Nương Tử Đừng Nghịch Nữa

Chương 125: Biến thái! Quá biến thái! Đây là ngoài phố mà!


Chương trước Chương tiếp

Biến thái! Quá biến thái! Đây là ngoài phố mà!

Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo sắc bén, từng bước từng bước tới gần Úc Phi Tuyết. Úc Phi Tuyết dĩ nhiên đã nhìn thấy, cả hai mắt đều nhìn thấy, nhưng vậy thì sao nào? Tiếp tục coi như không thấy.

"Thật xin lỗi! Nhường đường một chút!". Úc Phi Tuyết vung bàn tay nhỏ, xoay người tiếp tục đi.

Đợi xem hắn tức giận như thế nào! Nàng không sợ! Dù sao nàng cũng đã bỏ hắn rồi!

Lãnh Dịch Hạo bắt được ngay cánh tay Úc Phi Tuyết, đôi mắt lạnh lẽo tỏa ra khí lạnh khiến người xem náo nhiệt xung quanh bất giác bị dọa lùi mấy bước.

Úc Phi Tuyết thờ ơ nhìn lướt qua Lãnh Dịch Hạo: "Có chuyện gì sao? Không có chuyện gì thì ta đang rất bận."

Tần Thế Viễn lúc này mới từ từ chạy đến, chắp tay nói: "Tham kiến vương gia!"

Lãnh Dịch Hạo ánh mắt trước sau vẫn khóa chặt Úc Phi Tuyết, không mảy may dời đi. Úc Phi Tuyết cảm thấy tay Lãnh Dịch Hạo nắm càng ngày càng chặt, nàng đau quá! Vì vậy nàng thốt ra một câu nói khiến mọi người xấu hổ.

Úc Phi Tuyết cố tình vẫy tay với Tần Thế Viễn nói: "Tướng công, hắn bắt nạt thiếp!"

Tần Thế Viễn sắc mặt tái nhợt, ông trời ơi, thổ địa ơi! Hắn thề hắn chưa làm gì cả. Nhưng hắn còn cơ hội giải thích sao? Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo như những mũi tên bắn thẳng tới đây, đâm vào khắp người hắn, lạnh như băng.

"Vương gia, không ......"

Không đợi Tần Thế Viễn giải thích, Lãnh Dịch Hạo thu lại cánh tay, Úc Phi Tuyết sợ hãi kêu to "Cứu mạng! Biến thái giết người .... "

Nào ngờ Lãnh Dịch Hạo lại giữ thật chặt Úc Phi Tuyết trong ngực, giống như chỉ cần hắn hơi buông lỏng tay, nàng sẽ biến mất.

Cảm giác tìm được thứ đã mất đi khiến Lãnh Dịch Hạo vốn dĩ đang tức giận bỗng thấy dịu lại trong lòng. Nha đầu, ta nhớ nàng!

Úc Phi Tuyết tưởng Lãnh Dịch Hạo sẽ nổi trận lôi đình, cho nên ra sức vùng vẫy: "Buông ra, cứu mạng..."

Nhưng nàng càng giãy giụa, cánh tay Lãnh Dịch Hạo càng ôm chặt, giống như muốn nàng hòa vào trong cơ thể.

"Cứu mạng ...

Hả? Kì lạ thật, sao lại không có chuyện gì? Úc Phi Tuyết cuối cùng ngừng kêu lớn, đôi mắt trong suốt đảo qua, nàng phát hiện một chuyện còn đáng sợ hơn việc Lãnh Dịch Hạo tức giận —- hắn lại không tức giận!

Hắn muốn làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt, lại nhiều người nhìn như vậy, hắn ôm nàng chặt như vậy làm chi!

Ngực của hắn rất ấm, giống như trước đây, nhưng tay hắn ôm chặt quá, nàng sắp ngạt thở rồi!

Úc Phi Tuyết duỗi ngón tay, chọc chọc vào sau gáy Lãnh Dịch Hạo:

"Này....... Buông ra được không? Có rất nhiều người đang nhìn đấy........"

Lãnh Dịch Hạo thả lỏng cánh tay, nhưng vẫn không buông hẳn nàng ra.

Nhìn gần khuôn mặt nhỏ xinh của Úc Phi Tuyết, đôi mắt lạnh lẽo của Lãnh Dịch Hạo đột nhiên trở nên sâu thẳm:

"Nàng cũng sợ người khác nhìn thấy sao? Nàng không phải vừa nói thích màn trời chiếu đât, thích mấy hành vi phóng đãng sao?"

Đôi mắt Lãnh Dịch Hạo tỏa ra lực hút khắp nơi. May là hắn vô cùng hiểu nàng, mới không bị lời nói kinh thế hãi tục của nàng lừa gạt. Có điều ngược lại hắn còn lợi dụng cái 'sở thích' kinh thế hãi tục của nàng nữa.

Tên biến thái này lại đang nghĩ đến chuyện gian ác gì đây? Úc Phi Tuyết cố gắng lui về phía sau, nhưng cánh tay Lãnh Dịch Hạo lại tiếp tục giữ chặt lấy nàng, giam cầm nàng trong lồng ngực, ánh mắt toát lên sự nguy hiểm, Úc Phi Tuyết đột nhiên cảm thấy trên đầu có một đám quạ đen bay qua, một cảm giác không ổn đang ùn ùn kéo đến......

Quả nhiên, đôi mắt sâu thẳm của Lãnh Dịch Hạo hiện lên một tia trêu đùa: "Vừa hay, ta cũng thích như vậy!"

"Hả?" Úc Phi Tuyết còn chưa kịp có bất kì phản ứng nào, khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Dịch Hạo đã liền áp sát, hơi lạnh từ đôi môi mỏng bao trùm lên môi của Úc Phi Tuyết

Úc Phi Tuyết mở to mắt, khiếp sợ nhìn Lãnh Dịch Hạo, lông mi dài che đi sự gian xảo trong mắt hắn cũng làm cho khuôn mặt đẹp trai của hắn hiện lên vẻ dịu dàng. Môi hắn thoáng lạnh, thậm chí, có chút hơi run rẩy. Hắn cắn môi của nàng, bá đạo len lỏi vào trong miệng màng, tìm kiếm lưỡi nàng. Động tác thân mật là cho thân thể mềm mại của Úc Phi Tuyết không kìm lòng được.

Biến thái! Quá biến thái! Hắn không biết hiện tại có rất nhiều người đang đứng xem sao? Đây là ngoài phố mà!

Úc Phi Tuyết liều mạng đẩy, cánh tay Lãnh Dịch Hạo như sắt cứng nắm chặt lấy thân thể nàng, một cái tay khác giữ lấy đầu nàng, để nàng không cách nào lùi bước.

Tay chân không được, vậy phải động khẩu. Úc Phi Tuyết cắn đầu lưỡi Lãnh Dịch Hạo. Xem ngươi còn dám lộng hành nữa không!

Mùi tanh tràn đầy trong miệng hai người, nhưng Lãnh Dịch Hạo vẫn không có ý buông ra, trái tim Úc Phi Tuyết khẽ run lên. Rốt cục phải thả lỏng.

Lãnh Dịch Hạo thừa dịp này xông lên, nụ hôn càng thêm mãnh liệt.

Cảm giác quen thuộc lấp đầy trong miệng. Giống như cảm giác thường xuyên xuất hiện trong mơ, cảm giác được sự chân thật đang ôm chặt lấy nàng, gợi lên sự yếu đuối tận sâu trong lòng nàng.

Rốt cục thân thể Úc Phi Tuyết cũng thả lỏng.

Thì ra nàng chưa bao giờ quên.

Đám người không hề tản ra. Vương gia cưỡng hôn trước mặt mọi người, đây cũng là chuyện mới trước nay chưa từng có. Có điều xem náo nhiệt là phải trả giá khá đắt, làm hỏng việc tốt của Vương gia sẽ có báo ứng, cho nên trước khi vương gia tức giận, hãy rút lui thôi!

Tần Thế Viễn cười, xem ra hắn không cần giải thích. Với tài trí của Lãnh Dịch Hạo, làm sao có thể không nhìn ra tiểu nha đầu đang cố ý chọc giận hắn.

Quên đi, không gây trở ngại cho người đang tính toán nợ nần nữa, hắn vẫn là nên đi trước th tốt hơn.

Tần Thế Viễn gấp quạt giấy trong tay lại, xoay người chuẩn bị rời đi, bỗng nghe thấy phía sau có một trận xao động.

Tần Thế Viễn quay đầu nhìn lại, một nam tử áo trắng đang tách đám người phi thân đến.

Nam tử kia mặt mũi tuấn tú, từng cử chỉ động tác đều thanh tao như tiên giáng trần, nhưng trên thân áo trắng có vết máu mờ nhạt, chắc chắn là vết tích lưu lại sau khi đánh nhau.

Người vừa tới chính là Phong Vô Ngân.

Tay áo hắn vung lên, đám thị vệ lao lên nhất thời ngã xuống.

"Tuyết Nhi!". Giọng nói trong trẻo của Phong Vô Ngân không che giấu được bi thương, đôi mắt sáng như ánh trăng thấm đẫm đau thương.

Hắn loại bỏ muôn vàn khó khăn trên đường đến đây, lại để nhìn thấy tình cảnh Úc Phi Tuyết và Lãnh Dịch Hạo ôm hôn nhau.

Giọng nói quen thuộc đánh thức Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết mở mắt ra, tiểu sư phụ!



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...