giời, có chuyện hay đây - Bart nhăn nhó.
- Anh không thể cố gắng thỉnh thoảng nói cái gì đó mạch lạc một chút à? - Siméon la lên.
- Được, thưa đại ca. Josiane đã từng xin ông già Noel ban cho một người chồng, một ti vi plasma, một biệt thự ở Deauville cùng một bé gái tóc vàng xinh xắn. Và ông già Noel đã không đọc hết danh sách xin quà tặng đó.
Josiane không ưa em trai mình chừng nào thì Bart cũng ghét cô đủ chừng đó.
- Chị ta sẽ bắt cóc Venise đấy - Bart dự báo, tỏ ra không hoàn toàn ngu ngốc.
- “Bắt cóc” nghĩa là gì? - Venise hỏi.
Morgane rời mắt khỏi cuốn vở bài tập.
- Nghĩa là nhốt bọn trẻ con lại.
Venise rú lên:
- Em không đi Deauville nữa đâu!
Siméon thấy cần phải kiểm soát lại tình hình.
- Hội pow-wow nào - cậu quyết định.
Ngay tức khắc, ba đứa trẻ đã ngồi xếp bằng trên sàn, quàng chăn quanh người.
- Các em làm gì thế? - Bart hỏi.
Morgane giải thích:
- Chúng em thường làm thế này khi phải quyết định điều gì đó.
- Hay quá - Bart tán dương - Cho anh tham gia nhé?
- Được - Siméon nói - Nhưng những người ngu ngốc chỉ được nói sau cùng.
- Cảm ơn đã nhắc nhở - Bart vừa nói vừa trườn nhanh từ giường xuống sàn nhà.
Siméon điểm lại tình hình:
- Bố chúng ta đã nhận Josiane Morlevent là con.
- Nhận ở đâu? - Venise dại dột hỏi.
- Đã giải thích với em một lần rồi còn gì? - hai anh chị lớn hơn trừng mắt nhìn bé út.
Cô bé chụm hai tay che miệng để thu lại phát ngôn sai lầm.
- Xì! Người đâu mà ngốc thế không biết - Bart than thở.
- Lại được cả anh nữa hả? - Venise vặc lại và ra dấu cho anh ngậm miệng lại.
- Vậy Josiane là con nuôi của bố chúng ta - Siméon nói tiếp - Chị ấy vì vậy sẽ không bắt cóc Venise. Như thế là phi lý.
- Nghĩa là ngu ngốc - Morgane giải thích.
- Nhưng cá nhân anh thấy chị ấy thật là không hay khi chỉ mời mỗi Venise mà không mời chúng ta.
Barthélemy giơ tay như xin phát biểu trong lớp học.
- Josiane đua đòi làm sang lắm. Chị ta sẽ không chịu đi dạo khắp Deauville với hai người có cái tai voi Dumbo và mũi dài ngoằng như cán chảo đâu.
- Nếu anh không thấy ngượng vì sự có mặt của chúng tôi thì hẳn anh cũng đã không bắt chúng tôi đóng vai con của cô hàng xóm - Siméon vặn lại - Anh mới là đua đòi làm sang đó.
Hai anh em lại nhìn nhau mắt đấu mắt.
- Siméon, anh đừng nói tệ thế về Bart - Venise nói dỗi - nếu không em sẽ vẽ cho anh hình con quỷ đấy.
- Đúng rồi, vẽ cho nó một con quỷ đi - Bart hưởng ứng giọng trẻ con.
Venise đứng dậy, chực làm theo lời anh cả ngay. Siméon cảm thấy muốn khóc òa lên. Cậu phải vặn mạnh cổ tay để kìm lại.
- Không, anh đùa đấy! - Bart cứu vớt tình thế.
Anh vỗ vai Siméon:
- Đừng làm mặt thế... Thỉnh thoảng cũng phải đùa chút chứ, phải không?
Thay vì câu trả lời, Siméon giáng một cú đấm vào giữa ngực Bart. Siméon tự làm đau mình nhiều hơn là có thể làm đau Bart nhưng Bart giả vờ gập người lại vì đau đớn. Venise chợt chạy đến cứu Bart và đánh Siméon. Còn Morgane thì khóc váng lên.
- Xin lỗi, xin lỗi - một giọng nói vang lên.
Cô thẩm phán đang đứng đó. Siméon đứng dậy dựa lưng vào tường. Barthélemy thì túm lấy bé út để bé khỏi đá vào Siméon nữa. Nhưng Morgane thì vẫn đang khóc rống lên.
- Cháu đau ở đâu à? - cô thẩm phán hỏi.
- Là vì cháu có đôi tai, đôi tai... - Morgane khóc nấc lên.
- Em nín đi - Siméon nói nhỏ với em gái.
- Cháu có đôi tai voi Dumbo! - cô bé vỡ òa.
- Anh Siméon đã đánh Bart - Venise tố cáo.
- Bởi vì Bart thật... Bart thật... thật độc ác - cô em thứ thổn thức.
Cô thẩm phán quay sang phía người anh cả.
- Anh giải thích chuyện này thế nào, anh Morlevent?
Barthélemy đứng nghiêm trang, hai tay chắp lại phía sau như thể một đứa trẻ ngoan đang tỏ ra bối rối. Siméon muốn cứu anh ra khỏi tình huống này.
- Không có gì nghiêm trọng đâu - cậu nói và làm vẻ ân hận - Bọn cháu đã cãi nhau, Morgane và cháu. Barthélemy muốn can thế là cháu đã đánh anh ấy.
Bọn trẻ im lặng đồng lõa với lời nói dối của Siméon.
- Cậu thế là không được rồi - Laurence trách nhẹ và nghĩ rằng những đứa trẻ có năng khiếu đặc biệt hẳn là luôn cá tính một chút - Nhân thể anh cũng đang ở đây, anh Barthélemy, tôi muốn nói chuyện với anh, cả cậu nữa.
Cô thẩm phán đã không còn gọi là “Morlevent” nữa mà là “anh Barthélemy”. Tình hình như vậy chắc là đã ổn rồi. Bart nháy mắt với Laurence nhưng cô vờ như không nhận thấy.
- Chúng ta đi nào, Siméon - cô nói thêm.
Cả ba đi vào phòng ông giám đốc.
- Siméon - cô thẩm phán bắt đầu - tôi đến để thông báo rằng hiện có hai người có thể nhận giám hộ cậu và hai em gái. Thừa thãi chút thì càng thoải mái phải không nào.
Cô mỉm cười khi thấy hai anh em trai đang đứng cùng ở tư thế hai tay khoanh trước ngực, mày nhíu lại.
- Ngón bịp này là sao? - Bart sừng sộ - Người kia là ai?
- Chị gái anh.
- Thật quá đáng! - Bart kêu trời - Từ xưa đến giờ lúc nào chị ta cũng thế. Ngay khi tôi có một đồ chơi mới, chị ta cũng phải có. Nhưng tôi, tôi mới là người giám hộ. Phải không?
Siméon và cô thẩm phán nhìn nhau, ngạc nhiên đến rụng rời.
- Đợi đã - Bart đột nhiên lo lắng nói - Tôi sẽ không làm gì ngu ngốc nữa. Đây là em trai tôi và hai em gái của tôi.
- Không ai phản đối điều đó - Laurence nói - Nhưng giám hộ là một trách nhiệm nặng nề cần phải chia sẻ. Vì thế người giám hộ có thể cần đến một người trợ giúp, một người thay thế giám hộ.
- Chị muốn tôi chỉ là người thay thế thôi, phải vậy không? - Bart gào lên - Oh, boy! Lại là Josiane điều khiển mọi việc đây mà.
Cô thẩm phán cuối cùng cũng có thể trấn an Barthélemy. Không ai có thể tranh vị trí anh cả của anh. Về quyền giám hộ thì chưa có quyết định cuối cùng. Bọn trẻ sẽ tự lựa chọn. Sau đó Laurence đi gặp Morgane và giải thích cho cô bé rằng đẩy bờm tóc ra phía sau vành tai không phải là một ý hay. Rồi cô khen ngợi Venise về bức vẽ con quỷ bé vừa vẽ, mà không nấn ná ở dòng lời bình viết chữ in phía dưới “SIMÉON ĐỒ NGU NGỐC”.
Khi ra tới phố, cô nhẹ nhõm nghĩ: cũng thật may vì cô không có con cái, anh chị em gì. Ít ra thì với thanh sô cô la, cô có thể kiểm soát được tình hình của nó; trong khi các chuyện trong gia đình thì...
Josiane Morlevent đã tỏ tín hiệu ngay lập tức. Ngay vào bữa ăn tối thứ Hai, cô gọi điện đến trại trẻ Folie-Méricourt và mời Venise đến chơi nhà ở Deauville. Bé út, khá hãnh diện vì đã nhận được lời mời, trở về bàn ăn và nói với hai anh chị lớn:
- Em sẽ đi xem biển với Josiane.
- Hay lắm - Siméon nói - Nhưng nếu em tỏ ra quá dễ thương với Josiane, chị ấy sẽ muốn giữ em lại thường xuyên hơn. Thế thì anh chị sẽ không được gặp em nữa.
Đôi mắt Venise ngấn nước. Bé muốn đi xem biển nhưng bé không muốn bị bắt cóc. Cuối cùng bé cũng tìm ra giải pháp:
- Em sẽ tỏ ra dễ thương MỘT CHÚT thôi.
Nhưng Venise mới năm tuổi. Chỉ cần cưng nựng, ôm hôn đã đủ làm bé vui vẻ, cũng có thể là chiếc xe ô tô đẹp, khu biệt thự, khu vườn nữa... Josiane thì lần đầu biết thế nào là hạnh phúc; được đi dạo tay trong tay trên đường phố Deauville với một bé gái. Mọi người đều phải ngoái nhìn Venise, đôi má ửng hồng trong gió biển lộng, đôi mắt ngời sáng thích thú khi đứng trước cái đu quay, bé điệu đà bắt chước dáng dấp của các ngôi sao trên sân khấu.
- Con bé thật đáng yêu quá - Josiane luôn miệng nói với chồng - Anh không thấy thế sao, François?
Lúc đầu François Tanpié có phần dè dặt với cô bé như anh ta vốn từng cảnh giác với tất cả những gì thuộc về họ Morlevent. Barthélemy đeo hoa tai, giọng ẻo lả và làm đủ trò gàn dở đã từng là một cơn ác mộng đối với anh ta. Nhưng khi Venise đưa anh ta bức vẽ với hình một trái tim và nói “bởi vì em yêu quý anh” thì François bất hạnh thực sự nhũn ra trước vẻ duyên dáng của đôi mắt xanh nước biển kia. Buổi tối, bé chạy đi chạy lại giữa hai ông bà chủ nhà và ôm hôn từng người một cách khá công bằng. Thế nên, vào tối Chủ nhật, thật là một cực hình khi phải đưa bé trở lại trại trẻ Folie-Méricourt.
- Bé yêu đáng thương! Trong cái nơi tồi tàn kinh khủng ấy - Josiane rùng mình.
Trên đường về, trong khi Venise đang thiêm thiếp ngủ, Josiane và chồng nói về chuyện quyền giám hộ, nuôi giữ và nhận con nuôi. Khi họ nói về Barthélemy, bé liền để ý lắng nghe, hai mắt vẫn nhắm như ngủ.
- Tạm biệt bé yêu, kho báu của chị - Josiane thì thầm chực khóc - Chị sẽ trở lại đón em vào cuối tuần sau. Đến lớp ngoan và ăn nhiều nhé!
François Tanpié, hẳn đã hoàn toàn rối bời, luôn miệng gọi bé là “công chúa tóc vàng xinh đẹp”.
- Hôn tạm biệt nào - bé nói vẻ buồn ngủ.
Bé thấy thật hài lòng khi lại được nằm trong cái tổ bé nhỏ của mình với chị gái.
- Thế nào? - Morgane hỏi - Biển đẹp không?
- Thì đẹp - Venise nói uể oải.
Bé bắt đầu thay quần áo. Giữa chừng, khi đang ngồi bên mép giường bé chợt hỏi.
- Thằng ái, thằng đồng cô nghĩa là gì?
Morgane không chắc là hiểu đúng từ này.
- Em hỏi anh Siméon đi.
Vào bữa sáng hôm sau, Venise báo cáo tỉ mỉ hai ngày nghỉ cuối tuần với anh trai mình.
- Em sẽ quay lại đó vào cuối tuần tới - Venise kết luận.
Siméon lắc đầu, vẻ không hài lòng.
- Em thấy không, Josiane bắt đầu chia rẽ chúng ta. Em lại tỏ ra dễ thương quá rồi chứ gì.
- Nhưng em chỉ vẽ cho chú François có MỘT trái tim thôi mà - Venise chống chế.
Siméon và Morgane nhìn nhau buồn bã. Vẻ ngây thơ của bé út không làm các em vui được nữa. Người lớn đang tìm cách chia rẽ anh em chúng.
- Có phải Barthélemy là một tên đồng cô không? - chợt vang lên giọng trong trẻo của Venise.
- Suỵt! - Siméon ra hiệu và kín đáo quan sát phản ứng của mọi người ở bàn ăn xung quanh - Em nghe nói thế ở đâu?
- Trong xe ô tô. Josiane nói thế.
Có vẻ như bé chưa hiểu lắm những điều mình nghe được.
- Thế đồng cô nghĩa là gì nào? - bé thì thầm hỏi. Khác với mọi lần, Siméon đã lưỡng lự trước khi trả lời. Cuối cùng cậu khẳng định:
- Là một cậu con trai mang hoa tai.
Đầu óc thông tuệ của Venise ngay lập tức suy diễn.
- Vậy thì hẳn là Josiane không thích hoa tai rồi.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp