Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Chương 21: Trầm luân vì ai


Chương trước Chương tiếp

Gần tới tám giờ tối, máy bay lúc này mới bớt xóc, rồi dần dần giảm tốc độ, hạ xuống đường băng. Đường Lăng Lâm nhìn chăm chú vào ánh sáng đèn điện của sân bay, cái suy nghĩ có thể ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống ngày nào có lẽ lại là một quyết định thất bại của cô.

Khi Hạng Tân Dương mang tấm thẻ về trả lại cho cô, anh chỉ nói: “Chúng ta kết hôn thôi, và đừng tới làm phiền cô ấy nữa”. Cô có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ nhún vai, không cho rằng điều đó là quan trọng. ứng ở lập trường của mình, cô có thể hiểu được sự cứng rắn mà Tạ Nam đang thể hiện. Dù sao với mối tình đầu trong sáng, các cô gái thường khó mà nhẫn tâm đánh đổi bằng tiền.

Công ty nhà họ Hạng đã qua được giai đoạn khó khăn nhất. Hạng Tân Dương và Đường Lăng Lâm đã định thời gian kết hôn, quyết định sau khi kết hôn sẽ cùng ra ngoài lập chi nhánh mở rộng thị trường. Hạng Tân Dương cũng đã thể hiện rất rõ ràng rằng mình sẽ là một người chồng tốt.

Tất cả đều diễn ra như Lăng Lâm mong đợi, cô nghĩ, một người bạn gái cũ từ chi không nhận tiền bồi thường cũng chỉ là một trang sách đã được lật đi, chẳng qua cô ta chỉ muốn giữ lại một chút thể diện, sớm muộn gì cũng sẽ phai tàn trong quá khứ, rồi nó sẽ hoàn toàn không còn mối liên hệ nào với cuộc sống của anh và cô nữa.

Bây giờ ngoảnh đầu nhìn lại, cô rõ ràng đã làm chưa triệt để, đã quá khinh địch. Cô không thể ngờ rằng, cái tư thế đẹp lạc vào mắt một người đàn ông luôn hoài niệm như anh lại khó mai một đến thế.

Mà căn nhà cô không để ý ấy lại trở thành một sợi dây dẫn lửa, để khi Hạng Tân Dương vừa trở về, nó đã nhóm lên mâu thuẫn giữa họ, mâu thuẫn ấy càng ngày càng quyết liệt.

Nếu như lúc đầu cô động não một chút, cứ mua đứt lại căn nhà đó, rồi bán đi cho người khác chắc mọi việc đơn giản và chẳng khó khăn gì. Như thế, ấn tượng cuối cùng của Tạ Nam trong mắt Hạng Tân Dương chẳng qua chỉ là một cô bé nhà quê dùng tiền để xóa nhòa vết thương của mình, chẳng đáng để sùng bái như một vị thánh. Hạng Tân Dương dù có hoài niệm chuyện cũ thì cũng không có gì để nuôi dưỡng sự hoài niệm đó. ít ra anh không thể chạy ngay đến chốn cũ mà tìm tình yêu xưa, giờ đây lại còn dám đương nhiên bỏ tiền ra trang trí vườn cho cô ta. Đường Lăng Lâm mở cửa, đèn trong nhà để sáng, nhưng không gian lại tuyệt đối yên lặng, Hạng Tân Dương đang hút thuốc bên cửa sổ. Thấy cô bước vào, anh tỏ ra không chút ngạc nhiên, hỏi: “Sao không gọi điện để anh bảo tài xế đến đón? Em ăn cơm chưa?”.

Cô đá chiếc giày cao gót ra, cười nói: “Em không có ý bất ngờ xông về để bắt gian, xem ra anh cũng không đến nỗi làm những việc xúc phạm em như vậy. Có điều, anh có thể bình tĩnh thế này khiến em hơi ngạc nhiên đấy”.

Hạng Tân Dương chau mày nói: “Lại làm sao thế?”.

Đường Lăng Lâm lấy hóa đơn thẻ tín dụng trong túi đặt trước mặt anh, Hạng Tân Dương cầm lên nhìn qua rồi nói: “Bây giờ chúng ta phải đối chứng hóa đơn, mỗi lần anh dùng tiền đều phải được sự cho phép của em sao?”.

Cơn giận lên tới cực điểm, cô cười gằn: “Hạng Tân Dương, anh đang xúc phạm đến lòng tự trọng của hai chúng ta sao?”. Cô giật lấy tờ hóa đơn, chỉ vào một dòng trong đó, tiếp: “Từ khi nào anh đã bắt đầu thay cô ta trả tiền?”.

“Ồ, cái này à.” Hạng Tân Dương sắc mặt không hề thay đổi, nói tiếp: “Cái này là do anh tùy tiện, đã tự mình tìm một công ty phủ xanh môi trường nhờ họ trồng cho vườn nhà cô ấy ít cây cảnh, lúc đầu cô ấy không biết, sau đó đãngay lập tức trả tiền cho anh rồi”.

Đường Lăng Lâm cười lạnh: “Anh thật biết xúc phạm nhân cách chính bản thân mình, đồng thời xúc phạm đến khả năng suy đoán của em. Xin hỏi một người chồng có vợ rồi lại đi trả hóa đơn thanh toán cho một người con gái khác, khi bị từ chối còn có thể ngang nhiên đối mặt với vợ như thế, anh có ý gì?”.

“Là do anh suy nghĩ không chu đáo, anh đã hứa với cô ấy, sẽ không làm những việc như vậy nữa.”

“Anh hứa với cô ta, thế thì anh lấy cái gì ra để trả lời những nghi ngờ của em?”

“Lăng Lâm, khoản tiền này không lớn, nếu anh muốn giấu em, anh đã trả tiền mặt rồi. Anh không cho rằng minh làm việc giấu giếm rồi lại nghĩ ra lý do đề ứng phó với em.”

Không biết tự lúc nào Hạng Tân Dương đã rất bình tĩnh, dường như điều gì cũng không thể làm anh ngạc nhiên hay hiếu kỳ. Đường Lăng Lâm bỗng nghĩ, người vẫn chung chăn gối với mình đang đứng trước mặt mình lúc này quả thực ngày càng trở nên xa lạ, cô đã thất bại thảm hại rồi.

“Nếu nói như vậy, thì chẳng hóa ra em đáng cười đếnmức này sao. Chẳng nhẽ em lại phải bình tĩnh, hiền lành mà chấp nhận việc anh mang tiền đi trả cho cô ta? Anh cần rõ một điều rằng, số tiền lớn hay nhỏ đối với em không quan trọng, nhưng chắc chắn em không bao giờ chấp nhận việc chồng mình đi chăm sóc một người con gái khác, dù là quang minh chính đại, hay giấu giấu giếm giếm.”

“Anh nói rồi, tại anh lắm chuyện, giờ cô ấy đã có bạn trai, không cần anh phải chăm sóc.”

“Nói như vậy, nếu cô ta không có bạn trai, anh lại chủ động để mình ở vị trí bù đắp cho cô ta, hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận của riêng em, đúng không?”

“Anh chỉ là không chịu nổi khi nhìn cảnh mùa xuân tới rồi mà khu vườn nhà cô ấy vẫn để trống nên mới gọi người ta tới thu dọn. Anh nghĩ anh đã giải thích rõ, chúng ta không nói tới chuyện này nữa, có được không?”

“Thế thì giữa chúng ta có thể nói được chuyện gì? H thời tiết rất đẹp, ngày mai dường như cũng đẹp trời; công trình bên Thành Tây phải gia tăng tiến độ; bản dự án đấu thầu lần này phải sửa lại một chút...” Đường Lăng Lâm hơi nhếch mép cười vẻ mỉa mai, “Đó là những điều em và anh vẫn thường hay nói với nhau, song nó có phải là những điều hai vợ chồng thường nói với nhau không?”.

Hạng Tân Dương nhìn cô, ánh mắt phảng phất chútthương hại, nói: “Em đừng nghĩ nhiều quá, những điều anh hứa với em, anh sẽ không nuốt lời. Em có lẽ chưa ăn tối phải không, đi tắm trước đi, anh sẽ ra ngoài mua ít cháo về cho em”.

Anh cầm chìa khóa đi ra ngoài, Đường Lăng Lâm nhìn một lượt căn phòng khách sạch sẽ ngăn nắp, đây là quà tân hôn mà bố cô đã tặng cho hai vợ chồng cô, một căn chung cư cao tầng nằm giữa khu trung tâm, tất cả đều được những nhà thiết kế có tên tuổi dày công trang trí, có điều thời gian hai nguời ở đây chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Lúc này rèm cửa hơi hé mở, gió khẽ lay động tấm rèm, trên bàn trà để mấy tờ báo kinh tế và báo tuần tài chính mà Hạng Tân Dương vẫn thích đọc, trong gạt tàn có khoảng năm, sáu đầu mẩu thuốc lá, bên cạnh là một cốc trà bằng sứ còn khoảng nửa cốc bên trong, nắp cốc vẫn để sang một bên, không cần đi đến cô cũng biết đó chắc chắn là thứ trà Mao Tiêm do một nơi trong tỉnh này sản xuất.

Kết hôn chưa được bao lâu, cô phát hiện Hạng Tân Dương có thói quen thích uống trà. Bình thường cô không thích uống nhưng cũng để ý mua một vài loại trà ngon và bộ đồ pha trà về pha cho anh uống. Anh không từ chối nhưng chỉ nhấp môi thử rồi bỏ xuống, sau đó lại tiếp tục uống loại trà vẫn để bên cạnh.

Ban đầu cô không để ý lắm, chỉ tới khi thấy anh gọiđiện cho một người bạn dặn dò gửi cho anh loại trà ấy đến, cô mới tò mò hỏi: “Loại trà đó có gì đặc biệt?”.

Hạng Tân Dương trả lời lạnh nhạt: “Chỉ là uống quen thôi”.

Cô tò mò tìm hiểu về loại trà Mao Tiêm trên mạng, là sản phẩm của tỉnh mình, sản lượng không nhiều cũng không ít, giá thành vừa phải, được đánh giá ở mức trung bình, nói chung là bình thường, chỉ có nơi sản xuất là khiến cô sững lại.

Theo cô được biết, Tạ Nam sinh ra ở thành phố đó, song cũng không phải là vùng núi chuyên sản xuất thứ trà ấy, chỉ là suy đoán Hạng Tân Dương mượn cớ uống trà để nhớ nhung chuyện cũ, nếu như vậy thì thật quá xa vời.

Nhưng đã mấy năm nay ngày nào Hạng Tân Dương cũng chỉ uống loại trà kia, giống như thói quen để nhạc Richard Clayderman khi lái xe. Hai điều đó nhắc cô nhớ rằng người đàn ông này vẫn lặng lẽ duy trì thói quen và sở thích của mình, không để ý đến suy đoán và liên t của cô.

Đường Lăng Lâm quay người đi vào nhà vệ sinh nhưng không tắm rửa. Cô nhìn mình trong gương, người con gái trước mặt vẫn còn trẻ, nước da căng mịn, những nếp nhăn lúc thấy lúc không lại rất hợp với khuôn mặt của cô, nó tôthêm vẻ sắc sảo, thanh tú cho khuôn mặt. Nhưng cô cũng biết, nếu như quay trở lại mười năm trước, mình cũng không bao giờ có được vẻ duyên dáng, giờ thêm nỗi oán hận triền miên, khuôn mặt càng trở nên xanh xao mệt mỏi như thế này. Một người đàn ông nhìn thấy nó đã lộ vẻ thương hại, thế mà bản thân lại tự khiến nó trở nên thảm hại hơn.

Đã bao giờ cô cần người khác thương hại mình? Lại càng không muốn đón nhận sự thương cảm từ người chồng của mình.

Bắt đầu từ bao giờ, Hạng Tân Dương nhìn cô bằng ánh mắt ấy?

Dường như tất cả đã thay đổi từ khi cô bất chấp tất cả để nói với anh rằng cô luôn yêu anh.

“Anh nghĩ anh sẽ mãi cảm kích tất cả những gì em làm cho gia đình anh, dù nó xuất phát từ mục đích gì. Nhưng anh cho rằng, nếu chỉ là kết hôn vì mục đích thương mại, chúng ta hãy cố gắng giữ trọn nhiệm vụ của mình, có thể điều đó sẽ làm chúng ta cảm thấy thoải mái hơn, song nói về tình yêu, từ trước tới giờ đều là em hy sinh và anh trả nghĩa, anh đã làm khó em rồi, Lăng Lâm.”

Giọng nói bình tĩnh của anh gần đây cứ văng vẳng bên tai cô. Cô dường như không thể tin được người đàn ôngmà mình luôn cho rằng yếu mềm kia lại có thể dùng những lời nói lãnh đạm và khách quan đến nhường ấy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng không thấy ngạc nhiên.

Kết hôn bảy năm nay, cô đã nhìn rõ những thay đổi của Hạng Tân Dương.

Ảnh mắt anh không còn long lanh như trước, cô không còn nhìn thấy nụ cười vô tư lự phớt lờ mọi thứ ấy của anh nữa. Hơn thế, anh dường như đã hoàn toàn bỏ thói quen ham chơi của mình từ khi kết hôn, trở thành người đàn ông chỉ biết đến công việc.

Anh và cô ra ngoài mở chi nhánh công ty, thời kỳ ban đầu cực kỳ vất vả, Hạng Tân Dương chăm chỉ học tập, lẳng lặng nhận phần lớn công việc về mình.

Đường Lăng Lâm chủ động đề nghị anh, khi rảnh rỗi cả hai cùng đi chơi giải trí. Từ nhỏ tới lớn cô không có thói quen gì đặc biệt ngoài học tập và công việc, có lúc cô cũng cảm thấy cuộc sống của mình vô vị, muốn Hạng Tân Dương đưa mình đi chơi, mong được thưởng thức những điều khác từ cuộc sống mang lại. Thậm chí cô còn nuôi hy vọng có một ngày mình sẽ thân mật với anh tới mức đi chơi mãi khuya mới về, trong mệt mỏi, anh c vừa thì thầm những lời ngọt ngào, vừa trở về nhà. Chỉ nghĩ tới đây thôi, cô đã không khống chế được đỏ mặt lên, tim đậprộn ràng.

Nhưng Hạng Tân Dương luôn mệt mỏi nói với cô rằng anh không có tâm trạng, dù là đi hát hò với khách hay đi xem phim theo lời đề nghị của cô, lúc nào anh cũng trong trạng thái mất tập trung. Đến cuối tuần, nếu không phải anh tới phòng tập thể dục thì lại là chúi mũi ở nhà đọc sách, lên mạng. Anh luôn tĩnh lặng, tuy không nói thẳng với cô là sự có mặt của cô bên cạnh làm phiền tới anh, nhưng cô có thể cảm nhận được, nếu để anh một mình, anh sẽ thoải mái hơn.

Dù có hơi lúng túng không hiểu sẽ phải làm thế nào, nhưng bản năng mách bảo cô nếu muốn thay đổi anh thì đó là việc cực kỳ khó, cô thậm thí còn rất cẩn thận, xin ý kiến của các chuyên gia về việc cải thiện quan hệ vợ chồng.

Nằm ngoài tưởng tượng của Đường Lăng Lâm, sự thay đổi của Hạng Tân Dương đến nhanh mà bất chợt, hoàn toàn không cho cô có cơ hội được thay đổi mọi thứ.

Nhìn anh hơi chau mày xem giấy tờ, vùi đầu vào xử lý việc ở công ty, cô thường cảm thấy đau lòng, dường như muốn nói với anh: “Để em làm”, nhưng lại cố gắng nén nó xuống, rồi khẽ tự cười bản năng làm mẹ trỗi dậy trong mình. Cô ý thức được, thực ra mình có sự cố chấp khócó lý trí và mạnh mẽ. Anh cũng hoàn toàn chấp nhận hình thức duy trì mối quan hệ giữa hai người.

Anh đã hoàn toàn không còn là người đàn ông trước kia, thế mà tại sao anh lại cứ cố giữ mãi trong tim ký ức về một cuộc tình đã qua?

Đường Lăng Lâm xoa bụng tránh cơn đau dạ dày, một khuôn mặt yêu kiều tươi trẻ vụt qua trước mắt cô, cái cằm nhọn ấy, đôi mắt to long lanh như nước ấy, nụ cười ngọt như mật ấy. Thời gian bảy năm trôi qua, Tạ Nam giờ cũng đã hai mươi tám tuổi rồi, liệu có còn như một con thỏ bị thương nữa không?

Trong mấy ngày Tết Hạng Tân Dương đột nhiên mất tích, Đường Lăng Lâm đã mất ngủ cả đêm, phẫn nộ và lo lắng, cô gọi điện cho Từ Yến xin số của Tạ Nam, sau đó gọi cho cô ấy. Tạ Nam ứng phó rất nhanh, không khách khí, hoàn toàn khác hẳn lần đầu tiên gặp mặt. Điều này khiến cô có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô lại không cảm thấy khó hiểu. Đã hai mươi tám tuổi rồi, nếu vẫn nhu mỳ yếu đuối kiểu thiếu nữ mới lớn thì mới thực sự đáng cười, mới là kẻ có mưu mô thâm hiểm, Tạ Nam giờ chắc cũng không còn như trước nữa.

Không ai có thể thắng được thời gian.

Nhưng cô lại không sao đối phó được với người đànông luôn sâu nặng với quá khứ kia, nhất là người đàn ông ấy lại không muốn cố gắng yêu mình, dù chỉ là một chút.

Hạng Tân Dương khẽ gõ cửa phòng tắm đang khép hờ, nói: “Lăng Lâm, ra ăn chút cháo đi”.

Anh mua về cho cô món cháo cơm nếp nấu với táo đỏ, nghe nói nó rất tốt cho dạ dày, gói trong chiếc túi đặt trên bàn ăn, khói bốc lên nghi ngút.

Từ trước tới nay, anh luôn quan tâm tới cô như thế, ngay cả lúc gọi món mồi lần ra ngoài ăn hay dặn dò người làm công theo giờ nấu món ăn, anh đều chú ý đến các món phù hợp với cô. Bình thường anh rất để ý đến dạ dày của vợ mình, thường nhắc nhở cô trong việc ăn uống, chỉ cần hơi khó chịu, anh đã vội vàng nhắc cô uống thuốc hoặc đi khám.

Đương nhiên, cô không có được tình yêu như mình kỳ vọng, nhiều lúc không tránh được hoảng hốt rối trí, có khi lại giận dữ, nhưng đối với một người phụ nữ thông minh sắc sảo và biết kiềm chế, dường như Đường Lăng Lâm đã không cho mình có quyền làm những điều như thế. Nhìn thấy anh yên lặng, cô chỉ có thể cố gắng bình tĩnh lại, sau đó tự hỏi lòng: Như thế có đáng hay không?

Một đêm, Đường Lăng Lâm đau quằn quại rúm ró bởi viêm dạ dày cấp tính, Hạng Tân Dương tỉnh dậy, khoác áocho vợ, rồi lái xe đưa cô tới bệnh viện cấp cứu. Bác sĩ dặn sau khi tiêm phải ăn chút cháo nóng, anh im lặng lái xe đi, lòng vòng trong đêm khuya giữa thành phố bao lâu mới tìm được một cửa hàng ăn đêm để mua cháo cho cô.

Lăng Lâm ăn cháo, nhìn anh mệt mỏi dựa vào thành giường, gối đầu lên hai tay thiếp đi, đuôi mày nhăn lại theo thói quen, tim cô bồng nhói lên còn đau hơn cả cơn đau dạ dày vẫn thấy của mình.

Ở thành phố này, cả hai người đều có thể coi là người nơi khác đến, đơn thương độc mã, phải dựa dẫm vào nhau từng bước mở rộng doanh nghiệp.

Có thể anh chưa cố gắng đáp lại tình yêu của cô, nhưng anh đã cố hết sức cho cuộc hôn nhân của hai người. Lăng Lâm nghĩ, chỉ vì một điểm ấy thôi, cô cũng cảm động rồi.

Đường Lăng Lâm ngồi trước bàn ăn, đưa một thìa cháo vào miệng, rồi nhìn lại lần nữa tờ báo trên ghế Hạng Tân Dương vẫn hay xem. Cô thừa nhận, mình chưa bỏ qua được tình yêu mà ngay từ đầu cô hoàn toàn không hiểu về nó, đồng thời cũng không có ý định vứt bỏ cuộc hôn nhân này, giải thoát sự tồn tại của anh trong cuộc đời.

“Em định ngày mai bàn với bố rồi đề nghị ông điều Phó tổng Lý qua bên chi nhánh quản lý bên đó, em sẽ về làm việc ở đây.” Hạng Tân Dương ngẩng đầu lên, có vẻ hơi ngạc nhiên song anh chỉ gật đầu, nói: “Anh cũng không có để ý được việc bên ấy, một mình em vất vả quá, anh Lý đủ kinh nghiệm, em và bố cứ bàn với nhau xem”.

Biểu hiện của Hạng Tân Dương chẳng chê vào đâu được, hoàn toàn không có ý muốn cô ở ngoài cho anh được tự do. Đường Lăng Lâm khẽ thở dài, tiếp tục ăn, cháo nóng đi vào dạ dày làm cô bớt đi cảm giác khó chịu. Cô nhận ra, lúc này mình không còn bực tức như khi ở trên máy bay nữa.

Thế này thì có phải yêu cầu của mình thấp quá không? Cô chỉ đành cười đau khổ, bắt đầu suy nghĩ, thôi thì đến đâu tính đến đấy.

Cùng nhau ăn sáng, Vu Mục Thành nói với Tạ Nam: “Tối nay em rảnh không, cùng đi ăn cơm nhé!”.

“Sao hôm nay anh lại rảnh thế?” Tạ Nam thế nào cũng được, nhưng gần đây Vu Mục Thành bận rộn không ngừng, đừng nói tới việc ăn cơm với cô mà hằng ngày anh cũng thường trở về nhà sau khi cô đã ngủ say.

“Anh rể và chị gái anh đã làm xong thủ tục di dân, họ đến đây để thăm bạn bè nhân tiện có chút việc, họ muốn gặp em.”

Tạ Nam ngây người im lặng cầm cốc sữa.

“Ăn cơm thôi mà, có gì đáng sợ đâu.” Vu Mục Thành cảm thấy rất buồn cười.

“Vâng, được ạ.” Tạ Nam cũng cảm thấy phản ứng của mình vừa rồi hơi quá, cô tiếp tục uống sữa, đột nhiên nhớ ra việc gì đó, “Em phải dọn xuống nhà chứ, nếu không sẽ không tiện”.

“Cái đó thì không cần, anh chị ấy có căn biệt thự ở bên hồ đối diện, họ sẽ ở đấy luôn.”

Tạ Nam chỉ cần nghĩ tới buổi tối là tim đã hồi hộp lo lắng, cô vốn hay e ngại khi tiếp xúc với người lạ, hơn thế đây là lần đầu tiên cô gặp người nhà của Vu Mục Thành. Cô cố gắng kết thúc bữa sáng nhanh chóng, nói lời tạm biệt với anh rồi chạy xuống nhà thay quần áo. Nhưng quần áo trong tủ của cô nếu không phải là những bộ mặc đi mặc lại mãi thì lại là những bộ thể thao cô hay mặc dịp cuối tuần, chẳng có bộ nào chỉn chu cả. Thời gian không còn sớm nữa, cô đành chọn bộ vest màu trắng sữa mặc rất thoải mái kết hợp với chiếc sơ mi kẻ đỏ, sau đó vội vàng đi làm.

Đến trưa rồi mà tâm trạng của Tạ Nam vẫn chưa bình tĩnh lại được, cô tranh thủ thời gian nghỉ ngơi gọi điện cho Cao Như Băng hỏi ý kiến. Cao Như Băng cười lớn. “Ái chà, tình hình phát triển cũng khá đấy chứ, đã đến bước gặp người nhà anh ấy rồi.”

“Thì chỉ cùng nhau đi ăn thôi m

“Có ai rỗi việc mà đi mời một người chẳng liên quan tới mình đi ăn cơm cùng gia đình người ta không.” Cao Như Băng vừa cắn miếng táo vừa nghĩ ngợi, rồi nói tiếp, “Cậu đừng lo lắng, cứ như bình thường thôi, cố gắng thoải mái và lịch sự là được rồi”.

“Nhưng... tớ hồi hộp.”

“Cậu à, tớ đã nói với cậu từ lâu rằng lá gan của cậu đặt không đúng vị trí mà, nhìn thấy chuột gián thì không sợ, thế mà nhìn thấy người lạ thì im thin thít. Thật là kỳ quá.”

“Thế lần đầu tiên cậu gặp người nhà Quách Minh, cậu làm thế nào?”

Cao Như Băng tỏ ra rất đắc ý: “Đương nhiên là phải ‘nhẹ nhàng lịch sự, cử chỉ hợp lý, hỏi gì nói đó, ngắn gọn rõ ràng’”.

Tạ Nam như bị đánh gục hoàn toàn, nói: “Phương châm mười sáu chữ, cậu tài thật, để tớ viết ngay lại rồi học thuộc đây”.

“Nói nghiêm túc đấy, cậu đừng có cuống lên, cứ như bình thường là chuẩn rồi.” Cao Như Băng vứt hạt táo vàothùng rác, nói tiếp, “Hơn nữa, chỉ mới là gặp chị gái và anh rể thôi mà, tin tớ đi, đến lúc gặp mẹ chồng mới cần lo lắng một chút”.

Gặp mẹ chồng? Sức tưởng tượng của Tạ Nam chưa xa đến thế, cô nói: “Tớ mặc đồng phục, xem ra không đàng hoàng lắm nhỉ”.

“Không sao, cậu tan làm xong trang điểm thêm một chút vào, đừng có dọa tớ. Nói cho cậu tin vui là gần đây tớ đã không thấy buồn nôn nữa rồi.”

“Thế tốt quá, cậu ăn nhiều hơn một chút, phải đảm bảo dinh dưỡng đấy.” Tạ Nam biết tháng trước Cao Như Băng nghén rất nặng, nôn ọe mệt mỏi, cô tiếp, “Ôi, không biết em bé đã đạp chưa nhỉ?”.

“Kiến thức thường thức của cậu thật chán, phải tầm bốn tháng trở đi nó mới biết đạp. Tớ còn chưa đến ba tháng, Quách Minh ngày nào cũng phải áp vào nghe ngóng một lúc. Tớ phát sợ anh ấy rồi đấy.”

Tạ Nam cười hi hi, cô quả thật cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều sau cuộc nói chuyện với Cao Như Băng. Trước khi cúp máy, cô còn cẩn thận dặn đi dặn lại bạn mình ít ăn cay và xem ti vi đi, phải uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả, uống nhiều sữa, mãi cho tới khi Cao Như Băng gắt lên: “Tớ nhớ cả rồi, thưa bà cô, tớ cũng sợ cậu luôn, tha cho tớ, tớ thật không thể nghe cậu và Quách Minh lèo nhèo mãi thế này nữa rồi”.

Gần tới giờ tan ca, Giám đốc Mạc của bộ phận Tài vụ yêu cầu họp. Gần đây nghe nói tổng công ty sẽ mở rộng trọng điểm thị trường Bắc Trung Bộ. Tổng giám đốc Hóa Trung Khu sẽ có sự sắp xếp lại, các khu nghiệp vụ sẽ điều chỉnh khá nhiều, bên bộ phận Thị trường đã bắt đầu dao động, ngay cả bên Hành chính Nhân sự cũng tỏ ra lo lắng và có một số động thái bất thường.

Bộ phận Tài vụ từ trước tới giờ luôn luôn ổn định, mọi người chỉ dám thì thầm bàn tán đoán mò chứ không bị ảnh hưởng lớn lắm về mặt tâm lý. Giám đốc Mạc là người miền Nam, ngay từ những ngày đầu thành lập công ty ông đã làm ở đây, trải qua mấy nhiệm kỳ tổng giám đốc rồi, giờ có thể coi là bậc nguyên lão. Ông vốn là người thận trọng và luôn suy nghĩ cho người khác nên dĩ nhiên sẽ không nói vấn đề này trong cuộc họp, mà chỉ tổng kết công việc trong thời gian gần đây, ngắn gọn yêu cầu mọi người chú ý kiểm điểm lại thái độ làm việc của bản thân.

Cuộc họp có thể nói là rất ngắn gọn nhưng lại đi thẳng vào vấn đề. Lái xe ra khỏi công ty, Tạ Nam bị tắc đường, dòng người trên con đường chính của thành phố di chuyển chậm chạp, cô chỉ đành chấp nhận với việc lúc đi lúc dừng, từng bước nhẫn nại bò về phía trước. Đến nhà hàngVu Mục Thành đặt trước thì dường như đã hơi muộn so với thời gian hẹn. Đây là khu vực ven bờ sông, đối diện với công viên, diện tích bên trong tương đối lớn, việc kinh doanh phát triển tốt. Theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cô mới tìm được chồ đồ xe, xuống xe, khóa xe rồi vào trong nhà hàng. Cô đang định lên phòng đặt sẵn ở tầng hai thì nghe thấy tiếng gọi: “Tạ Nam”.

Cô quay đầu nhìn, thì ra là Từ Yến. Cô ta mặc chiếc áo lụa màu trắng với chiếc váy bó sát màu xanh sẫm, trên tay cầm áo vest đồng phục màu xanh. Dù không thích đối phương song cô vẫn gật đầu chào lịch sự: “Chào cậu, Từ Yến”.

Từ Yến dường như không để ý lắm đến điều đó, cười thoải mái: “Sao trùng hợp thế, lại gặp cậu ở đây. Mấy hôm trước giám đốc bộ phận Tài vụ của công ty Tổng giám đốc Vu đến chỗ tớ làm thủ tục vay tiền, là tớ tiếp ông ấy đấy”.

Mất một lúc Tạ Nam mới nghĩ ra Tổng giám đốc Vu mà Từ Yến nói với Vu Mục Thành là một, bèn cười lấy lệ: “Tớ có hẹn nên vào trước đây, nói chuyện sau nhé”.

“Tớ cũng có hẹn, vừa hay chúng ta cùng đi lên. Cậu có biết tớ hẹn ai không?” Cùng Tạ Nam đi lên cầu thang, đôi mắt Từ Yến đột nhiên sáng lên nhìn cô, từ từ nói, “Khóa trên mình đấy, Đường Lăng Lâm”. Cái tên này khiến Tạ Nam hơi ngạc nhiên, nhưng nét mặt của Từ Yến còn khiến cô chán ngán hơn. Cô không nói gì, biết Từ Yến thế nào cũng sẽ tiếp tục. Quả nhiên, Từ Yến cười nói: “Đột nhiên chị ấy hẹn gặp tớ, tớ rất ngạc nhiên. À, đúng rồi, nghe nói xí nghiệp của Tổng giám đốc Vu phát triển nhà xưởng đang xây dựng giai đoạn hai”.

“Cái này tớ không rõ lắm, bọn tớ từ trước tới giờ ít nói chuyện công việc.”

Hai người đã lên tới tầng hai, Tạ Nam đang định đi thì Từ Yến níu lại, nói: “Chị ấy chưa tới, chúng ta ngồi đây một chút đã”.

Tạ Nam vốn không đủ can đảm để từ chối người khác bao giờ, đành ngồi xuống chiếc sofa chỗ khu nghỉ ngơi. Từ Yến nhìn cô một cách thăm dò, ánh mắt dừng lại trên chiếc túi da của cô: “Cái túi này là của hãng Chloé đấy, thật đẹp”.

Tạ Nam sau khi biết giá món quà Vu Mục Thành tặng mình nhân ngày lễ Tình nhân thì rất không thoải mái, cô ít khi mang theo, hôm nay vì gặp khách cho nên mới mang nó, lẩm bẩm nói khẽ: “Cảm ơn, túi của cậu cũng rất đẹp”.

“Cái túi Gucci này của tớ mua ở Hồng Kông nhân dịp giảm giá ấy mà, tự mình phải trả tiền, cảm giác khônggiống nhau đâu.” Từ Yến ra vẻ chua chát nói.

Tạ Nam quả thật không biết nói gì, hỏi: “Từ Yến, cậu muốn nói gì với tớ”.

Từ Yến cười nói: “Chỉ là chút việc nhỏ thôi. Chồng tớ là Hạ Bân, khoảng hai tháng trước đã gặp Tổng giám đốc Vu, anh ấy rất muốn qua chồ Tổng giám đốc Vu làm, bây giờ công ty Tổng giám đốc Vu đang cần người, tớ muốn cậu giúp, cho họ có cơ hội gặp mặt nhau lần nữa”.

Giọng Từ Yến trơn tru khiến Tạ Nam nghe mà không khỏi nghi hoặc. Theo như lời cô ta nói thì muốn Tạ Nam giúp nhưng giọng điệu khách khí ấy lại ấn chứa chút hách dịch, không có vẻ gì là đang nhờ vả cả.

“Việc này, nói với Mục Thành thì không có gì cả, có điều tớ vừa nói rồi, bọn tớ ít nói chuyện về công việc lắm, không biết có giúp được cậu không.”

“Đường Lăng Lâm năm ngoái có gọi điện cho tớ”, Từ Yến lại chuyển chủ đề, “Chị ấy xin tớ số điện thoại của cậu”.

Tạ Nam nhớ ra cuộc điện thoại đã khiến mình không vui trong dịp nghỉ Tết vừa qua, cảm thấy không biết làm gì với cô ta, nói: “Nếu không có việc gì thì tớ đi trước”.

“Lúc đó, chị ấy có việc gì mà tìm cậu gấp thế?” Ảnhmắt Từ Yến chiếu thẳng vào mặt cô, hoàn toàn không quan tâm tới lời tạm biệt ban nãy.

Tạ Nam đứng dậy, nhìn Từ Yến, cười nói: “Không phải cậu sắp gặp chị ấy sao? Hỏi thẳng chị ấy đi”.

Từ Yến cười, đứng dậy theo, cô ta thấp hơn Tạ Nam một chút nhưng khóe mép thì nhếch lên khí thế có vẻ không thấp hơn chút nào: “Đúng vậy, tớ đoán chị ấy đột nhiên gọi tớ như thế chắc sẽ có nhiều thứ muốn nói với tớ. Tuy mẹ tớ làm giám đốc Tài vụ bên công ty bố chị ấy, nhưng tớ và chị ấy cũng không phải thân lắm, mỗi lần gọi điện hay gặp mặt đều nói chuyện về cậu. Cậu xem, tớ không phải có ý muốn chú ý tới đời tư của cậu, song thực tế những thông tin về cậu cứ tự động tìm đến tớ”.

“Tuy tớ cảm thấy cuộc sống của tớ chưa đến mức phải gây chú ý cho người khác nhưng người khác nghĩ thế nào thì tớ cũng chịu.”

“Đừng cho rằng tớ đang tìm cậu giúp, Tạ Nam ạ. Việc của chồng tớ, cậu có thể giúp được, tớ sẽ cảm ơn cậu, còn nếu không thì cũng không sao, trời giúp kẻ biết tự giúp mình. Dù gì thì cơ hội gặp mặt của tớ và Tổng giám đốc Vu cũng không ít.”

Từ Yến đã nói rất rõ ràng như vậy, Tạ Nam đành cười khổ, nói: “Cậu tự mình nói với anh ấy còn trực tiếp hơn”. Khóe môi Từ Yến lộ rõ nụ cười lạnh lùng, “Được, tớ nói thẳng cho cậu một việc. Tổng giám đốc Vu chắc chưa nói với cậu, cuối tuần trước bọn tớ cùng ăn cơm, đương nhiên là anh ấy chủ yếu muốn mời phó giám đốc chi nhánh ngân hàng chuyên quản lý về các khoản vay, tớ chẳng qua chỉ đi theo sếp thôi, vốn dĩ phó giám đốc của bọn tớ không cần phải tham dự buổi tiếp khách ấy, nhưng sếp rất coi trọng người khác nên đi, thậm chí lại còn muốn giới thiệu đồng nghiệp Trương Gia Nghi của tớ cho Tổng giám đốc Vu. Trương Gia Nghi mới hai sáu tuổi, học thức và dáng vẻ đều xuất chúng, vừa du học bên Mỹ về, hơn thế cô ấy còn là con gái của chủ nhiệm ủy ban Cải cách và Phát triển của thành phố này, người có mắt đều có thể đoán được dụng ý của phó giám đốc”.

Thông tin này quả thực làm Tạ Nam ngây ra chốc lát, cô cười bất lực: “Phạm vi buôn chuyện của cậu ngày càng lớn nhỉ, cậu còn gì muốn nói với tớ nữa không?”.

“Tạm thời thì chỉ có vậy thôi, số cậu cũng tốt thật, Tạ Nam. Nhưng sự khởi đầu tốt đẹp không có nghĩa là sẽ tốt mãi tới cùng, cái chân lý ấy tớ tin là cậu rõ hơn tớ.”

Ảnh mắt hai người chạm nhau, Tạ Nam đang định nói thì bên cạnh vang lên tiếng gọi: “Từ Yến”.

Hai người quay đầu lại, một người phụ nữ dáng hìnhcao ráo đang đứng ở phía ngoài cách họ chừng mấy bước, mặc chiếc sơ mi sa tanh màu xám và quần côn, chính là Đường Lăng Lâm. Ánh mắt Tạ Nam và Đường Lăng Lâm chạm nhau, đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Tạ Nam khẽ gật đầu chào rồi nói một tiếng: “Xin thất lễ”, sau đó quay người đi


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...