Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
Chương 128: Nam nhân đáng thương!
Lãnh Dịch Hạo đúng thật đã mang theo Ngọc Điệp đến đây.
Có rất nhiều nguyên nhân, trong đó có một nguyên nhân là Ngọc Điệp tha thiết yêu cầu xin được đi cùng. Lãnh Dịch Hạo cũng rất nhân nhượng nên liền dẫn theo nàng đi cùng.
Trên đường đi, Ngọc Điệp ngồi một mình trong một chiếc xe ngựa, đi sau cùng đoàn xe. Ban đầu, nàng cho rằng vì Lãnh Dịch Hạo lên đường gấp rút nên không có thời gian chăm sóc quan tâm nàng. Nhưng đến lúc nghỉ ngơi, nàng lại thấy đi đầu đội ngũ còn có một chiếc xe ngựa nữa, hình như trên đó cũng có một nữ nhân.
Thừa dịp lúc tất cả mọi người không chú ý, Ngọc Điệp lặng lẽ đến xem, không ngờ người ngồi trong xe ngựa đó lại là Úc Phi Tuyết.
Điều khiến nàng ngạc nhiên hơn chính là cả Phong Vô Ngân cũng có mặt!
Lửa giận trong lòng Ngọc Điệp thoáng chốc bốc cao.
Kẻ được nàng phái đi trở về báo cáo Úc Phi Tuyết đã rơi xuống vực. Nhưng vì sao con nhóc đó lại ở đây? Hơn nữa lại cùng trở lại kinh thành với Lãnh Dịch Hạo.
Vì sao Phong Vô Ngân lại ở đây? Chẳng lẽ cũng là vì nha đầu này?
Ngọc Điệp yên lặng trở về xe ngựa của mình, dọc đường ả ta im lặng suy nghĩ làm sao để lặng lẽ trừ khử Úc Phi Tuyết trước mặt Lãnh Dịch Hạo và Phong Vô Ngân.
Đến khách điếm, không thấy Lãnh Dịch Hạo, vì vậy ả ta liền giở trò cũ, phái nha hoàn đi thông báo cho Lãnh Dịch Hạo, vì đi xe mệt nhọc nên thân thể ả thấy không khỏe, vì vậy nên Lãnh Dịch Hạo vội chạy đến.
Ngọc Điệp ngồi trước giường, dịu dàng yếu ớt nói với Lãnh Dịch Hạo: "Vương gia, Tiểu Điệp lại khiến người bận tâm rồi."
Lãnh Dịch Hạo ngồi xuống cạnh Ngọc Điệp, một tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Điệp, ánh mắt quyến rũ nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Ngọc Điệp. Đã có lúc, hắn đã mê muội khuôn mặt xinh đẹp này, thậm chí trả giá rất lớn chỉ để khôi phục lại dung nhan này. Nhưng khi nàng khôi phục được dung nhan, khuôn mt nhỏ này lại không thể khiến hắn động tâm như lúc ban đầu.
Lãnh Dịch Hạo chậm rãi đến gần Ngọc Điệp, Ngọc Điệp trong lòng vui vẻ, thuận thế ngả về hướng giường, đồng thời, cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ Lãnh Dịch Hạo.
Lãnh Dịch Hạo lần này không cự tuyệt, hắn chỉ là muốn biết rõ, nếu như tiếp tục như vậy, liệu hắn có còn cảm giác trước kia đối với Ngọc Điệp hay không
Đáng tiếc, khi thân thể của hắn đè chặt trên người Ngọc Điệp, Lãnh Dịch Hạo phát hiện trong mắt Ngọc Điệp chợt lóe lên sự vui mừng. Tia vui mừng đó khiến hắn đột nhiên nhớ tới Úc Phi Tuyết.
Mắt của Úc Phi Tuyết, như một suối nước nóng, thanh tịnh lại trong suốt, không có bất kỳ tạp chất nào.
Thường thường những lúc như thế này, khuôn mặt của nàng sẽ đỏ bừng vì xấu hổ, càng thêm yểu điệu động lòng người. Đôi mắt trong veo đảo khắp nơi giống như một động vật nhỏ bị thợ săn bắt được, biết rõ rằng không thể trốn thoát được nhưng vẫn né tránh khắp nơi. đến mức làm cho người ta chỉ muốn cắn ột cái.
Nghĩ đến đây, trong đôi mắt quyến rũ của Lãnh Dịch Hạo bừng lên một ngọn lửa nóng. Ngọc Điệp trong lòng mừng rỡ, bàn tay nhỏ bé xoa xoa ngực Lãnh Dịch Hạo, thẹn thùng gọi một tiếng: "Vương gia..."
Đây, đây chính là cảnh mà Úc Phi Tuyết vừa mới chứng kiến.
Lãnh Dịch Hạo cầm tay Ngọc Điệp đặt bên môi, khẽ hôn một cái:"Nàng không phải mệt mỏi, thân thể không được khỏe sao? Nghỉ ngơi cho tốt đi!"
"Vương gia" Thấy Lãnh Dịch Hạo đứng dậy, Ngọc Điệp nôn nóng, nắm lấy tay Lãnh Dịch Hạo.
"Sao vậy? Còn có việc gì sao?" Lãnh Dịch Hạo quay đầu lại nhìn lướt qua Ngọc Điệp.
Bản thân trước kia sao lại có thể năm lần bảy lượt bị mánh khóe lừa gạt thấp kém của nữ nhân này che mắt chứ! Rốt cuộc là nữ nhân này xảo quyệt hay là do hắn quá cố chấp với bề ngoài của kẻ nào đó?
"Vương gia, hôm nay Tiểu Điệp muốn ở bên cạnh Vương gia, có được không vậy?". Ngọc Điệp điềm đạm đáng yêu, trong ánh mắt vương dòng lệ.
Lãnh Dịch Hạo chậm rãi nắm bàn tay nhỏ bé của Ngọc Điệp, đôi mắt mang theo vẻ quyến rũ như lúc trước:"Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải đi tiếp."
Dứt lời, xoay người rời đi. Lúc xoay người đi, ánh mắt Lãnh Dịch Hạo lạnh như băng.
Bảy năm, nữ nhân này ẩn nấp bên người hắn bảy năm! Dùng tính mạng làm tiền đặt cược để có được tín nhiệm của hắn. Mục đích của nàng rốt cuộc là gì?
Cho dù thế nào, chỉ cần nàng thật sự có mưu đồ bất chính, lần này, hắn chắc chắn sẽ làm nàng lộ rõ nguyên hình.
Sau khi Lãnh Dịch Hạo quay lưng rời đi, mắt Ngọc Điệp rõ ràng đã trở nên lạnh lùng.
Lãnh Dịch Hạo ngày càng lạnh nhạt với nàng
Cho dù đã phong cho nàng là Trắc phi, nhưng lại lạnh lẽo băng giá.
Cho dù là nghỉ đêm trên một chiếc giường, Lãnh Dịch Hạo cũng không chạm vào nàng. Ngoại trừ một lần, Lãnh Dịch Hạo say rượu, coi nàng là Úc Phi Tuyết. Nhưng đến sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, Lãnh Dịch Hạo không nói câu nào, ngồi dậy rời đi.
Tất cả việc này nhất định đều tại Úc Phi Tuyết kia!
Úc Phi Tuyết, lần này, ta và ngươi sẽ có kẻ mất người còn!
***
Tần Thế Viễn rất vô tội. Hắn đang ngủ say thì bị người ta kéo ra khỏi chăn đi hóng gió núi.
"Đại tiểu thư, bây giờ khuya lắm rồi đấy!" Tần Thế Viễn thật sự thật sự rất muốn ngủ.
"Ta biết!" Úc Phi Tuyết cảm thấy rất tình hình, rất tệ, rất gay go, vì vậy chỉ có thể không ngừng đi qua đi lại.
Cảnh vừa được chứng kiến kia cứ hiện lên trước mắt nàng, khiến nàng không tài nào ngủ yên.
Trừ Tần Thế Viễn ra, nàng không biết tìm ai nữa.
Tiểu sư phụ? Trước kia thì sẽ là vậy, nhưng giờ....
"Có phải lại phiền não vì hai tên kia không?". Trước khi đi ngủ Tần Thế Viễn còn chứng kiến Lãnh Dịch Hạo và Phong Vô Ngân đứng trước cửa phòng Úc Phi Tuyết, trừng mắt nhìn nhau. Ôi chao, nam nhân đáng thương!
"Ngươi im lặng không ai bảo người câm đâu!" Úc Phi Tuyết bị dẫm trúng đuôi rồi.
Tần Thế Viễn quả thật đã nhắm mắt ngủ gật.
Úc Phi Tuyết tức giận đến sùi bọt mép lấy đá ném hắn: "Tỉnh dậy mau
Tần Thế Viễn than thở trong lòng, xem ra, hôm nay không ngủ được rồi.
"Được rồi, để tại hạ giúp cô nương!" Tần Thế Viễn miễn cưỡng đuổi cơn buồn ngủ đi, "Kỳ thật hai người kia đều rất tuyệt, nhưng nếu như tại hạ là cô nương, tại hạ sẽ chọn Vương gia. Bất kể là..."
"Câm miệng! Ai bảo ngươi nhắc đến tên biến thái chết tiệt ấy!" Úc Phi Tuyết gào lên.
"Vương gia lại chọc cô nương tức giận hả?" Tần Thế Viễn suy đoán. Phản ứng của Úc Phi Tuyết lúc trước không có mãnh liệt như vậy.
"Hắn vốn dĩ không phải là người! Tên biến thái chết tiệt ấy, hắn vốn dĩ là một con lợn giống!" Úc Phi Tuyết bắt đầu phun ra những điểm không tốt của Lãnh Dịch Hạo.
Tần Thế Viễn gần như bị sặc nước bọt. Lần này, cơn buồn ngủ của hắn biến mất hoàn toàn.
Sự so sánh này đúng là.... trước chưa có, sau cũng không có ai.
Cực kỳ đặc sắc! Không biết vương gia nghe được những lời này sẽ có cảm tưởng gì đây.
Úc Phi Tuyết càng nói càng giận, càng giận càng hăng, càng hăng máu thì trong lòng lại càng căm phẫn, lòng càng đầy căm phẫn lại càng nhớ đến những việc xấu xa, tồi tệ của hắn.
"Ây... rốt cuộc hôm Vương gia nay đã làm gì?" Tần Thế Viễn cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen ngang Úc Phi Tuyết đang vô cùng tức giận, hắn hỏi.
"Hắn lại mang theo cả Ngọc Điệp!" Úc Phi Tuyết thở phì phì nói, bổ sung thêm một câu, "Vừa rồi còn ở trong phòng cùng với con bướm độc kia... Tức chết ta mất!"
Úc Phi Tuyết tức giận đến mức muốn cắn người.
Tần Thế Viễn bừng tỉnh: "Dù sao Ngọc Điệp cũng là trắc phi, cũng phải tiến cung. Huống chi nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường." Huống hồ
Úc Phi Tuyết xanh mặt: "Cái gì gọi là rất bình thường, dựa vào cái gì mà nam nhân có thể có nhiều nữ nhân, bọn họ có nghĩ tới trong lòng những nữ nhân kia nghĩ gì không, có ai đồng ý cho người khác cướp đồ của mình không, lúc ăn cơm ngươi có đồng ý cho người khác dùng chung một bộ bát đũa không? ..."
Tần Thế Viễn thực sự hối hận. Hắn không nên cùng Úc Phi Tuyết tranh luận về vấn đề này.
Nhưng mà nói đi nói lại, ngược lại hắn cảm thấy, suy nghĩ của Úc Phi Tuyết đúng là không phải bình thường. Mặc dù trái lẽ thường, nhưng mà.... cũng không phải không có đạo lý. Ít nhất, hắn không muốn cùng người khác xài chung một bộ bát đũa.
Úc Phi Tuyết lải nhải liên miên: "Cái gì là rất bình thường? Hắn đã có Ngọc Điệp rồi, đừng có mà tới trêu chọc ta nữa. Có ta rồi thì không được dây dưa với nữ nhân khác. Như hiện giờ hắn, không phải giống lợn giống thì là cái gì?"
Tần Thế Viễn trầm ngâm một lúc: "Cô nương có phát hiện ra không vậy? Cả buổi tối hôm nay cô nương đều nói về Thuận Vương gia."
Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng im lặng.
"Kỳ thật trong lòng cô nương đã sớm có lựa chọn rồi." Tần Thế Viễn vì tương lại của mình, không tiếc lãng phí miệng lưỡi.
"Nếu như cô nương không quan tâm đến người ta, hắn làm cái gì cô nương cần gì phải để ý. Nhưng mà thực tế, bất kỳ động tĩnh nào của Vương gia đều sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của cô nương. Cô nương nghĩ đến người đó liền cảm thấy bối rối, nhất là khi chứng kiến hắn cùng những nữ nhân khác ở chung, cô nương sẽ thấy đố kỵ, ghen tức. Nếu như cái này không gọi là yêu thì gọi là gì?"
"Tiểu Tuyết, tôi có thể gọi cô nương như vậy không? Đứng trên lập trường của một người bạn, tại hạ hi vọng nhìn thấy cô nương được vui vẻ hạnh phúc. Thế nhưng đầu tiên cô nương phải hiểu rõ lòng của mình đã. Nếu như cô nương không thích Thuận Vương gia, thực ra có thể rời đi từ sớm rồi."
Lời nói của Tần Thế Viễn khiến trong lòng Úc Phi Tuyết bỗng nhiên sáng lên, rồi đột nhiên tối sầm lại.
Đúng vậy, thực ra... hình như... nàng có thể rời đi từ sớm rồi.
Không phải nàng... thật sự yêu Lãnh Dịch Hạo đấy chứ?