Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Thịt

Chương 20


Chương trước Chương tiếp

"Người của Lệnh Ngọa chết bao nhiêu người?"

"Ta không biết." Uông Vân Phong nói, quay đầu gọi Bạch Nghiên tới, phân phó đối phương đi truy tìm lộ trình của Triệu Vương Phi. Hắn đem Hạ Lệnh Mị đẩy vào sân nhỏ, dặn dò: "Đừng gấp, không có việc gì."

Hạ Lệnh Mị có chút nóng bức, cũng gọi Hắc Tử tới: "Bên cạnh Vương phi hẳn là có ảnh vệ Hạ gia, ngươi liên lạc thử xem, lại phái người phân chia ra đi tirmg kiếm."

Trên đường Uông Vân Phong đi về thư phòng dừng một chút, nhẹ nói: "Cảm ơn."

Hạ Lệnh Mị cắn môi, không cho từ chối đi theo hắn về thư phòng. Cả một ngày thân mật đột nhiên bị loại cảm giác như dao cắt, chậm chạp mang theo chút đau đớn rõ ràng.

Hạ Lệnh Mị dùng sức nháy mắt, ngồi cách bàn không xa, nhìn Uông Vân Phong vội vàng móc ra địa đồ Thần Châu, theo tin tức từng bước một tiến vào, trên bản đồ đánh dấu càng ngày càng nhiều. Nước trà càng uống càng lạnh, sắc mặt Uông Vân Phong cũng dần dần tái nhợt.

Hạ Lệnh Mị hỏi hắn: "Những ngày này ngươi nắm trong tay quân lực Thần Châu nhiều hay ít?"

Uông Vân Phong chỉ kinh ngạc trong nháy mắt: "Chưa tới ba thành. Ai cũng không nghĩ ra địa điểm nho nhỏ này của Thần Châu, lại che giấu tất cả các thế lực lớn ở đây, ngoại trừ binh lực triều đình của mình chiếm cứ sáu thành, các thành bộ khác tứ tán đều không có trong cơ cấu của riêng mình.” Hắn tiến vào vài cái địa phương trên địa đồ, "Hơn nữa, binh lực ba thành này ta cũng không nhúc nhích được. Hoàng thượng chỉ cấp cho ta quyền điều tra, nhưng không có cho ta binh phù."

Hạ Lệnh Mị đứng dậy quan sát địa đồ này: "Ngươi là một quan văn, có binh phù cũng không giữ được." Chỉ vào mấy chỗ khu vực dãy núi, "Trên long vũ con chim kia có dính một ít sương, đêm qua không có trời mưa, cho nên chỉ có thể là vượt từ ngọn núi ở xa bay tới. Móng vuốt cũng có dính một chút mảnh vụn của cành cây khô, mấy chỗ này trong núi ngoại trừ hộ săn bắn quá mức ít có người đi lại, tính tình Lệnh Mặc giống Lệnh Càn, tính cẩn thận, hắn sẽ phân tán tầm mắt đối thủ. Bây giờ còn không có nhận được tin tức khác, ngược lại gián tiếp nói cho chúng ta biết Lệnh Ngọa không đáng lo."

Uông Vân Phong đột nhiên nắm tay của nàng, Hạ Lệnh Mị cảm giác lòng bàn tay của hắn ươn ướt, một lúc sau mới nói: "Người của ngươi đi tìm Lệnh Mặc, ta dẫn người đi tìm Lệnh Ngọa."

Uông Vân Phong theo bản năng run lên, gắt gao nắm nàng: "Quá nguy hiểm, ta dẫn người đi tìm kiếm dấu vết để lại, có tin tức sẽ xác thực cho ngươi."

Hạ Lệnh Mị vùng vẫy hai cái: "Một người thư sinh như ngươi thì hiểu gì, trì hoãn thời gian chính là làm tổn hao thực lực của thủ hạ, ta đi là được." Nàng cố gắng bảo trì trấn định, bộ mặt cơ thể cứng ngắc mức ngược lại giống như cảm xúc không khóc không cười nói : "Lệnh Ngọa là muội muội của ta, bảo vệ người nhà là trách nhiệm của ta."

Uông Vân Phong thấp thoáng hiểu ra ý nghĩ của nàng, trừng lớn mắt, đã đau lòng lại không thừa nhận, môi mấp mấy mấy lần định nói lời trấn an những không biết nói thế nào. Hắn biết, trong lòng hai người bọn họ có một cây gai, lúc bọn họ còn nhỏ sẽ lớn tiếng kêu la đau đớn, lớn lên thì đâm vào từng lời nói, "Lệnh Mị, chúng ta phải tĩnh táo bình tĩnh."

Hạ Lệnh Mị hất tay của hắn ra: "Ta không có tức giận, hiện tại cũng không phải thời điểm tranh luận với ngươi." Nàng cất bước lớn đi ra ngoài, gọi Huỳnh Thạch mang áo choàng tới, hai nha hoàn nhanh tay nhanh chân rút ra sợi tơ đem ống tay áo vào ống chân nàng cột chặt lại, những cái vòng ngọc trang sức vướng chân vướng tay đều bị tháo xuống, các nàng quá thuần thục, đợi cho Uông Vân Phong đuổi theo ra đến cửa, trước mặt danh môn thục viện đã biến thân thành hiệp nữ giang hồ, khí khái phi phàm.

Uông Vân Phong kinh hãi, xông lên trước kéo lấy nàng: "Ngươi không thể rời khỏi đây."

Hạ Lệnh Mị dễ dàng hất ra hắn, thật muốn luận võ công, nàng có thể so sánh với Uông Vân Phong gà mờ thì lợi hại hơn.

Uông Vân Phong gắt gao ngăn chặn cổ tay của nàng: "Lệnh Mị nghe lời, ngươi đi sẽ chỉ làm mọi chuyện càng thêm rắc rối, ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm."

Căn bản Hạ Lệnh Mị lười phản ứng lại với hắn, Dao Dao đã nhìn Hắc Tử từ trên tường viện chui ra, Ảnh vệ Hạ gia đứng ở cửa sẳn sàng đón quân địch.

"Cô nương, đoàn xe vương phi nửa đường bị người mai phục, thuốc nổ nổ chết không ít thị vệ, Liễu công tử che chở Vương Phi chạy vào trong núi sâu. Người của chúng ta một đường truy tìm những chỗ từng qua." Hạ Lệnh Mị gật đầu, người đã vọt tới cửa lớn, Tụ Ngọc vô cùng phấn chấn nắm cương ngựa.

Uông Vân Phong khẩn trương: "Lệnh Mị, ngươi không thể đi, mục tiêu những người kia là ngươi."

Mọi người sửng sốt, Uông Vân Phong đem Hạ Lệnh Mị lôi trở về trong cửa: "Ngươi quên rồi sao, năm đó Cổ Tôn Tụy chết đi bởi vì."

Hạ Lệnh Mị cắn răng nói: "Người Cổ gia đều chết hết, ta còn nhớ rõ bà ta làm cái gì."

"Đúng, vấn đề là ai cũng không biết Cổ gia còn lưu lại di mạc. Mục tiêu của bọn hắn đứng mũi chịu sào chính là ngươi, ta an bài thế thân cho ngươi ở Uông phủ đã chết rồi. Băm thành trăm mảnh, chết không thấy xác."

Hạ Lệnh Mị thình lình vô cùng tỉnh táo, không thể tin hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"

"Năm trước. Sau khi ta cùng với nhạc phụ thương nghị vẫn đang âm thầm điều tra, đồng thời không ngừng tăng người bảo vệ bên cạnh ngươi ." Uông Vân Phong xoa thái dương, "Ngươi nói ngươi không trở lại lễ mừng năm mới, đi quý phủ thăm Cổ Lang Cổ đại nhân, làm chúng ta dọa sợ. Ta đem bát đại tổ tông khắp nơi của Cổ Lang thẩm tra, vẫn không an tâm, lúc ta không nhìn thấy ngươi ở địa điểm gặp mặt nói lời nguy hiểm, ta sẽ hận bản thân đến chết." Hạ Lệnh Mị ngẩn ngơ, Uông Vân Phong nhân cơ hội lại kéo nàng vào hậu viện, tự mình châm một ly trà nóng đăt vào lòng bàn tay nàn: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi. Ở Uông phủ, nơi này an toàn nhất, ở đâu ngươi cũng không được đi."

Những lời thâm tình nhiều hơn cũng không cho phép nói, Uông Vân Phong âm thầm cho ánh mắt, Hắc Tử tự động tựnói với những hộ vệ Uông phủ vẫn đứng gác bình thường. Bạch Tử dẫn theo ám vệ Uông gia đi theo Uông Vân Phong giục ngựa xuất phủ, trong lòng mỗi người cũng biết, Hạ Lệnh Mị tuy quan trọng, Triệu vương phi lại là sinh mệnh trong lòng Triệu Vương, nếu xảy ra chuyện ở địa giới Thần Châu, tất cả vài chục quan viên lớn bé ở Thần Châu phải bị chon cùng rồi.

Bên ngoài phòng lớn, ánh nắng chiều trên bức tường cao cuối cùng chậm rãi rơi xuống, ánh sáng đỏ cuối cùng cũng bị màn đêm nặng nề nuốt mất. Trong sân quá yên tĩnh rồi, nơi các ảnh vệ ẩn nấu cũng có thể nghe thấy tiếng cá chép bơi trong hồ nước.

Hạ Lệnh Mị cảm thấy trong lòng rối tung, rõ ràng cái gì đều không muốn, lại giống như cái gì cũng cân nhắc, nhìn kỹ lại, tâm tư như một mảng sương mù.

Trang Sinh đã phát giác sự lạ thường của Uông phủ từ sớm, với Tửu Quỷ không hẹn mà cùng ngồi tại trong viện, một bầu rượu, một bàn món ăn, bóng dáng cô độc bị sáp nhập vào trong bóng đêm, nhìn không thấy rõ.

Vài tiếng ầm ầm, đêm càng thêm tối, vô số giọt mưa lớn như hạt đậu tuông xuống, buồn bực biết sắp đặt khiến người không thở nổi.

Vốn Trang Sinh cừa uống rượi vui mừng hớn hở vọt vào, giương giọng hô to: "Trời mưa a, thu quần áo quần dài cái yếm tất thối a!"

"Gâu gâu —— "

"Thu sủng vật, những đóa hoa xinh nở rộ, củi mục, con cóc a!"

"Meo meo —— "

"Thu đàn ông, nữ nhân, lão nhân, đứa bé cởi truồng a!"

Hạ Lệnh Mị muốn cười, cuối cùng phụt lên tiếng: "Được, đừng giả ngây giả dại nữa. Vào dùng cơm tối đi, uống rượu ăn thịt."

Trang Sinh cười hì hì mang theo bầu rượu đưa tới trước mặt nàng: "Ai nha, khó có được trai đơn gái chiếc chung sống một phòng, Hạ cô nương, ngươi không phải không thể gả cho ta."

Người bên cạnh hừ lạnh, ngược lại Hắc Tử cắn đùi gà ngồi ở trên xà ngang.

Trang sinh đập vỡ miệng: "Này, tiểu tử, ngươi có cần phải ảnh hưởng đến chúng tôi đang nói chuyện yêu đương không?"

Tụ ngọc với Huỳnh Thạch cúi đầu ăn cơm, chia thức ăn, chiếc đũa bát cơm gõ gắp lia lịa thức ăn trên bàn.

Trang sinh nhìn chằm chằm: "Nha đầu, làm người để phúc tốt về sao. Ngăn trở nhân duyên con người là không đúng, các người cũng sẽ không gả đi được."

Tiểu chó ngao Tây Tạng ngoa ngoảy cái đuôi cắn quần của hắn, đôi tròng mắt to đen nhánh tinh sáng long lanh, sửa gâu gâu gâu —— cho ta thịt.

Con mèo nhỏ đã liếm bên chân Hạ Lệnh Mị, yêu cầu nữ chủ nhân toàn tâm toàn ý sủng ái cưng chiều.

Nơi nào có trang sinh thì náo nhiệt, trong bữa tiệc hắn ngoại trừ mời rượu thì vẫn là mời rượu, bên cạnh lao nhao: "Con gái các người, thật sự là rắc rối. Không có tiền nghĩ có tiền, không có quyền nghĩ đoạt quyền, có tiền có quyền có gia thế nghĩ phu quân là trời một đời một kiếp. Cập kê rồi, ngươi muốn gả người không muốn cưới; lập gia đình rồi, phu quân thông một hai ba phòng; mang thai, thiếp thị vào cửa ; sinh con rồi, thiếp thị cũng mang thai; con gái không thảo phạt, thông phòng tục chải tóc (*gả con gái); con trai trưởng sinh ra rồi, con vợ kế cũng có danh hiệu; con gái trưởng thành, người thừa kế lại có vấn đề..."

Hạ Lệnh Mị nhíu mày: "Ngươi biết được thật nhiều."

"Đó là tự nhiên. Ta là ai, ta là người gặp người thích hoa gặp hoa nở... Được rồi, ta là hiểu biết mọi chuyện, nhỏ hầu như có giang hồ hiệp sĩ, lớn đến từng lông tơ sợi tóc của tướng quân anh hung dài bao nhiêu, gần nói phủ đệ Cổ đại nhân cách vách chúng ta mới đến một mỹ nhân, xa đến khai quốc Hoàng đế mới mấy tuổi đã động dâm, chỉ có ta không nói thì không biết được."

"Ví dụ như Triệu vương phi an nguy?"

"Nghẹn, cho phép ta bấm tay tính toán." Trang Sinh nhắm mắt thần cằn nhằn rung đùi đắc ý, thỉnh thoảng cầm ly rượu nhấp một miếng: "A nha, không cần hỏi. Hiện tại còn chưa có tin tức của nàng ta."

Mọi người miệt thị hắn.

"Ai, các người đều phải nhớ nha, không có tin tức chính là tin tức tốt. Người này không nên bị tình cảm che mờ, lấy việc phải dùng đầu óc suy nghĩ. Thời khắc mấu chốt, quan tâm sẽ bị loạn!"

Hạ Lệnh Mị nắm thật chặt đôi đũa trong tay. Đây là Trang Sinh đang nhắc nhở nàng, không cần bởi vì tình cảm riêng tư để lỡ chánh sự, nàng cũng hiểu được. Ở chuyện trọng đại trước mặt, nàng được chia thành ai nhẹ ai nặng, giống như nhiều năm trước, nàng bỏ Uông Vân Phong vào cung cứu người bình thường. Ở trong quan niệm đại tộc thế gia, không thể bởi vì việc riêng mà bỏ việc công. Lúc này đây, nếu nàng bất chấp tất cả xúc động chạy đi, nói không chừng đã ở trong cạm bẫy của đối phương. Công kích Triệu Vương Phi chỉ là muốn ép nàng ra mặt, nàng một ngày không hiện ra, có thể đảm bảo Triệu Vương phi an toàn.

Nàng không thèm nghĩ đến đáy lòng chân thành của Uông Vân Phong nữa, cũng không suy nghĩ Uông Vân Phong cùng Triêu Vương Phi có bao nhiêu chuyện, càng không đem mình cùng Triệu Vương Phi để trên cán cân xem ai nặng ai nhẹ.

Nàng chỉ biết là, chuyện quan trọng nhất chính là cả bọn họ điều phải sống.

Tâm tư nàng thẫn thờ, bên tai phút chốc vang lên: "Cẩn thận."

Hai bàn tay to lớn dính nước rượi không chút do dự đánh về phía nàng, trên bàn, trên cây cột, trên mặt đất khắp nơi hiện đầy gai bạc, vô số ám khí bay đầy cả nhà ăn. Trang sinh ôm người nàng lăn một vòng, đánh lên vách tường. Nàng lập tức rút ra trường tiên, Trang Sinh hô to: "Chạy, trên áo khí có độc."

Trên nóc nhà, giọng nói thô kệch của Phi Đào hòa với tiếng sấm truyền đến, Hắc Tử nói: "Nóc nhà có người."

Ngoài phòng cũng có người! Đối phương lại muốn bắt ba ba trong rọ, Hạ Lệnh Mị khó thở, dẫn đầu mang theo mọi người hướng về phía phòng trà. Tiếng cách cách giẫm đạp trên mái nhà cho thấy rất đông người, đi ngang qua cửa sổ ám khí bay vào cũng không có dừng lại một chút nào, tiếng kêu của tiểu chó ngao Tây Tạng cùng mèo con kêu lên thảm thiết trong đám hỗn độn, chỉ chốc lát sau không còn nghe tiếng nữa.

Trang Sinh với Tửu Quỷ vừa chạy vừa đập bể món đồ, nhằm làm giảm thính giác của đối thủ

"Cô nương, đi tới đường hầm của cô . Ta tới sau."

Hạ Lệnh Mị căn bản chưa kịp trả lời, Hắc Tử ăn ý cũng không cần trả lời. Đám Ảnh vệ sớm đã phân tán ở chung quanh của nàng, che chở nàng từng bước một thoát khỏi cảnh nguy hiể

Bí đạo rất tối, Hạ Lệnh Mị sớm thành thói quen chạy trốn, cơ hồ là quen cửa quen nẻo mò tới cuối đường hầm, mở ra cửa ngầm, lại là một cửa hàng bán đậu hủ. Con lừa đang ngây ngốc ở chổ mài đậu hủ mở tròn xoe đôi mắt nhìn đám người kia, Hạ Lệnh Mị nhwos tới chó ngao Tây Tạng bị bỏ roi, sờ lên con lừa đầu, ông chủ đậu hũ Tây Thi với thịt heo khô đang cười cợt liền nhanh như chớp chạy vào trong đám người.

Còn đang mưa, trong mi mắt mông lung chỉ thấy bóng người nặng nề, có người chỉ vào Uông phủ cách đó không xa nói cái gì đó. Cách xa, nàng luôn có thể nhìn thấy vài đạo bóng đen ẩn nấp trên nóc nhà.

Nàng cắn răng: "Phải đem phủ đệ làm hỏng, nếu không Uông Vân Phong trở về sẽ trúng mai phục."

Toàn thân Hắc Tử ướt đẫm ngay chào hỏi vài người, sau đó không lên tiếng từ từ chui trở lại

Nàng tìm một quán trà, làm bộ là người qua đường đụt mưa, đôi mắt quay tròn nhìn quanh, nàng sợ Uông Vân Phong đột nhiên trở về sẽ lướt qua khỏi mình.

Bọn họ lướt qua nhau bảy năm, mỗi một lần hắn đều là nhìn chăm chú bóng lưng của nàng càng đi càng xa, có chút thất vọng, cuối cùng nàng cũng nhận biết được.

Không bao lâu, bầu trời lại một lần truyền đến tiếng sấm rền vang, đồng thời, trong Uông phủ như núi lửa phun trào, từ bên trong oanh tạc ra bên ngoài, vô số bụi cùng cọc gỗ gạch tấm văng ra. Trời mưa xuống, không có cách nào khác hỏa thiêu, chỉ có thể dùng thuốc nổ đặt trong phòng nổ tung. Nổ thành nát bấy, dĩ nhiên là sẽ không bị người dùng để bố trí bẫy rập.

Hắc Tử có được tính tình như Hạ Lệnh Mị thà làm ngọc vỡ, ra tay cái đó rất tàn nhẫn.

Trang Sinh vuốt bờ vai của nàng: "Thần Châu đã không an toàn rồi, chúng ta đi thôi."

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, lồng ngực buồn bực khó chịu, chậm chạp trả lời không nói nên lời, chỉ có thể nắm chặt trường tiên trong tay, lặng im không nói .

"Mưa này sẽ không ngừng liền." Bạch Nghiên đánh ngựa lên phía trước, xem sắc mặt Uông Vân Phong một chút.

Ám vệ mới vừa rồi hồi báo cho tin tức: "Ta đánh giá thấp sự cẩn thận của Liễu Lệnh Mặc, ám hiệu liên lạc lại chặt đứt." Trời mưa xuống, vết than không thể viết chữ trên thân cây, xe ngựa lưu lại dấu vết cũng bị mưa to cắt đứt nhánh cây cho vùi được đứt quãng, núi sâu này cỏ dại mọc um tùm, tìm được những thứ ám hiệu khác cũng phải mất cả canh giờ.

Có bồ câu đưa tin bay tới, lảo đảo nhào vào ngực Quyển Thư. Bồ câu đưa tin bình thường dùng để liên lạc sự kiện khẩn cấp, người Quyển Thư nhìn tờ giấy đã phát run.

Trên mặt Uông Vân Phong lạnh lung như băng: "Chuyện gì?"

"Phu, phu nhân nàng..." Quyển Thư nghẹn ở yết hầu, thay đổi lời nói: "Trong phủ chẳng biết từ lúc nào bị người chôn thuốc nổ, nửa canh giờ trước đa nổ tung."

Thân thể Uông Vân Phong phút chốc dao đọng không vững, suýt chút nữa ngã khỏi lưng ngựa: "Lệnh Mị đâu?"

Quyển Thư muốn khóc rống lên: "Phu không có người tin tức, khắp nơi chỉ thấy thi thể ảnh vệ Hạ gia, còn có một bầy người áo đen đều chết hết."

Uông Vân Phong như trúng tà, cả người mặt mày trắng bệch, hai mắt ngốc trệ.

Bạch Nghiên túm lấy tờ giấy, chữ viết đã bị nước mưa thấm vào nhìn không rõ lắm, xem bồ câu đưa tin, hắn phân biệt ra được đây là phân công ám vệ nằm vùng ở nha môn đưa tin tức tới.

"Không!" Uông Vân Phong thì thào một chữ, bỗng nhiên vung lên roi ngựa hung hăng quất trên trên mông ngựa: "Nàng không có khả năng..."

Bạch Nghiên kinh hãi: "Lão gia, Triệu vương phi bây giờ còn sống chết không rõ."

Mưa to rơi xuống, bóng dáng này đã tan ra trong bóng đêm, thoáng cái không nhìn thấy nữa.

Bạch Nghiên cảm thấy bi thương, chẳng lẽ thật sự giống như lời người đời nói, lão gia bị oan hồn dây dưa chỉ có thể cô tịch một đời sao?


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...