Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 14: Liễu Nhi, nàng muốn làm Hoàng hậu sao ?


Chương trước Chương tiếp

“ Nhưng mà, lúc nhìn thấy chàng, ta biết, chàng không lừa ta ! Chàng đến rồi, đến thực hiện lời hẹn ước của chúng ta. Tuy tới chậm nhưng dù sao chàng vẫn đến… ”

“ Vì vậy, Lý Ngọc, ta thật sự không trách chàng, không oán chàng, không hận chàng ! ”

Diệp Mộ Liễu lại không nhịn được mà đau xót, đưa tay chạm vào hàng lông mi của hắn.

“ Chỉ trách tình duyên của chúng ta mỏng, có duyên không phận ! ”

“ Liễu Nhi… ” Lý Ngọc đau lòng nhìn cô gái đang khóc lóc thảm thiết trước mặt, trong lòng vừa động, mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.

Một lúc sau, hắn mới khó khăn mở miệng hỏi : “ Vì cái gì ? ”

“ Nửa tháng trước, Đương kim Hoàng thượng hạ chỉ cả nước tuyển chọn Hoàng hậu. ”

Nhắm mắt hít vào một hơi, Diệp Mộ Liễu nở một nụ cười chua xoát còn khó coi hơn cả khóc.

“ Mà ta, là do Hoàng thượng tự tay khâm điểm vào trong đó. ”

“ Cho nên? Liễu Nhi muốn làm Hoàng hậu sao ? ” giọng điệu của Lý Ngọc tuy rằng bình tĩnh nhưng không có một chút cảm xúc nào.

“ Không phải ! ” Diệp Mộ Liễu kinh ngạc nhìn Lý Ngọc, giống như không biết hắn đang nghĩ gì.

Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, một lúc sau mới nở nụ cười châm chọc.

“ Ta giống người ham vinh hoa phú quý như vậy sao, nếu muốn làm nữ nhân của Hoàng thượng thì ba năm trước đây là đã có cơ hội rồi, vì sao phải chờ đến lúc này ? ”

Lý Ngọc biến sắc, trong nháy mắt trở nên kỳ lạ.

“ Liễu Nhi, xin lỗi, ta chỉ là… chỉ là nhất thời ghen tỵ, mới… ”

“ Không có gì, ta hiểu rõ. ”

Nước mắt lại vô thanh vô thức chảy xuống, Diệp Mộ Liễu lắc đầu. “ Ta không trách chàng ! ”

“ Nhưng ta tự trách bản thân mình ! ” Rốt cuộc Lý Ngọc không nhịn được, tiến lên ôm lấy cổ Diệp Mộ Liễu, ôm nàng vào lòng. “ Liễu Nhi, chẳng lẽ chúng ta cứ buông tha như vậy sao ? ”

“ Chúng ra vẫn còn hy vọng sao ? ” Sắc mặt Diệp Mộ Liễu đau xót.

“ Biện pháp sẽ nghĩ ra được, chỉ cần chúng ta không buông tay, sẽ còn có hy vọng ! ”

Lý Ngọc nhìn nàng, đôi mắt đen bóng lóe sáng, bên trong ánh sáng đó lóe ra chút kì lạ.

Âm thanh của hắn cực thấp, lại mang theo mấy phần quyến rũ, như ma lực chui vào sâu đáy lòng nàng, làm cho nàng từ trong tuyệt vọng sinh ra một chút hy vọng nhỏ nhoi.

“Liễu Nhi, ta yêu nàng, nếu nàng không buông tay, ta tuyệt đối sẽ không buông tay nàng!”

Nhất định sẽ không buông tay nàng

“Được!”

Diệp Mộ Liễu bình tĩnh nhìn Lý Ngọc, thấy con ngươi đen bóng như mặc ngọc thản nhiên nhưng hết sức kiên định, một lúc sau nàng mới vui vẻ cười trở lại.

Phút chốc Lý Ngọc chỉ cảm thấy ánh trăng ảm đạm, hoa phai màu.

“Chỉ cần chàng không buông tay, ta cũng quyết không buông tay. Dù thiên đường hay địa ngục, Ta cùng chàng, sống chết có nhau!”

Phòng khách cổ xưa mang theo mấy phần tao nhã của Diệp phủ, đối mặt với đôi nam nữ người đứng người ngồi, yên tĩnh lạ thường.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng xuyên qua cánh cửa sổ khắc hoa chiếu lên người bọn họ, sắc mặt mỗi người đều vô cùng nghiêm trọng.

Không biết bao lâu, chỉ nghe thấy Diệp Minh Đường quát lớn:

“Không được, ta không đồng ý. Từ xưa hôn nhân phải nghe lời cha mẹ, lời của mai mối, làm gì có chuyện các ngươi tự định chung thân?”

“Cha, người chuyên quyền.”

Diệp Mộ Liễu cúi đầu, nhỏ giọng.

“Cô gái biết chuyện đó không hợp quy củ, lễ nghi. Nhưng mà Lý Ngọc, chàng mới là người trong lòng con gái, mong cha có thể thành toàn cho chúng con.”

“Hồ đồ!”

Diệp Minh Đường chỉ vào mũi con gái, dáng vẻ không biết nên làm gì, chỉ thiếu không tức giận mà chửi ầm lên.

“Từ nhỏ cha đã dạy con cư xử phải biết lễ nghĩa liêm sỉ, không nghĩ tới con lại làm ra chuyện bất trung bất hiếu như vậy. Thật sự là bất hạnh của Diệp gia, ta làm sao lại sinh ra đứa con gái như con.”

“Diệp bá phụ nói nặng lời rồi, Liễu Nhi chỉ lựa chọn người mình yêu, tại sao lại nói là bất trung bất hiếu?”

Diệp Mộ Liễu vừa nghe, thân thể run lên. Từ nhỏ đến lớn cha chưa bao giờ dùng lời nói nghiêm khắc như vậy với nàng.

Vì vậy, nàng ngẩn người, nước mắt vừa mới lau lại rơi xuống, Lý Ngọc đứng một bên cảm thấy có chút đau lòng nói.

“Chuyện này tất cả sai lầm đều là lỗi của Lý Ngọc, mong Diệp bá phụ không cần trách mắng Liễu Nhi.”

“Chàng trai trẻ, lão phu cả đời chưa bao giờ nói láo, nếu ngươi đã hỏi tới, ta liền dạy ngươi như thế nào là bất trung bất hiếu!”

“Thứ nhất, nàng tự định chung thân, lệnh cha mẹ, lời bà mối không để ý là bất hiếu.”

“Thứ hai, nàng dám cả gan coi rẻ thánh chỉ, coi mệnh lệnh của Hoàng thượng như không, là bất trung.”

Thứ ba, nếu như Hoàng thượng trách tội xuống, nàng làm liên lụy tới cha mẹ phải chịu khổ trong ngục, liên lụy thanh danh trong sạch mấy đời Diệp gia. Lý công tử, ngươi là người đọc sách, hiểu chuyện, nhìn rõ trắng đen, ngươi nói, có phải đó là chuyện phận làm con có thể làm ra hay sao?”

Diệp Minh Đường tức giận, thầm nghĩ, ta đã không tính sổ với ngươi, chê cười ngươi, ngươi còn dám tự tiện xuất hiện. Hôm nay ta không dạy dỗ ngươi thì khó có thể tiêu trừ sự tức giận trong lòng ba năm nay.

“Con gái trẻ người non dạ, về tình có thể tha thứ, Lý công tử là người đọc sách thánh hiền, thử hỏi tại sao có thể làm ra chuyện bại hoại đạo đức như vậy?”

“…” Sắc mặt Lý Ngọc nhất thời thay đổi, hết sức đặc sắc.

Hắn muốn phản bác nhưng vừa mở miệng lại phát hiện mình đuối lý, chính xác là không còn lời nào để nói. Vì vậy, đành phải thực hiện ý niệm im lặng là vàng.

Lúc này, trong phòng lâm vào yên tĩnh khác thường.

“Cha.”

Không biết trải qua bao lâu, Diệp Mộ Liễu đột nhiên quỳ rạp xuống đất, khóc hoa lê đãi vũ, nước mắt như mưa, hết sức bi thương.

“Con gái biết sai rồi, nhưng mà sai lầm đã tạo thành, con gái, con gái… đã không thể quay đầu rồi…”

“Con, con, con… Con có ý gì?”

Diệp Minh Đường kinh sợ, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch. “ Không lẽ con… ”

“ Đúng vậy, cha. ”

Diệp Mộ Liễu ngẩng đầu, hàm răng cắn chặt môi dưới. Đôi mắt đen sáng đầy nghiêm túc.

“ Con gái đã trở thành người của Lý Ngọc từ lâu. Cho nên, vị trí Hoàng phi này con gái không muốn làm, cũng không đảm đương nổi! Nếu cha cứ khư khư cố chấp, đến lúc đó Diệp gia mới tai họa ngập trời. ”

“ Vô liêm sỉ ! ”

Diệp Minh Đường nhịn không được suýt chút nữa tức giận đến thổ huyết. Không kịp suy nghĩ đã đánh mạnh một cái trên mặt Diệp Mộ Liễu.

“ Con… con cho ta… cút cho ta. Diệp gia ta không có con gái làm chuyện xấu hổ mất mặt như vậy ! ”

Một cái tát rơi xuống, Diệp Mộ Liễu cũng không né tránh. Trong khoảng khắc đó, trên má trắng nõn như ngọc của nàng hiện lên năm dấu tay.

Diệp Minh Đường còn định đánh nữa nhưng Lý Ngọc đột nhiên tiến lên, bắt lấy tay hắn, nhẹ nhàng nói :

“ Diệp bá phụ, con gái là da thịt của cha mẹ, nếu đánh nàng thì lại đau lòng người. Mong bá phụ suy nghĩ kĩ rồi hãy làm ! ”

Hàng lông mày Lý Ngọc nhăn lại, đôi môi mấp máy thật sự căng thẳng, chiếc cằm cũng căng lên.

Âm thanh của hắn cực kỳ nhẹ nhàng, có chút kiềm chế cùng với nhẫn nhịn, nhưng rơi vào trong lỗ tai Diệp Minh Đường lại không cho phép cự tuyệt.

Vốn trong lòng Diệp Minh Đường còn có chút tức giận, bị hắn làm thành như vậy, hậm hực trong lòng càng tăng thêm ba phần.

Cánh tay hắn gồng lên, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Lý Ngọc. Nhìn Lý Ngọc tuy có vẻ yếu đuối nhưng sức lực cổ tay lại không nhỏ. Trong lúc này hai người giằng co nhau, ai cũng không chịu thua ai.

Diệp Lâm thị đứng bên cạnh thấy tình hình như vậy, đôi mắt trầm tĩnh như nước chợt lóe, lại giống như đang suy nghĩ điều gì.

Nàng không khỏi đánh giá người trước mặt một lần nữa, chàng thanh niên này ngọc thụ lâm phong, khí độ bất phàm. Tuy cả người chỉ mặc một bộ quần áo cũ màu xanh nhạt nhưng dáng vẻ của hắn vẫn tự nhiên như cũ, tiến lùi có chừng mực.

Chỉ một bộ quần áo vải nhưng vẫn không thể che lấp khí chất cao quý của hắn. Xem ra, nam tử mặt mày anh tuấn, dáng người cao gầy này không tầm thường.

Nhất là thái độ của hắn với phu quân của mình vẫn không kiêu ngạo, đúng mực, càng làm cho người ta phải cân nhắc suy nghĩ.

“ Lão gia, có chuyện gì từ từ nói, sao lại tức giận như vậy ! ”

Suy nghĩ đến đây, Diệp Lâm thị mở miệng nói.

“ Đánh Liễu Nhi là chuyện nhỏ, chọc tức làm ảnh hưởng đến bản thân mới mất được hơn nhiều ! ”

“ Hừ ! ”

Diệp Minh Đường hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không hề có ý định nhượng bộ.

“ Lão gia. ”

Diệp Lâm thị mỉm cười, không thèm để ý.

“Con gái nói không sai, sai lầm đã tạo thành, chàng cũng trừng phạt rồi, nếu tiếp tục truy cứu trách nhiệm cũng không có ý nghĩa gì. ”

“ Việc cấp bách trước mắt của chúng ta là nghĩ xem chuyện này nên giải quyết hậu quả như thế nào mới tốt ! Ta nghĩ cái tát vừa rồi của chàng nhất định Liễu Nhi hiểu ra không ít, nàng cũng biếtđược mình phạm phải sai lầm lớn, con nói có đúng không ? ”

“ Vâng ! ”

Diệp Mộ Liễu nhếch môi, bên trong đôi mắt ngấn nước như chực khóc, bộ dáng chịu đựng mang theo một chút quật cường, Diệp Minh Đường nhìn thấy chỉ cảm thấy trong lòng đau xót.

Bỗng nhiên hắn nhớ tới từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng chạm một ngón tay vào con gái, ai biết hôm nay hắn lại tự tay đánh nàng.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...