Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
Chương 66: Tên này đùa như thật !
Khóe môi Lãnh Dịch Hạo cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo, quay người giải huyệt đạo cho Úc Phi Tuyết.
Lãnh Dịch Khánh nghĩ Lãnh Dịch Hạo lại muốn chạm vào Úc Phi Tuyết, trường kiếm sắc bén bất ngờ đâm về hướng Lãnh Dịch Hạo, làm Lãnh Dịch Hạo lùi về sau một bước để hắn rời xa Úc Phi Tuyết.
Gần như cùng lúc, Lãnh Dịch Khánh phi thân lạị ôm lấy Úc Phi Tuyết vẫn nằm yên trên mặt đất:
“Nàng sao rồi ?”
“Giải huyệt đạo cho ta trước đã !” – cái tên ngu ngốc này ! Úc Phi Tuyết gấp đến mức muốn cắn người.
Một bóng màu xám xuất hiện, là ngọn cỏ đuôi chó vừa rồi, mang theo một cỗ nội lực mạnh mẽ, vừa vặn tách Lãnh Dịch Khánh và Úc Phi Tuyết ra.
“A….” – Úc Phi Tuyết vừa được giải khai huyệt đạo, còn chưa đứng vững đã bị đánh lùi về phía sau một bước, lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Ngay lập tức bóng Lãnh Dịch Hạo lao đến, cánh tay ôm lấy Úc Phi Tuyết vào trong lòng:
“Vương phi yêu quý, không bị dọa sợ chứ ?”
“Buông nàng ra!” – Lãnh Dịch Khánh trừng mắt, giận dữ vung kiếm đến.
Lãnh Dịch Hạo không thèm chớp mắt lấy một cái, nở nụ cười nhàn nhã mà hấp dẫn.
Mũi kiếm Lãnh Dịch Khánh đã kề sát đến cổ Lãnh Dịch Hạo, chỉ cần dùng thêm chút sức nữa là có thể đâm thủng yết hầu của hắn.
Mặt Lãnh Dịch Hạo vẫn không đổi sắc, vẫn cười như cũ. Tay Lãnh Dịch Khánh lại run run.
“Thả ta ra!” – Úc Phi Tuyết ra sức mở cánh tay Lãnh Dịch Hạo, lúc này mới phát hiện không khí có vẻ không hợp lý.
Khuôn mặt Lãnh Dịch Khánh co giật, ngón tay cầm kiếm trở nên trắng bệch. Tên này đùa như thật !
“Này, đừng kích động, đừng kích động!” – Úc Phi Tuyết dùng tay đẩy kiếm Lãnh Dịch Khánh ra, nàng cũng không muốn vì nàng mà huynh đệ nhà người ta trở thành hai kẻ tự giết lẫn nhau, vậy thì tội nghiệt của nàng sẽ rất lớn!
Trong lòng Lãnh Dịch Khánh có một dòng nước ấm chảy qua – không ngờ lúc này nàng còn suy nghĩ cho hắn, sợ hắn trong lúc xúc động giết Lãnh Dịch Hạo sau này sẽ hối hận. Lãnh Dịch Khánh nghĩ đến việc này, đột nhiên cầm lấy cánh tay Úc Phi Tuyết:
“Phi Tuyết, đi với ta!”
“A ?” – Úc Phi Tuyết nghĩ mình đang nghe nhầm.
“Chúng ta không đi Ấp Thành. Chân trời góc biển, nàng muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi đến đó. Lưu lạc thiên nhai. Nàng đồng ý không ?” – ánh mắt sáng ngời của Lãnh Dịch Khánh nhìn Úc Phi Tuyết, chỉ cần nàng gật đầu, cho dù mọi người khắp thiên hạ có phản đối, hắn cũng không để ý.
“A ?” – Lưu lạc thiên nhai ? Lời này nghe sao thật quen tai. Tiểu sư phụ cũng từng nói như vậy.
Cùng tiểu sư phụ lưu lạc thiên nhai, đây cũng là ước mơ lớn nhất của nàng. Nhưng tiểu sư phụ đang ở Ấp Thành chờ nàng.
“Phi Tuyết……” – Chẳng lẽ nàng không muốn ? Trên khuôn mặt của Úc Phi Tuyết xuất hiện một tia do dự làm cho ánh mắt Lãnh Dịch Khánh đột nhiên tối sầm mất mát.
“Nàng không muốn đi cùng ta sao ?”
Úc Phi Tuyết khó khăn cười gượng, đôi mắt đảo toán loạn, chỉ không dám nhìn vào mắt Lãnh Dịch Khánh:
“Cái này……ầy……”
Nàng muốn lưu lạc thiên nhai, nhưng không phải là cùng Lãnh Dịch Khánh.