Nuôi Dưỡng Kế Hoạch Trở Thành Quân Tẩu

Chương 42: Bàng hoàng


Chương trước Chương tiếp

Gần đây Lý Tuyết chiến tranh lạnh với La San San. Trước đó giữa hai người bùng nổ một cuộc tranh cãi không nhỏ, mà chuyện cũng là bởi vì Mạch Thu.

Nguyên nhân chẳng có gì: trước nay con gái là động vật nhỏ mọn lại thích ghen tỵ, mà trọn bộ đồ dùng của Mạch Thu lại cứ cố tình khuấy động tính cách ‘thù giàu’ của người nào đó. Giọng điệu trở nên như có như không, còn thường xuyên tung ra mấy lời đồn gièm pha Mạch Thu. VD như "thích khoe của, chứ căn bản trên thực tế không có tiền, thích sống ảo". .v.v. . .

Mạch Thu nghe xong cũng chỉ cười nhạo: Người trong nhà cho cái gì thì dùng cái đó, hơn nữa ai mà chẳng thích dùng đồ tốt chứ. Cuộc sống của cô vốn rất tùy tính. Thực sự Mạch Thu không cảm thấy khó chịu gì với loại người này. Tâm lý biến thái là chuyện của người ta, cần gì vơ thêm phiền não cho mình.

Huống chi, những lời đó đối với cô mà nói cũng ‘chẳng đau chẳng ngứa’. Cô không bị bôi nhọ thành bao nuôi là cô đã rất "cám ơn" rồi.

Nhưng Lý Tuyết lại khó chịu. Loại người hay đâm chọc sau lưng người khác thực sự khiến người ta buồn nôn. Mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng lớn, cuối cùng bộc phát thành một cuộc chiến tranh.

Có điều vẫn chưa cãi nhau xong thì Lý Tuyết đã bị Mạch Thu kéo ra ngoài, "Đừng kéo tớ. Tớ, CMN, để tớ tìm đường đi chết cho con bé kia, Fuck, sinh ra dễ nhìn một chút thì tưởng mình ngon lắm à?"

"Được rồi, được rồi, việc gì phải tức giận với loại người như vậy, thấp kém như vậy, dù sao cậu ta cũng không có kết quả tốt đâu"

"Sao cậu biết?"

"Hừ, cậu thấy loại con gái mà uống rượu say mèm trước một đống con trai xa lạ thì sẽ có mấy người có kết quả tốt?" Chuyện Mạch Thu nói chính là chuyện trong buổi giao lưu làm quen. Cô bí hiểm cười một tiếng, "Đâu sẽ có đó. Chung quy sẽ có ngày chúng ta có thể 'cười trên nỗi đau của người khác’."

Rốt cuộc Lý Tuyết cũng bật cười, vỗ vai Mạch Thu nói: "Lúa mỳ, tớ phát hiện thực ra cậu rất độc. Được, chúng ta chờ tới ngày con bé giả tạo kia gặp xui xẻo!"

Từ trước tới nay Mạch Thu đều chẳng phải người hiền lành gì, chỉ là trả thù cũng cần đầu óc và sức lực, mà loại người như vậy thật sự không đáng để cô lãng phí thời gian. Hạng người nào thì kết cụ nấy, Thẩm Phán luôn luôn công bằng.

oooooo

Lại một ngày rảnh rỗi. Lý Tuyết ra ngoài làm việc, vì không muốn ở chung phòng với La San San, Mạch Thu suy nghĩ một chút rồi cũng đeo túi xách ra khỏi ký túc xá. May mà Địch Tinh Thần đã hẹn cô từ trước, nếu không quả đúng là một ngày gian nan.

Địa điểm hẹn gặp là khu Video Games City tương đối lớn ở thành phố B. Thật ra Mạch Thu không khoái mấy trò chơi điện tử, chỉ tại gần đây chỗ này đang tổ chức hoạt động: đạt được điểm cao sẽ có quà. Mạch Thu đã sớm để mắt tới giải cao nhất của bắn bia: là một con búp bê dân tộc tinh xảo.

Với kỹ thuật của Mạch Thu thì đoán chừng có thể bắn tới bia là giỏi lắm rồi. Cô suy nghĩ chọn trong số những người có khả năng chỉ còn dư lại mỗi lão đại Địch thôi, dù sao cũng từng được huấn luyện trong quân đội ra, chung quy vẫn mạnh hơn dân thườngnhư cô. Hơn nữa cũng không thể gọi Cố Lãng đến được - mặc dù anh có tài bắn súng.

Vài tiếng đồng hồ sau Mạch Thu hài lòng ôm con búp bê chen ra khỏi đám đông. Lão đại quả nhiên là lão đại! Cô biết rằng tên nhóc này chắc chắn là một người tài.

"Ah, chị Tiểu Thu! Chị cũng tới đây!"

Một giọng nói hưng phấn vang lên từ phía sau. Mạch Thu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lâm Lan hào hứng chạy về phía mình, đi theo phía sau là ngài Lâm tiên sinh đã lâu chưa gặp. Mạch Thu thấy nét mặt hưng phấn của Lâm Lan mà hết nói nổi, rất muốn vỗ trán: con bé này còn chưa từ bỏ ý định biến một thanh niên tốt đẹp như cô thành "mẹ ghẻ".

"Tiểu Mạch, còn muốn chơi gì nữa không?" Đúng lúc đó, Địch Tinh Thần - cuối cùng cũng lách được khỏi đám đông - đi đến cạnh Mạch Thu. Cậu mở miệng nói, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

"Người này. . . . là bạn trai chị?" Giọng nghi ngờ của Lâm Lan vang lên.

"Hả?" Mạch Thu ngẩn ra, sau đó liền cười khoác lấy cánh tay của Địch Tinh Thần, rồi nháy mắt với cậu, cố làm ra vẻ thẹn thùng nói: "Đúng vậy . . . ."

"Ồ. . . vậy à." Nét mặt Lâm Lan xụ xuống trong nháy mắt.

Mấy người khách sáo trò chuyện vài câu rồi từng người rời đi. Khi nhớ lại nét mặt ‘chị là đồ hồng hạnh xuất tường’ của Lam Lan, Mạch Thu rất muốn đen mặt. Có điều như vậy cũng tốt. Ít nhất con quỷ nhỏ kia sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa.

Lâm Lan nhìn Mạch Thu và người con trai kia càng đi càng xa mà lòng như đưa đám: hay thật đấy, cô còn chưa ra tay mà người ta đã thành hoa có chủ rồi. . .

Thấy vẻ mặt thất vọng của con gái, ba Lâm không nói gì mà chỉ cười cười. Nói thật, ba Lâm đánh giá cao Mạch Thu: có thể hàng phục cô con gái khó chiều nhà mình nhanh như vậy thì chắc chắn cô bé đó có chỗ hơn người. Ba Lâm đã biết suy nghĩ kia của Lâm Lan nhưng không hề bài xích, thậm chí còn có đôi chút mong chờ. Nhưng nếu người ta đã không có ý đó, ba Lâm cũng sẽ không cưỡng ép. Tất cả cứ tùy duyên thôi.

oooooo

"Người khi nãy là. . . ." Sau khi đi xa, Địch Tinh Thần mới mở miệng hỏi.

"À, là một con quỷ nhỏ mà tớ dạy. Vừa nãy cám ơn cậu đã phối hợp nha. Phải chặn đứng suy nghĩ của nhóc con đó không nó lại cứ thích làm bà mai. . . . . " Mạch Thu thao thao bất tuyệt.

"Giữa chúng ta cũng chỉ có thể là giả vờ thôi sao?"

Địch Tinh Thần - vẫn im lặng - đột nhiên thốt lên một câu như vậy. Mạch Thu ngừng đề tài, nghi ngờ chớp chớp mắt nhìn cậu bạn.

"Tớ thích cậu!" Như thể đã hạ quyết tâm, Địch Tinh Thần nói ra câu vẫn muốn nói, trong giọng nói tràn đầy kiên định.

Mạch Thu khiếp sợ . . . .

oooooo

"Sau đó thì sao?" Giọng Chu Hiểu Nam vang lên từ đầu bên kia điện thoại, "Cậu cứ thế mà từ chối?"

"Chứ không rồi sao, tớ còn có thể làm gì nữa." Mạch Thu bĩu môi: cậu bạn chẳng khác nào bạn tâm giao ấy thế mà lại tỏ tình với cô. CHuyện này. . . .thật sự, CMN, quá đáng sợ.

"Thì nhận lời. Địch Tinh Thần có chỗ nào không tốt. Lại nói, người ta thích cậu từ hồ trung học kìa. Khó khăn lắm mới quyết định thổ lộ lại bị cậu từ chối thẳng thừng. Bi thương quá đi. . . ."

"Haizz, Tiểu Nam, tớ và lão đại không có khả năng yêu nhau đâu."

"Tại sao tại sao, lão đại ưu tú lắm mà."

"Đúng, cậu ấy tốt nhưng tớ đây không có cảm giác."

"Tiểu Thu . . . .cậu. . . .có phải vẫn còn thích Cố Lãng không?"

Mạch Thu ngẩn người, im lặng hồi lâu mới nhỏ giọng đáp: "Đúng, tớ thích anh ấy, thậm chí từ trước tới nay mức độ thích ấy chưa từng thay đổi!"

"Haizz, thôi thôi, biết cậu sẽ treo cổ trên một cành cây từ lâu rồi. Đáng thương thay cho những kẻ khổ vì tình trong thiên hạ! Vậy sau này tình thế nào, tha thứ cho anh ấy à? THật ra tớ cảm thấy Cố Lãng thực sự có tình cảm với cậu, mà cậu vẫn còn thích anh ấy, tái hợp lần nữa cũng được."

"Tớ không biết nữa. . . ."

ooo

Cúp điện thoại, Mạch Thu tựa lên tường, ngước đầu nhìn lên khoảng không. Cô thực sự rất thích Cố Lãng. Trước nay Mạch Thu không phải người ngốc nghếch, cho nên không phát hiện ra tình cảm của Địch Tinh Thần dành cho cô chỉ là bởi thế giới của cô. . . .từ lâu đã bị Cố Lãng chiếm trọn.

Đối với tình cảm của mình, trước giờ cô luôn rõ ràng, nhưng còn tương lai thì sao? Đột nhiên Mạch Thu cảm thấy rất mờ mịt.

oooooo

Sau sự kiện tỏ tình, Mạch Thu và Địch Tinh Thần vẫn liên lạc như cũ. Hai người cũng không nhắc lại qua chuyện này, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì .Thật ra mọi người đều rõ: có vài thứ đã thay đổi thì chính là thay đổi rồi.

Mạch Thu không biết nói sao. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng loại chuyện vừa rắc rối vừa cẩu huyết này lại xảy đến với mình. Nhưng nó đã thực sự xảy ra! Và điều cô có thể làm chỉ có một: giải quyết dứt khoát. Tình cảm không phải để thử. Mang suy nghĩ đó mà quen nhau - đối với mình và cả đối phương - đều là loại hành vi ‘không chịu trách nhiệm’.

Các môn học của học kỳ thứ nhất nhanh chóng kết thúc, thời kỳ chuẩn bị chiến đấu cho kỳ thi căng thẳng cũng theo đó mà đến. Ngày nào thư viện và phòng học cũng chật ních người. Có rất nhiều môn phải thi trong kỳ này, cũng may Mạch Thu có kinh nghiệm của kiếp trước nên hơi cố gắng chút thì chẳng có gì khó.

Kết thúc môn thi cuối cùng, Mạch Thu thở phào một hơi, sắp xếp đồ dùng qua loa rồi kéo Lý Tuyết về nhà. Trước nay vấn đề ký túc xá là vấn đề phổ biến nhất và cũng phiền phức nhất. Nơi thị phi thì không nên ở lâu để tránh càng nhìn nhau càng thêm ghét. Bản thân vui vẻ là được rồi.

Kỳ nghỉ đông năm nay vẫn là ở quê. Vừa hay Lý Tuyết có thể đi cùng bọn họ, dù sao cũng thoải mái hơn là chen lấn trên tàu hỏa.

oooooo

Quên hương vẫn phát triển như trong trí nhớ. Nhà bà nội Mạch Thu bán đất rồi nên cuộc sống càng sung túc hơn trước, hai chú thì một chú mở trang trại nuôi gà, một chú còn lại làm chủ thầu cho người ta, cuộc sống trôi qua rất náo nhiệt rộn ràng. Không có tranh giành lợi ích, tất nhiên cuộc sống sẽ vui vẻ hòa thuận.

Ở nhà bà nội thêm vài ngày, Mạch Thu liền đi theo Đinh Ninh tới nhà bà ngoại. Mạch Thu nói chuyện phiếm với bà ngoại – đã lớn tuổi – một lúc rồi một mình đi ra nghĩa trang.

Nơi ông ngoại an giấc giống như ở kiếp trước: trên một sờn núi nhỏ cạnh hồ. Xung quanh mộ phần chỉ có ít cỏ dại nên thường có người tới quét dọn, nhưng Mạch Thu vẫn tiến lên phí trước, tỉ mỉ nhổ đám cỏ dại đó đi.

"Ông ngoại à, cháu đến thăm ông đây. Có phải ông rất nhớ cháu không!!" Mạch Thu vừa nhổ cỏ vừa lảm nhảm: "Ông ngoại, chắc bây giờ ông đã biết cháu gái ông không phải người bình thường rồi ha. Cháu có trí nhớ của hai kiếp, rõ ràng cháu vẫn là cháu nhưng lại không có cùng kinh nghiệm sống, sống ở thành phố không giống nhau, thi vào trường khác nhau, còn nữa. . . . gặp phải người mà cháu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp. Cháu nên cảm thấy cực kỳ may mắn, có điều có đôi lúc cháu lại sợ tất cả những thứ này chỉ là một giấc mộng, thậm chí lại có đôi khi hi vọng chưa từng xảy ra chuyện gì. . . . Ông ngoại, ông nói xem cháu nên làm thế nào cho phải đây!"

Nắm thật chặt áo bông trên người, cảm thấy càng ngày càng lạnh, bấy giờ Mạch Thu phát hiện ra mình đã ở nơi đầu gió thổi đã lâu. Cô chà hai tay lạnh như băng rồi đứng dậy.

"Ông ngoại, cháu phải về đây. Ông không cần lo lắng cho cháu đâu, cháu chỉ ca thán chút thôi chứ cháu đã sớm nghĩ thông suốt những chuyện khác rồi. Bất kể như thế nào Mạch Thu chính là Mạch Thu, vĩnh viễn sẽ không thay đổi! Haizz, Cháu thực sự phải đi đây, lần sau cháu lại tới thăm ông nha."

Nói lời tạm biệt sau cùng với ông ngoại xong, Mạch Thu liền xoay người rời đi. Cô đi trên con đường ruộng nhỏ, hơi thở thuộc về hương vị thôn qua đặc biệt. Đột nhiên Mạch Thu cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng tâm trạng như vậy không kéo dài được lâu, một cú điện thoại đã làm rối loạn tất cả tâm trạng của Mạch Thu .

Tống Dụ gọi điện thoại tới, trong giọng nói đầy nghiêm túc, không hề ‘bất cần đời’ như bình thường, "Tiểu Thu, Cố Lãng đã xảy ra chuyện!"

Tác giả có lời muốn nói: hôm nay là sinh nhật của Bánh Bao, cuối cùng cũng có thời gian cập nhật chương mới. Chương sau có kịch tình, tin rằng có rất nhiều tình yêu cũng đoán ra: có các loại sấm sét cẩu huyết. . .



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...