Trương Tuấn nhắm mắt lại, nhìn cô gái bên cạnh, tựa tiếu phi tiếu mà nói.
Từng chữ từng câu của anh, đối với Liền Tịch Tịch mà nói, đều là một loại hành hạ cô.
Nhục nhã của anh , cô đã sống bao nhiêu năm như thế mà mà câu nói của anh đánh thẳng vào trái tim cô … Giấc mơ về tương lai bị anh hoàn toàn đánh nát,anh làm cho cô cảm giác mình chính là người phụ nữ dơ bẩn nhất trên đời. Cô bé kia không có lên tiếng, cô không dám giương mắt nhìn Liền Tịch Tịch.
Cô cảm thấy đau long thay cho người phụ nữ gầy yếu trước mặt này, cô không rõ, người đàn ông này tại sao đối xử tệ bạc đối với người vợ của anh.
“Trương Tuấn. . . . . .Anh. . . . . . Anh uống say. . . . . .”
Liền Tịch Tịch nhìn ra xấu hổ trong mắt cô gái kia , cô muốn đỡ lấy Trương Tuấn, giải vây cho cô gái, nhưng Trương Tuấn nói qua, không cho cô đụng anh, vì vậy, cánh tay đưa lên lại dừng lại.
“Say? Tôi thật say à, nêu vậy thì sẽ không nhận ra cô nha.”
Anh cười lớn một tiếng đem cô gai trẻ ôm thật chặc vào trong ngực, sau đó hướng tới ghế sa lon .
“Tiên . . . . . Tiên sinh. . . . . .”
Cô bé kia không nghĩ tới Trương Tuấn lại đột nhiên ôm mình, cô có chút kinh ngạc muốn đẩy anh ra.
Nhưng Trương Tuấn rất nặng, đè lại chân cô bé, sau đó quay đầu nhìn Liền Tịch Tịch nói:
“Người đàn ông kia, cũng làm như vậy với cô à?”
Liền Tịch Tịch nhìn một màn trước mắt , xấu hổ quay mặt đi, cô che miệng của mình, không muốn mình khóc ra thành tiếng, Trương Tuấn muốn cho cô them một phần thống khổ trong trí nhớ của cô sao? Anh hận cô đến như vậy ư?