Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương
Chương 5
“Đúng thế. Cho nên em hãy đi sửa kịch bản ngay lập tức cho anh, anh muốn ngày mai được nhìn bản cuối cùng khiến anh mãn ý.” Nói rồi anh ta quay lưng đi thẳng.
Cầm bản thảo trong tay, mãi một lúc lâu sau nét mặt tôi vẫn còn trong trạng thái ngạc nhiên tột độ.
Thời gian một ngày có hạn, sau khi tan học về nhà, tôi ngồi trước màn hình máy tính tra cứu tài liệu, sửa chữa nội dung, bận rộn bù đầu cho đến tận khuya. May mà sự cố gắng của tôi cuối cùng cũng không uống phí, nhìn kịch bản sau khi sửa chữa, Kỷ Nhiêm rốt cuộc đã gật đầu: “Tạm được, ngày mai bắt đầu casting tìm diễn viên.”
Ác ma sai bảo người ta không để cho người ta kịp thở nữa … tôi nghiến răng nghiến lợi thầm nguyền rủa anh ta từ trên xuống dưới một hồi rồi cầm bản thảo ra đi, nước mắt chan hòa.
Thực ra lúc đầu tôi muốn diễn kịch nói chỉ đơn thuần vì thấy hay ho, ai mà biết được khi làm thật nó lại phức tạp thế này. Sớm biết một mình tôi phải kiêm luôn cả biên kịch, casting, diễn viên chính, có đánh chết tôi cũng không đề nghị diễn kịch cọt gì hết!
May mà trường điểm vốn là một nơi đầy rẫy nhân tài, lại thêm danh nghĩa của hội học sinh nên công cuộc tuyển chọn diễn viên có thể coi là thuận buồm xuôi gió. Tôi chạy đôn chạy đáo túi bụi suốt mấy ngày, về cơ bản tất cả diễn viên đều đã lựa chọn xong xuôi.
Nhà trường có đồng ý cho chúng tôi mượn hội trường lớn trong nhà làm nơi tập kịch, từ đó có thể thấy được mức độ coi trọng của trường đối với hội diễn lần này lớn thế nào.
Tranh thủ thời gian rảnh giữa trưa, cuối cùng tôi cũng được nghỉ ngơi chốc lát. Ngồi phịch giữa hội trường, vừa mới thở ra được mấy hơi phía sau lưng bỗng có người đưa tay vò đầu tôi lạo xạo. Khỏi cần nhìn tôi cũng biết đó là ai, vội vàng quay lại cười nịnh bợ: “Hội trưởng.”
Kỷ Nghiêm khẽ gật đầu, ngữ khí hòa ái một hiếm thấy: “Thái Thái, thực ra em làm việc thường không để tâm để trí, không thúc ép em là em không chịu tiến lên, em thấy chưa, giờ chẳng phải em đã làm tốt thế còn gì.”
Có câu vết thương đã lành thì cũng quên cả đớn đau, lòng hư vinh của tôi tức thì trỗi dậy. Tôi gật đầu lia lịa: “Hội trưởng nói đúng lắm, sau này em nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, tích cực phát huy tinh thần lùa vịt về chuồng.”
“Lùa vịt về chuồng?” Kỷ Nghiêm chau mày hỏi.
Tôi vội vã chữa lời: “À không, là tinh thần tích cực hướng về phía trước.”
Kỷ Nghiêm nhìn tôi, gật đầu đoạn hỏi: “Chưa ăn cơm đúng không?”
Tôi sững người, không nhận ra ngữ khí của Kỷ Nghiêm là câu nghi vấn chứ không phải câu trần thuật, vội bước lên nịnh bợ theo phản xạ: “Hội trưởng vì hội học sinh mà quên ăn quên ngủ, em đi mua cơm cho anh ngay đây ạ.” Hình như anh ta còn định nói điều gì đó nữa, tôi cướp lời nói trước, hai mắt lấp lánh như sao: “Sức khỏe của hội trưởng vô cùng quan trọng, nhất là trong thời khắc mấu chốt này, vì thế mấy chuyện lặt vặt như mua thức ăn cứ giao cho em là được.”
Kỷ Nghiêm hơi khựng lại, hỏi tôi: “Em rất quan tâm đến sức khỏe của anh sao?”
Tôi tiếp tục nắm lấy cơ hội nịnh đầm: “Đương nhiên rồi, hội trưởng mà không khỏe sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng vở kịch do mọi người cùng diễn xuất, mà vở kịch có thành công hay không có liên quan đến vinh dự của cả trường, nhà trường mà truy cứu ra, em sẽ là đứa đầu tiên bị phạt. Vì thế em nhất định phải chăm sóc thật chu đáo cho sức khỏe của hội trưởng.”
Tôi đỏ mặt nhìn nụ cười hài lòng trên khuôn mặt Kỷ Nghiêm, lòng vui như mở hội. Tôi lướt nhanh ra ngoài như một làn khói, chẳng đến nửa giờ sau tôi đã xách túi lớn túi nhỏ quay về đến hội trường. Kỷ Nghiêm nhắm mắt tựa một tay lên trán, có vẻ như đang thư giãn. Có điều thấp thoáng giữa chân mày anh ta là mấy phần tiều tụy. Nhìn kỹ hơn chút nữa, anh ta gầy đi không ít. Trong lòng tôi bỗng dấy lên một càm xúc lạ lùng.
Tôi bất chợt thấy không nỡ lòng cắt ngang giây phút nghỉ ngơi hiếm có của anh ta, cho dù chỉ là mấy phút đồng hồ ngắn ngủi. Tôi khẽ khàng đặt tất cả những hộp đồ ăn lên bàn, đang định rời đi thì nghe thấy tiếng Kỷ Nghiêm: “Em đi đâu đấy?”
Tôi chậm rãi quay đầu lại, phát hiện Kỷ Nghiêm đã mở mắt ra tự lúc nào, thần thái trên mặt đã khôi phục lại.
“Chẳng phải em nói ăn cơm sao?”
Ngoài cửa sổ trời yên gió lặng, lá cây vắng gió im lìm, chỉ cần ngước mắt nhìn lên là bắt gặp ngay một khoảng không bao la trắng lóa. Không khí buổi trưa khiến tôi cảm thấy ánh mắt Kỷ Nghiêm nhìn mình sao mà nóng bỏng. Tôi cúi đầu khẽ nói: “Hội trưởng, trông anh có vẻ mệt nên em định lát nữa sẽ quay lại gọi anh dậy ăn cơm.”
Anh ta tế nhị vẫy tay với tôi: “Lại đây, Thái Thái, em ăn cùng với anh.”
Do dự trong giây lát, cuối cùng tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lời bước đến. Kỷ Nghiêm mở hết các hộp đồ ăn, tôi ngồi xuống đối diện anh ta, hai mắt nhìn Kỷ Nghiêm đầy trông đợi.
Mãi mà không thấy Kỷ Nghiêm động đũa.
Chẳng lẽ anh ta chê thức ăn tôi mua khó nuốt hay sao? Tôi nơm nớp hỏi: “Hội trưởng, có phải chỗ thức ăn này không hợp khẩu vị của anh không?”
Anh ta chỉ vào thịt bò khô, cá chua cay, đậu hũ ma bà, đoạn ngẩng đầu hỏi tôi: “Đây đều là những món em thích ăn sao?”
Vì Kỷ Nghiêm không nói anh ta muốn ăn gì nên tôi cứ mua theo những món mình thích, dù sao thì nếu anh ta không ăn đã có tôi ăn, không đến nỗi lãng phí. Tôi gật đầu, rón rén mở một chiếc bát đậy kín: “Hội trưởng, em còn mua riêng canh cho anh nữa đây này.”
Kỷ Nghiêm nhìn tôi thật sâu, ánh mắt dường như đượm một tầng sương mù không tán.
Trái tim tôi bỗng hoảng hốt mà không hiểu tại sao.
Kỷ Nghiêm thoáng chau mày nhưng không nói gì thêm nữa, chỉ bảo: “Ăn cơm thôi.”
Anh ta tùy ý gắp một miếng thức ăn đưa lên miệng nhai thật khẽ. Trong một tíc tắc, dường như tôi thấy trên mặt anh ta thoảng qua một tia thống khổ. Sợ anh ta bất thình lình phát hỏa, tôi vội vã cúi đầu. Dù sao tôi ăn cũng thấy khá ngon mà, bận suốt cả buổi sáng, đúng là đói thật. Thế là tôi không thèm để ý anh ta nữa, lao vào đánh chén cho thỏa thích.
Đến khi tôi ăn no căng bụng mới phát hiện ra ngần ấy thức ăn phần lớn toàn một mình tôi ăn, Kỷ Nghiêm ăn rất ít. Tôi ngước lên nhìn anh ta, anh ta đang uống nước canh, mặt mày tái nhợt. Mới uống được hai ngụm anh ta đã ho sặc sụa, tôi vội vàng bước đến vỗ lưng cho anh ta, lo lắng hỏi: “Hội trưởng, sao anh uống nhanh như vậy chứ? Anh có sao không?”
Cơn ho dịu xuống, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, anh ta ngồi im bất động nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Đây là canh gì?”
Tôi thấp giọng đáp: “Canh cá chua cay ạ.”
“Cái gì?” Sắc mặt Kỷ Nghiêm càng thêm khó coi, anh ta bỗng dưng đứng dậy, tay chầm chậm đưa đến mặt tôi, mỗi lúc một gần.
Anh ta … anh ta định làm gì đây? Muốn hôn tôi sao? Tôi nín thở ngồi im bất động, hai mắt nhắm nghiền, rồi …. bịch một tiếng, tôi mở mắt ra và thấy Kỷ Nghiêm đã ngã gục xuống sàn. Tôi hoảng hốt gọi to: “Hội … hội trưởng, anh sao thế?”
Đầu óc tôi lập tức rối tung rối mù, tôi vừa lo vừa sợ. May mà gặp được mấy bạn học đi qua hội trường, dưới sự giúp đỡ của cả đám, Kỷ Nghiêm rốt cuộc cũng được đưa đi đến phòng y tế.
Thấy bác sỹ đã khám xong xuôi, tôi lập tức xông lên ôm lấy tay bác sỹ: “Bác sỹ ơi, cứu hội trưởng của chúng cháu với! Nếu anh ta chết cháu cũng không sống được nữa đâu, nhất định anh ta có làm ma cũng sẽ không buông tha cho cháu.”
Mặt bác sỹ co giật một hồi, nói: “Không nghiêm trọng đến mức đó đâu, cậu ấy chỉ tạm thời bị shock chút thôi.”
Thì ra không chết được … lúc bấy giờ tôi mới yên tâm, thế là lại hỏi: “Nếu không nghiêm trọng thì tại sao hội trưởng của chúng cháu vẫn chưa tỉnh lại? Rốt cuộc anh ta bị bệnh gì vậy ạ?”
Bác sỹ đau đầu nhìn tôi nói: “Viêm dạ dày cấp tính, cậu bạn này bị ngất do ăn phải đồ ăn kích thích, cần phải truyền dịch.”
Viêm dạ dày cấp tính …. Tôi bừng tỉnh tức thì: toi rồi! Toi rồi! Lần này tôi không chết thì cũng bị lột một lớp da!
Khi anh ta tỉnh lại phát hiện ra mình bị khiêng đến phòng y tế trong bộ dạng cực kì bê bối, mà cội nguồn tai họa lại chính là tôi …. Tôi không kìm được rùng mình một chặp. Đáng sợ quá đi mất! Tôi chẳng dám ở lại đợi Kỷ Nghiêm tỉnh lại, vội vàng chuồn ra khỏi phòng y tế.
Ngày hôm sau khi tôi hoàn toàn bình tĩnh lại thì đã không còn dũng khí, càng không có mặt mũi nào đến gặp Kỷ Nghiêm.
Tôi cố tình lớn vởn quanh khu nhà có phòng y tế nhưng không dám lại gần. Hội trưởng hôm nay vẫn phải đến truyền dịch sao? Tôi nghĩ bụng, trốn sau một gốc cây to nhìn từ xa một chốc rồi sẽ chạy, ai ngờ bị người ta gọi lại: “Thái Thái, em lén lén lút lút trốn ở đây làm gì thế?”
Tôi cứng đờ hết cả người, không biết nên giấu mặt vào đâu cho đỡ ngượng.
Có tật giật mình, tôi quay đầu lại thấy Triển Tư Dương đang nhìn tôi đầy trêu chọc.
Ngẩn ngơ một thoáng tôi mới tỉnh ngộ ra, liền hét to một tiếng: “Dương Dương, anh về rồi à?”
Triển Tư Dương đút tay vào túi quần, cười nói: “Ừ, Bắc Kinh vốn không phải là chỗ thích hợp với anh, anh định về ngay khi cuộc thi kết thúc, không ngờ lại gặp một người anh em về nước nên mới kéo dài thêm một ngày. Anh vừa về đã nghe tin hội trưởng nằm viện, nhóc con Thái Thái đúng là càng lúc càng lợi hại rồi.”
Tôi không hiểu anh ta nói gì, thế nên ngẩng đầu hỏi tiếp: “Anh nói hội trưởng hiện không ở trong phòng y tế truyền dịch mà đã nằm viện sao?
Triển Tư Dương lắc đầu: “Không nằm viện mà được à? Dạ dày hội trưởng mẫn cảm, vốn đã phải kiêng ăn mấy món chua cay, lần này coi như gục hẳn dưới tay em rồi. Ha, người mạnh mẽ đến mấy cũng có khắc tinh, đúng là một vật hàng một vật.”
Hả? Té ra hội trưởng không thể ăn cay sao? Thế mà tôi hoàn toàn không để ý! Chả trách hồi hè dạy phụ đạo cho tôi, mỗi lần tôi giúp anh ta mua đồ ăn sáng, anh ta đều nhắc đi nhắc lại bữa sáng ăn ngọt không ăn cay, tôi còn tưởng anh ta cố ý làm khó tôi nữa chứ! Ừm, nghĩ kỹ lại thì những lúc ở lại nhà tôi ăn cơm, anh ta đều cố lựa gắp những món thanh đạm ít cay.
Nói như vậy, lần này Kỷ Nghiêm bị viêm dạ dày cấp tính là nhờ “công lao” của tôi rồi. Có lòng tốt mà lại làm hỏng chuyện đã đành, có khi còn phải đền tiền viện phí nữa ấy chứ … càng nghĩ càng thấy gay go, mắt tôi đỏ lên, cắm đầu bỏ chạy.
“Em đi đâu đấy?” Triển Tư Dương gọi với theo.
Tôi quay đầu, khóc không ra nước mắt: “Tranh thủ giờ giải lao giữa trưa, em phải đeo gông đi nhận tội đây.”
Triển Tư Dương ngẩn người rồi bật cười ha hả: “Được rồi, dù sao thì dạo này hội học sinh cũng không nhiều việc lắm, chiều nay anh xin phép hộ em, em không cần về vội đâu.”
Tôi cảm kích nhìn Triển Tư Dương, đang chuẩn bị đi thì lại bị anh ta gọi: “Thái Thái.”
Tôi quay đầu: “Có chuyện gì không?”
Thu hồi lại nụ cười, khuôn mặt Triển Tư Dương xuất hiện vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Lần trước lúc đi ăn cá hấp ấy, cô bạn của em tên là gì nhỉ?”
Tôi dừng bước nghĩ một lát rồi hỏi lại: “Anh nói La Lịch Lệ hả?”
Anh ta cúi đầu cười: “Ồ, không còn chuyện gì nữa, em mau đi thăm hội trưởng đi, anh ấy ở phòng bệnh số 418 bệnh viện Nhân Dân đó.”
Chả hơi đâu mà để ý đến anh ta nữa, tôi chạy vọt ra khỏi cổng trường.
Triển Tư Dương gửi tin nhắn nói rằng đã xin phép cho tôi, giờ thì tôi chẳng phải e dè đều gì nữa, về nhà nấu một nồi cháo trắng đựng trong hộp giữ nhiệt rồi mới bắt xe đến bệnh viện.
Nhưng khi đứng trước tòa nhà trắng xóa của bệnh viện Nhân Dân, tôi lại do dự suốt một tiếng đồng hồ rồi mới nhẩn nha đến trước cửa phòng bệnh số 428. Tôi đi đi lại lại trước cửa, hành lang vắng vẻ và yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân tôi vang vọng. Đang băn khoăn không biết có nên đẩy cửa bước vào hay không, bất thình lình có ai đó vỗ vai tôi. Tôi quay đầu lại, cô y tá hảo tâm nhắc nhở: “Bạn gì ơi, nhà vệ sinh ở bên tay trái ấy.”
Tôi toát mồ hôi hột, tay giơ cặp lồng cháo lên cao giải thích: “Chị y tá ơi, em đến thăm bệnh nhân mà.”
Cô y tá nghe tôi nói đến thăm người bệnh thì lấy làm quái dị: “Em đang tìm phòng nào?”
“428” Tôi lí nhí.
Vẻ nghi ngờ trong mắt cô y tá càng thêm nồng đậm, chỉ tay lên phòng bệnh kế bên: “Đây chính là phòng 428 mà.”
Tôi gượng cười mấy tiếng: “Vâng, chính là phòng này. Ha ha ha, thì ra nó ở đây.” Nói xong tôi liền đẩy cửa bước vào.
Khép cửa lại, tôi đưa tay lau mồ hôi trán, nụ cười giả tạo trên mặt cũng biến mất luôn.
“Em đến rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Kỷ Nghiêm vang lên rõ ràng và mạch lạc khiến tôi không kịp đề phòng, cứ như thể anh ta đã sớm biết rằng tôi sẽ đến.
Tôi phát hiện ra không ngờ mình rất nhớ giọng nói của anh ta…..
Nghe giọng anh ta có vẻ không hề tức giận, thế nên nỗi sợ hãi trong lòng tôi nhanh chóng được thay thế bởi một niềm vui sướng.
Tôi cười hi hi nói: “Hội trưởng.”
Trên đời này hiếm có người nào mặc quần áo bệnh nhân mà vẫn đẹp trai được như Kỷ Nghiêm. Chiếc áo kẻ sọc dọc rộng rãi càng làm nổi bật khuôn mặt vốn đã trắng trẻo gày gò. Anh ta đứng tựa lưng bên cửa sổ, quay đầu lại, vẻ mặt tuy vẫn còn nét mệt mỏi sau trận ốm nhưng thần tình thì đã nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Liếc nhìn tôi một cái, anh ta chỉ vào chiếc cặp lồng giữ nhiệt tôi đang cầm trên tay: “Cái gì đây?”
Tôi cẩn thận đặt chiếc cặp lồng lên trên nóc tủ cạnh giường, hào hứng như đang khoe của báu. Tôi dùng giọng thành khẩn hết cỡ để nói lời xin lỗi Kỷ Nghiêm: “Kỷ Nghiêm, em không biết chuyện dạ dày anh bị mẫn cảm, lần này hại anh bị ốm, trách nhiệm của em chiếm tới tám phần…”
Tôi còn chưa nói xong đã bị Kỷ Nghiêm cắt ngang: “Còn hai phần nữa thì sao?”
Tôi do dự chốc lát nhưng vẫn nói: “Anh không chịu nói dạ dày mình mẫn cảm, chỉ bảo em là bữa sáng ăn đồ ngọt, thế thì làm sao em biết anh không ăn được cay? Hơn nữa nếu như anh không ăn được thì anh hoàn toàn có thể không ăn những thứ hôm đó em mua về . Vì thế …cũng không thể trút hết trách nhiệm lên đầu em được.”
Anh ta nhếch mép nói: “Vậy sao? Vậy ra ý em muốn nói anh ra nông nỗi này hoàn toàn là do tự chuốc lấy?”
Tôi bỗng dưng thấy mình hơi có khuynh hướng mua rắc rối vào thân, vội lắc đầu nói: “Không phải đâu, đương nhiên là không phải.”
Kỷ Nghiêm nhướn mày hỏi: “Thế mục đích đến đây của em là gì?”
Vòng vo một hồi cuối cùng vẫn quay về chủ đề chính, tôi đáp: “Em đến để xin lỗi. Em biết hiện giờ dạ dày của hội trưởng chắc chắn đang rất yếu, chỉ có thể ăn những thứ dạng lỏng, vì thế nên em đã về nhà nấu cháo trắng mang đến.” Nói rồi tôi mở nắp cặp lồng ra.
Nhìn làn khói trắng mờ từ trong cặp lồng bốc lên, vẻ mặt Kỷ Nghiêm thoáng qua một tia kinh ngạc, hỏi: “Em biết nấu cháo sao?”
Tôi đắc ý cười: “Đương nhiên, em để lửa nhỏ ninh từ từ cho nhừ đấy, cự kì mềm luôn.”
Cơn gió nhẹ nhàng thối bay tấm rèm cửa sổ bên cạnh chúng tôi, tấm rèm chốc chốc lại gợn lên từng làn sóng.
Tôi múc cháo ra một chiếc bát con, trong phòng lập tức thoang thoảng mùi cháo thơm dịu nhẹ, mùi cháo thơm cùng với nụ cười khe khẽ nở trên môi Kỷ Nghiêm như hòa tan ra trong không khí thành một làn hương ngọt ngào thanh mát.
Khóe miệng Kỷ Nghiêm nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ: “Ngửi cũng ngon đấy chứ.”
Tôi bỗng dưng thấy luống cuống tay chân, ánh mắt liếc qua liếc lại, cố giả vờ trấn tĩnh nói: “Hội trưởng, anh có đá em khỏi hội học sinh, không cho phép em tiếp tục trộm rau quả nữa vì chuyện lần này không?” Thực ra tôi còn muốn hỏi vấn đề tiền y dược phí, nhưng trong giây phút nhìn vào ánh mắt anh ta, tôi đã nuốt hết những lời này lại.
Ánh mắt anh vẫn sâu thẳm hệt như một chiếc đầm lầy, chỉ có điều nơi đáy mắt lấp lánh một thứ hào quang kì lạ. Anh ta nói với giọng cực kì khẳng định: “Không đâu.”
Mắt tôi đỏ lên: “Thật chứ?” Anh ta có thể buông tha cho tôi dễ dàng đến thế sao? Tôi không dám tin vào tai mình nữa.
Anh ta vẫn giữ nụ cười trang nhã: “Thật.”
Nỗi kích động trong lòng không sao che đậy được, hai mắt tôi ngời sáng tiếp tục hỏi thêm: “Thế anh không tức giận sao?”
“Anh tức giận khi nào chứ?” Sắc mặt Kỷ Nghiêm hơi biến đổi.
Tôi bắt đầu được voi đòi tiên: “Thế có nghĩa là từ nay về sau em sẽ không còn phải đắm chìm trong ăn năn day dứt nữa đúng không?”
Kỷ Nghiêm nhẩn nha húp một miếng cháo, cười khẽ nói: “Không cần, mỗi ngày em bồi thường cho anh một chút là được.”
Miệng tôi giật giật, yếu ớt kêu: “Hội trưởng …”
“Đây là em nợ anh. Em có ý kiến gì sao?” Kỷ Nghiêm ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh.
Tôi cúi đầu cam chịu, thở dài: “Được, coi như em nợ anh một lần.”
Giây phút ấy, cuối cùng trên mặt Kỷ Nghiêm cũng xuất hiện vẻ nhẹ nhõm, anh ta nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Sai rồi, em không chỉ nợ anh có một lần thôi đâu.”
Tôi ngẩn người: “Hả?”
Anh ta nhếch miệng cười: “Lúc chơi trò thử thách lòng can đảm em đã hôn trộm anh, lần đó anh còn chưa tính sổ với em đâu đấy. Với cả …”
Mặt tôi đỏ bừng đến tận mang tai, vội vã kêu lên: “Em biết rồi, anh bảo gì em sẽ làm cái đó.”
Kỷ Nghiêm vừa cười vừa ăn hết cả bát cháo trắng.
Tôi lặng lẽ ngắm Kỷ Nghiêm bình tĩnh ăn cháo, nhân tiện nguyền rủa mớ cháo anh ta húp sẽ biến thành thuốc độc thủng ruột gan.
Ngồi thêm lúc nữa, tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, giờ này ở trường có lẽ cũng đã san tiết thứ hai.
Kỷ Nghiêm thấy bộ dạng tôi cứ như hồn lìa khỏi xác, liền lên tiếng nói: “Em có chuyện gì à?”
Tôi gật đầu đáp với vẻ tâm sự trùng trùng: “Hôm nay vốn định tập kịch, nhưng hội trưởng giờ lại đang nằm viện chiến đấu với bệnh tật, làm sao em nỡ bỏ anh lại một mình ở nơi nồng nặc mùi thuốc tiêu độc thế này!”
Kỷ Nghiêm không bình luận gì về những lời trung thành son sắt của tôi, anh ta không vui nói: “Em về trước đi.”
Đuổi tôi đi sao? Tôi kích động nhìn Kỷ Nghiêm: “Hội trưởng, anh thực sự không cần em chăm sóc ư?”
Anh ta hờ hững nói: “Không cần.”
Nhận được câu trả lời của anh ta, tôi cố hết sức để tâm trạng vui mừng không bộc lộ ra ngoài, tôi bước chân ra khỏi cửa với vẻ mặt âm trầm nhưng trong lòng thì vui phơi phới.
Tay tôi vừa chạm tới nắm đấm cửa thì giọng nói của Kỷ Nghiêm đã vang lên sau lưng: “Đợi một lát.”
Lẽ nào anh ta hối hận rồi? Tôi thất vọng quay đầu, bắt gặp nụ cười mới nở trên mặt anh ta: “Hội trưởng đại nhân, anh còn sai bảo gì nữa không ạ?”
“Em nhớ ngày nào cũng phải đến phục vụ anh đấy.” Anh ta cười cực kì âm hiểm, chữ cuối cùng còn kéo lê dài thật là dài, ngập tràn ám muội.
Tôi vòng tay ôm lấy ngực mình, kinh hoảng nói: “Em sẽ không bán thân thể của mình đâu.”
Mặt Kỷ Nghiêm tối sầm, khinh bỉ liếc nhìn tôi: “Ai thèm thân thể của em! Anh nói bồi thường là muốn em hằng ngày sau khi tan học đến báo cáo tình hình tập kịch, những chuyện anh giao phó em cũng phải nhanh chóng hoàn thành cho đến khi anh ra viện, đã hiểu chưa hả?”
Vì bị anh ta sai bảo quen rồi nên tôi gật đầu không chút dị nghị.
Anh ta xua tay: “Được rồi, em ra đi.”
Tôi nhanh chóng chuồn ra khỏi tòa nhà bệnh viện, một tay đưa lên chắn ánh nắng mặt trời chói mắt.
Lau mồ hôi, lúc ấy tôi mới choàng tỉnh ngộ ra: quả nhiên, tôi vẫn không thể nào thoát nổi kiếp đời nô lệ …
Trời nóng quá, tôi đội nắng đi đến trạm xe bus, đầu óc quay cuồng, hai mắt không mở ra được nữa. Dòng người ngược xuôi bất tận, rồi những luồng xe cộ đan xen, giữa những tiếng ồn ào huyên náo, chân tôi bước lâng lâng như đạp lên mây vậy, không có lấy một chút cảm giác chân thực. Một giây trước khi chiếc xe bus tuyến 112 đi đến cổng trường dừng ở bến, tôi trông thấy ở bên kia đường một dáng người thân quen đang tiến vào bệnh viện.
Trần Tử Dật sao?
Lưng anh đeo chiếc ba lô Nike màu đen sẫm, cái đầu khẽ lắc lư, mái tóc nâu hạt dẻ phản xạ ra một thứ ánh sáng tự nhiên, rực rỡ. Chắc do chơi bóng nên làn da trắng trẻo đã trở nên ngăm đen, thế nhưng cả người anh ấy vẫn phóng khoáng và bất kham như cũ. Dưới ánh mặt trời chói lọi, chai coca mát lạnh trong tay anh ấy tỏa ra ánh sáng màu u lam, giống hệt như mặt biển bao la dưới bầu trời trong xanh đầy nắng.
Trái tim tôi lạnh dần từng chút một, lòng bàn tay không ngờ cũng lạnh băng.
Ánh mắt tôi nhìn theo bóng lưng thẳng tắp kia từ đầu tới cuối, cho đến tận khi anh đi mỗi lúc một xa. Chiếc xe bus đỗ xịch trước mặt tôi trong giây lát, bóng dáng chàng thiếu niên trong kí ức của tôi theo đó liền mất hút.
Những tán cây đại thụ ven đường uể oải đung đưa, mặt đất khô rang bốc lên một luồng hơi nóng cháy. Ngẩng lên nhìn trời, tôi có cảm giác cả người mình cứ lâng lâng, trái tim hình như quặn đau một thoáng. Tôi nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, trước mặt chỉ còn cảm giác trắng lóa một màu, quay cuồng chóng mặt.
Lắc đầu thật mạnh, tôi nhảy lên chiếc xe bus đang chuẩn bị tiếp tục lên đường. Giây phút cánh cửa xe khép lại, tôi vô thức ngoái đầu liếc nhìn về phía cổng bệnh viện. Ngoại trừ mấy người đi ra đi vào, tôi không còn tìm thấy bóng người vữa nãy nữa. Đưa tay lên trán, tôi trút một hơi bức bối đã kìm ném trong lòng từ nãy tới giờ. Dạo gần đây bận bù đầu với việc tập kịch, cộng thêm hai ngày nay lo âu thấp thỏm vì đã khiến Kỷ Nghiêm nằm viện, xem ra tôi mệt quá nên sinh ra ảo giác đây mà.
Tất tả ở trường mãi đến tối mịt tôi mới được lết tấm thân mệt mỏi ra rời về nhà. Tắm rửa xong nằm vật trên giường, tôi ngủ mê đi lúc nào không biết. Đêm đó, miệng tôi mỉm cười mà mắt thì đẫm lệ, cứ mơ đi mơ lại một giấc mộng về hồi ức xa xôi. Là ai đã nói “cái không có được vĩnh viễn luôn là cái tốt đẹp nhất”? Quanh quẩn với câu nói này, tôi ngủ say mê mệt, cho đến tận khi điện thoại reo vô số lần, tôi mới mơ mơ màng màng tỉnh lại nhấn nút nghe.
“A lô.”
“Thái Thái, em đang làm gì đấy?”
“Đang ngủ.” Tôi vẫn còn đang đắm chìm trong bầu không khí sáng tinh mơ thức giấc.
“Em biết anh là ai không?”
“Tôi chả thèm quan tâm anh là ai, tất cả những đứa làm ồn không cho bà đây ngủ đều phải cút hết.”
Tôi nóng nảy đang định cúp máy thì nghe thấy phía bên kia hít một hơi thật mạnh, rồi giọng nói âm trầm vang lên: “Điền Thái Thái, em dám cúp điện thoại của anh à?”
Giọng nói này khiến tôi không rét mà run. Tôi ngồi bật dậy khỏi giường theo phản xạ vô điều kiện ngay tức khắc, run giọng nói: “Hội … hội trưởng, vừa nãy em nghe không rõ, anh có chuyện gì xin cứ sai bảo ạ.”
Phía bên kia trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng chỉ nói hai từ đầy bá đạo: “Đến đây.” Tuy qua điện thoai nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng áp chế.
“Nhưng thưa hội trưởng, hôm nay là thứ bảy mà.”
Ngữ khí của anh ta không vui vẻ chút nào: “Anh cho em một tiếng. Một tiếng sau anh muốn thấy em mang đồ ăn sáng tới đây.” Cuối cùng anh ta còn không quên bổ sung một câu: “Anh muốn ăn thức ăn em nấu.” Anh ta cúp máy ngay không thèm đợi tôi trả lời, để lại cho tô một chuỗi những âm thanh tút tút.
Nhìn điện thoại, tôi tức quá ném bịch nó xuống giường, rủa xả: “Em ngủ cũng không được yên giấc, dựa vào đâu mà bắt em phải làm cơm sáng cho anh? Không có em thì anh không tự ăn cơm được chắc? Đã thế để anh chết đói luôn đi!”
Tôi vừa thở than vừa lồm cồm bò dậy khỏi giường, đánh răng rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất có thể rồi ngáp ngắn ngáp dài đi nấu cháo đậu đỏ cho anh ta, nhân tiện nguyền rủa anh ta độc ác. Tôi tức lắm, thế nên lúc cho đường tôi đã hạ độc thủ, đổ toàn bộ một cân đường mẹ mới mua hôm qua vào nồi.
Để tiết kiệm thời gian, tôi đã nấu bằng nồi áp suất. Chỉ cần hai mươi phút món cháo đậu đỏ đã chín nhừ. Liếc nhìn đồng hồ thấy vẫn còn hai lăm phút nữa, từ nhà đến viện mất đúng hai lăm phút … quả là đồ gian trá, anh ta chắc chắn đã âm mưu từ trước rồi.
Trên đường đến bệnh viện, tôi đã vô cùng xui xẻo bị kẹt xe. Nhìn thời gian từng phút trôi đi, tôi xách cặp lồng cháo chạy xuống xe thục mạng xông vào phòng bệnh.
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh số 428, tay xách cặp lồng, miệng thở hổn hển. Nhìn vào bên trong, tôi lập tức thộn mặt ra. Kỷ Nghiêm không hề có ở bên trong, mấy cô y tá đã thu dọn hết ga giường, đang đẩy chiếc giường bệnh màu trắng ra ngoài.
Tôi thất thểu bước đến chặn một cô y tá lại: “Chị ơi, bệnh nhân nằm phòng này đâu rồi ạ?”
Cô y tá lắc đầu: “Thật đáng thương, do dạ dày bị nhiễm trùng nặng quá nên đã biến chứng thành ung thư, sáng nay cấp cứu vô ích, mới mất rồi.”
“Cái gì? Mất rồi sao?” Sau một phút bàng hoàng, mắt tôi đỏ lên, cổ họng nghẹn ngào, nhét cặp lồng cháo vào trong tay cô y tá rồi chạy ùa vào phòng bệnh gào lên: “Hội trưởng, là em đã hại anh! Sao anh không đợi em đến mà lại ra đi như thế! Anh muốn em ân hận cả đời sao? Hội trưởng!”
Mấy cô y tá sợ hết hồn, vội bước đến kéo tôi. Tấm ga trắng trải giường vẫn còn hơi ấm của Kỷ Nghiêm, tôi ôm ghì lấy tấm ga sống chết không chịu buông tay, một nỗi bi thương từ sâu thẳm nội tâm ập đến, cảm giác đau đớn tấn công trái tim tôi, nước mắt trào ra mà không hề hay biết. Tôi đưa tay lên bưng lấy mặt mình hòng ngăn nỗi bi thương lại, thế nhưng qua những kẽ ngón tay, tôi phảng phất trông thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Kỷ Nghiêm, vẻ giận dữ hiện lên mồn một.
“Điền Thái Thái, em định ở đây mất mặt đến khi nào nữa?”
Tôi dụi mắt ngẩng đầu hết nhìn Kỷ Nghiêm đang đứng cạnh mình rồi lại nhìn tấm ga giường màu trắng. Chỉ tay vào anh ta, tôi lắp bắp: “Hội … hội trưởng, anh … anh chưa chết sao?”
Kỷ Nghiêm trừng mắt nhìn tôi: “Nói linh tinh cái gì đấy, anh chỉ chuyển phòng bệnh thôi.” Anh ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Em mong anh chết lắm à?”
Tôi lắc đầu thật mạnh, khóe mắt vẫn còn ngấn lệ: “Không, không đâu, hội trưởng nhất định sẽ không có việc gì đâu! Nhưng mà lúc nãy em thực sự sợ lắm….”
Nhìn bộ dạng kinh sợ quá độ của tôi, cơn giận của anh ta cũng tiêu tan hết. Chân mày anh ta giãn ra như vừa mới thổi qua một làn gió ấm áp dịu dàng, khóe miệng cũng xuất hiện một nụ cười thật nhẹ. Anh ta bước đến xoa đầu tôi rồi nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Đồ ngốc.”
Mới có mấy giây mà đã chuyển từ tức giận sang vui vẻ được, con người này đúng là hỉ nộ vô thường, khiến tôi không sao nắm bắt … tôi cứ có cảm giác Kỷ ác ma càng ngày càng khó chiều.
Thấy tôi mãi vẫn không có phản ứng gì, anh ta lại nhướn mày: “Còn ngẩn ra đó làm gì nữa? Mau ra đây cho anh.” Nói rồi anh ta lôi tôi ra khỏi phòng 428 không khác gì xách cổ một con gà nhép. Lúc sắp ra khỏi cửa, tôi không quên đoạt lại cặp lồng cháo đậu trong tay mấy cô y tá vẫn còn đang sững sờ không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì.
Tôi cúi đầu lầm lũi bước theo anh ta, khi anh ta đẩy cửa căn phòng bên cạnh, tôi hỏi: “Hội trưởng, đang yên đang lành anh đổi phòng bệnh làm gì?”
Anh ta không thèm nhìn tôi, tùy ý nói: “Ồ, tối qua có một bệnh nhân nhập viện trong tình trạng nguy cấp, phòng đó lại chỉ có mình anh nằm nên anh đã nhường lại cho ông ta.”
Tôi gật đầu thành khẩn nói: “Hội trưởng, anh thật tốt bụng.”
“Được rồi, bữa sáng của anh đâu?” Liếc nhìn đồng hồ, sắc mặt Kỷ Nghiêm lại sa sầm xuống: “Em đến muộn 10 phút.”
Tôi khúm núm đưa cặp lồng cháo cho anh ta, liền đó nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên cạnh: “Kỷ Nghiêm, đây là em lớp dưới của cậu à?”
Giọng nói đê mê thế này có thể khiến người ta tan ra mất! Tôi ghen tức nghĩ: đây là ai vậy nhỉ? Giọng nói hay thì sao chứ, ai cũng biết rằng đằng sau những sát thủ âm thanh này là một bộ mặt khủng long!
Tôi ngẩng đầu quay lưng lại, trong bụng thì đang ôm suy nghĩ xấu xa. Tôi liếc một lượt từ đầu xuống chân cô nàng vừa lên tiếng, tức thì chết sững. Trên khuôn mặt sáng sủa và tinh xảo của cô ấy hoàn toàn không thể tìm ra một khuyết điểm nào, đôi mắt sáng ngời mông lung như nước hồ thu, mỗi khi nở nụ cười trông duyên dáng động lòng không thể tả. Một cô gái thế này nói gì tụi con trai, ngay cả tôi cũng không đành lòng rời mắt.
Tôi tức thì xẹp xuống như một quả bóng xì hơi.
Tại sao cũng là con gái mà có người lại quyến rũ xinh tươi đến thế, chẳng có lấy một chút sương khói trần tục nào, còn tôi thì hệt như một mớ lá xanh tầm thường kém cỏi. Tại sao, tại sao chứ?
Cảm giác thất bại khiến tôi thống hận đến mức chỉ muốn đâm đầu vào tường. Tôi vội rời ánh mắt khỏi khuôn mặt cô ta, nghi hoặc nghĩ: sao trong phòng bệnh của Kỷ Nghiêm lại có một cô nàng xinh như tiên nữ thế này?
Trước câu hỏi của cô gái, Kỷ Nghiêm chỉ giới thiệu một cách cực kì vô cảm: “Ồ, đây là Điền Thái Thái.”
Tôi mỉm cười gật đầu với cô ta – ngoài mặt tuy đang cười nhưng trong lòng thì thoáng thất vọng bởi lời giới thiệu chẳng mấy mặn mà của Kỷ Nghiêm khi nãy.
Lúc Kỷ Nghiêm giới thiệu tôi, tại sao không nhân tiện giải thích thêm một chút quan hệ giữa anh ta và cô gái đó? Tôi liếc Kỷ Nghiêm, giả vờ như tiện miệng hỏi: “Cô ấy là …”
Cô gái hào hiệp chìa tay ra với tôi: “Thái Thái, chào bạn, mình là Nhan Khanh Khanh tối qua mới chuyển sang phòng bệnh này.”
Nhan Khanh Khanh ư? Nụ cười đông cứng trên mặt tôi ngay tức khắc.
Tay tôi run rẩy, tôi ngẩng đầu lên hỏi: “Chữ Khanh nào thế?”
Cô nàng nhẩn nha từ tốn trả lời: “Chữ Khanh trong Khanh Khanh Giai Nhân”
Một cơn gió thoảng qua ngoài cửa sổ, những gợn sóng ký ức theo đó lan ra. Rồi đột nhiên hết thảy những đau đớn ưu thương tôi cất dấu sâu tận đáy lòng trào lên cuồn cuộn. Đờ đẫn nhìn Nhan Khanh Khanh đang cười vui vẻ, khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười chua chát.
Khanh Khanh …. Một Khanh Khanh Giai Nhân mới thú vị làm sao….
Chỉ hai chữ ngắn ngủi đó thôi cũng đủ khơi lên chiếc gai sắc nhọn đâm sâu trong kí ức.
Một làn sương trắng phủ mờ trước mắt tôi.
Yêu một người rốt cuộc cần có bao nhiêu dũng khí?
Ngày hè đó, khi Trần Tử Dật nói lời chia tay tôi, tôi sống đờ đẫn dật dờ như một hồn ma, ngày nào cũng điên cuồng tìm kiếm bóng dáng anh ta, không ăn không nghỉ, không thèm nghe lời ai khuyên nhủ.
Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi đã ngồi sụp xuống trước cửa nhà Trần Tử Dật đợi anh ta về, dọa anh ta chết khiếp.
Có lẽ do chìm đắm quá lâu trong đau khổ, tôi thẫn thờ hỏi anh ta: “Trần Tử Dật, tại sao phải chia tay?”
Vẻ mặt Trần Tử Dật thoáng qua một tia khổ sở, cúi đầu nói: “Thái Thái, Khanh Khanh trở về rồi, anh không thể không quan tâm cô ấy.”
Tôi cắn môi quật cười nhìn anh ta: “Cô ấy là Khanh Khanh của anh, giai nhân của anh, thế nhưng, còn em thì sao?Anh đã nói anh và cô ấy chỉ là thanh mai trúc mã thôi mà!”
Anh ta áy náy nhìn tôi, nói: “Anh xin lỗi, Thái Thái.”
Tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm hỏi anh: “Nếu như không có cô ấy, anh sẽ ở bên em chứ?”
Ánh mắt Trần Tử Dật ngập tràn nỗi quyến luyến vô biên, anh ta nhìn tôi thật lâu rồi mới gật đầu: “Nếu như không có cô ấy, trong lòng anh mãi mãi sẽ chỉ có mình em.”
Suy cho cùng thì tôi chính là người đến muộn … tôi bước lùi một bước, cố nặn ra một nụ cười bằng tất cả sức lực còn sót lại của mình: “Nếu đã vậy thì em chúc mừng anh, cuối cùng anh đã đợi được người mà anh yêu thực sự.” Tôi đã ép không cho nước mắt mình rơi xuống.
“Thái Thái, em có sao không?” Trần Tử Dật nhíu chặt chân mày, vẻ mặt đầy lo lắng. Anh ta bước lên định kéo tay tôi nhưng bị tôi gạt phăng không chút do dự.
Hôm đó trời đổ mưa như trút, lúc La Lịch Lệ tìm thấy tôi, toàn thân tôi ướt sũng quỳ sụp trên đường, không ngừng lặp đi lặp lại: “La Lịch Lệ, tớ không buông được, thực sự không buông được.”
La Lịch Lệ tát thật mạnh lên mặt tôi, lớn tiếng mắng: “Đồ óc heo, cậu định vì một thằng con trai mà chà đạp bản thân mình thế này sao? Cậu nhìn bộ dạng người không ra người ma chẳng ra ma của cậu bây giờ đi! Anh ta không cần cậu nữa, cho dù cậu có khóc chết trên phố Trần Tử Dật cũng vẫn không cần cậu!” Nó vừa mắng vừa cố sức lôi tôi đến dưới mái hiên.
Mưa hắt lên người nặng trịch khiến tôi không còn chút sức lực nào. Nỗi đau đớn ấy ngay cả người bạn thân nhất của tôi cũng không thể làm dịu được. Cuối cùng, nó bỏ cuộc không kéo tôi nữa mà ngồi xuống ôm tôi, dầm mưa khóc cùng tôi.
Tuy La Lịch Lệ ngoài miệng ăn nói chẳng chịu kém ai điều gì, nhưng nó chưa bao giờ tức giận như thế cả. Tôi biết lần này nó thực lòng buồn cho tôi lắm.
Nước mưa chan hòa cùng nước mắt làm mờ thị tuyến của tôi. Mất một lúc lâu sau tôi mới bình tĩnh lại, mở lời: “La Lịch Lệ, tớ đau lòng lắm, vì thế tớ đã tự nhủ mình rằng lần này là lần cuối cùng tớ đi tìm anh ấy, coi như cho bản thân mình một lí do để tuyệt vọng luôn.”
Tôi khóc đến khi khàn hơi kiệt sức, La Lịch Lệ ôm tôi mà hai mắt cũng đỏ hồng. Hai đứa con gái trên phố hệt như hai chú gà con bị thương không biết phải làm sao để bảo vệ mình, mặc cho nước mưa xối lên con tim tê tái.
Trần Tử Dật si tình đã chạy về phía người con gái mà anh ngưỡng mộ bấy lâu, cuối cùng cũng có được tình yêu mà anh trông chờ bao năm tháng, còn tôi chỉ có thể trốn trong một góc tự liếm vết thương cho mình. Sau khi khóc một trận đã đời, tôi hoàn toàn hiểu ra rằng không thể yêu một người đến độ mất cả lòng tự trọng, vì thế tôi mới triệt để bước ra từ trong bóng tối. Tôi cứ tưởng cái tên Trần Tử Dật sẽ dần dần bị lãng quên theo dòng thời gian, không ngờ hôm nay lại gặp Nhan Khanh Khanh. Nực cười nhất là tôi đã từng mất đi một mối tình vì sự xuất hiện của cô ta, thế mà cô ta hoàn toàn không biết tôi là ai cả.
“Kỷ Nghiêm, trường trung học số 1 của chúng tớ chắc chắn sẽ đoạt giải hội diễn văn nghệ lần này đấy. Tớ rất tò mò không biết trường trực thuộc các cậu năm nay định diễn tiết mục gì!” Khi tôi choàng tỉnh ra từ trong hồi ức, Nhan Khanh Khanh đanh ghé sát bên Kỷ Nghiêm nói những câu mà tôi nghe không hiểu.
Nét mặt Kỷ Nghiêm không còn vẻ nghiêm túc thường ngày, anh ta khẽ cười rồi nói: “Ồ, sáng tạo của bọn mình cũng thú vị lắm.” Ánh mắt anh ta lướt qua người tôi giây lát rồi dừng lại trên mặt Nhan Khanh Khanh.
Nhan Khanh Khanh nhướn mày che miệng cười: “Xem ra các cậu cũng nắm chắc nhỉ, tớ rất kì vọng đó.”
Trước câu nói hơi ám muội của Nhan Khanh Khanh, Kỷ Nghiêm không ngờ lại chẳng nề né tránh, anh ta chỉ đáp: “Hiếm khi chủ tịch câu lạc bộ văn nghệ trường trung học số 1 hứng thú với tiết mục của bọn mình, nếu không ngại thì hãy đến trường mình xem sao, nhân tiên chỉ đạo cho đôi chút?”
Giác quan thứ sáu mách bảo tôi rằng nụ cười lúc này của Kỷ Nghiêm có đến tám phần âm mưu trong đó. Thế nhưng lời hai người đó nói tôi cũng chỉ đoán ra đại khái bảy tám phần — bọn họ hình như đang bàn về hội thi văn nghệ lần này giữa các trường trung học trong thành phố.
Cô nàng Nhan Khanh Khanh này có lẽ là chủ tịch câu lạc bộ văn nghệ trường trung học số 1, phụ trách tổ chức tiết mục dự thi lần này của trường đó. Thế thì cô ta chính là đối thủ cạnh tranh của trường trực thuộc chúng tôi rồi! Không ngờ Kỷ Nghiêm lại ở cùng phòng bệnh với đối thủ cạnh tranh, mà trông còn có vẻ như đã thành bạn bè với nhau rồi. Thật là châm biếm!
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, tôi có cảm giác hai người đó không giống như đang so bì cao thấp. Nhan Khanh Khanh rõ ràng là đang đá lông nheo với Kỷ Nghiêm, còn Kỷ Nghiêm không ngờ lại chẳng hề để ý, vẫn lái chuyện theo lời cô ta nói.
Hai người đó đang bàn luận sôi nổi, tôi thì bị bỏ sang một bên không chêm vào được câu nào. Tâm trạng tôi khó chịu lắm.
Tôi bưng bát cháo đậu đỏ đến đứng chen giữa hai người, cười ha ha: “Hội trưởng, anh ăn sáng nào.”
Nhan Khanh Khanh sốt sắng nói: “Kỷ Nghiêm, thì ra cậu chưa ăn sáng à. Biết thế lúc nãy tớ đã bảo bạn trai mua luôn cho cậu một suất.” Giọng cô ta gọi Kỷ Nghiêm nghe sao mà âu yếm khiến toàn thân tôi nổi hết da gà.”
Tôi nhìn vẻ vồn vã của Nhan Khanh Khanh, bắt đầu thấy cô nàng tiên nữ này chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi, gặp Kỷ Nghiêm vẫn không thoát được vận mệnh trở thành một nàng “mê trai” trần tục.
Kỷ Nghiêm nói với thái độ thân thiết chưa từng có: “Nếu cậu cũng chưa ăn thì chi bằng cùng ăn với mình luôn.”
Tôi rất muốn hiên ngang ném cái cặp lồng xuống đất ngay lập tức – dựa vào đâu mà tên Kỷ Nghiêm kia lúc nào cũng lạnh mặt sai bảo tôi hết chuyện nó chuyện kia, trong khi với người khác anh ta lại đối xử tốt đến thế? Giờ anh ta còn dám mang đồ của tôi cho người khác nữa!
Nhưng mà ý nghĩ này tôi chỉ dám giữ trong bụng thôi, Kỷ Nghiêm nheo mắt nhìn tôi, tôi liền ngoan ngoãn múc cho Nhan Khanh Khanh một bát cháo đậu đỏ.
Nhớ đến vụ đổ đường quá liều, tôi không khỏi thầm đắc ý: ăn đi, ăn đi, đáng đời hai người cùng nhau xui xẻo!
Nhìn Nhan Khanh Khanh bưng bát cháo lên, tôi khẽ bĩu môi chờ xem kịch hay sắp diễn.
“Khanh Khanh, anh mua bún về cho em rồi này.” Một giọng nói ấm áp thân quen đến mức không thể quen hơn bất chợt vang lên, lướt qua nơi yếu đuối mỏng manh nhất trong trái tim tôi, khiến tim tôi quặn thắt. Tôi bỗng thấy không khí trong phòng trở nên ngột ngạt vô cùng, khiến tôi không sao thở nổi.
Nhan Khanh Khanh ngoảnh mặt cười: “Tử Dật, anh lề mề thật đấy, em lớp dưới của Kỷ Nghiêm đã đến rồi này. Ồ, đúng rồi, đây là Điền Thái Thái.”