Nuông Chiều - Dưỡng Xuân
Chương 8:
Cô thay giày ở hiên nhà, đang định bước vào phòng khách thì nghe tiếng "lạch cạch" "lạch cạch", một vật nhỏ nhẹ nhàng chạm vào đùi cô.
Hạ Du vòng tay ôm eo cô, tóc của nàng vùi vào bụng dưới.
"A Du?"
Cô cứng người, nhìn xuống thì thấy Hạ Du ủ rũ. Hạ Tu Âm thả lỏng người, cũng không vội vàng di chuyển, cứ như vậy để đứa trẻ vòng quanh người cô.
Hạ Du vẫn đang mặc chiếc váy màu trắng tinh khiết với tay áo phồng. Làn váy xõa tung mộng ảo. Tương ứng với sự điềm mỹ này là cơ thể run rẩy của Hạ Du.
Không có tiếng khóc, không nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập, đứa trẻ cứ như vậy ôm cô, nỗi buồn cũng lặng lẽ.
Một hơi ẩm thấm vào áo và dán vào bụng Hạ Tu Âm, dường như là đang mời cô đồng cảm với nàng.
Hạ Tu Âm trấn an Hạ Du, những ngón tay thon dài của cô lướt qua giữa mái tóc mềm mại.
Chờ tâm tình của nàng bình tĩnh lại một chút, Hạ Tu Âm nâng khuôn mặt của Hạ Du, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe và làn mi ướt đẫm.
Cúi đầu cọ cọ vào chóp mũi nàng, Hạ Tu Âm và Hạ Du nhìn nhau.
"Nói cho tỷ tỷ, ai đã bắt nạt A Du của chúng ta?" Đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.
Nước mắt của Hạ Du không thể lau sạch được, làm ướt má nàng và vấy bẩn cả chiếc túi của cô. Hạ Tu Âm thậm chí còn lo lắng rằng nàng sẽ bị mất nước.
Hạ Du lắc đầu.
Đứa nhỏ không nói lời nào, Hạ Tu Âm cũng không miễn cưỡng. Cô ôm sau lưng Hạ Du và đặt chân đứa trẻ lên chân mình, che chở nàng rồi cùng di chuyển đến ghế sofa.
Hai người gần như liền thể, Hạ Du được Hạ Tu Âm ôm trước người và đi theo bước chân của cô. Đôi mắt nàng tham lam mở to, nàng muốn cố gắng phác họa tỷ tỷ bằng tất cả sức lực.
Khi chỉ còn cách ghế sofa hai bước, Hạ Tu Âm ngã ngửa ra đằng sau, để Hạ Du bổ nhào lên người mình.
Các nàng ngồi lên trên đệm sofa mềm mại, Hạ Du có chút bất lực ngẩng đầu khỏi ngực Hạ Tu Âm, mặt nàng ửng đỏ hoàn toàn, tay nhỏ cũng không biết nên đặt lên đâu.
"Tỷ tỷ..."
Vệt nước còn sót lại làm tròng mắt của Hạ Du đen và sáng, vành mắt đỏ ửng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hồng hơn.
Nàng nhìn chằm chằm vào Hạ Tu Âm đang mỉm cười, cũng đã ngừng khóc.
''Tiểu thư về rồi." Dì Trần ra khỏi bếp cầm một đĩa đa giác bằng gốm đựng trái cây. Đầu tiên nhìn thấy Hạ Tu Âm bà vui mừng nhưng khi thấy khuôn mặt của Hạ Du đầy nước mắt lại đau lòng, "Ai da, bảo bảo của tôi sao lại khóc? Đã chịu ủy khuất gì rồi?''
Hạ Tu Âm sờ má Hạ Du, cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau: ''Xem ra dì Trần cũng không biết...''
''Tám phần là nhớ tiểu thư.'' Dì Trần đem nĩa đặt lên đĩa trái cây, để trước mặt Hạ Tu Âm, có chút vạch rõ ngọn nghành ý tứ "Tiểu thư không biết, buổi trưa sau khi con đi không bao lâu, bảo bảo bắt đầu mất hồn mất vía. Nói là sẽ giúp ta, rốt cuộc nửa tiếng sau, đậu tương cũng không lột được bao nhiêu.''
"Sau đó, ta chỉ cho con bé ngoài chơi, con bé đã làm rất tốt, trò chơi ghép hình cũng hủy đi mấy lần. Cuối cùng, dứt khoát đem cái ghế nhỏ ra ngồi chờ ở trước cửa. "
Dì Trần biết Hạ Du ít nói, không giống những đứa trẻ khác cả ngày làm nũng, nên vội vàng miêu tả sự gắn bó của nàng khi Hạ Tu Âm rời xa Hạ Du.
Hạ Du nhéo vào góc áo của Hạ Tu Âm, động cũng không dám động, nàng cúi đầu xuống, thẹn đỏ mặt, đáng thương nhìn Hạ Tu Âm.
"Giống như chó con vậy." Hạ Tu Âm cười, nắm tay nhỏ của nàng, lại nhận thấy rằng Hạ Du đang run rẩy.
Im lặng, cẩn thận đánh giá đứa bé trước mặt, luyến tiếc nhìn đôi mắt trong veo của Hạ Du, vẫn chuyên chú, cầu xin, bất an như trước, chỉ là có thêm vài phần kinh hoảng.
Cô có làm gì khiến nàng kinh hoảng sao?
Cô nghĩ mình đã cho Hạ Du đủ hứa hẹn và cảm giác an toàn.
Đem nghi vấn chôn giấu trong lòng, cô vuốt tóc Hạ Du, chiếc kẹp vẫn nằm trên đó.
"Hôm nay em có ngủ trưa không?" Trong lòng xóa xóa giảm giảm, Hạ Tu Âm cuối cùng chọn một chủ đề.
Đứa trẻ này đã không được ngủ ngon trong thùng rác.
Ai ngờ, nàng lại trở nên khẩn trương, cơ thể căng thẳng, đôi mắt lảng tránh, không chịu nhìn cô.
Giọng nói nhỏ nhẹ hơn, Hạ Tu Âm nói: "Nói cho tôi biết, được không?"
Hạ Du gần như khóc không thành tiếng.
Giữa trưa, dì Trần có nói qua nàng nên ngủ trưa. Nhưng lúc đó trong lòng nàng đang buồn rầu, chỉ nghĩ đến việc tỷ tỷ về liền sẽ thấy nàng đầu tiên, nào có chịu nghe.
Nàng thật ngốc, ngay cả lúc nàng đang giả vờ.
Lần này, nàng trở thành một đứa trẻ không biết nghe lời.
Suy nghĩ của Hạ Du rất tỉ mỉ và nhạy cảm. Những lời nói của dì Trần khiến nàng hiểu rằng tỷ tỷ đem nàng về chỉ vì trong nhà thiếu một con sủng vật, sau đó lại tình cờ gặp nàng.
Tỷ tỷ thật tốt bụng, có lẽ là đáng thương nàng còn nhỏ, nên hảo tâm mang nàng về nhà.
Thế nào nàng lại không ngoan ngoãn, làm cho tỷ tỷ không vui.
Ngậm nước mắt, nàng hối hận lắc đầu, thanh âm nhỏ lại dịu dàng: ''Không... không có.''
Thanh âm Hạ Du rất non, mang theo sự thuần khiết trẻ con, lại xen lẫn chút tiếng nức nở, có vẻ ủ rũ.
Hạ Tu Âm thích thanh âm này.
Cô nhìn đôi mắt phủ một tầng sương, cổ họng hơi ngứa, nhưng cuối cùng lại dịu xuống, nhẹ nhàng như thường lệ: "Vậy đêm phải ngủ sớm hơn, được không? Trẻ nhỏ phải dành nhiều thời gian để ngủ".
Không từ bỏ mà nhìn mặt của Hạ Tu Âm một lần lại một lần, Hạ Du gật đầu, "Dạ ~"
Đây là tỷ tỷ của nàng. Cô ôn nhu lại xinh đẹp, không hề có ý chê bai nàng, còn hứa sẽ cho nàng một gia đình.
"Thật ngoan." Hạ Tu Âm siết nhẹ ngón tay nàng.
Dì Trần đứng ở một bên xem, lần đầu tiên tiểu thư nghiêm túc như vậy đối với một người, mà Hạ Du, thực sự là một đứa trẻ khiến người khác nhìn phải đau lòng.
"Thời gian hơi vội, cho nên tôi đã không chọn cẩn thận." Hạ Tu Âm chỉnh cổ áo cho Hạ Du, thần sắc nhu hòa: "Hai ngày tới chúng ta cùng nhau đi xem."
Hạ Tu Âm mang về cho Hạ Du một chiếc váy ngắn, chất liệu vải cotton, thêm chiếc áo khoác mỏng màu kẹo ở bên ngoài, được thêu bằng những mảnh tương phản, thoạt nhìn liền sẽ cảm thấy ngây thơ, ngọt ngào.
"Rất phù hợp." Cô nhìn Hạ Du cẩn thận nắm chặt quần áo, khích lệ, "A Du mặc lên rất đẹp."
Đứa trẻ cúi đầu ngượng ngùng.
Hạ Tu Âm biết rằng Hạ Du để ý đến quần áo trẻ em đặt sẵn trong nhà. Các loại vải và phụ kiện tinh tế được dụng tâm phối hợp, nhìn là biết vì có đứa trẻ khác thích mà chuẩn bị.
Nàng sẽ không ngừng tưởng tượng đứa trẻ kia trông như thế nào khi mặc những bộ đồ đẹp như vậy.
Có phải bạn ấy dễ thương hơn nàng, ngoan ngoãn hơn nàng, hay sẽ được người lớn yêu thích hơn?
Hạ Du sẽ không đem những việc này nói ra, nhưng nàng vô thức vuốt ve làn váy, nhìn vào trò chơi xếp hình và những món đồ chơi. Tất cả đều nói với Hạ Tu Âm rằng nàng lo lắng cô không thích nàng.
Đối với những suy nghĩ ngây thơ đáng yêu này, Hạ Tu Âm cảm giác được đầu ngón tay run rẩy.
Cô vẫn chờ đợi, chờ đợi một vật có thể chứa đựng tình yêu của mình.
Nó có thể đủ thông minh hay đủ đẹp, nhưng nó phải yêu cô, chỉ yêu cô.
"Cảm ơn... tỷ tỷ..."
Hạ Tu Âm nhìn vào đôi mắt khao khát thuần khiết của Hạ Du, thầm nghĩ có lẽ mình chờ được rồi.
An ủi Hạ Du, Hạ Tu Âm tìm một chiếc máy tính bảng để chỉ nàng chơi game.
Biết Hạ Du biết số, cô chọn trò Sudoku, hướng dẫn vài vòng rồi để nàng tự thử.
"A Du chơi ở đây một lúc, tôi sẽ xuống ngay."
Đứa trẻ ngoan ngoãn vẫy tay với cô, đôi mắt nàng vẫn còn đỏ, giống như chú thỏ con.
Một đêm không ngủ, mấy ngày liền bận rộn, cộng thêm ban ngày đi tới chỗ này chỗ khác, ở trong xe chỉ có thể nghỉ một chút. Đầu Hạ Tu Âm có hơi khó chịu.
Cô ở phòng tắm thư giãn một chút, cho đến khi các khối cơ được thả lỏng sau đó mới quấn khăn tắm đi ra.
Trong phòng ngủ, dì Trần đang ủi chiếc váy giúp cô cho ngày mai.
Nghĩ đến sự bất thường của đứa nhỏ lúc cô trở về, Hạ Tu Âm ngồi trước gương rồi hỏi một cách lơ đãng: ''Hôm nay dì Trần và A Du đã làm gì thế?"
"Con bé rất hiểu chuyện, còn đòi phụ ta." Dì Trần cẩn thận gấp góc quần áo, đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, con bé cũng nói chuyện với ta một lúc, ta nói rằng tiểu thư đã đợi đến bốn giờ sáng nay cho đến khi ông Phương trở về, đồng ý cho con nuôi một con sủng vật."
Dì Trần không nghĩ gì mỉm cười: "Tiểu thư, khi nào con sẽ đem về một con sủng vật?"
Hóa ra là chuyện này.
Nghĩ đến Hạ Du khá nhạy cảm nhất định đã phát hiện ra chuyện gì, Hạ Tu Âm vui vẻ ma sát ngón tay. "Ừm, bây giờ thì không cần nữa."
Cô đã tìm thấy thứ mình thích, không cần phải lãng phí thời gian nữa.
###
Editor: Mình vừa tìm được một bạn beta hết sức dễ thương TheHill1 *tung bông 😊
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp