Nương Tử, Nàng Đừng Quá Kiêu Ngạo!

Chương 58: Sự Kiện Tú Cầu


Chương trước Chương tiếp

Thanh Hạm giận dữ nói: “Chuyện này huynh trực tiếp hỏi ta là được rồi, vì sao huynh lại chạy tới hỏi Lăng Nhược Tâm? Hơn nữa, dù ta đón dâu hay thành thân thì cũng liên quan gì tới huynh?” Trước giờ nàng có rất nhiều biện pháp đối phó với Tống Vấn Chi, đương nhiên nàng biết cách gì là hữu dụng nhất để đối phó với hắn.

Quả nhiên, Tống Vấn Chi xấu hổ nói: “Vì ta quan tâm muội cho nên mới tới hỏi muội, Huyến Thải sơn trang tiền nhiều, thế lớn, nếu Lăng đại tiểu thư hiểu nhầm giới tính của muội, ta sẽ giúp muội giải thích. Chứ nếu chờ đến lúc động phòng, ‘nàng’ mới phát hiện muội là nữ tử, chỉ sợ sẽ lớn chuyện, muội sẽ gặp nguy hiểm mất.” Trong lòng hắn lại thầm nói thêm một câu, ta hỏi như vậy, vì ta thích muội.

Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn một cái nói: “Huynh cho là Lăng Nhược Tâm ngu ngốc hay sao? ‘Nàng ấy’ đã biết ta là nữ tử từ lâu rồi.”

Tống Vấn Chi ngạc nhiên hỏi: “Nếu ‘nàng’ biết muội là nữ tử, mà còn muốn gả cho muội, chẳng phải rất kỳ cục hay sao?”

Thanh Hạm làm ra vẻ không vấn đề gì: “Nếu huynh biết rõ nguyên nhân thì sẽ biết vì sao ‘nàng’ làm vậy.”

Nhìn Tống Vấn Chi đầy vẻ nghi hoặc, Thanh Hạm thở dài nói tiếp: “Chúng ta thành thân là vì bị ép. Tam Hoàng tử nhìn trúng Lăng Nhược Tâm, muốn nạp ‘nàng’ làm trắc phi. Nhưng Lăng Nhược Tâm lại một lòng muốn tìm một người nam nhân ‘nàng’ yêu, ‘nàng’ rõ ràng không hề để mắt đến Tam hoàng tử. Lăng Nhược Tâm không hề có chút cảm tình nào với Tam hoàng tử, dù chết cũng không muốn gả cho hắn, nên mới nói cho Tam hoàng tử biết, ‘nàng’ đã được hứa hôn từ nhỏ. Cha ta vốn rất trung thành, tận tâm với Huyến Thải sơn trang, vì thế liền đề nghị để cho ta cưới ‘nàng’, chờ mọi việc qua đi, sẽ viết thư bỏ vợ là xong.”

Mấy lời này đều nửa thật nửa giả, Tần Phong Dương thực sự có ý đồ với Lăng Nhược Tâm vì tài lực của Huyến Thải sơn trang, nhưng lại bị hắn khéo léo từ chối. Mà từ lúc nàng ra đời, Đoàn Lạc Trần cũng đã nghĩ đến chuyện gả nàng cho Lăng Nhược Tâm, coi như cũng là có hôn ước đi.

Tống Vấn Chi nghe Thanh Hạm nói liền thở phào một hơi. Thì ra sự tình là như vậy, hắn thầm bội phục dũng khí của Lăng Nhược Tâm. Vì muốn tìm kiếm tình yêu thực sự mà dám cự tuyệt cả Tam hoàng tử, khiến lòng hắn không khỏi ngưỡng mộ. Đột nhiên hắn nhớ tới một việc: “Nhưng mà, nếu như vậy, chẳng phải sẽ huỷ hoại thanh danh của Đại tiểu thư sao?”

Thanh Hạm thầm than một tiếng, đúng là đã nói dối một lần, thì cứ liên tục phải nói dối tiếp, nàng đành nói: “Lăng Nhược Tâm cũng đã nói, nếu là người thật sự yêu thương nhau, thì chắc chắn sẽ không để tâm đến những chuyện đã qua. Còn nếu hắn ta để ý, thì ‘nàng’ thà không cần tình yêu đó còn hơn. Cho nên, sư huynh không cần quá lo lắng.”

Tống Vấn Chi gật đầu nói: “Một nữ tử như ‘nàng’ thật sự khiến người ta kính nể.”

Nghe hắn nói vậy, Thanh Hạm lại thầm nghĩ, kính nể cái quỷ ấy! Nhưng nàng vẫn cười hì hì nói: “Sư huynh, nếu huynh đã kính nể ‘nàng’ như vậy, hay là để ta đi hỏi Lăng Nhược Tâm, xem ‘nàng’ có cảm tình với huynh không. Nếu có một chút, thì có lẽ hai người là trời sinh một đôi rồi!”

Tống Vấn Chi hơi lúng túng nói: “Muội đừng chế nhạo ta, ngay cả Tam hoàng tử còn không vừa mắt Lăng Đại tiểu thư, thì sao có thể để ý đến ta được. Đã muộn rồi, ta quay về phòng nghỉ ngơi. Muội cũng nghỉ sớm đi.” Dứt lời, hắn liền quay đầu rời đi, trong lòng thầm nói: Dù Lăng đại tiểu thư là quốc sắc thiên hương, nhưng trong tim ta từ đầu đến cuối chỉ có một mình muội thôi. Hắn không kìm được, quay đầu liếc nhìn theo bóng Thanh Hạm, thấy nàng đã quay về Miên Dung cư, lòng hắn lại hơi hụt hẫng.

Thanh Hạm biết nếu không giải thích như vậy, thì với tính cách của Đại sư huynh, không biết sẽ còn lằng nhằng bao lâu. Nàng bỗng cảm thấy hơi đau đầu, thương cho mình số khổ, từ sau khi biết Lăng Nhược Tâm, thế giới của nàng hoàn toàn thay đổi hết. Tuy trước kia nàng cũng hay lừa Tống Vấn Chi, nhưng cũng chỉ là vui đùa linh tinh thôi, còn lời nói dối vừa rồi… nàng không biết sau này sẽ còn phải nói dối bao nhiêu chuyện khác nữa.

Vừa đẩy cửa ra, nàng đã thấy Lăng Nhược Tâm đang đứng ngay cạnh cửa, khẽ cười với nàng, trong lòng nàng hơi buồn bực, chỉ thản nhiên nói: “Lần này huynh nợ ta!” Sau đó quay về phòng.

Đúng như Thanh Hạm nghĩ, hắn trốn trong phòng nghe lén. Thấy nàng quay về, khoé miệng hắn cũng khẽ nở một nụ cười thật tươi. Lời nói dối như vậy, có lẽ chỉ có mình cô nhóc này nghĩ ra được. Rồi nghĩ tới chuyện không thể để cho người trong thiên hạ biết được thân phận thật của mình, trong lòng hắn cũng cảm thấy phiền muộn. Tần Phong Dương e là sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, hắn cần phải cẩn thận hơn nữa. Hôm qua mẹ hắn tới nói cho hắn biết, khi hắn và Thanh Hạm đi núi Lung, thì người trong cung đã tìm đến, nói trong cung có biến, Thái tử đã hồi cung. Hắn vừa thấy lo lắng, lại vừa cảnh giác, vận mệnh của hắn và Huyến Thải sơn trang có lẽ cũng sẽ biến hoá theo sự biến chuyển trong cung.

Vì mấy ngày trước không ở Huyến Thải sơn trang, hơn nữa, Lăng Nhược Tâm dưỡng thương đã nhiều ngày, cũng gần đến cuối tháng, nên có rất nhiều sổ sách được đưa tới Miên Dung cư, Lăng Nhược Tâm cũng không rảnh rỗi mà đi quản Thanh Hạm. Nhuộm Lưu Quang Dật Thải cần mất ba ngày, mỗi ngày Thanh Hạm đều đến xưởng nhuộm xem xét tình hình, lúc rảnh rỗi thì đi dạo quanh Huyến Thải sơn trang. Thấy Lăng Nhược Tâm bận rộn đến thời gian đấu võ mồm với nàng còn không có, nàng lại cảm thấy hơi nhàm chán.

Tống Vấn Chi thấy nàng buồn chán, liền rủ nàng đi dạo trong thành Tầm Ẩn. Vừa nghe đề nghị này, Thanh Hạm đã vui đến nhảy dựng lên, tuy nàng tới thành Tầm Ẩn đã lâu, nhưng cũng chưa được đi dạo thoả thích trong thành. Lần trước vốn tính đi thăm thú một chút, không ngờ lại bị ám sát, làm tâm tình nàng cũng tệ đi. Lần này có Tống Vấn Chi đi cùng, thật không thể tốt hơn được nữa.

Thành Tầm Ẩn, trời xanh trong vắt, không gợn mây, dòng sông như dải lụa mềm mại uốn quanh thành, bóng cây xanh phủ kín khiến con người ta cũng cảm thấy nhẹ nhàng, khoan khoái. Trong thành vô cùng náo nhiệt, tiểu thương, người bán hàng rong tràn ngập các phố phường, điều khiến Thanh Hạm cảm thấy hứng thú nhất chính là mấy quán ăn vặt bên lề đường. Tay trái nàng cầm một xâu mứt quả, vừa đi vừa ăn, tay phải lại cầm một túi bánh đậu xanh. Hai tay Tống Vấn Chi cũng xách đầy đồ, tất cả đều là các món đặc sản của thành Tầm Ẩn.

Bỗng phía trước có người kêu lên, âm thanh cực kỳ náo nhiệt: “Tô nhị tiểu thư ném tú cầu kén rể, mọi người mau lại xem này!”

Vừa nghe tin này, Thanh Hạm đã cảm thấy thật thú vị, ném tú cầu kén rể, đây là lần đầu tiên nàng được chứng kiến. Cảnh tượng vui vẻ như vậy làm sao có thể thiếu nàng. Hơn nữa, nàng cũng biết cô gái có dung mạo thanh tú, xinh đẹp kia, liền lập tức đi theo đám đông, tiến về phái trước.

Tống Vấn Chi nhìn dáng vẻ của nàng, biết ngay nàng muốn theo góp vui, liền giữ chặt nàng nói: “Chúng ta đi chỗ khác chơi đi, ở nơi đông người không an toàn.” Hắn vẫn không quên tình cảnh khi nàng bị người ta ám sát, tuy nói mục đích của những người đó là Lăng đại tiểu thư, nhưng cũng không thể phớt lờ được.

Thấy hắn giữ chặt mình, đôi mày thanh tú của Thanh Hạm hơi nhướng lên, ánh mắt đảo một vòng, rồi cười hì hì nói với Tống Vấn Chi: “Đại sư huynh, ta đã từng gặp Tô nhị tiểu thư kia rồi, thật sự là một mỹ nhân. Giai nhân chưa gả, sư huynh lại chưa thành thân, hay là để ta cướp tú cầu, cho huynh ôm mỹ nhân về nhà nhé.”

Nghe vậy, Tống Vấn Chi vội quát lên: “Đệ nói hươu nói vượn cái gì thế, ta đã từng thề sẽ chăm sóc đệ cả đời, làm sao có thể thành thân!”

Thanh Hạm nhíu mày: “Sư huynh đúng là cổ hủ, đó là chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi mà huynh vẫn còn nhớ rõ. Hơn nữa, huynh là nam tử hán đại trượng phu, sao lại không thành thân được! Ta cũng đã trưởng thành rồi, có thể tự chăm sóc chính mình, huynh cũng phải đi tìm hạnh phúc của riêng mình chứ! Không được, huynh chăm sóc ta nhiều năm như vậy, giờ ta cũng phải làm một chút gì đó cho huynh!”

Năm mười tuổi, Thanh Hạm bị mấy sư huynh khác lừa tới rừng Mê Tung, rồi lạc trong đó, lại gặp bầy sói hoang, đang lúc một mình nàng vừa đói vừa mệt thì Tống Vấn Chi tìm được nàng. Thấy nàng khóc thảm thiết, Tống Vấn Chi liền nói sẽ chăm sóc nàng cả đời. Lúc đó, Thanh Hạm cảm thấy vô cùng ấm áp, có điều, khi đó nàng còn nhỏ, lại đang hoảng sợ, liền bắt hắn phải thề mới chịu.

Sau lần đó, Tống Vấn Chi thường xuyên theo sát bên nàng, giúp nàng trả đũa mấy tên sư huynh đệ kia, đương nhiên, chính hắn cũng từng bị nàng trêu chọc không ít lần. Khi nàng gây hoạ, hắn thường giúp nàng gánh tội. Khi nàng bị sư phụ phạt, hắn sẽ giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ chuộc lỗi. Lúc nàng bị phạt quay mặt vào tường, hắn cũng ngồi cạnh nàng cho nàng vui. Lần này nàng xuống núi, hắn cũng khẩn cầu sư phụ cho hắn đi theo nàng để chăm sóc nàng.

Trong lòng Tống Vấn Chi đã thầm coi nàng như người bạn đời của mình, giờ nghe nàng nói vậy, hắn nhất thời cảm thấy hồn phách như bay mất. Có lẽ nàng đã thực sự trưởng thành, không cần hắn ở bên cạnh bảo vệ nàng nữa rồi. Khi hắn còn đang đứng sững sờ, thì Thanh Hạm đã sớm chạy theo dòng người đi xa tít. Hắn hít sâu một hơi, rất muốn nói với nàng rằng, cả đời này, nếu hắn muốn cưới thê tử, thì chỉ có thể là nàng mà thôi. Nàng đã sớm cắm rễ trong lòng hắn, tình cảm nảy mầm khiến lòng hắn không thể chấp nhận một nữ tử nào khác. Có điều, dường như trong lòng nàng không có bóng dáng của hắn, nàng còn muốn cưới vợ cho hắn nữa, xem ra, hắn phải tìm cơ hội nói thật tình cảm của mình với nàng thôi.

Hắn cũng biết bản lĩnh gây rắc rối của nàng, tuy lúc này trong lòng hắn vô cùng rối loạn, nhưng nhất định phải ngăn nàng lại, nếu không, nàng sẽ thật sự tìm một nữ tử về cho hắn, lúc đó, hắn biết làm thế nào cho phải đây? Hắn lập tức thi triển khinh công, đuổi theo nàng. Có điều, đám người quá đông, khiến hắn không thể nào tìm được nàng.

Khi Thanh Hạm đến dưới đài ném tú cầu, thì bên dưới đã đầy chặt người, nàng dựa vào thân thủ linh hoạt, chen trái chen phải, cuối cùng cũng chen được lên phía trước.

Tô nhị tiểu thư mặc y phục màu đỏ đứng trên đài, trong tay cầm một quả tú cầu màu đỏ cực lớn, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ không cam lòng, trong mắt còn tỏ rõ sự tức giận. Tô Dịch Hàn và một vài trưởng bối lớn tuổi ngồi ngay bên cạnh, một người đứng lên lớn tiếng nói: “Giờ lành đã đến, bắt đầu ném tú cầu!”

Tuy Tô nhị tiểu thư không có dung mạo như Lăng Nhược Tâm, nhưng cũng là đại mỹ nhân số một số hai trong thành Tầm Ẩn, lại thêm hồi môn của Tô gia rất phong phú, nên có rất nhiều người muốn thành thân với nàng. Còn Lăng Nhược Tâm, đẹp thì có đẹp, nhưng mọi người đều biết ‘nàng’ không chỉ đẹp, mà còn rất thủ đoạn, cực giỏi trị gia và kinh thương, đồng thời cũng là một người không dễ chọc vào, cưới ‘nàng’ về, chỉ sợ nửa đời sau sẽ không được yên ổn. Hơn nữa, người dân trong thành Tầm Ẩn đều biết, cưới nữ tử Lăng gia, thì con cái sau này chỉ có thể mang họ Lăng, nam tử hoàn toàn không có địa vị trong nhà. Đứng trên quan điểm của nam nhân mà nói, đây là chuyện rất khó chấp nhận. Cho nên, người trong thành Tầm Ẩn thà tình nguyện cưới nữ nhân Tô gia, còn nữ tử Lăng gia, chỉ nên đứng từ xa rất xa mà ngắm nhìn chứ không dám cưới về nhà.

Trong lòng Tô nhị tiểu thư có chút oán hận, dù không cam lòng nhưng cũng đành phải bước đến giữa đài ném tú cầu. Nàng vừa quay đầu, chợt nhìn thấy Thanh Hạm đang đứng lẫn trong đám người, lòng nàng bỗng vui vẻ hẳn, mặt cũng lộ ra nụ cười. Nàng cười với Thanh Hạm, nhưng lại khiến mấy nam tử bên cạnh Thanh Hạm cảm thấy rung động, ai cũng thầm nghĩ: “Nàng đang cười với ta!”

Dân chúng chợt trở nên kích động hơn, ai cũng mở thật to hai mắt nhìn chằm chằm tú cầu đỏ thẫm, trong lòng đều tự nhủ: “Nhất định nàng sẽ ném cho ta!”

Thanh Hạm cũng lịch sự cười đáp lễ với nàng ta. Nàng thầm nghĩ, hôm nay nàng ta xinh đẹp hơn lần trước giả dạng lẻn vào xưởng thêu rất nhiều. Nhớ đến hành động lần trước của nàng ở xưởng thêu, ý cười trên khoé môi Thanh Hạm lại càng đậm thêm. Đại sư huynh vốn hiền như cục gỗ, mà Tô nhị tiểu thư này rõ ràng không phải là cô gái chịu yên phận, thật sự là tuyệt phối với Đại sư huynh.

Thấy ‘hắn’ cười với mình, trong lòng Tô nhị tiểu thư lại cảm thấy thật ngọt ngào. Nhớ lần trước đại ca có nói với nàng, nhờ có Thanh Hạm đứng giữa hoà giải nàng mới có thể thoát hiểm, phương án hợp tác với Huyến Thải sơn trang cũng do Thanh Hạm nghĩ ra, chẳng lẽ, từ lần trước gặp nhau ở phường thêu, Thanh Hạm đã có cảm tình với nàng sao? Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt nàng lại thêm một chút e lệ. So với việc phải gả cho người không quen biết, chi bằng gả cho ‘hắn’ còn hơn. Tô nhị tiểu thư không hề do dự, ném thẳng tú cầu về phía Thanh Hạm.

Nhìn tú cầu bay về hướng mình, Thanh Hạm khấp khởi mừng thầm, xem ra nguyện vọng cưới Tô nhị tiểu thư về cho Đại sư huynh của nàng sẽ thành công rồi. Thân thủ của nàng cực kỳ nhanh nhẹn, cũng bất chấp đám người xung quanh xô đẩy nhốn nháo, nàng đạp một cước phi lên định bắt lấy tú cầu. Có điều, nàng nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn nàng. Hắn dùng một tay ôm tú cầu vào lòng rồi lại tung một chiêu tiếp, ném tú cầu ra thật xa.

Thanh Hạm kinh hãi, nhìn kỹ lại, người cướp tú cầu hoá ra lại là Tống Vấn Chi. Nàng hoảng hốt nói: “Đại sư huynh, huynh làm gì vậy?” Tú cầu đã rơi thẳng xuống đám đông, dù thân thủ của nàng có tốt đến mấy cũng không thể cướp về được nữa.

Thì ra, khi Tống Vấn Chi vừa tới đây, nhìn thấy nàng đang lao lên cướp tú cầu, hắn biết ngay cô bé ngốc này có lẽ thực sự muốn cướp dâu cho hắn, nên hắn cực kỳ sốt ruột, không thèm nghĩ nhiều, lập tức lao lên, thi triển khinh công đến mức tối đa mới đuổi kịp Thanh Hạm, cản tú cầu kia lại.

Tống Vấn Chi giận dữ nói: “Câu đó phải do ta hỏi đệ mới đúng! Tự dưng đệ đi cướp tú cầu làm gì? Ta nói cho đệ biết, trên đời này, trừ đệ ra, ta sẽ không cưới người khác!”

Hắn vừa nói xong đã khiến Thanh Hạm và mấy nam tử đang đến cướp dâu đứng bên cạnh đều trợn mắt há hốc mồm, trong đầu họ đều cùng có một suy nghĩ: “Phải chẳng đây là đoạn tụ trong truyền thuyết sao?” Chừng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên Thanh Hạm thấy Tống Vấn Chi giận dữ, nghe hắn nói vậy, nàng chỉ cảm thấy thật khó tin, nàng thì thầm: “Sư huynh, huynh không lầm đấy chứ?”

Tống Vấn Chi nói: “Bao nhiêu năm nay, ta vẫn nghĩ đệ hiểu tâm ý của ta, nhưng đến hôm nay ta mới biết rằng, ta không thể không nói rõ ràng cho đệ biết. Người ta thích là đệ, trừ đệ ra, ta sẽ không cưới bất kỳ một ai khác!” Có những lời, khi chưa nói ra thì cảm thấy rất ngại ngùng, cảm thấy không biết nên bắt đầu từ đâu, nhưng một khi đã ra khỏi miệng, thì giống như nước lũ tràn bờ, vô cùng sảng khoái. Không sợ bị từ chối, cũng không sợ người ta không hiểu.

Thanh Hạm vô cùng luống cuống, những người bên cạnh cũng chẳng thèm tranh cướp tú cầu nữa, chỉ vây xung quanh hai người, muốn chờ xem nàng sẽ trả lời thế nào. Nàng nhất thời ngẩn người, Đại sư huynh thích nàng ư? Vì sao nàng không hề biết? Những năm gần đây, huynh ấy luôn chăm sóc cho nàng rất chu đáo, chẳng lẽ, đó là vì thích sao? Có điều, hiện giờ nàng không biết nên làm thế nào cho phải, vì nàng biết rất rõ, nàng chẳng qua chỉ coi Đại sư huynh như ca ca bình thường mà thôi.

Dù nàng có đơn thuần, thì cũng hiểu được, nếu nàng nói thẳng cảm giác của nàng cho Tống Vấn Chi nghe sẽ làm tổn thương huynh ấy rất nhiều. Nhưng nếu không nói cho huynh ấy biết tình cảm thật của nàng, thì sau này huynh ấy sẽ còn bị tổn thương nhiều hơn nữa. Vừa rồi nàng đã lừa huynh ấy chuyện giữa nàng và Lăng Nhược Tâm, nên nhất thời nàng không biết phải nói gì cho phải, chỉ lí nhí nói: “Đại sư huynh, ta…”

Chợt bên cạnh có người quát lên: “Lão ăn mày mà cũng muốn cưới Tô nhị tiểu thư à, đúng là không biết trời cao đất dày mà.” Tiếp theo là những tiếng hò hét vang trời.

Thì ra, vừa rồi sau khi tú cầu bị Tống Vấn Chi ném đi, thì cả đám người đều xông vào tranh cướp, có người thấy người bên cạnh sắp cướp được, liền tung chân đá bay tú cầu đi. Tú cầu bay một vòng, rồi rơi thẳng vào tay một gã ăn mày già. Gã mừng rỡ, cầm tú cầu bước thẳng lên đài. Tiếng hò hét nhất thời vang khắp nơi, mọi người đều không phục.

Gã ăn mày nói: “Khi thông báo ném tú cầu kén rể đâu có quy định nghề nghiệp, tuổi tác, lão là ăn mày thì đã sao, tại sao không thể cưới Tô nhị tiểu thư?”

Có người có lòng tốt khuyên: “Sao lão không tự soi mình vào bãi nước tiểu của lão, rồi nhìn Tô nhị tiểu thư xem. Nàng như tiên nữ trên trời, còn lão hả, còn chẳng bằng bãi cứt trâu!” Những người khác nghe thấy đều cười ha hả.

Gã ăn mày cũng không nhịn được nói: “Ta không thèm tranh cãi với mấy người, ta chỉ muốn hỏi Tô Đại đương gia, ta bắt được tú cầu, có tính không?”

Khi Tô nhị tiểu thư thấy tú cầu mình ném cho Thanh Hạm lại bị người ta cướp rồi ném đi, trong lòng nàng vô cùng mất mát. Lúc này, nhìn thấy một gã ăn mày già nhặt được tú cầu, nàng càng cảm thấy vô cùng khó xử. Nàng cúi đầu tìm kiếm hình bóng Thanh Hạm trong đám người, thì thấy nàng đang nói gì đó với nam tử vừa cướp tú cầu của nàng kia, khiến nàng cực kỳ uất ức.

Tô Dịch Hàn cũng không dự đoán được tình hình sẽ biến thành thế này. Khi thấy muội muội ném tú cầu về phía Thanh Hạm, trong lòng hắn thoáng vui mừng, thì ra muội muội có cảm tình với Đoàn Thanh Hạm. Ấn tượng của hắn đối với Thanh Hạm cũng không tệ, hắn thầm nghĩ, thế này cũng tốt. Có điều, đột nhiên lại có một nam tử áo tím cướp tú cầu giữa đường rồi ném thẳng đi. Hắn hơi nheo mắt, đứng lên nói: “Cảm ơn tình cảm của mọi người đã tới tham gia đại hội ném tú cầu của xá muội. Có điều, khi thông báo, Tô gia cũng đã quy định điều kiện rõ ràng, có vợ loại, tuổi quá ba mươi, loại; tàn tật cũng loại; cũng không thể chọn một chàng rể què chân được.” Cả đám người nhất thời vô cùng ầm ĩ.

Thấy tình hình biến chuyển thế này, Thanh Hạm cũng không trả lời vấn đề của Tống Vấn Chi nữa, có thể tránh được lúc nào thì hay lúc ấy, nàng tiện mồm nói: “Đều tại huynh đấy, Đại sư huynh, huynh khiến cho một mỹ nhân phải gả cho một gã ăn mày rồi kìa!” Dứt lời, nàng liền muốn rời đi, tránh mặt Tống Vấn Chi.

Có điều, nàng đi chưa được hai bước, đã bị một gã sai vặt ngăn lại: “Đoàn công tử, tiểu thư nhà ta có lời mời.”

Thanh Hạm ngạc nhiên: “Tiểu thư nhà ngươi là ai? Mời ta làm gì?” Trong lòng nàng bỗng cảnh giác hơn.

Gã sai vặt nói: “Người đứng trên đài chính là tiểu thư nhà ta.”

Thanh Hạm ngẩng đầu, thấy Tô Dịch Hàn đang nói gì đó với mọi người, còn Tô nhị tiểu thư thì đang dùng ánh mắt trách cứ nhìn nàng. Lúc này, vì lời tỏ tình đột ngột của Tống Vấn Chi, mà Thanh Hạm cũng mất hứng thú với chuyện của hắn, liền miễn cưỡng nói: “Ta và tiểu thư nhà ngươi không quen không biết, không cần phải gặp nhau!” Dứt lời, nàng liền nhấc chân muốn đi.

Gã sai vặt kia vội vàng nói: “Đoàn công tử, tiểu thư nhà ta nói, hôm nay nếu công tử không tới gặp nàng, thì ta cũng không cần quay về phủ Tô gia nữa, trên đầu ta có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ ba tuổi, công việc này ta không thể bị mất được, mong công tử thương xót cho tiểu nhân, đi gặp tiểu thư nhà ta một chút được không?!” Dứt lời, đôi mắt vẩn đục của hắn còn ánh lệ, đầy vẻ cầu xin.

Thanh Hạm nghe xong, cực kỳ buồn cười nói: “Vị huynh đệ này, nếu lần sau muốn cải biên chuyện cổ thì phiền ngươi đổi tiết mục khác đi. Trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ ba tuổi, tích này cũ quá rồi! Có điều, một khi ngươi đã thú vị như vậy, thì ta cũng sẽ quá bộ đi gặp tiểu thư nhà ngươi một lần.” Với tính cách của Tô nhị tiểu thư, Thanh Hạm thật sự tin tưởng nàng ta sẽ đuổi hạ nhân đi. Từ sau khi làm thị vệ của Lăng Nhược Tâm, nàng hiểu rõ làm hạ nhân không dễ dàng gì, nên cũng không muốn gây khó dễ cho hắn. Dù sao, nàng cũng không phải là chưa từng gặp Tô nhị tiểu thư.

Tống Vấn Chi không nhận được câu trả lời của nàng, hắn cũng hiểu tính tình nàng, nên thầm tự nhủ cho nàng một chút thời gian, cứ cố tình ép nàng cũng không tốt. Thấy Thanh Hạm muốn đi gặp Tô nhị tiểu thư, lại nghĩ hôm nay hắn cũng có trách nhiệm trong việc Tô nhị tiểu thư bị nhục nhã, nên cũng đi cùng Thanh Hạm đến gặp nàng ta.

Không biết Tô Dịch Hàn dùng cách nào mà có thể thuyết phục được hết đám người kia tản ra, sau khi gã ăn mày cầm được một thỏi bạc lớn thì cũng vui vẻ rời đi. Sau đài ném tú cầu là đại viện của Tô gia, Thanh Hạm và Tống Vấn Chi đợi trong phòng khoảng một khắc, thì Tô Dịch Hàn mới bước vào chính đường gặp họ.

Vừa nhìn thấy Thanh Hạm, Tô Dịch Hàn đã cười ha ha nói: “Đoàn huynh đệ, đã lâu không gặp đệ, vẫn khoẻ chứ?”

Thanh Hạm khẽ cười nói: “Ta rất khoẻ. Để ta giới thiệu một chút, đây là sư huynh của ta, Tống Vấn Chi. Sư huynh, vị này chính là Tô đương gia Tô Dịch Hàn.”

Thanh Hạm vừa dứt lời, Tô nhị tiểu thư liền xông tới, trừng mắt hỏi Tống Vấn Chi: “Ngươi là sư huynh của Thanh Hạm, vì sao phải phá hỏng chuyện tốt của chúng ta?”

Nàng vừa nói ra, ba người còn lại đều ngẩn người, Tô Dịch Hàn quát: “Tích Hàn, không được vô lễ!”

Tống Vấn Chi nhớ sư phụ đã từng dặn, thân phận nữ nhi của Thanh Hạm không thể tuỳ tiện tiết lộ, nếu không sẽ gặp nguy hiểm lớn, nên hắn cũng không biết phải trả lời thế nào. Hắn cũng không thể nói ra chuyện Thanh Hạm muốn cướp tú cầu là vì hắn được!

Thanh Hạm cười nói: “Tô nhị tiểu thư hiểu lầm rồi, sư huynh ta cũng không có ý muốn phá hỏng gì, chỉ đơn giản là huynh ấy cảm thấy tuổi ta còn nhỏ, không nên cưới vợ, vì thế mới ngăn cản.” Lúc này, cũng chỉ có thể bịa đại ra một lý do cho qua chuyện. Nàng bỗng cảm thấy thật đau đầu, vì sao dạo này nàng luôn phải nói dối?!

Tô Tích Hàn nói: “Ta nghe đại ca nói, Đoàn công tử cũng đã mười sáu. Nam tử mười sáu cũng đến tuổi trưởng thành, có thể đón dâu rồi chứ.”

Thanh Hạm thầm thở dài, nhưng mặt vẫn tươi cười nói: “Tuy tuổi mụ của ta là mười sáu, nhưng chưa tới sinh thần, hơn nữa, sư môn của ta lại có một quy củ bất thành văn, nếu Đại sư huynh trong sư môn còn chưa thành thân thì những đệ tử khác không thể thành thân được. Dù thế nào cũng phải được sư phụ đặc biệt cho phép.” Bịa đi, tiếp tục bịa đi.

Tô Tích Hàn không phục nói: “Quy củ chết tiệt gì thế? Thật không có nhân tính mà! Sư phụ của các người thật đúng là một lão già hồ đồ!”

“Im miệng!” Thanh Hạm và Tống Vấn Chi cùng quát lên, trong lòng họ, sư phụ chiếm địa vị cao nhất, làm sao có thể để cho người khác nói như vậy. Mà, dù có nói như vậy, cũng chỉ có thể là chính bọn họ nói, người khác ngàn vạn lần không được phép.

Tô Tích Hàn tự biết mình lỡ miệng, nên cũng không dám lên tiếng nữa, Tô Dịch Hàn cau mày, đứng giữa hoà giải: “Hôm nay xá muội bị người ta cười nhạo nên tâm tình không tốt, đã nói sai rồi, xin hai vị đừng để tâm.” Rồi hắn quay sang Tô Tích Hàn: “Tiểu muội, còn không mau xin lỗi hai vị công tử đi?!”

Thanh Hạm biết chuyện này là do nàng bịa ra, liền cười nói: “Người cần xin lỗi là chúng ta mới đúng. Hôm nay hai huynh đệ ta đã làm rối loạn hôn sự của Tô nhị tiểu thư, xin hai vị thứ lỗi.” Nàng chợt phát hiện ra, ở bên cạnh Lăng Nhược Tâm một thời gian, nàng cũng bắt đầu giả dối rồi.

Tô Dịch Hàn cười: “Đối với người nhà, thì có mất mặt cũng chẳng sao, ta nói thế này, Đoàn huynh đệ đừng cười. Tiểu muội nhà ta từ nhỏ đã bướng bỉnh tuỳ hứng. Người đến Tô gia cầu thân rất nhiều, nhưng lại không có ai lọt vào mắt nàng. Ta thân làm ca ca, đương nhiên rất lo lắng. Lúc trước nàng gây hoạ ở Huyến Thải sơn trang, may mà nhờ có Đoàn huynh đệ giảy vây mới thoát được hoạ lao tù. Sau đó, gia mẫu liền ra lệnh cho ta, trong vòng một tháng phải tìm nhà chồng cho tiểu muội, tránh để tiểu muội chạy loạn rồi mất thể diện. Tiểu muội ta nghe tin, thì sống chết cũng không chịu lấy chồng, còn nói, nếu phải gả, thì cũng muốn gả cho người nàng thích, ta không đồng ý, nàng lại tung chiêu một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, khiến cho người làm ca ca ta đây cực kỳ khó xử. Nghĩ mãi mới ra cách ném tú cầu này, hy vọng nàng có thể tìm được ý trung nhân, không ngờ lại gặp được Đoàn huynh đệ, đây không phải là duyên phận hay sao.”

Nói đến đoạn sau, hắn cũng thầm có suy tính riêng. Có thể nói, hắn tương đối hài lòng với Thanh Hạm, dù tuổi ‘hắn’ vẫn còn nhỏ, nhưng lại rất thông minh, chỉ cần bỏ thời gian ra bồi dưỡng, tiền đồ tương lai chắc chắn sẽ vô cùng xán lạn. Mà quan trọng hơn… ‘hắn’ là thiếp thân thị vệ của Lăng Nhược Tâm. Nếu mua chuộc được ‘hắn’, thì kế hoạch của hắn ta sẽ tiến thêm được một bước lớn.

Nghe hắn nói vậy, hồi chuông cảnh báo lại gióng lên trong lòng Thanh Hạm. Chẳng lẽ hắn muốn nàng cưới Tô Tích Hàn à?! Gần đây có phải vận đào hoa của nàng mạnh quá rồi không? Vừa mới hiểu được tâm ý của mình với Lăng Nhược Tâm, thì lại nhận được lời thổ lộ của Đại sư huynh, giờ lại tới Tô Tích Hàn nữa, thật quá lộn xộn… Nàng cười nói: “Ta cũng thấy ta với Tô nhị tiểu thư thật có duyên.” Lời vừa dứt, thì ba người còn lại trong phòng đều có biểu cảm khác nhau. Mặt Tô Tích Hàn đầy vẻ e lệ, Tô Dịch Hàn lại tỏ rõ sự vui sướng, còn Tống Vấn Chi thì nhíu mày.

Nhìn nét mặt ba người, nàng nói tiếp: “Có điều, ta cảm thấy duyên phận này, thực ra là duyên của ta và Tô đại ca mới đúng. Tô đại ca nghĩ lại mà xem, nếu không có chuyện của Tô nhị tiểu thư, thì chúng ta làm sao quen biết được, nếu đã không biết, thì làm sao có thể vừa gặp mà như đã quen từ lâu. Nếu không có chuyện vừa gặp mà như đã quen từ lâu, thì làm sao có thể thúc đẩy việc liên kết giữa Tô gia và Huyến Thải sơn trang.”

Nghe Thanh Hạm nói vậy, Tô Tích Hàn vô cùng thất vọng, nàng hỏi: “Nếu huynh không có tình ý gì với ta, vì sao ngày đó lại nghĩ cách cứu ta? Vì sao hôm nay còn tới đại hội ném tú cầu của ta? Rồi còn cười với ta?”

Thanh Hạm cảm thấy cực kỳ nhức đầu, Tô Tích Hàn này còn to gan hơn nàng nữa, trước mặt mọi người mà dám hỏi nàng chuyện này. Ngày đó, nàng cứu nàng ta vì cảm thấy Lăng Nhược Tâm làm hơi quá, còn hôm nay cười với nàng ta cũng chỉ vì muốn cướp tú cầu cho Tống Vấn Chi mà thôi, có điều, dù thế nào cũng không thể nói thẳng với nàng ta mấy lời này được. Nàng nghiêm mặt nói: “Nếu việc làm của ta khiến cho Tô nhị tiểu thư hiểu lầm, thì Thanh Hạm xin chịu tội, có điều, ta tuyệt đối không có ý nghĩ quá phận với tiểu thư. Hôm nay ta tới hội ném tú cầu, chẳng qua là vì mong tìm được một mỹ nhân như hoa như ngọc cho Đại sư huynh ta mà thôi.”

Mọi người nghe vậy đều kinh hãi, Tống Vấn Chi không ngờ nàng sẽ nói thẳng ra, hắn trợn to mắt nhìn nàng khiến Thanh Hạm hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nàng lại nói tiếp: “Vì ta đã có hôn ước với Lăng đại tiểu thư của Huyến Thải sơn trang, định sau khi làm lễ trưởng thành sẽ thành thân với ‘nàng’, mà Đại sư huynh ta vẫn chưa đón dâu, nên ta mới muốn tìm một thê tử tốt cho huynh ấy. Vì thế, hôm nay ta mới tới đại hội ném tú cầu của Tô nhị tiểu thư. Có điều, Đại sư huynh ta không hài lòng với cách làm của ta, nên mới xông ra ngăn cản. Chuyện hôm nay thật sự là phát sinh ngoài ý muốn, xin Tô đại ca và Tô nhị tiểu thư lượng thứ.”

Nghe nàng nói xong, Tô Tích Hàn oán hận nhìn nàng rồi quát lên: “Đoàn Thanh Hạm, ta hận huynh!” Sau đó, nàng gạt nước mắt, chạy nhanh ra khỏi chính đường.

Tô Dịch Hàn hơi nhíu mày nói: “Đoàn huynh đệ, ta vốn rất kính trọng nhân cách của ngươi, nhưng chuyện hôm nay ngươi thực sự đã quá đáng rồi. Hôn nhân đại sự đâu phải trò đùa để huynh đệ hai người làm loạn lên như vậy. Ngươi nên chịu trách nhiệm cho hành vi của mình đi.”

Hắn trở mặt nhanh như lật bàn tay vậy. Thanh Hạm thầm cười lạnh, thản nhiên hỏi: “Tô đại ca muốn huynh đệ chúng ta chịu cái trách nhiệm gì? Không phải là muốn cả hai chúng ta cưới chung Tô nhị tiểu thư đấy chứ?”

Tô Dịch Hàn nhìn hai người bọn họ nói: “Tuy xá muội ta có bướng bỉnh, nhưng ít ra dung mạo cũng không tầm thường, tài phú của Tô gia ta, tuy có kém Huyến Thải sơn trang, nhưng cũng là số một số hai trong thành Tầm Ẩn. Nếu Đoàn huynh đệ đã đính ước với Lăng đại tiểu thư, ta cũng không dám cứng rắn yêu cầu, nhưng Tống công tử chưa hẹn ước với ai, tú cầu hôm nay cũng là do công tử tiếp được rồi ném ra. Vậy công tử muốn giải quyết thế nào đây?”

Trong suy nghĩ của Tô Dịch Hàn, không gả được Tô Tích Hàn cho Đoàn Thanh Hạm cũng hơi đáng tiếc, nhưng Đoàn Thanh Hạm và Tống Vấn Chi là huynh đệ, mà Tống Vấn Chi nhìn qua cũng thấy rõ ràng là một nhân tài, khí chất không tầm thường. Chuyện Tích Hàn kén rể hôm nay chỉ sợ đã thành chuyện cười trong thành Tầm Ẩn, thanh danh của nữ tử đã bị phá hư, muốn tìm một nhà chồng tốt để thay hắn chăm sóc nàng thật không dễ dàng gì. Chi bằng, hắn nghĩ cách ép Tống Vấn Chi, bắt Tống Vấn Chi không thể không cưới Tích Hàn là được rồi.

Thanh Hạm vừa nghe đã hiểu ngay hắn đang chuyển hướng sang Đại sư huynh, nàng tự thấy hổ thẹn, lén nhìn Tống Vấn Chi một cái, lại thấy Tống Vấn Chi cũng đang nhìn nàng, trong ánh mắt vừa có sự trách cứ, cũng có sự tức giận, hắn thản nhiên nói: “Những lời này của Tô đại đương gia thực sự quá buồn cười. Nếu ai chạm tới tú cầu cũng phải cưới Tô nhị tiểu thư, thì hôm nay Tô nhị tiểu thư đã có thể gả cho bao nhiêu người rồi, làm gì tới lượt Tống mỗ. Hơn nữa, trong lòng Tống mỗ đã có người khác, cũng từng lập lời thề, phải chăm sóc nàng cả đời, làm sao có thể cưới Tô nhị tiểu thư.” Dứt lời, hắn lại bình tĩnh nhìn Thanh Hạm.

Vì tức giận, nên dáng vẻ khiêm tốn nho nhã thường ngày của Tống Vấn Chi cũng biến mất, hắn thật sự nói hết suy nghĩ của mình, không nể nang gì cả.

Tô Dịch Hàn nghe hắn nói xong cũng bừng bừng tức giận, giọng nói bất giác cao lên vài phần, lạnh lùng nhìn Tống Vấn Chi: “Ngươi đã có người trong lòng, vì sao còn để sư đệ ngươi đến cướp dâu? Ngươi cảm thấy người Tô gia chúng ta dễ bắt nạt, hay là thấy nữ tử Tô gia không xứng với ngươi?” Nếu đã cứng rắn đối đầu, hắn ta cũng không cần khách khí nữa.

Thấy hai người căng thẳng, Thanh Hạm cũng sốt ruột, liền kéo tay áo Tống Vấn Chi. Tống Vấn Chi không thèm để ý đến nàng, lạnh lùng nói: “Chuyện ta có người trong lòng, sư đệ ta không biết. Tiểu sư đệ không hiểu chuyện, gây hoạ lớn đương nhiên ta phải đứng ra tạ lỗi với ngươi. Ta không có ý xem thường Tô gia, càng không có ý nghĩ Tô nhị tiểu thư không xứng với ta. Có điều, nam tử hán đại trượng phu, làm sao ta có thể trong lòng nhớ thương một người lại đi cưới người khác. Cho nên, ta không thể chấp nhận đề nghị của Tô đại đương gia được. Cáo từ!” Dứt lời, hắn kéo Thanh Hạm đi thẳng ra ngoài.

Tô Dịch Hàn đưa tay ra ngăn lại: “Cửa nhà họ Tô ta, chẳng lẽ là nơi các người có thể muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hay sao? Nếu hôm nay ngươi không nói cho rõ ràng, thì đừng mong bước ra khỏi cánh cửa này!” Mặt hắn đầy vẻ tức giận. Hắn vung tay, một đám gia đinh liền xông ra, vây quanh hai người.

Thấy hành động không ra gì này của hắn, Thanh Hạm đang muốn phát hoả, thì quanh người Tống Vấn Chi cũng đầy sát khí, hắn cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng đưa tay vỗ xuống chiếc bàn lớn bằng gỗ lê, nửa khắc sau, chiếc bàn đó liền biến thành một đống bột. Mặt Tô Dịch Hàn trắng bệch, Tống Vấn Chi hừ lạnh một tiếng rồi kéo Thanh Hạm đi thẳng ra ngoài cửa chính, không một ai dám xông ra ngăn cản.

Vừa ra khỏi Tô gia, Tống Vấn Chi buông tay Thanh Hạm, buồn bã không nói gì, đi thẳng về Huyến Thải sơn trang. Nhìn dáng vẻ của hắn hôm nay, Thanh Hạm biết hắn tức giận. Có điều, nàng không biết nên nói gì cho phải, chuyện là do nàng gây ra nhưng cũng đều ngoài dự liệu của nàng. Vị đại sư huynh mà nàng coi như huynh trưởng từ nhỏ đến giờ lại nói yêu nàng, chuyện này, nàng thật sự cần một thời gian mới có thể tiêu hoá được.

Hoàng hôn đang buông xuống, dưới ánh tà dương, bóng Tống Vấn Chi trải dài trên đường. Thanh Hạm nhớ lúc nhỏ, nàng và Tống Vấn Chi lên núi hái thuốc về, nàng thường đạp lên bóng hắn xuống núi. Tính trẻ con bỗng nổi lên, nàng lại đi phía sau, dẫm lên bóng hắn.

Tống Vấn Chi vốn đang hờn dỗi, giờ lại nhìn thấy hành động này của nàng, không khỏi vừa bực mình, vừa buồn cười nói: “Muội đã bao nhiêu tuổi rồi, còn làm những hành động ấu trĩ như vậy!”

Thanh Hạm cười nói: “Trong mắt ta, Đại sư huynh mãi mãi là Đại sư huynh, giống như một người ca ca thường chăm sóc của ta, cho nên, dù ta có làm ra chuyện khác người đến mức nào, thì ca ca cũng nhất định sẽ tha thứ cho muội muội, đúng không?”

Tống Vấn Chi ngẩn người, dừng bước, hỏi: “Trong lòng muội, ta chỉ là ca ca thôi sao?”

Thanh Hạm nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra cũng không chỉ là ca ca, còn nửa giống cha nữa, từ nhỏ ta đã bị cha ném vào Thương Tố môn, khi đó ta còn hơi sợ sư phụ, còn Đại sư huynh thì vẫn luôn bên cạnh chăm sóc ta, cho nên, trừ giống ca ca, huynh còn giống cha ta nữa.” Những lời này hoàn toàn là thật lòng. Trong lòng nàng, Tống Vấn Chi không chỉ là huynh trưởng, còn là cha.

Nghe nàng nói vậy, mắt Tống Vấn Chi tối sầm lại, lòng hắn vô cùng khổ sở: “Chẳng lẽ, muội chưa từng nghĩ sẽ sống cả đời với ta sao?”

Thanh Hạm đi đến trước mặt Tống Vấn Chi, kéo tay hắn nói: “Đương nhiên là chúng ta phải bên nhau cả đời rồi, huynh là sư huynh của ta, sau này huynh cưới vợ, ta cũng phải gả cho người, hai nhà chúng ta cũng vẫn sẽ ở cùng một chỗ!”

Tống Vấn Chi hiểu những lời này của nàng rõ ràng là muốn từ chối, hắn thở dài nói: “Là vậy sao? Nếu cả đời như thế, thì ta tình nguyện sau khi muội tìm được lang quân như ý, ta sẽ không muốn gặp lại muội nữa.” Nếu gặp lại, chỉ thêm đau lòng mà thôi.

Không khí như lạnh đi, Thanh Hạm hơi ấm ức nói: “Nếu Đại sư huynh vì trách ta khiến huynh gặp rắc rối hôm nay, mà không thèm để ý đến ta nữa, ta sẽ rất khổ sở.”

Tống Vấn Chi khẽ xoa đầu nàng nói: “Bé ngốc, muội đừng nghĩ ngợi nhiều. Đại sư huynh vĩnh viễn cũng không tức giận với muội. Huống chi, hiện giờ muội cũng không thích ai. Có lẽ đến một ngày nào đó, muội sẽ phát hiện ra ta tốt, mà tình nguyện ở bên ta. Cho nên, trước khi muội thực sự xuất giá, ta vẫn sẽ luôn bên cạnh muội.” Hắn chỉ mong người kia vĩnh viễn đừng xuất hiện.

Nghe hắn nói vậy, trong lòng Thanh Hạm vừa hạnh phúc lại vừa áy náy. Nàng vẫn đang lừa hắn ta, Lăng Nhược Tâm là nam tử, mà dường như nàng cũng yêu hắn mất rồi. Thanh Hạm hơi bối rối, chẳng lẽ nàng cứ tiếp tục lừa hắn như thế? Nàng thực sự không đành lòng…

Tống Vấn Chi nhìn thấy nàng đứng ngẩn người liền hỏi: “Sao thế?”

Thanh Hạm cúi đầu nói: “Đại sư huynh, nếu ngày nào đó, huynh phát hiện ra ta nói dối huynh, huynh có tha thứ cho ta không?”

Tống Vấn Chi cũng ngẩn người, rồi nói: “Muội nói dối ta đâu ít lần? Có lần nào ta không tha thứ cho muội không?”

Thanh Hạm trợn mắt, chữ tín của nàng thấp đến vậy sao? Tống Vấn Chi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, lại kéo tay nàng nói: “Dù muội có nói dối đến kinh thiên động địa, ta cũng sẽ tha thứ cho muội. Sắp tối rồi, mau về thôi.”

Hắn càng đối xử tốt với nàng, thì lòng nàng càng cảm thấy áy náy. Nàng hít sâu một hơi, để mặc hắn kéo nàng về Huyến Thải sơn trang.

Mấy ngày sau đó, nàng tình nguyện lăn lộn trong xưởng nhuộm, còn hơn bước chân ra khỏi Huyến Thải sơn trang. Ngày nào nàng cũng chuyên tâm làm Lưu Quang Dật Thải, sau khi nhuộm hoàn hảo Lưu Quang Dật Thải, nàng trải lên trên mặt đá nguyên bảo, dùng tay rải từng lớp từng lớp chất dịch phát sáng chiết xuất từ Thiên Tâm lan lên trên. Lúc làm phải hết sức chuyên tâm, hơn nữa, phải trải thật đều, nếu không cũng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng màu của Lưu Quang Dật Thải.

Tính kiên nhẫn của Thanh Hạm cực kém, rải từng lớp từng lớp một thật sự đã khiêu chiến cực hạn của nàng. Nhưng nghĩ Lưu Quang Dật Thải này liên quan đến vận mệnh của cả Huyến Thải sơn trang, nàng liền nghiến răng nghiến lợi cố gắng.

Lăng Nhược Tâm xử lý xong sổ sách cũng chạy tới xưởng nhuộm giúp nàng. Tuy không giúp nàng làm được, nhưng ít ra cũng có thể giúp nàng giải sầu. Cuối cùng Thanh Hạm cũng biết cái gì gọi là: “tú sắc khả xan” (sắc đẹp thay cơm), dù biết rõ hắn là một đại nam nhân, những nàng vẫn cảm thấy, chỉ cần nhìn thấy hắn thôi cũng vui vẻ, thoải mái nhiều rồi.

Nàng đâu biết rằng, đây là phản ứng đặc thù của hai người đang yêu nhau, dù nhìn đối phương thế nào cũng thấy tốt, thấy đẹp.

Có điều, nàng không đi ra ngoài gây phiền toái, thì phiền thoái cũng tìm tới nàng. Ngày hôm đó, sau khi Thanh Hạm quét xong Thiên Tâm lan lên Lưu Quang Dật Thải, quay trở về Huyến Thải sơn trang cùng Lăng Nhược Tâm, thì Ký Phong nói với nàng: “Tô đại đương gia muốn gặp Tống công tử, nhưng Tống công tử không muốn gặp hắn ta, nên hắn ta đòi gặp Đoàn thị vệ, ta đã nói cho hắn biết Đoàn thị vệ bận nhiều việc, hắn lại đòi gặp Đại tiểu thư.”

Lăng Nhược Tâm hỏi: “Hắn tìm ta làm gì?”

Ký Phong đáp: “Tình hình cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ lắm, hắn chỉ nói muốn Đại tiểu thư trả công bằng cho hắn.”

Lăng Nhược Tâm kỳ quái hỏi: “Ta không nợ hắn cái gì, làm sao mà đòi công với bằng gì chứ? Thanh Hạm, ngươi đi theo ta, ta thật sự muốn nhìn xem hắn đang chơi trò quái quỷ gì.” Đi vài bước, thấy Thanh Hạm không đi theo, hắn cũng ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”

Thanh Hạm cúi đầu đi đến cạnh hắn nói nhỏ: “Ta lại gây chuyện rồi, ta nói, huynh đừng mắng ta nhé.”

Nhìn bộ dạng của nàng, Lăng Nhược Tâm khẳng định là không có chuyện gì tốt, hơn nữa, chắc chắn có liên quan đến Tô Dịch Hàn. Bảo sao mấy ngày nay nàng lại an phận thủ thường như vậy. Thì ra là đã gây hoạ, hắn thản nhiên nói: “Muội nói ta nghe xem nào.”

Thanh Hạm liền kể hết lại chuyện Tô Tích Hàn ném tú cầu kén rể hôm đó, rồi chuyện nàng giúp Tống Vấn Chi cướp tú cầu. Cũng kể cho hắn biết chuyện nàng dùng hắn làm lá chắn, nhưng tất nhiên lược bỏ đi chuyện Tống Vấn Chi thổ lộ với nàng. Lý do thì, có lẽ chỉ có nàng hiểu vì sao lại bỏ bớt đi.

Lăng Nhược Tâm nghe xong, mắt hơi loé sáng, khẽ cười nói: “Biết muội lâu như vậy mà giờ ta mới biết muội cũng có hứng thú giống nữ tử khác, đúng là ta đánh giá thấp muội rồi. Xem ra, sư huynh của muội cố tình không muốn cưới Tô nhị tiểu thư là vì có ý khác! Hừ Hừ!” Từ lần đầu gặp Tống Vấn Chi, hắn đã không thích hắn ta rồi. Đứng trên góc độ nam nhân mà nói, thì ánh mắt Tống Vấn Chi nhìn Thanh Hạm rõ ràng rất khác với những người khác. Chỉ e Tống Vấn Chi không muốn cưới Tô nhị tiểu thư, là vì người trong lòng mà hắn nói kia, chính là Thanh Hạm.

Nghe hắn hừ hừ hai tiếng, Thanh Hạm biết ngay hắn khôn khéo như thế, có lẽ đã đoán được điều gì, lập tức kéo tay áo hắn nói: “Tính tình sư huynh ta từ trước đến giờ vẫn vô cùng kiên nghị, lần này cũng là ta làm sai. Ta đoán Tô Dịch Hàn không tin huynh sẽ gả cho ta, nên hắn ta đến vì muốn chứng thực thôi. Dù thế nào huynh cũng phải giúp ta giải quyết phiền phức này.” Nói xong câu cuối, thì giọng nàng cũng càng ngày càng nhỏ.

Nhìn vẻ mặt lấy lòng của Thanh Hạm, trong lòng Lăng Nhược Tâm cũng thầm có suy tính riêng. Hắn dùng ngón tay, nâng cằm Thanh Hạm lên, cười xấu xa nói: “Giải quyết xong chuyện lần này, muội định cảm ơn ta thế nào đây?”

Đôi mắt đen láy của Thanh Hạm nhìn thẳng hắn nói: “Huynh muốn ta tạ ơn huynh thế nào?”

Khoé miệng Lăng Nhược Tâm hơi nhếch lên, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc khó hiểu: “Cũng không cần thế nào cả, chỉ là tuỳ theo ý của cha muội và mẹ ta, mười sáu tháng này, chúng ta tổ chức lễ thành hôn.” Phải nhanh chóng mà cưới nàng qua cửa, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Thanh Hạm kinh hãi, hơi nhíu mày nói: “Nhưng mà Lưu Quang Dật Thải vừa vặn cũng xong vào lúc đó. Chẳng phải đã nói sau khi làm xong sẽ lập tức đưa vào hoàng cung sao? Ta không muốn vội vã thành thân như vậy.” Hắn chỉ nói ‘ý của cha muội và mẹ ta’, còn ý của hắn thì sao? Còn chưa rõ ý tứ của hắn, nàng đương nhiên phải từ chối.

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Muội yên tâm, dù thời gian có hơi gấp gáp, nhưng chắc chắn đây sẽ là tiệc cưới long trọng nhất thành Tầm Ẩn trong vòng mười năm trở lại đây.” Nhìn vẻ mặt Thanh Hạm không vui, hắn lại nói tiếp: “Hơn nữa, muội cũng đã giả danh ta ra ngoài lừa người khác, nếu không thành thân, thì thể diện của ta vứt đi đâu?” Dứt lời, hắn còn nháy mắt với nàng một cái.

Hết chương 58.

***
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...