Nương Tử Đừng Nghịch Nữa
Chương 112: Gậy ông đập lưng ông
Ngọc Điệp giống như mọi khi, đi dạo trong Đào Hoa Uyển rồi trờ lại tiểu trúc lâu. Một lát sau, Lãnh Dịch Hạo lại đến đó.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Lãnh Dịch Hạo có vẻ bận rộn nhiều việc, nhưng mỗi ngày hắn đều dành thời gian đến thăm ả. Hơn nữa thấy Lãnh Dịch Hạo và Úc Phi Tuyết càng ngày càng bất hòa, tâm tình Ngọc Điệp cũng càng ngày càng tốt.
Chỉ dựa vào cái con tiểu nha đầu ấy mà cũng muốn đấu với ả sao!
Theo thói quen, Ngọc Điệp thường nằm trên giường, nhưng khi cơ thể vừa chạm vào mặt giường, ả liền cảm giác có gì đó không ổn. Sao hôm nay trên giường có gì đó động đậy!
Ngọc Điệp giật mình, đang định đứng dậy thì lại cảm giác có cái gì đó trơn trơn quấn lên cổ.
"Đừng nhúc nhích, loại rắn này rất hiếm đó, ngươi chỉ cần động nhẹ là nó liền cắn ngươi, no có thể làm người ta chết vì độc trong vòng ba bước." Trên xà nhà truyền tới một giọng nói rất thản nhiên.
Úc Phi Tuyết đang ngồi gác chân trên đó, vừa ăn điểm tâm vừa xem trò vui.
Ngọc Điệp nhanh chóng cảm nhận được, không chỉ ở trên cổ, mà còn trên người, trên cổ tay, trên cổ chân, trên đùi, thậm chí dưới nách đều là đám rắn lớn nhỏ trườn qua lượn lại.
Trong lúc Ngọc Điệp hoảng hốt, hai miếng bánh ngọt chuẩn xác bay đến điểm vào huyệt đạo ả, Ngọc Điệp nhất thời cảm thấy thân thể cứng đờ, một giây sau, Úc Phi Tuyết phi thân xuống, với tốc độ cực nhanh điểm các đại huyệt toàn thân Ngọc Điệp. Ngọc Điệp chỉ có thể trừng trừng nhìn Úc Phi Tuyết mà không thể nào nhúc nhích được.
"Không phải ngươi bị nhốt lại rồi sao?" Ngọc Điệp mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Úc Phi Tuyết.
"Ngươi cho là Lãnh Dịch Hạo quản được ta sao?" Úc Phi Tuyết nở nụ cười xem thường.
"Ngươi..."
"Nghe nói ngươi thờ phụng loài rắn. Thật ra ta có nghe nói qua, người thờ phụng Thần Rắn đều tin rằng những người phạm phải tội ác tày trời sẽ bị Thần Rắn nghiêm phạt, không biết ngươi có bị trừng phạt không nhỉ?" Úc Phi Tuyết nâng mi nhìn vẻ mặt tái nhợt của Ngọc Điệp, nàng có thể đánh cuộc, dáng vẻ này của ả ta không phải vì sợ mà là vì tức giận. Nói cách khác, việc ả ta thờ phụng Thần Rắn cũng là giả. Chí ít nàng cũng không tin là thật.
"Ngươi muốn gì? Nếu như ngươi làm hại ta, Vương gia sẽ không tha cho ngươi đâu. Ngươi không nhận ra sao? Người Vương gia tin tưởng là ta, người hắn yêu cũng la ta!" Ngọc Điệp trợn mắt trả lời Úc Phi Tuyết.
"Ta biết, vậy thì sao? Việc này không liên quan đến Lãnh Dịch Hạo, ta đến đây, chỉ có hai mục đích, thứ nhất, dùng gậy ông đập lưng ông. Ta đã từng nói rồi, nếu như là ta ra tay, ngươi sẽ không có cơ hội kêu người đến cứu mạng đâu. Ta thấy lần nào ngươi diễn kịch cũng vất vả như vậy nên ta muốn tự mình làm mẫu cho ngươi xem để ngươi biết, lần sau muốn hãm hại nên ra tay mạnh một chút, đừng có lần nào cũng dùng trò trẻ con ấy, không kịch tính chút nào! Thứ hai, ta đến đây lấy lại thứ thuộc về ta. Ngươi biết ta muốn cái gì, hoặc ngươi chủ động đưa cho ta, hay để ta tự tìm đây?
Úc Phi Tuyết vừa nhìn đủ loại rắn đang lăn lộn trên người Ngọc Điệp, vừa cười tủm tỉm tiếp tục ăn điểm tâm.
Nữ nhân chết tiệt này! Vốn nàng cũng không muốn dùng cách này đối phó với Ngọc Điệp, nhưng khi nàng sang bên Tây viện thì ở đó hoàn toàn hoang vắng tĩnh lặng, không có ai ở đó. Bảy phu nhân cũng không thấy đâu, chỉ sợ hiện tại đã lành ít dữ nhiều!
Nữ nhân này thật hung ác! Đối với loại người hung ác, tất nhiên phải dùng biện pháp hung ác!
"Hả! Ngươi không muốn nói sao? Không sao ta sẽ từ từ đi tìm." Trước khi Ngọc Điệp mở miệng, Úc Phi Tuyết đã cướp lời, nàng bắt đầu chậm rãi xoay người rảo khắp tiểu trúc lâu tìm thư tiểu sư phụ gửi ình.
"Ngươi đừng nói cho ta biết vội, để ta tự tìm xem, nếu như ta tìm đúng chỗ, ngươi chớp mắt mấy cái, nếu như sai, ngươi đảo mắt vòng vòng, thế nào?" Úc Phi Tuyết cố ý kéo dài thời gian, đông sờ, tây nhìn. Dù sao Lãnh Dịch Hạo cũng mới đi ra ngoài, sẽ không trở về ngay, tôn chỉ của nàng là; đã không chơi thì thôi, đã chơi phải chơi cho thích!
Ngọc Điệp cố gắng chịu đựng cảm giác trơn trơn gớm ghiếc trên người, cố gắng giải huyệt đạo, nhưng đáng tiếc lại thất b
"Ngươi đừng phí sức, phương pháp điểm huyệt này là do mình ta nghiên cứu ra, không ai có thể phá giải." Úc Phi Tuyết nghịch ngợm nhìn Ngọc Điệp nhíu mày, ngươi hãy chậm rãi hưởng thụ đi nhé.
"Ôi! Sao nhanh như vậy đã tìm được rồi?" Úc Phi Tuyết cầm thư của tiểu sư phụ, trước mặt Ngọc Điệp ra vẻ hốt hoảng "Ôi, rõ thật là, sao người lại giấu ở cái chỗ tệ như vậy, tìm được dễ quá, đúng là không thú vị gì cả."
Đúng lúc này, hai người nghe được tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, Lãnh Dịch Hạo sao nhanh như vậy đã quay về rồi?
Úc Phi Tuyết nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo trên người Ngọc Điệp, Ngọc Điệp liền nhắm mắt lại giộng như đang ngủ say.
Nàng đem thuốc bột để vào trong cái rương gỗ nơi góc tường, lũ rắn trên giường nhanh chóng bò hết vào trong đó. Trong nháy mắt tất cả trở lại như cũ, Úc Phi Tuyết tung người vọt lên xà nhà.
Lãnh Dịch Hạo đẩy cửa bước vào, chậm rãi đi tới bên giường Ngọc Điệp. Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo phức tạp nhìn gương mặt quen thuộc đang ngủ say trên giường, nữ nhân này từng chiếm trọn trái tim hắn, cũng là nữ nhân hắn tin tưởng nhất, hắn có nên nghi ngờ nàng ta không?
Không biết bắt đầu từ khi nào, trong tim hắn không còn dành riêng cho nàng. Cũng không biết từ lúc nào, niềm tin hắn dành cho nàng bắt đầu dao động, hắn biết, đều do sự xuất hiện của tiểu nha đầu kia.
Một nha đầu tinh quái, làm rối loạn cuộc sống của hắn!
"Ngọc Điệp..." Lãnh Dịch Hạo vươn tay, từ từ xoa nên khuôn mặt của nàng. Trong lòng có một cảm giác rất khó tả.
Hắn có nên nghi ngờ nàng không? Nữ nhân này đã hai lần suýt chết vì hắn. Nhưng những gì Úc Phi Tuyết nói không phải là không có lý, tiểu nha đầu kia rất thích chỉnh người, nhưng thủ đoạn inh hơn nhiều. Hắn đã từng thử qua rồi mà.
Toàn bộ mọi chuyện, là do tiểu nha đầu cố ý hay là chính Ngọc Điệp cố ý?
Thà hắn tin là Úc Phi Tuyết cố ý, nếu như những gì Úc Phi Tuyết nói là sự thật, nếu như tất cả là do Ngọc Điệp cố ý sắp xếp, vậy người vẫn luôn ở bên hắn, có được toàn bộ niềm tin của hắn, sẽ thật đáng sợ.
Không, không, Ngọc Điệp không phải là người có dã tâm.
Lãnh Dịch Hạo chậm rãi cúi đầu, tới gần khuôn mặt của nàng, cảm giác được hô hấp của nàng, nhưng rồi hắn lại dừng lại trên đôi môi của nàng. Giờ phút này trong đầu hắn lại nghĩ tới tiểu nha đầu kia. Nhớ đến đôi môi của tiểu nha đầu, hương vị của tiểu nha đầu.
Nhưng động tác đơn giản này ở trong mắt Úc Phi Tuyết lại là hắn đang hôn Ngọc Điệp. Úc Phi Tuyết không khỏi khổ sở quay đầu.
Đôi môi hắn, từng hôn nàng, nhưng bây giờ lại đang hôn nữ nhân khác!