Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
Chương 117: Tuyết Nhi, nàng đồng ý gả cho ta chứ?
"Tuyết Nhi, nàng đồng ý gả cho ta chứ?" Phong Vô Ngân đột nhiên mở miệng khiến Úc Phi Tuyết giật mình>"Hả... ?" Trả lời sao đây? Việc này quá bất ngờ khiến tim nàng không ngừng nhảy loạn.
"Nếu như nàng thật sự quan tâm đến bức hưu thư kia, ta sẽ thay nàng đi tìm Lãnh Dịch Hạo. Nàng cứ ở chân núi nghỉ ngơi thật tốt, đây là nơi ẩn nấp tốt nhất ở Tiểu Thương Sơn, phong cảnh rất đẹp, ngày mai ta sẽ cùng nàng đi dạo xung quanh, hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Phong Vô Ngân nở nụ cười mang theo sự ân cần, Úc Phi Tuyết thích nhất là ánh mắt của Phong Vô Ngân lúc nhìn nàng, ánh mắt này khiến nàng cảm thấy dường như mọi thứ trên thế giới đều không tồn tại, chỉ có mình nàng thôi. Cũng chỉ có lúc nhìn nàng, ánh mắt của hắn mới dịu dàng lưu luyến như thế.
"Tuyết Nhi, nàng không phải vội vàng trả lời ta. Ta sẽ đợi đến lúc nàng đồng ý. Bây giờ, nàng hãy nghỉ ngơi cho thật tốt."
"Tiểu sư phụ...". Úc Phi Tuyết thấy trong lòng ấm áp, tiểu sư phụ chưa bao giờ miễn cưỡng nàng, hắn luôn cho nàng một không gian thoải mái, rồi đáp ứng tất cả yêu cầu của nàng.
"Tuyết Nhi.". Phong Vô Ngân nhẹ nhàng ôm Úc Phi Tuyết vào lòng. Mùi hương trên người hắn thanh tao lại nhẹ nhàng khoan khoái khiến Úc Phi Tuyết không kìm lòng được, hít sâu một hơi, cảm giác quen thuộc khiến nàng mềm lòng, rồi bỗng nhiên nàng mở mắt ra.
Lúc nàng ngửi thấy mùi hương này, nàng lại nghĩ tới Lãnh Dịch Hạo.
*
Úc Phi Tuyết trằn trọc không ngủ được. Vừa nhắm mắt lại, trong đầu nàng lại hiện lên nụ cười gian trá của Lãnh Dịch Hạo, vất vả lắm mới ngủ thiếp đi, nàng lại cuộn tròn như một con mèo nhỏ, đêm trong núi khá lạnh, áo ngủ bằng gấm mặc dù rất mềm mại, nhưng một mình một giường cũng rất lạnh.
Trong lúc mơ màng, một bàn tay ấm áp đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái quen thuộc khiến Úc Phi Tuyết không nhịn được khẽ lẩm bẩm một tiếng, dựa sát vào bàn tay ấy.
Phong Vô Ngân ánh mắt dịu dàng, khó nén nổi tình cảm cúi đầu xuống, từ từ tới gần khuôn mặt của Úc Phi Tuyết. Hương thơm của riêng Úc Phi Tuyết đang tràn ngập quanh chóp mũi Phong Vô Ngân, đúng lúc này, Úc Phi Tuyết đang ngủ nhỏ bé kéo cổ Phong Vô Ngân, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "A Hạo..."
Nụ cười trên mặt Phong Vô Ngân nhất thời ngưng lại.
"Chủ nhân." Ngoài cửa có một tiếng gọi trầm thấp, Phong Vô Ngân đặt bàn tay nhỏ bé của Úc Phi Tuyết vào trong chăn, xoay người ra cửa.
"Chủ nhân, người của Lãnh Dịch Hạo đã lẻn vào Tiểu Thương Sơn, mấy chục cao thủ đã tập hợp ở dưới đỉnh Thanh Liên ba dặm."
Phong Vô Ngân chậm rãi gật đầu, hắn biết Lãnh Dịch Hạo sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Hắn cố ý để Úc Phi Tuyết đi, sau đó bám theo, mục đích là để tìm được nơi ở của bọn họ. Tên Lãnh Dịch Hạo này, cho dù trong lòng hắn thật sự có Tuyết Nhi, chỉ sợ vị trí của Tuyết Nhi cũng có giới hạn, vì những thứ trong lòng hắn cũng quá nhiều.
Nếu như đã vậy thì đừng trách ta đây vô tình.
Phong Vô Ngân chậm rãi giơ tay lên: "Bày trận."
"Dạ."
Trong bóng đêm, vài thân ảnh bay xuống đỉnh Thanh Liên, một trận gió tanh mưa máu giờ mới bắt đầu.
Phong Vô Ngân canh giữ ở cửa Úc Phi Tuyết, lặng lẽ nhìn vầng trăng cô độc phía chân trời, trận pháp do chính hắn bày ra, thiên hạ không người nào có thể phá, cũng không người nào có thể sống sót.
Lãnh Dịch Hạo cho là lần này có thể đánh vào núi Thanh Liên cũng quá khinh thường hắn rồi.
Trong phòng, Úc Phi Tuyết đang ngủ rất say.
Hai ngày sau, Phong Vô Ngân đưa Úc Phi Tuyết du lãm thắng cảnh trên đỉnh Thanh Liên, trên đường đi, nàng thấy Mã Thiên Ba cùng các huynh đệ của hắn đã ở trên đỉnh núi, thấp thoáng phía xa nàng cũng thấy được Thuận vương phủ dưới đám mây.
"Tứ tiểu thư, tên Lãnh Dịch Hạo kia đúng là không có mắt, người yên tâm, ta bảo đảm là tiên sư tốt gấp trăm lần Lãnh Dịch Hạo kia! Để cho Lãnh Dịch Hạo cùng Ngọc Điệp chết đi!" Rượu say, Mã Thiên Ba lớn tiếng nói.
"Sao ngươi biết Ngọc Điệp?" Chuyện đáng xấu hổ nàng bị Ngọc Điệp trêu đùa đã truyền ra rồi sao?
Mã Thiên Ba ợ một hơi rượu: "Bây giờ cả Ấp Thành này có người nào không biết..."
"Mã bang chủ, ngươi uống say rồi." Phong Vô Ngân từ từ mở miệng.
Tiểu sư phụ có chuyện đang giấu nàng! Úc Phi Tuyết tiến lên đoạt lấy chén rượu trên tay Mã Thiên Ba: "Ta hỏi ngươi, có phải mọi người đều biết rồi không?"
Mã Thiên Ba lập tức gật đầu: "Đúng vậy! Lãnh Dịch Hạo làm ầm lên như vậy, mang theo tân Vương phi đi dạo phố, giống như đi thị chúng, dĩ nhiên tất cả mọi người đều biết rồi."
"Tân Vương phi?" Úc Phi Tuyết trong lòng chua xót, hay ột Lãnh Dịch Hạo, nàng vừa đi, hắn liền đem tân Vương phi ra ngoài!
"Phải! Chính là Ngọc Điệp!" Mã Thiên Ba đã mở miệng là không ngừng được.
Phong Vô Ngân than nhẹ một tiếng, để đũa xuống đi tới bên người Úc Phi Tuyết.
"Tiểu sư phụ! người đã sớm biết, đúng không?" Úc Phi Tuyết quay đầu lại nhìn Phong Vô Ngân, trong ánh mắt ấm áp kia chất chứa biết bao quan tâm lo lắng.
"Đúng, nhưng ta không muốn nàng không vui. Cho nên không nói cho nàng biết." Giọng nói của Phong Vô Ngân như làn gió mát ôn hòa, không thể an ủi lo lắng trong lòng Úc Phi Tuyết, ngược lại lại khiến lòng nàng bỗng nhiên đau nhói! Nàng sẽ vì tên biến thái chết tiệt kia mà không vui vẻ sao? Không, nhất định sẽ không đâu!
"Ta sẽ không vui? Cuối cùng cũng bớt được một tên ôn thần quấn lấy ta, không biết ta sẽ vui vẻ thế nào đây!" Úc Phi Tuyết sảng khoái quay người lại, vỗ vai Mã Thiên Ba:
"Bổn cô nương hôm nay rất vui! Lại đây uống rượu đi!"
Úc Phi Tuyết gọi một vò rượu rồi uống cùng đám người Mã Thiên Ba.
Trong lòng có gì đó xót xa muốn trào ra, không thể để nó ra, nên, phải uống rượu!
Phong Vô Ngân im lặng, lẳng lặng chờ đợi bên cạnh Úc Phi Tuyết. Đến khi nàng uống say, Phong Vô Ngân mới ôm lấy Úc Phi Tuyết, mang nàng về phòng.
Hương thơm của nữ nhi quanh quẩn bên chóp mũi Phong Vô Ngân, cơ thể Úc Phi Tuyết mềm mại rúc trong ngực hắn, giống như một đứa trẻ mới sinh hoàn toàn không có chút đề phòng, làm người khác phải thương yêu. Gương mặt trắng mịn đã nhuốm men say, đỏ hồng một mảng, hơi thở nhẹ nhàng đều đều đập vào lồng ngực Phong Vô Ngân khiến thân thể Phong Vô Ngân không nhịn được căng thẳng.
Dù sao hắn cũng là một nam nhân!