Nương Nương Rất Khí Phách: Chỉ Cưng Chiều Thái Tử Phi Bướng Bỉnh
Chương 11: Quấn chít chặt lấy
Phun hương, vẽ loạn phấn, kẻ đen lông mày, son môi, cuối cùng dán hoa lên, thay xiêm y.
"Oa! Hạ cô nương, người thật là có tư thế thiên nhân, thế gian ít có." Thanh Thanh hâm mộ, kinh ngạc vỗ tay khen.
Cung trang xanh nhạt, bên ngoài khoác một tầng kim sa màu vàng mỏng, vạt áo thượng hoa văn tím, tóc đen vấn búi Bích Lạc đơn giản, cắm Phượng sai. Hoa tai khảm hoa bạch sắc kết hồng nhạt, thỉnh thoảng có một hai khỏa hạt châu bướng bỉnh rũ xuống làm tăng thêm một phần mỹ hoặc, trên trán dán một mảnh hoa mai nho nhỏ, rất phong tình diễm lệ.
Cung nữ thái giám đều nhìn phải trợn mắt hốc mồm, bị tư thế tuyệt thế cực kỳ hoa này mị hoặc, cảm thán không thôi.
Hạ Vân Hi hết sức hài lòng, nhìn gương xoay một vòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nở nụ cười lúm đồng tiền yêu mị, tử nhãn thoáng qua vẻ kiêu ngạo.
"Vô luận là thời trang hay cổ trang, ta đều xinh đẹp chói mắt sao, thật bội phục mình." Nàng không quên tự luyến một phen.
"Hạ cô nương, nhanh dùng thiện đi!" Thanh Thanh dọn xong bàn ăn sáng, liền đem nàng kéo đến trước bàn tròn ngồi xuống.
Bàn ăn hết sức phong phú, một chén cháobích, mấy cái đĩa điểm tâm cung đình chế tác tinh tế, còn có một đĩa tôm bóc vỏ sốt chua tươi. Hạ Vân Hi nhìn thấy mười ngón tay lay động, lấy chiếc đũa liền mở miệng ăn.
"Ngon thật a, thủ nghệ so đầu bếp hiện đại còn tốt hơn." Sau khi ăn uống no đủ, nàng nhận lấy trà súc miệng cùng khăn lụa, liên tiếp tán thưởng .
"Đầu bếp hiện đại?" Thanh Thanh khó hiểu nhíu mày.
"Ách. . . . . . Chính là đầu bếp ở cố hương của ta á!" Hạ Vân Hi cười ha hả, hàm hồ cười nói.
"A!" Thanh Thanh bừng tỉnh hiểu ra.
"Tốt lắm, mau dẫn ta đi tìm thái tử các ngươi thôi."
Hạ Vân Hi nhớ lại đại sự quan trọng, vội lôi kéo Thanh Thanh, bước nhanh chạy ra gian phòng.
———————————
Trong sân Cầm Sắt cư không có muôn hồng nghìn tía, chỉ có biêng biếc cây bách cây tùng, rất thanh tỉnh nghiêm trang.
Bên trong thư phòng, treo mấy tranh sơn thủy, ghế khách cùng kỷ trà bài biện xinh đẹp, cùng với giá sách to, tổng thể khá đơn giản thanh nhã, không hề có khí xa hoa. Lúc này, nam tử một thân hoa mỹ tử y to lớn cao ngạo đang lật xem tấu chương, khuôn mặt anh tuấn, cương nghị, bình tĩnh cùng hờ hững.
Hạ Vân Hi sôi nổi nhảy đến góc cửa sổ, đôi mắt sáng quay tròn nhìn bên trong.
A! Dật Phong —— ông trời, hắn thật là đẹp trai nha!
Lông mi đẹp không tả, so với nữ nhân còn đẹp hơn, hai đạo mày kiếm xanh đen lộ ra khí chất lãnh ngạo bẩm sinh, gương mặt lãnh khốc không chút biểu tình lại tản ra lực hút trí mạng.
Hạ Vân Hi cứ như vậy không chớp mắt nhìn hắn, hai tay chống cằm, mặt si mê, hoàn toàn quên đêm nay là đêm nào.
Không có biện pháp, thật sự là đẹp traingây người ! .
"Hạ cô nương, nước miếng của người chảy ra rồi." Thanh Thanh ở một bên tốt bụng nhắc nhở, làm Hạ Vân Hi sợ tới mức lập tức che miệng nhảy ra ngoài.
Đùa, không nên để cho người khác thấy bộ dạng đáng xấu hổ của mình.
Chỉ là. . . . . ."Ta nào có chảy nước miếng?" Quay đầu nhìn chằm chằm bộ dạng Thanh Thanh cười trộm, nha đầu chết tiệt kia cư nhiên đùa bỡn nàng.
Thanh Thanh cười hì hì, nhẹ giọng thúc giục: "Hạ cô nương, mau vào đi thôi, chúc ngươi may mắn." Đem đồ ăn sáng đặt trên tay nàng, liền như một làn khói chạy mất.
Hạ Vân Hi bưng khay, chuyển bước, đi tới trước cửa phòng, đẩy ra.
"Dật Phong!" Tự chủ trương kêu tên của hắn.
Tiêu Dật Phong cũng không ngẩng đầu lên, giống như là người trước mặt căn bản tựa như không. Thật ra thì hắn đã sớm biết nàng đứng ở bên ngoài, chỉ là mặc kệ, không ngờ tới nữ nhân này lại lộ liễu tự tiện xông vào thư phòng của hắn.
"Dật Phong, ăn sáng thôi." Nàng cười ngọt ngào, đem khay nhẹ đặt trên mặt bàn, sau đó đi tới trước mặt hắn, lôi kéo cánh tay của hắn.
Cảm giác chán ghét nhanh chóng leo lên, Tiêu Dật Phong lạnh tròng mắt đen.
Hắn ghét nhất loại nữ nhân này, sinh vật hạ đẳng tư chất thấp chỉ đáng bỏ đi, trừ mẫu thân ra, hắn căn bản không cách nào chịu được nữ nhân đụng chạm hắn, ngay cả đám cọng tóc cũng không được, vậy mà cái chết nữ nhân lại dám phạm đại kỵ của hắn.
"Buông ra!" Vung tay lên, hắn thoải mái mà bỏ rơi cặp tay mềm mại mảnh khảnh như mớ bòng bòng kia.
Hạ Vân Hi lại tựa như cố ý cùng hắn đối nghịch, lần nữa quấn lên cánh tay tráng kiện của hắn. Ghê tởm, chẳng lẽ hắn không thấy được vẻ đẹp của nàng sao?
"Ta nói ngươi buông ra!" Tiêu Dật Phong cực ghép dùng lực thô bạo đẩy tay nhỏ bé của nàng, ngay cả con mắt cũng không nhìn nàng.
Hạ Vân Hi khẽ vuốt ve mu bàn tay bị vỗ tới sưng đỏ, uất ức, trừng mắt liếc hắn một cái, thật là nam nhân không hiểu được thương hương tiếc ngọc, nhưng đáng chết hắn như thế lại hấp dẫn nàng.
"Dật Phong, đừng vô tình như vậy nha, dầu gì người ta cũng một phen tâm ý, bưng sớm cho chàng một chút ." Nàng không ngừng cố gắng dính lên, thậm chí cả người ngồi vào trên đùi bền chắc của hắn, động tác hết sức thần tốc.
Ha ha, này dĩ nhiên do từ nhỏ khổ luyện quyền đạo, mới có thể chính xác lại thoải mái mà dán lên hắn.
Một cỗ tức giận xông thẳng ót, khuôn mặt Tiêu Dật Phong từ trước đến giờ lạnh lùng tuấn mỹ, bởi vì nàng vô lễ gảy nhẹ cử động mà biến sắc thoáng hồng.
"Cái nữ nhân này, thật không biết liêm sỉ!" Ưng mâu lãnh khốc tràn ngập khinh bỉ cùng chán ghét, giọng nói lộ ra bão táp nguy hiểm lại sắp tới.
"Thân ái, ta chỉ đối với ngươi như vậy!" Hạ Vân Hi không quan tâm những lời hắn giễu cợt, đối với nàng mà nói, Dật Phong bất kể làm cái gì đều là đẹp trai muốn chết, bao gồm nhạo báng nàng."Chàng biết không, người ta rất yêu mến chàng, sức quyến rũ của chàng quả thật không cách nào có thể kháng cự, người ta. . . . . . A ——"
Nàng đang muốn tỏ tình, đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng, đợi nàng phản ứng kịp thời, đã ngã ngồi trên sàn nhà ngoài cửa lạnh như băng.