Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 13


Chương trước Chương tiếp

Tuy rằng phải trải qua trùng trùng trắc trở, thế nhưng tốt xấu gì hợp đồng cũng đã kí kết thành công, vì vậy vào buổi tối, Lâm Nhiên liền mời mọi người đi tắm suối nước nóng. Cơ mà, tới nơi rồi mới biết được, cái suối nước nóng nổi tiếng kia hôm nay lại đóng cửa sửa sang trùng tu lại, thật không may nha!

Sau Lâm Nhiên lại đề nghị, dù gì cũng không phải là đi tắm sao, gần đó có tòa nhà bên trong có hồ bơi, bởi vì gần suối nước nóng nên nước cũng khá ấm, hiện tại bơi cũng không sợ bị lạnh. Khách hàng người Nhật bản gật đầu đáp ứng sau, một đám người kéo nhau tới hồ bơi.

Lâm Nhiên cấp mỗi người mua một bộ áo tắm, ta thì chọn bộ áo liền váy kín đáo nhất, mà Giang thư kí cùng mỹ nữ trợ lý đều chọn bikini nóng bỏng mắt. Thay áo tắm rồi ta mới phát hiện, ngoại trừ ta là một vùng bình nguyên bằng phẳng mặc áo tắm với không mặc cũng như nhau thì, hai vị mỹ nữ kia vóc người đều cực ‘hot’ khiến đàn ông chỉ cần liếc mắt một cái liền máu mũi chảy ròng ròng a!

Vì vậy đương lúc hai mỹ nhân thoải mái đi ra ngoài, ta lại rụt rè rất không tự nhiên lấy tay che che lấp lấp bộ ngực từ từ đi tới cạnh bể bơi. Mới vừa đi không xa, liền nhìn thấy Lâm Nhiên đứng đó. Hắn tuy rằng làm người hơi thúi một chút, mồm miệng độc ác một chút, tâm địa nhỏ nhen một chút, bất quá ngoại hình quả thực không chê vào đâu được. Thân hình tam giác ngược tiêu chuẩn, cơ bụng sáu múi rắn rỏi, tay chân thon dài, vóc người này không đi làm người mẫu thật có điểm đáng tiếc!

Ta còn đang ở nơi nảo nơi nao suy nghĩ ‘phóng túng’, Lâm Nhiên lại nhìn ta nhếch lên nụ cười trào phúng: “Xì, có cái gì mà che a, yên tâm, coi như bây giờ có đem cô ném vào giữa đám đàn ông cũng tuyệt đối không có người nào hoài nghi cô là phụ nữ đâu!”

-_-#

Ta quyết không nhìn hắn, trừng mắt một phát tiếp tục đi tới bể bơi, vừa đi vừa nhịn không được quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy hai mỹ nữ đứng ở bên cạnh hắn thản nhiên nói cười, phối hợp với khuôn mặt mê hoặc nhân tâm của hắn, ân, thật đúng là cảnh đẹp ý vui a…tuy rằng cảm thán nhưng sao trong lòng lại có cảm giác hơi chua xót…

Tham luyến phong cảnh mỹ nữ cùng soái ca hậu quả thật không hay, ta chỉ lo quay đầu lại nhìn, không có chú ý phía trước, chờ ta một chân lọt xuống bể bơi nhận ra đã muộn. Đáng trách chính là ta ngã xuống chỗ nước cũng không sâu, vốn ta cũng biết bơi chó một chút, thế nhưng sự việc xảy ra quá đột nhiên, ta thoáng chốc bị uống nước mấy ngụm nước căn bản không kịp phản ứng, vì vậy ta ba chân bốn cẳng vùng vẫy giãy dụa được một lúc hết hơi liền trực tiếp chìm xuống.

Khi ta bị nước sặc đến hầu như sắp ngất xỉu, đột nhiên thấy có gì đó bắt được hai chân ta, ta giật mình một cái lập tức thanh tỉnh! Mẹ ơi, lẽ nào đây là ma da (*nguyên văn là thủy quỷ) trong truyền thuyết kéo chân người sắp chết xuống địa ngục sao?! Không nên a, ta còn không có sống đủ đâu!

Trong chốc lát dục vọng cầu sinh mãnh liệt trỗi dậy khiến ta liều mạng phản kháng, cuối cùng hai chân cũng thoát ra được, ta hung hăng hướng con ma đó đạp một cước xong mượn phản lực một hơi vọt tới mặt nước, lập tức hớp một ngụm bơi chó vào.

Ta vừa bò lên trên bờ thì Giang thư kí cùng mỹ nữ Nhật bản lo lắng xông tới.

“Phương Nam cô không có việc gì chứ?”

Ta khoát tay từng ngụm từng ngụm thở dốc, thực sự là sặc chết ta, thiếu chút nữa là gặp diêm vương rồi!

“Di? Sao chỉ có mình cô vậy? Lâm tổng đâu?” Giang thư kí lại hỏi.

“Gì? Lâm tổng gì cơ?”

“Cô không biết ư? Lâm tổng xuống dưới cứu cô mà! Sao chỉ có cô lên bờ vậy? Lâm tổng đâu? !” Giang thư kí vừa nghe nói ta không biết vành mắt đã đỏ hoe.

Ta ngẩn ngơ — hắn cứu ta?

Lúc này trên mặt nước đột nhiên lao ra một thân ảnh, Lâm Nhiên cố sức bơi tới bên cạnh bể bơi từng thở dốc như muốn ngất xỉu.

Hai vị mỹ nữ cùng vị khách Nhật Bản nhanh chóng tiến lên quan tâm hỏi thăm, Lâm Nhiên khoát khoát tay, qua một lát, quay đầu lại tàn bạo trừng mắt ta, trong ánh mắt như muốn phun hỏa: “Phương — Nam? ! Cô, cư, nhiên, dám, đá, tôi?!”

Ách, ta đá hắn? Lẽ nào nói. . . Cái tên ôm lấy chân ta mà ta tưởng là ma da đó chính là Lâm Nhiên xuống cứu ta ư? = =

“Cái kia. . . Xin lỗi a, tôi không biết là anh a, thực không phải. . .”

Lâm Nhiên vung tay lên cắt phăng, chỉa vào mũi ta nói: “Phương Nam! Cô quả thực không phải là phụ nữ! Đời này tuyệt đối không có người đàn ông nào muốn cưới cô! Ai coi trọng cô chính là bị mù!” [Anh mù chứ ai? Hừ!]

Ta nhìn gương mặt hắn tràn ngập phẫn nộ trong nháy mắt đầu óc trống rỗng. Đột nhiên giữa không gian có một đạo thanh âm bén nhọn mãnh liệt đâm vào tai ta nhức nhối: “Phương Nam cô căn bản không phải nữ nhân! Cô đời này khẳng định không có người nào bị mù muốn cưới cô!”

Như có một cây búa hung hăng nện xuống ngực, đau đớn đến khiến ta thở không nổi, lệ sắp trào ra khóe mi.

Chung quanh lặng ngắt, mấy người Nhật bản hai mặt nhìn nhau, mà Giang thư kí ngẩn ngườimột lúc xong liền nhanh chóng nói: “Lâm tổng xin bớt giận, Phương Nam cũng không phải cố ý, Sơn Điền tiên sinh còn đang ở đây. . .”

Lâm Nhiên lập tức hít sâu một hơi, mỉm cười đối với Sơn Điền tiên sinh bọn họ thầm thì, Sơn Điền tiên sinh cười ha ha, sau đó phảng phất như cái gì cũng chưa phát sinh, mọi người cùng nhau nói cười vui vẻ, cả khách lẫn chủ đều vô cùng tận hứng. Buổi tối nọ, ta nghe bọn hắn nói huyên thuyên gì đó ta không hiểu, chỉ biết phụ họa cười to, lúc hợp thời thì vỗ tay trầm trồ khen ngợi, vẫn cười đáp như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là, thẳng đến ngày thứ hai lên máy bay trở về, ta với Lâm Nhiên cũng không có mở miệng cùng đối phương nói một câu nào.

Ngồi trên máy bay, ta nhắm hờ mắt, dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy sườn mặt Lâm Nhiên vẫn như cũ anh tuấn động lòng người, khiến mấy cô nữ tiếp viên hàng không liên tục nhìn trộm. Ngoài cửa sổ từng đám mây trắng lướt qua, mềm mại giống như kẹo đường mà khi còn bé ta yêu nhất. Ta nhớ tới trước khi đi An Hảo nói muốn ta nắm chặt cơ hội áp đảo Lâm Nhiên, lại nghĩ tới lúc mười ngón tay hai ta lồng vào nhau thì trái tim ấm áp cùng bối rối, tự giễu cười cười.

Một chuyến đi công tác, chúng ta cũng không giống như trong tiểu thuyết từ cừu nhân biến thành vợ chồng, mà châm chọc thay chỉ một câu nói liền biến thành người xa lạ.

Ta về đến nhà thì An Hảo còn chưa có tan tầm, muốn ngủ một giác, nhưng thế nào cũng ngủ không được. Thấy trên bàn chủ cho thuê nhà lưu lại cái radio cổ xưa, ta đứng dậy ấn nút mở, nương theo tiếng dòng điện chạy “Tu tu”, một khúc 《 Ái tình thay đổi 》 chậm rãi phát ra. Lúc ca khúc này mới ra, ta cùng An Hảo đều cực kì yêu thích, cũng vì đây là ca khúc chủ đề của một bộ phim điện ảnh rất hay. Từ rạp chiếu phim đi ra, hai người rất không khống chế được la hét gào khóc …

An Hảo giống như bị đau răng phiền muộn nói: “Phương Nam Nhân, chuyện tình yêu của hai ta có phải sẽ giống như vậy hay không a, đổi tới đổi lui luôn luôn không gặp được đúng đối tượng. Nếu như sau này gả không ra làm sao bây giờ?”

Ta cũng dùng ngữ khí đó đáp lại nàng: “Thôi đi, làm gì có chuyện ngươi gả không ra, về phần ta, phỏng chừng sau này phải gia nhập vào đội quân chuyên hẹn hò mất.”

Lúc đó, ta ngưỡng nhìn bầu trời xanh thẳm trên đỉnh đầu, nhớ tới một thiếu niên da trắng như ánh trăng, nhất thời lòng đầy chua xót.

Có người nói, mỗi người đều phải gặp qua một người như vậy, giống như là kiếp nạn từ bé của ngươi. Mà kinh quan người này rồi, lúc gặp gỡ người khác, sẽ dễ dàng chấp nhận hơn (1).

Bên tai vang lên câu nói lạnh lùng trào phúng của Lâm Nhiên, giống như một con dao cùn, chậm rãi mà hung hăng cứa rách trái tim ta. Ta nhận ra, trước đây có lẽ là do ta cố chấp không chịu đối mặt hiện thực. Cứ nghĩ ta cũng sẽ giống một khối ngọc thô, đến lúc sẽ có người phát hiện ra ánh sáng rực rỡ của mình. Mà một ngày nào đó, ta sẽ bước ra từ câu chuyện cổ tích, cùng hoàng tử sống hạnh phúc tới già…

Thế nhưng cô bé lọ lem mãi mãi chỉ có trong truyện cổ, nàng có một dung mạo mỹ lệ, một đôi giày thủy tinh xinh đẹp; còn ta chỉ là một tên giống như tiểu tử, mang giày cao gót cũng sẽ té ngã. Trên đời hoàng tử có rất nhiều —— bao gồm Lâm Nhiên, chỉ là, bọn họ cũng không thuộc về ta. Có thể, ta cũng nên thử cùng người khác gặp gỡ, thử chấp nhận. Chấp nhận người khác, chấp nhận bản thân, chấp nhận nửa cuộc đời còn lại của chính mình…

Vì vậy ta dứt khoát đứng lên chuyển tới kênh mà 5-6h chiều nào cũng phát chương trình “Kết bạn bốn phương”. Mỗi khi phát thanh viên giới thiệu xong một người, ta đều ghi nhớ lại, đương nói đến một vị Trương tiên sinh thì, ta nghe điều kiện của hắn xong liền vỗ bàn — chính là người này! Bật dậy gọi điện thoại cho tổng đài hỏi phương thức liên hệ đồng thời cấp tốc gởi tin nhắn hẹn thời gian cùng địa điểm gặp mặt.

Buổi chiều ngày thứ hai, ta tan ca sớm, trước khi đi cùng chị Lý đánh tiếng bắt chuyện nói ta muốn đi hẹn hò, nếu như có boss tới thì nói ta hơi khó chịu phải đi ra ngoài mua thuốc. Sau rốt ta đến thẩm mỹ viện trang điểm sửa soạn, đem mái tóc ngắn ngủn bình thường vẫn bù xù như tổ chim của ta bới lại gọn gàng, phối hợp với y phục mà An Hảo giúp ta lựa, ân, hẳn là cũng có thể gặp người!

Dựa theo địa điểm trong tin tức ta khó khăn lắm mới tìm được nhà hàng nọ, tại quầy tiếp tân hỏi thăm liền tìm được phòng đã hẹn.

Đẩy ra cửa phòng, người ở bên trong vừa ngẩng đầu, ta sửng sốt một chút vội xua tay nói: “Không có ý tứ, tôi đi nhầm. . .”

Rời khỏi đó đóng cửa lại, ta ngẩng đầu nhìn số phòng trên cửa, là 306 không sai a. . . Thế là ta liền gọi điện thoại cho đối phương hỏi, đối phương khẳng định nói cho ta biết là 306, đồng thời báo đã tới rồi, đang ngồi đợi ta. Ta đứng ở cửa bồi hồi một lúc lâu, nhớ tới câu nói của Lâm Nhiên, khẽ cắn môi quyết định đẩy cửa đi vào.

Ta hướng tới người đối diện xả ra một nụ cười: “Xin chào, tôi là Phương Nam.”

Hắn gật đầu: “Chào cô, tôi là Đại Vĩ.”

Lòng ta lạnh băng, thật là hắn sao. . .

Nhìn vị “Thanh niên tài tuấn” trong miệng phát thanh viên đang ngồi đối diện:

“Phi thường có phong độ đàn ông” — mặt đen như Bao công xác thực không thể là phụ nữ rồi.

“Vóc người thon thả cân đối, rất chuẩn” — tay chân nhìn như dân chạy nạn Phi Châu, ưm, quả thực rất gầy, tại cái thời đại mà khúc củi nhóm lửa được cho là tiêu chuẩn cái đẹp thì, nếu như hắn là phụ nữ—cũng miễn cưỡng có thể nói vóc người “chuẩn”.

“Phi thường nho nhã, có dáng vẻ thư sinh” — được rồi, chấp nhận cái kính to như bông hoa đeo trên mũi chiếm hết hai phần ba khuôn mặt hắn coi như là nho nhã dáng vẻ thư sinh đi!

“Khuôn mặt rất thâm thúy, ngũ quan rất lập thể” – mặt ngựa hé ra đôi mắt to lồ lộ, xương gò má thì cao vút mà hai má lại hóp vào, xác thực “rất thâm thúy, rất lập thể” a. . .

==

Đôi ta mắt to trừng mắt nhỏ một lát sau, Trương tiên sinh đỏ mặt chuyển tầm nhìn, đưa thực đơn cho ta: “Phương tiểu thư thích ăn cái gì thì cứ gọi, không cần khách khí.”

Được thôi, ta cũng rất không khách khí chọn một loạt món đắt nhất, khi ta đem thực đơn cho người phục vụ, liếc thấy Trương tiên sinh nguyên bản khuôn mặt hắc đen – đỏ, đen – đỏ chuyển sang trắng – đen, trắng – đen. . .

Thức ăn được dọn lên, chúng ta liền bắt đầu ăn, ta vừa định mở miệng hỏi thăm một chút tình hình của hắn, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, vừa nhìn thấy người đi vào, ta dại ra, cứng đờ mặt!

(1) câu này hơi khó edit, đại loại là, trong cuộc đời bạn sẽ gặp một mối nghiệt duyên khiến bạn đâu khổ mà nhất định phải trải qua, vượt qua rồi sẽ tìm được hạnh phúc, nếu không thì sẽ luôn gặp trắc trở (cái này là ta nghe kể, thấy cũng tương tự nên đưa vào ^^)


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...