Núi Tình
Chương 9
“Con trai anh ăn như ngựa ấy.”
Joe bước vào từ cửa sau và đi thẳng đến máy pha cà phê, lúc này đã pha xong. “Chào buổi sáng.”
“Chào. Bữa sáng sẽ sẵn sàng trong khoảng mười phút nữa.”
Cậu bé cười toe với cô, và Mary cười đáp lại. Wolf nhìn cô, ánh mắt sắc lẻm. Sáng nay trông cô thật mỏng manh, làn da xanh xao, thậm chí còn trong suốt hơn bình thường, với những quầng thâm mờ mờ dưới mắt. Cô cười vui vẻ, nhưng anh tự hỏi điều gì khiến cô trông mong manh đến thế. Có phải anh làm cô mệt mỏi vì chuyện làm tình, hay những ký ức về cuộc tấn công quấy rầy cô? Anh nghĩ hẳn là nguyên nhân sau, vì cô vô cùng háo hức đáp lại anh mỗi khi anh tìm đến cô. Biết rằng cô vẫn còn hoảng sợ làm anh quyết tâm tìm ra kẻ đã tấn công cô hơn. Sau khi Eli Baugh giao ngựa xong và rời khỏi, Wolf sẽ bắt đầu việc tìm kiếm.
Joe đi ngay phía sau xe Mary trên đường đến trường, và thằng bé không rời đi ngay như cô tưởng. Lúc này vẫn còn quá sớm so với giờ đến trường của học sinh, vì thế Joe đi cùng cô vào trong tòa nhà vắng tanh và thậm chí còn kiểm tra các phòng học. Rồi nó tựa vào khung cửa và chờ đợi.
Mary thở dài. “Ở đây cô tuyệt đối an toàn mà.”
“Em chỉ chờ đến khi có người xuất hiện thôi.”
“Wolf bảo em làm thế này à?”
“Không. Ba không cần phải nói ra.” Họ trao đổi như thế nào nhỉ? Bằng thần giao cách cảm ư? Dường như người này luôn biết người kia đang nghĩ gì. Điều đó thật rầy rà. Cô chỉ hy vọng họ không thể đọc được ý nghĩ của cô, bởi vì gần đây cô đã có những ý nghĩ cực kỳ gợi dục.
Mọi người sẽ nghĩ gì về sự có mặt của Joe? Rõ ràng nó đang thể hiện mình là người giám sát. Cô tự hỏi liệu điều đó có khơi mào hành động bạo lực khác, và cô khó chịu vì biết rằng khả năng đó là có thể. Bản năng được mài sắc bởi cảm giác bảo vệ hai cha con nhà Mackenzie mách bảo cô rằng giả thuyết của cô là đúng. Ai đó đang nổi điên lên trước khả năng họ có thể được mọi người chấp nhận. Điều đó thể hiện nỗi căm ghét khủng khiếp, và nó làm cô rùng mình.
Sharon cùng Dottie bước vào tòa nhà và thoáng khựng lại khi Joe quay đầu nhìn họ lúc họ bước qua khung cửa mở. “Cô Wycliffe, cô Lancaster,” thằng bé lên tiếng chào và đưa tay chạm vào vành mũ.
“Joe,” Sharon lẩm bẩm. “Em thế nào rồi?”
Dottie thoáng nhìn Joe, ánh mắt gần như hoảng sợ và vội vàng vào lớp học. Joe nhún vai. “Em vẫn đang học hành sơ sơ,” nó nói.
“Sơ sơ ấy à?” Sharon hỏi lại với vẻ chế giễu. Cô ta bước qua Joe và chào Mary, rồi nói, “Nếu hôm nay cô không muốn dạy thì Dottie và tôi có thể dạy các lớp của cô. Dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ nghĩ là hôm nay cô lại có mặt ở đây.”
“Tôi chỉ bị de dọa thôi,” Mary kiên quyết nói. “Clay đã ngăn lại kịp thời. Cathy mới là người cần sự thông cảm, không phải tôi.”
“Toàn thị trấn đang ầm ĩ cả lên. Bất kỳ ai có bàn tay tàn nhang đều sẽ bị truy vấn.”
Mary không muốn nói về chuyện đó. Hình ảnh bàn tay tàn nhang đó làm cô buồn nôn, và cô vội nuốt xuống thật mạnh. Joe cau mày bước tới phía trước. Mary giơ tay lên định ngăn nó không được quăng Sharon ra khỏi lớp học, nhưng lúc đó có mấy học sinh bước vào, và tiếng chuyện trò rôm rả của chúng làm mọi người phân tâm. Bọn trẻ nói, “Chào Joe, khỏe không?” rồi vây quanh thằng bé. Tất cả bọn chúng đều muốn biết những kế hoạch để vào Học viện của Joe và bày tỏ sự thích thú của mình. Sharon rời đi để vào lớp học của cô ta, và Mary nhìn Joe đứng cùng bọn trẻ. Thằng bé mới mười sáu tuổi, nhưng trông nó thậm chí còn lớn hơn cả học sinh năm cuối cấp. Joe không còn là thiếu niên, và đó là điều khác biệt. Cô nhận thấy Pam Hearst cũng có mặt trong nhóm. Cô bé không nói nhiều, nhưng không hề rời mắt khỏi Joe mà cứ nhìn thằng bé với nỗi khát khao và đau đớn mặc dù đã cố che giấu. Vài lần Joe nhìn Pam thật lâu làm cô bé bồn chồn.
Một lúc sau, Joe xem đồng hồ rồi bỏ lại đám bạn cùng lớp cũ để đến nói với Mary, “Ba em sẽ đến và hộ tống cô về nhà. Cô đừng đi đâu một mình đấy”
Mary định lên tiếng phản đối, nhưng rồi lại nghĩ đến gã tội phạm ngoài kia - hắn căm ghét họ đủ để lặp lại những gì hắn đã làm. Cô không phải là người duy nhất gặp nguy hiểm. Cô túm lấy tay Joe. “Em và Wolf phải cẩn thận. Hai người có thể là mục tiêu tiếp theo.”
Joe cau mày như thể chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Kẻ tấn công là một kẻ hiếp dâm, thế nên đàn ông sẽ không nghĩ đến chuyện mình gặp nguy hiểm. Cô hẳn cũng chẳng nghĩ đến điều đó, nếu cô không tin rằng toàn bộ chuyện này là nhằm mục đích trừng phạt nhà Mackenzie. Còn sự trừng phạt nào lớn hơn ngoài giết họ? Đến một mức nào đó, biết đâu gã điên kia sẽ quyết định vác một cây súng và thực hiện thứ công lý méo mó của hắn?
Clay xuất hiện vào giờ ăn trưa cùng với đống giấy tờ để cô đọc và ký.
Nhận thấy đám học sinh đang quan sát họ với vẻ hứng thú rõ rệt, cô đi cùng anh ta ra xe. “Tôi lo lắm,” cô thừa nhận.
Clay vịn tay lên cánh cửa mở. “Họa có là người ngu mới không lo lắng.”
“Không phải tôi lo cho mình. Tôi nghĩ Wolf và Joe mới là mục tiêu thực sự.”
Clay bắn cho cô một ánh mắt sắc lẻm. “Sao cô lại nghĩ thế?”
Như được khuyến khích, Mary nói với Clay về giả thuyết của mình. “Tôi nghĩ Cathy và tôi đặc biệt bị chọn làm mục tiêu để trừng phạt Wolf. Anh không thấy mối liên hệ à? Cô gái đó thấy Wolf đẹp trai, và còn muốn hẹn hò với Joe. Còn tôi, mọi người ai cũng biết tôi làm bạn với họ ngay từ đầu. Vì thế chúng tôi bị chọn.”
“Và cô nghĩ hắn sẽ lại tấn công?”
“Tôi chắc chắn hắn sẽ lại tấn công, nhưng tôi sợ lần này hắn sẽ bám theo cha con họ. Có lẽ hắn sẽ không dùng vũ lực với họ đâu, nhưng nếu phải đối mặt với súng đạn thì họ có cơ hội nào chứ? Bao nhiêu đàn ông trong hạt này có súng?”
“Gã đàn ông nào cũng có,” Clay khẳng định. “Nhưng điều gì đã kích động hắn?”
Mary khựng lại, gương mặt đau khổ. “Là tôi.”
“Cái gì?”
“Tôi đã kích động hắn. Trước khi tôi đến đây, Wolf chỉ là một kẻ bị ruồng bỏ. Mọi người đều thấy thoải mái với chuyện ấy. Thế rồi tôi kết bạn với anh ấy và dạy dỗ Joe để giúp nó vào Học viện. Nhiều người khá tự hào về điều đó và trở nên thân thiện hơn. Đó là vết rạn trên bức tường hoàn hảo, và kẻ gây ra chuyện này không chịu được điều đó.”
“Cô đang nói về sự căm hận thấu xương, nhưng tôi nghĩ khó có khả năng đó. Mọi người quanh đây không hòa thuận với Wolf, nhưng đa phần là vì sợ hãi chứ không phải căm ghét. Sợ hãi và cảm giác có tội. Họ đã tống anh ta vào tù vì một tội mà anh ta không phạm phải, và sự hiện diện thường xuyên của anh ta làm họ nhớ đến chuyện đó. Anh ta không phải là người dễ tha thứ, đúng không?”
“Tha thứ cho một chuyện như thế cũng hơi khó,” Mary chỉ ra.
Clay buộc phải đồng ý và thở dài mệt mỏi. “Thế nhưng, tôi không thể nghĩ ra ai lại có thể ghét anh ta đến mức tấn công hai người phụ nữ chỉ bởi vì họ thân thiện với anh ta. Quỷ tha ma bắt, Cathy thậm chí còn chẳng thân thiện gì. Cô ấy chỉ vô tình thốt ra nhận xét đó.”
“Vậy là anh đồng ý với tôi? Rằng tất cả những chuyện này là vì Wolf?”
“Dù không thích nhưng có lẽ tôi đồng ý với cô. Không có lý do nào khác nghe hợp lý, bởi vì có thể có vài trường hợp ngẫu nhiên trong cuộc sống, nhưng trong chuyện phạm tội thì không. Cái gì cũng phải có động cơ.”
“Vậy chúng ta có thể làm gì?”
“Chúng ta chẳng làm gì cả,” Clay nhấn mạnh, “tôi sẽ nói chuyện này với cảnh sát trưởng, nhưng chúng tôi thực sự không thể bắt giữ ai mà không có chứng cớ. Tất cả những gì chúng ta có chỉ là một giả thiết. Chúng tôi thậm chí còn chẳng có lấy một kẻ tình nghi.”
Quai hàm cô siết lại. “Vậy là anh sẽ bỏ qua một cơ hội tuyệt vời?”
Clay tỏ vẻ ngờ vực. “Cơ hội gì?”
“Tất nhiên là dựng lên một cái bẫy.”
“Tôi không thích chuyện này. Tôi không biết cô đang nghĩ gì, nhưng tôi không thích.”
“Tôi chỉ phán đoán theo lẽ thường thôi. Hắn đã thất bại trong cái... ờ... mục tiêu nhằm vào tôi. Có lẽ tôi sẽ...”
“Không! Và trước khi cô lên mặt ta đây, hãy nghĩ đến những gì Wolf sẽ nói nếu cô báo với anh ta cô tự đưa mình ra làm mồi nhử. Cô có thể - có thể - bị cấm cửa đến tận Giáng sinh.” Điều đó có vẻ đúng, nhưng cô vẫn thấy mình có thể làm được. “Vậy thì tôi chỉ cần không nói với anh ấy.”
“Chẳng có cách nào giấu anh ta chuyện đó, trừ khi mưu kế này không được thực thi. Chứ nếu chúng ta thực thi nó - chắc chắn là tôi chẳng muốn lảng vảng quanh đây khi anh ta phát hiện ra, và một chuyện như thế không thể nào giữ bí mật được.”
Mary cân nhắc đến tất cả những phản ứng có thể có của Wolf và chẳng thích cái nào. Dù vậy, cô vẫn lo có chuyện xảy ra với anh. “Tôi sẽ thử,” cô quyết định.
“Không có sự giúp đỡ của tôi, cô sẽ chẳng thử được đâu.”
Cằm cô hếch lên. “Tôi sẽ làm mà không cần anh giúp.”
“Nếu cô cản trở quá trình điều tra của chúng tôi, tôi sẽ tống cô vào xà lim trong chớp mắt,” Clay đe dọa. Nhưng cô vẫn chẳng sợ hãi gì, và anh ta lầm bầm chửi rủa. “Quỷ tha ma bắt, tôi sẽ nói với Wolf và để anh ta đeo còng vào cổ cô.”
Mary cau mày và cân nhắc đến chuyện chĩa ngón tay cô giáo vào mặt Clay. “Anh nghe tôi nói đây, Clay Armstrong. Tôi là cơ hội tốt nhất mà anh có để lôi kẻ phạm tội ra ánh sáng. Giờ anh chẳng có kẻ tình nghi nào. Anh định sẽ làm gì, chờ cho đến khi hắn tấn công cô gái khác và có thể sẽ giết chết cô ta ư? Anh muốn làm việc theo cách đó à?”
“Không, tôi không muốn làm thế. Tôi chỉ muốn cô và những phụ nữ khác phải cảnh giác và không đi đâu một mình. Tôi không muốn mạo hiểm cô hay bất kỳ ai. Cô đã nghĩ đến chuyện đôi khi những cái bẫy cũng thát bại chưa, như việc bọn thú lấy được mồi nhử và vẫn chạy thoát ấy? Cô có thực sự muốn đối mặt với khả năng đó không?”
Ý nghĩ đó làm ruột Mary cuộn lên, cô vội nuốt mạnh xuống để chế ngự cơn buồn nôn chợt dâng lên trong họng. “Không, nhưng dù sao tôi vẫn sẽ làm,” cô kiên quyết.
“Tôi nói lần cuối là không. Tôi biết cô muốn giúp, nhưng tôi không thích kế hoạch này. Kẻ này quá thất thường.
Hắn túm lấy Cathy trên lối xe chạy nhà cô ấy, rồi chộp lấy cô ngay trên phố chính. Cách hắn hành động thật điên rồ, và tôi chắc chính hắn cũng điên nữa.”
Thở dài, Mary kết luận rằng tính che chở ở Clay quá mạnh nên anh ta không đồng ý dùng phụ nữ làm mồi nhử, và sử dụng phụ nữ là đi ngược lại với bản tính tự nhiên của anh ta. Tuy vậy, như thế không có nghĩa là cô cần sự đồng ý của Clay. Tất cả những gì cô cần là một vệ sĩ. Cô vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch cụ thể nào, nhưng rõ ràng phải có hai người mới có thể làm cho một cái bẫy dù đơn giản nhất thành công: mồi nhử, và người bảo vệ sự an toàn cho mồi nhử.
Clay chui vào xe đóng cửa lại, rồi lại chồm người ra qua khung cửa mở. “Tôi không muốn nghe thêm câu nào về chuyện này nữa đâu đấy,” anh ta cảnh cáo.
“Như ý anh,” cô hứa. Không nói với anh ta không có nghĩa là không làm gì. Clay ném cho cô một ánh mắt nghi ngờ, nhưng rồi vẫn nổ máy xe và rời khỏi. Mary quay lại lớp học, cố suy tính trong đầu một kế hoạch khả thi để nhử kẻ hiếp dâm lộ diện với ít rủi ro nhất.
Wolf đến sớm hơn giờ tan học mười phút. Anh tựa vai vào tường ngay bên ngoài lớp học của Mary, lắng nghe giọng nói trong trẻo của cô giảng giải cho học sinh về cách địa lý và lịch sử hợp lại rồi tạo ra tình trạng chính trị hiện thời ở Trung Đông. Anh chắc chắn điều này chẳng có trong sách giáo khoa, nhưng Mary có sở trường làm cho học sinh liên hệ những bài học với thực tế để khiến môn học trở nên thú vị và dễ hiểu hơn. Anh đã thấy cô làm thế với Joe, mặc dù bản thân thằng bé đã say mê sách vở lắm rồi. Rõ ràng là đám học sinh hưởng ứng với cô; chúng vẫn gọi cô là “cô Potter,” nhưng không hề ngại ngùng đặt câu hỏi, rồi đưa ra câu trả lời, thậm chí còn đùa giỡn nữa.
Thế rồi cô nhìn đồng hồ và cho lớp nghỉ, vừa đúng lúc cửa hai lớp còn lại cũng mở ra. Wolf đứng thẳng dậy và bước vào phòng học của cô, nhận thức được tiếng huyên thuyên của bọn trẻ đột nhiên khựng lại khi chúng nhận thấy sự có mặt của anh. Mary ngẩng lên mỉm cười, một nụ cười chỉ dành cho mình anh, và mạch của anh đập nhanh hơn khi thấy cô chẳng ngại ngần thể hiện cảm xúc. Anh bỏ mũ ra và thọc tay vào trong tóc. “Dịch vụ hộ tống đã đến, thưa cô,” anh nói.
Một cô bé cười khúc khích, và Wolf chậm rãi quay sang nhìn đám trẻ đang đứng như tượng. “Mấy cô gái có về nhà cùng nhau không? Có anh chàng nào đảm bảo các bạn gái sẽ về đến nhà an toàn không?”
Christa Teele, em gái của Cathy, lầm bầm rằng nó và Pam Hearst sẽ về cùng nhau. Bốn đứa con gái còn lại không nói gì. Wolf nhìn bảy cậu con trai. “Đi cùng các bạn nữ đi.” Đó là một mệnh lệnh mà bọn con trai ngay lập tức tuân theo. Bọn trẻ rời khỏi phòng, tự động tách ra sao cho mỗi cô gái có ít nhất một cậu con trai đi kèm.
Mary gật đầu. “Làm rất tốt.”
“Em thấy không, tất cả bọn chúng đều đủ tỉnh táo để không tranh cãi rằng mình không cần người hộ tống.” Cô cau mày nhìn anh, vì cô cảm thấy anh không cần phải chỉ ra điều đó. “Wolf, thật đấy, em an toàn tuyệt đối khi lái xe từ nhà đến đây. Làm sao có chuyện gì xảy ra nếu em không dừng lại chứ?”
“Sẽ thế nào nếu xe em bị xì hơi? Sẽ thế nào nếu ống dẫn tản nhiệt lại nổ lần nữa?”
Rõ ràng là cô chẳng có cách nào dàn dựng bẫy nhử nếu Wolf hoặc Joe cứ lởn vởn quanh cô từng giây từng phút. Và theo cái cách mà mắt Wolf đang nheo lại nhìn cô thì hiển nhiên là anh không định đổi ý. Lúc này chuyện đó không quan trọng, bởi vì cô vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch nào. Nhưng một khi có kế hoạch, cô sẽ phải nghĩ ra một kế sách để thoát khỏi hai vệ sĩ của mình.
Wolf choàng áo khoác lên vai cô, cầm lấy túi cùng chìa khóa của cô rồi giục cô ra khỏi lớp. Đang khóa cửa lớp học, Dottie ngẩng lên nhìn và chết đứng tại chỗ khi Wolf khóa cửa lớp của Mary, lắc lắc ổ khóa để đảm bảo là đã khóa, rồi quàng tay quanh eo cô. Anh ta nhìn thấy bà và giơ tay chạm vào vành mũ. “Cô Lancaster.” Dottie cúi đầu xuống và giả vờ đang gặp trục trặc với ổ khóa. Mặt bà đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên Wolf Mackenzie nói chuyện với bà, tay bà run lên khi thả chìa khóa vào trong túi xách. Cảm giác sợ hãi gần như không thể kiểm soát được làm bà toát mồ hôi hột. Bà không biết mình sẽ làm gì.
Vòng tay Wolf vững vàng quanh eo Mary khi họ cùng nhau bước ra xe. Sức nặng của nó làm nhịp tim cô đập dồn. Anh chỉ cần đặt tay lên cô là cơ thể cô đã sẵn sàng cho anh. Một cơn rùng mình dữ dội bắt đầu từ sâu bên trong cô, rồi trải rộng ra bên ngoài như một cơn thủy triều ấm áp.
Wolf cảm thấy sự căng cứng đột ngột trong cơ thể mảnh mai của Mary khi anh mở cửa xe. Cô cũng đang thở nhanh hơn. Anh nhìn xuống cô, và toàn thân anh thắt lại, bởi vì cô đang nhìn anh với nỗi khát khao hiển hiện trong đôi mắt xanh nhạt dịu dàng. Hai má cô đỏ bừng, môi hé ra. Anh lùi lại. “Anh sẽ ở ngay sau em.” Câu nói đó thốt ra từ sâu trong cổ họng.
Mary bình thản lái xe về nhà, mặc dù máu cô đang rần rật trong huyết quản và vỗ ầm ầm bên tai. Chưa bao giờ ngôi nhà cũ kỹ, cô lập đó lại trông đẹp đến thế. Woodrow đang sưởi nắng trên thềm, và Mary bước qua nó để mở khóa cửa sau. Đúng như anh hứa, Wolf đã ra khỏi xe và ở ngay sau lưng cô lúc cô mở cửa. Không nói một lời nào, cô cởi áo khoác, quăng túi xách lên ghế rồi bước lên cầu thang, nhận thức rõ ràng những bước đi nặng nề từ đôi ủng của Wolf khi anh theo sau cô. Họ vào phòng ngủ của cô.
Anh lột trần cô trước khi cô kịp định thần, mặc dù cô hẳn cũng chẳng muốn phản đối ngay cả nếu anh cho cô thời gian. Anh đè cô xuống giường, cơ thể to lớn trùm lên cô, hai cánh tay khỏe mạnh ôm lấy cô. Lông ngực anh chà xát lên núm vú nhạy cảm của cô làm chúng dựng đứng lên, và với một tiếng rên rỉ đầy háo hức, cô chà ngực vào anh để tăng thêm khoái cảm. Anh mở đùi cô ra và đặt mình vào chính giữa. Giọng anh thật trầm và thô ráp khi thầm thì vào tai cô những gì anh chuẩn bị làm với cô.
Mary hơi co lại, đôi mắt xanh thoáng sửng sốt, cảm thấy hơi háo hức, và cũng hơi xấu hổ bởi vì mình đã háo hức như thế. “Wolf Mackenzie!” Cô nói, mắt mở to hơn. “Anh đã nói... từ đó!”
Gương mặt rắn rỏi của Wolf trông vừa dịu dàng, vừa thích thú. “Anh đã nói thề.”
Cô nuốt xuống. “Trước đây em chưa từng nghe ai nói thế. Ý em là trong cuộc sống thực ấy. Chỉ có ở trong phim thôi, và trong phim thì nó gần như chẳng bao giờ được dùng đúng nghĩa. Người ta dùng nó như một tính từ thay vì động từ.” Cô có vẻ bối rối trước một sai lầm về mặt ngữ pháp không thể lý giải như thế.
Vừa mỉm cười, anh vừa đi vào trong cô, đôi mắt đen sáng lên. “Đây,” anh nói, “là động từ.”
Anh yêu vẻ ngoài của cô khi anh làm tình với cô, đôi mắt cô đờ đẫn, còn má thì đỏ lựng. Cô hít vào thật mạnh và chuyển động bên dưới anh, ôm trọn vẹn anh trong mình và bao phủ anh trong cái nóng ngọt ngào. Hai tay cô lần ngược từ lưng lên cổ anh. “Vâng,” cô đồng ý. “Đây là động từ.” Nếu lần làm tình đầu tiên của họ diễn ra dữ dội thì kể từ đó anh đã dạy cô biết cảm giác ngọt ngào là thế nào khi niềm sung sướng được kéo dài, khi những cái vuốt ve và những nụ hôn cứ lần lữa trong khi sức ép từ từ cuộn lại bên trong cho đến khi nó trở nên quá nóng, quá mãnh liệt đến nỗi nổ tung ngoài tầm kiểm soát. Nỗi khao khát anh dành cho cô mạnh đến nỗi anh cố trì hoãn đạt đỉnh lâu nhất có thể, như thế anh có thể ở trong cô và kéo dài cơn khát đó. Đó không phải là cơn đói khát tình dục mặc dù nó dựa trên thể xác. Anh không đơn giản là muốn làm tình, anh muốn làm tình chỉ với mình cô, Mary Elizabeth Potter. Anh phải cảm thấy làn da mềm mại, mỏng manh của cô trên tay, cảm thấy cơ thể mềm mại của cô bao bọc lấy mình, ngửi thấy mùi đàn bà, tạo dựng những kết nối cổ xưa với từng nhịp chuyển động chậm rãi và sự hưởng ứng của hai cơ thể. Anh là người lai; tâm hồn anh mạnh mẽ và thuần khiết, bản năng của anh gần giống tổ tiên của cả hai giống người. Với những người đàn bà khác, anh chỉ có tình dục; còn với Mary, anh đã kết đôi.
Anh choàng tay quanh người cô và lăn người nằm ngửa ra. Sửng sốt, Mary ngồi dậy, vô tình tạo nên tư thế mà anh muốn. Cô thở dốc khi động tác đó làm anh vào sâu hơn trong cô. “Anh đang làm gì thế?”
“Không gì cả,” anh thủ thỉ, hai tay với lên phủ lên ngực cô. “Anh sẽ để em làm chủ.”
Mary xem xét tư thế và nhận thức được khoảnh khắc sự háo hức và khuấy động chiến thắng sự bất an của tư thế không quen thuộc. Mi mắt cô lại sụp xuống, rồi cô vừa bậm môi vừa nhẹ nhàng di chuyển trên anh. “Thế nay à?”
Anh gần như rên lên thành tiếng. Động tác chậm rãi đó đúng là sự tra tấn ngọt ngào, và cô nhanh chóng di chuyển thành điệu. Anh định kéo dài sự ân ái này bằng cách đổi tư thế, nhưng giờ anh e là mình đã tính sai. Không thể ngờ một phụ nữ cổ hũ như cô lại nhiều khoái cảm đến thế. Sau vài phút, anh đành lăn người lại và đẩy cô nằm dưới.
Mary đan hai tay lại sau cổ anh. “Em đang thích mà.”
“Anh cũng thế.” Anh trao cho cô một nụ hôn chóng vánh, rồi một lần nữa môi họ nấn ná cùng nhau. “Rất nhiều.”
Cô mỉm cười, nụ cười bí ẩn đầy nữ tính chỉ dành riêng cho anh, và hình ảnh đó làm anh bùng cháy. Anh quên mất việc định kiềm chế, quên đi tất cả mọi thứ ngoài sự sung sướng đang chờ đợi họ. Sau đó, thỏa mãn và kiệt sức, cả hai cùng thiếp đi.
Khi tiếng xe hơi vang lên, Wolf lăn ra khỏi giường, ngay lập tức cảnh giác. Mary cựa quậy trong cơn ngái ngủ. “Chuyện gì thế anh?”
“Em có khách.”
“Khách?” Cô bật ngồi dậy và vén tóc ra khỏi mặt. “Mấy giờ rồi?”
“Gần sáu giờ. Chúng ta đã ngủ quên.”
“Sáu giờ! Là giờ học của Joe!”
Wolf vừa chửi thề vừa giật mớ quần áo. “Chuyện này đang vượt khỏi tầm kiểm soát. Mẹ kiếp, mỗi lần làm tình với em là con trai anh lại chen ngang. Một lần đã đủ tệ rồi, nhưng giờ nó đang làm thành thói quen.”
Mary mò mẫm vơ lấy quần áo, mong rằng tình huống này sẽ không quá xấu hổ. Thật khó đối diện với Joe khi mà cô và cha nó mới lên giường với nhau. Dì Ardith hẳn sẽ từ cô vì đã quên đi phẩm giá và ý thức phải cư xử đúng đắn. Thế rồi cô nhìn Wolf khi anh xỏ chân vào giày, và cô cảm thấy như thể tim mình nở ra cho đến khi lấp đầy khoang ngực. Cô yêu anh, và không có gì có giá trị hơn tình yêu. Còn với thái độ đứng đắn - cô nhún vai, thầm trao nụ hôn tạm biệt với nó. Không ai có thể có được mọi thứ.
Joe đã trải sách vở lên bàn và đang pha cà phê khi họ bước vào bếp. Nó ngẩng lên và cau mày. “Nhìn kìa, ba à, chuyện này đang vượt khỏi tầm kiểm soát. Ba đang lấn vào giờ học của con đấy.” Chỉ có vẻ lấp lánh trong đôi mắt xanh nhạt của nó mới ngăn Wolf không nổi giận; và sau một giây, anh vò tóc con trai.
“Con trai, lần trước ba đã nói rồi, thế mà con vẫn chọn thời điểm dở tệ.” Giờ học của Joe thậm chí còn bị lấn qua nhiều hơn bởi họ cần thời gian ăn tối. Tất cả đều đói ngấu, vì thế họ quyết định ăn sandwich cho nhanh, và vừa ăn xong thì một chiếc xe khác xuất hiện.
“Lạy Chúa lòng lành, ngôi nhà này đang trở nên nổi tiếng,” Mary lầm bầm rồi đứng dậy ra mở cửa.
Clay bỏ mũ ra rồi bước vào trong nhà. Anh khựng lại khịt mũi. “Đó có phải là mùi cà phê mới pha không?”
“Ừ.” Wolf vươn người với lấy bình cà phê trong khi Mary lấy một chiếc tách từ trên tủ chén bát cho Clay.
Clay ngồi phịch xuống ghế và thở hắt ra mệt mỏi, nhưng anh ta nhanh chóng cảm kích khi hít vào luồng hơi bay lên từ chỗ cà phê Wolf rót. “Cảm ơn. Tôi nghĩ là sẽ tìm thấy hai người ở đây.”
“Có chuyện gì xảy ra à?” Giọng Wolf kéo dài.
“Chẳng có gì ngoài mấy lời phàn nàn. Anh đã làm vài người hơi lo lắng.”
“Anh đã làm gì?” Mary xen vào.
“Chỉ xem xét xung quanh thôi,” Wolf nói bằng giọng thờ ơ nhưng không đánh lừa được cô, cũng như Clay. “Đừng nhúng tay vào. Anh không phải là dân phòng. Tôi cảnh cáo anh lần cuối đấy.”
“Tôi không nghĩ mình đã làm gì phi pháp, tôi chỉ xem xét loanh quanh và tìm kiếm. Tôi chẳng cản trở bất cứ nhân viên cảnh sát nào, chẳng hỏi han gì ai, cũng chẳng hủy hay giấu bằng chứng gì. Tất cả những gì tôi làm là xem xét.” Mắt Wolf long lên. “Nếu thông minh thì anh sẽ sử dụng tôi. Tôi là kẻ lần tìm giỏi nhất mà anh có thể tìm thấy.”
“Và nếu thông minh thì anh sẽ dành thời gian trông chừng những gì là của anh ấy!” Clay nhìn Mary, và môi cô mím lại. Mẹ kiếp, anh ta sẽ nói ra! “Đó là những gì tôi vẫn đang làm.”
“Có lẽ không giỏi như anh nghĩ đâu. Mary đã nói với tôi kế hoạch dùng chính mình làm mồi nhử để lôi gã đó ra ánh sáng.”
Wolf quay phắt sang, hai hàng lông mày nhíu xuống trên đôi mắt đen nheo nheo khi anh ghim cô bằng ánh mắt giận dữ đến nỗi cô phải cố hết sức mới có thể giữ vững tinh thần. “Không đời nào,” anh khẽ nói, và đó là vẻ mặt quyết tâm hơn là ngạc nhiên.
“Ừ, tôi cũng biết thế. Tôi nghe nói anh và Joe sẽ hộ tống cô ấy đến trường và về nhà, nhưng còn khoảng thời gian giữa đó thì sao? Rồi năm học sẽ kết thúc trong vài tuần nữa. Lúc đó thì sao?”
Đôi vai mảnh khảnh của Mary nhướng lên. “Tôi sẽ không để mọi người nói qua nói lại như kiểu tôi vô hình thế đâu. Đây là nhà tôi, và để tôi nhắc cho các người nhớ tôi đã qua cái tuổi hai mươi mốt rồi. Tôi sẽ đi bất cứ đâu, bất cứ lúc nào tôi muốn.”
Họ cứ việc nghĩ họ sẽ làm gì đi!
Sống với dì Ardith không hẳn là vô ích; về nguyên tắc, dì Ardith sẽ chết trước khi để bất cứ người đàn ông nào bảo dì phải làm gì.
Ánh mắt của Wolf không hề nao núng. “Em sẽ làm những gì mình được bảo.”
“Nếu tôi là anh,” Clay gợi ý, “tôi sẽ đưa cô ấy lên núi và giữ cô ấy ở đó. Như tôi đã nói, trường sẽ nghỉ trong vài tuần nữa, và ngôi nhà cũ này khá cô lập. Sẽ chẳng ai biết cô ấy ở đâu. Như thế sẽ an toàn hơn.”
Nổi điên, Mary giật tách cà phê từ tay Clay rồi đổ hết cà phê bên trong vào bồn rửa. “Anh không được uống cà phê của tôi, đồ mách lẻo!”
Clay trông có vẻ sửng sốt. “Tôi chỉ đang cố bảo vệ cô.”
“Còn tôi chỉ đang cố bảo vệ anh ấy!” Cô hét lên.
“Bảo vệ ai?” Wolf nạt.
“Anh đấy!”
“Tại sao anh lại cần được bảo vệ?”
“Bởi vì cái kẻ gây ra chuyện này đang cố hãm hại anh! Đầu tiên là cố gán tội cho anh bằng những vụ tấn công, và sau đó là tấn công những người không căm ghét anh như hắn ta!”
Wolf sững người lại. Tối hôm trước, lần đầu tiên Mary đưa ra giả thiết của mình, anh và Clay đã không tin bởi chẳng hợp lý chút nào khi có kẻ tấn công Mary để cố gán tội cho anh. Nhưng theo những gì cô vừa nói, rằng những cuộc tấn công là kiểu trừng phạt đan xen, thì câu chuyện trở nên hết sức có lý. Bản thân kẻ hiếp dâm đã méo mó, vậy thì cái logic của hắn cũng sẽ méo mó thôi. Mary bị tấn công vì anh. Bởi anh quá say mê cô đến nỗi không thể kiểm soát được mình, nên một tên điên nào đó đã tấn công cô, khiến cô hoảng sợ và rồi cố cưỡng hiếp cô. Ham muốn của anh đã khiến cô bị chú ý.
Vẻ mặt Wolf trở nên lạnh giá và trống rỗng khi anh nhìn Clay nhún vai. “Tôi phải tin giả thiết đó thôi,” Clay nói.
“Đó là giả thiết duy nhất có chút hợp lý. Khi cô ấy làm bạn với anh và giúp Joe vào Học viện, mọi người bắt đầu nhìn hai người khác đi. Có kẻ không chịu được điều đó.”
Mary xoắn hai tay lại với nhau. “Bởi đó là lỗi của tôi, nên điều tối thiểu tôi có thể làm là...”
“Không!” Wolf gầm lên, đứng bật dậy làm chiếc ghế đổ ra sau cái rầm. Anh cố hạ giọng. “Lên tầng và sắp xếp quần áo. Em sẽ đi cùng cha con anh.”
Joe đập tay lên bàn. “Đến lúc rồi.” Nó đứng dậy và bắt đầu dọn bàn. “Em sẽ dọn dẹp trong khi cô xếp đồ.”
Mary mím môi. Cô bị giằng xé giữa mong muốn được tự do thực hiện kế hoạch của mình và viễn cảnh được sống chung với Wolf quá hấp dẫn. Như thế là không đứng đắn. Như thế là một tấm gương xấu cho đám học sinh của cô. Người dân trong thị trấn sẽ nổi giận. Còn hắn sẽ nhìn cô ấy như diều hâu ấy! Nhưng, cô yêu anh điên cuồng và không chút hổ thẹn về mối quan hệ giữa họ. Đôi khi cũng hơi xấu hổ, bởi vì cô không quen với sự thân mật như thế và không biết phải xử lý nó ra sao, nhưng chưa bao giờ hổ thẹn.
Mặt khác, nếu cô ngoan cố và ở lại đây, Wolf sẽ ở lại đây cùng cô, lúc đó họ sẽ dễ bị trông thấy hơn và khả năng xúc phạm đến sự nhạy cảm của người dân trong thị trấn sẽ cao hơn. Đó là điều quyết định, bởi cô không muốn có thêm dù chỉ một chút thù địch nhằm vào Wolf vì cô. Đó có thể là tất cả những gì cần để kích động kẻ hiếp dâm tấn công anh trực tiếp, hoặc bám theo Joe.
Anh đặt tay lên vai cô và khẽ đẩy. “Đi đi,” anh nhẹ nhàng nói, và cô bước đi.
Khi cô đã an toàn trên tầng và nằm ngoài tầm nghe, Clay nhìn Wolf với vẻ mặt vừa cáu kỉnh vừa lo lắng. “Dù đúng dù không, cô ấy nghĩ anh và Joe đang gặp nguy hiểm, rằng kẻ điên rồ này có thể nổ súng vào hai người. Tôi cũng đồng quan điểm với cô ấy, mẹ kiếp.”
“Cứ để hắn thử xem,” Wolf nói, nét mặt và giọng nói của anh không biểu lộ gì. “Cô ấy dễ bị tấn công nhất là trên đường đến trường và từ trường về nhà, và tôi không nghĩ gã này sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Hắn đã tấn công cách nhau có hai ngày. Dù hắn có hoảng sợ khi bị anh suýt bắt được và cần thời gian để hoàn hồn lại, hắn vẫn sẽ tìm kiếm một cơ hội tấn công khác. Trong lúc đó, tôi sẽ tìm kiếm hắn.”
Clay không muốn hỏi, nhưng câu hỏi vẫn cháy lên trên đầu lưỡi anh. “Hôm nay anh có tìm được gì không?”
“Tôi đã loại trừ được vài người ra khỏi danh sách.”
“Làm vài người hoảng sợ nữa.”
Wolf nhún vai. “Tốt hơn hết mọi người nên quen với việc tôi lảng vảng xung quanh. Nếu họ không thích thế thì thật tệ.”
“Tôi cũng nghe nói anh bắt bọn con trai hộ tống đám con gái từ trường về nhà. Phụ huynh của mấy đứa con gái khá là nhẹ nhõm và cảm kích.”
“Lẽ ra chính họ phải nghĩ đến chuyện đó.”
“Đây là một thị trấn nhỏ bình yên. Họ không quen với những việc như thế này.”
“Đó không phải là lý do biện hộ cho sự ngu ngốc.” Và đúng là ngu ngốc khi những ông bố bà mẹ đó không chú ý đến sự an toàn của con gái mình.
Clay càu nhàu. “Tôi vẫn muốn nhấn mạnh ý của mình. Tôi đồng ý với Mary rằng anh và Joe là mục tiêu chính yếu. Anh có thể giỏi, nhưng chẳng ai giỏi hơn súng đạn, và Joe cũng thế. Anh không chỉ trông chừng Mary, anh còn phải tự cảnh giác nữa. Tôi cũng hi vọng anh có thể thuyết phục cô ấy nghỉ dạy cho đến khi năm học kết thúc, như thế ba người có thể ở lại trên núi cho đến khi chúng tôi bắt được gã này.”
Trốn chạy là đi ngược với bản tính của Wolf, và điều đó hiện rõ trong ánh mắt anh nhìn Clay. Wolf đã được huấn luyện để săn lùng; hơn thế nữa, điều đó nằm trong bản chất của anh, trong gen di truyền mà những chiến binh Comanche và Cao nguyên để lại hòa lẫn trong cơ thể anh, trong sự hình thành tính cách của anh.
“Chúng tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của Mary,” anh chỉ nói vậy, và Clay biết rằng mình không thể thuyết phục Wolf tránh xa chuyện này.
Joe đang đứng tựa vào tủ bát, lắng nghe. “Người dân trong thị trấn sẽ nổi giận nếu họ phát hiện Mary ở chung với chúng ta,” nó chỉ ra. “Đúng.” Clay đứng dậy và đội mũ lên đầu.
“Kệ họ.” Giọng Wolf thẳng thừng.
Anh đã cho Mary cơ hội thận trọng, nhưng cô không nhận lấy. Giờ cô là của anh, vì Chúa. Cứ để bọn họ quàng quạc.
Clay thong thả đi ra cửa. “Nếu có ai hỏi tôi, tôi sẽ bảo đã sắp xếp để cô ấy ở một nơi an toàn hơn cho đến khi chuyện này qua đi. Anh chẳng muốn cho ai biết nơi đó là đâu, đúng không? Mặc dù dĩ nhiên Mary sẽ cho mọi người biết thôi, giống như cô ấy đã làm hôm thứ Bảy trong cửa hàng của Hearst.”
Wolf rên lên. “Quỷ tha ma bắt. Cô ấy đã làm gì? Tôi chưa nghe chuyện đó.”
“Với tất cả những gì đã xảy ra chiều hôm đó thì tôi cũng không mong anh sẽ nghe được. Có vẻ như cô ấy đã gây gổ với cả Dottie Lancaster và bà Karr, chỉ còn thiếu nước nói thẳng với cả hai người đó rằng cô ấy chờ anh chiếm lấy nữa thôi.” Mép Clay giãn ra thành nụ cười. “Cô ấy quất họ một đòn đau đấy.”
Khi Clay đã rời khỏi, Wolf và Joe nhìn nhau. “Mọi chuyện quanh đây có thể sẽ thú vị đấy.”
“Có thể,” Joe đồng ý.
“Phải cẩn thận đấy, con trai. Nếu Mary và Armstrong đoán đúng thì hai ta mới thực sự là mục tiêu của thằng con hoang đó. Đừng đi đâu mà không mang theo súng, và luôn cảnh giác.”
Joe gật đầu. Wolf không lo chuyện đánh nhau tay không, thậm chí kể cả »67977 khi gã kia có dao, bởi anh đã dạy Joe chiến đấu theo cách anh đã học trong quân đội. Không phải karate, võ Trung Quốc, taekwondo, hay judo, mà là sự hòa trộn của nhiều thứ, gồm cả cách đánh nhau trên đường phố. Mục tiêu của trận chiến không phải là công bằng, chơi sao cho đẹp, mà là sống mái bằng mọi cách, với bất kỳ vũ khí nào có được. Đó chính là điều đã giúp anh sống sót và bình an vô sự trong tù. Nhưng súng lại là một thứ khác hẳn. Họ sẽ phải cảnh giác gấp đôi.
Mary quay lại và ném hai chiếc va li xuống sàn. “Em phải đem theo sách vở nữa,” cô tuyên bố. “Và ai đó phải đưa Woodrow cùng lũ mèo con đi cùng.”