Tiếng động quá lớn, cho dù nhắm hai mắt, Giang Tri Hỏa cũng biết phòng bên có người tới.
Anh dứt khoát không mở mắt, hai tay hai chân mềm nhũn, thuận thế ngã vào trong lòng ngực Nhan Mộ.
Giang Tri Hỏa: "Nhan ca, cậu cố lên, tôi say rồi."
Nhan Mộ: "......"
Ban công bên cạnh Ôn Đạt cùng Khuất Tiêu ngốc lăng hồi lâu, nhìn thấy cả người Shin vô lực mềm xuống, cái trán để ở bả vai Nhan Mộ, hình như là ngủ rồi, mà Nhan Mộ vẻ mặt lạnh lùng chuyển hướng bọn họ, ánh nhìn thoáng qua nhưng lạnh như băng, đem Shin đỡ vào trong phòng.
Giang Tri Hỏa giả bộ say đến mức không thể tự đi đường, mở một con mắt, nói với Nhan Mộ: "Lấy cá tính của ông chủ, hai người bọn họ một hồi khẳng định sẽ lại đây, hắn ta vẫn luôn cho rằng tôi là Alpha, chuyện biến O trước đừng nói, bịa cho qua đi, giao cho cậu!!"
"......" Nhan Mộ cắn răng, "Cậu muốn bịa thế nào?"
Giang Tri Hỏa ở trên sô pha nằm xong, rất không biết xấu hổ thừa nhận: "Cái này cậu không thể hỏi tôi nha, nếu tôi mà biết thì tôi cũng không giả say đúng không? Cố lên, học thần không có gì không làm được."
Vừa nói xong, khoá cửa phát ra tiếng động, khóa cảm biến kêu "Tích" một tiếng.
Giang Tri Hỏa nhanh chóng nhắm mắt lại, trịnh trọng nói: "Nhan ca, tự giải quyết cho tốt."
Nhan Mộ: "......"
Căn bản không có thời gian để hắn mạnh mẽ đem Giang Tri Hỏa kéo dậy, không quá hai giây, Khuất Tiêu cũng đã dẫn đầu vọt vào tới: "Nhan thiếu, Nhan thiếu, Nhan thiếu?!"
"Im lặng chút." Nhan Mộ trừng hắn ta.
Khuất Tiêu lúc này mới chú ý tới bên bàn dài kia có cô gái đang nằm......