Nửa Kiếp Hồng Nhan, Một Kiếp Du Ca
Chương 11: Ngoại truyện 2: Kết thúc hay khởi đầu…
Từ khi bắt đầu có trí nhớ đến nay, Ly Mộ Nghiêu đã ở trong Thanh Nghiêm Cung theo sư phụ Huệ Ất Chân nhân học đạo, chưa từng rời khỏi Đông Cực Sơn nửa bước. Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chuông phía xa xa, hắn rất muốn được bước ra thế giới bên ngoài xem thử chốn hồng trần phồn hoa cách ly với cùng núi non ngập trùng này phải chẳng có khả năng làm con người đảo điên thần trí như sư phụ đã nói.
Có điều, khi hắn kể cho sư phụ nghe ý định của mình thì người luôn bình thản nhưng kiên quyết nói với hắn: “Thế sự vô thường, đời là bể khổ, nhìn thấu hồng trần, bỏ được khát vọng và chấp niệm đối với trần thế thì con mới có thể tu thành chính quả…”
Ly Mộ Nghiêu không hiểu: “Con chưa từng bước vào hồng trần thì làm sao có thể nhìn thấu hồng trần?’
Huệ Ất Chân nhân im lặng suy ngẫm một lát rồi bảo: ‘Thôi được rồi. Ngày mai sư phụ định đến Hoa Sơn thăm một người bạn cũ, con hãy đi theo ta.”
Hắn nhẹ nhàng hành lễ. “Vậy đệ tử xin phép đi chuẩn bị.”
Vừa đi vừa nghỉ suốt mấy ngày liền, cuối cùng Ly Mộ Nghiêu và Huệ Ất Chân nhân cũng đến tới đỉnh Hoa Sơn.
Núi non trập trùng, lá rơi lả tả. Dưới bầu trời xanh mây trắng, Ly Mộ Nghiêu tình cờ nhìn thấy tấm bia mộ được làm bằng ngọc trắng. Hắn nhẹ nhàng lau lớp bụi đất bám trên thì thấy trên tấm bia không hề khắc tên họ, chỉ để lại hai câu: “Phong quá diệp phiêu linh. Tình đoạn cầm vô âm1.”
1. Nghĩa là: Gió thổi, lá tung bay. Tình tan, đàn cũng đứt.
“Sư phụ, bọn họ là cố nhân của người ư?”
Huệ Ất Chân nhân lắc đầu, vuốt chòm râu lấm tấm bạc, bảo: “Không …không phải!”
Chân nhân đứng bên vách núi, ngửa đầu nhìn lên bầu trời bao la, khoan thái nói: “Con đã từng nghe trên Hoa Sơn này có một truyền thuyết hay chưa?”
Huệ Ất Chân nhân kể lại thật tỉ mỉ: “Đã rất lâu rồi, trên thiên giới có một vị tiên được người người kính trọng. Ngài ấy một lòng mưu cầu hạnh phúc cho người trong thiên hạ, được Ngọc Đế trọng dụng. Nhưng không ngờ ngài ấy và một tiên nữ lại đem lòng yêu thương nhau, còn vượt quá thiên quy, muốn cùng nàng sớm chiều có nhau. Sau khi chuyện bị bại lộ, ngài ấy và tiên nữ kia bị giáng xuống trần. Thần số mệnh khiến bọn họ phải trải qua nỗi đau trần thế ở nhân gian, yêu mà không có được nhau, yêu mà không có kết quả, khiến bọn họ có thể nhìn thấu hồng trần, hiểu thấu tình yêu, về lại thiên giới…”
“Sau đó thì sao? Sau khi trải qua nỗi đau ở chốn hồng trần, họ có hiểu thấu không ạ?”
“Ở trần gian, họ yêu thương nhau nhưng lại đau khổ cả đời, cuối cùng sinh ly tử biệt.”
“Ngài ấy có hối hận không?” Ly Mộ Nghiêu hỏi.
“Trên đường hồi sinh, ngài ấy nói nếu lại được làm người, ngày ấy nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa..”
“Sẽ không phạm sai lầm nữa?” Ly Mộ Nghiêu quay đầu nhìn tấm bia mộ kia, bỗng có cảm giác mơ hồ.Trái tim tĩnh lặng suốt hai mươi năm qua nhờ tu hành trên Đông Cực Sơn bỗng không còn bình yên được nữa. “Nếu ngài ấy đã thật sự nhìn thấu hồng trần thì sao còn muốn được tiếp tục chuyển thế làm người.”
Huệ Ất Chân nhân không trả lời, chỉ nhìn trời rồi buông tiếng thở dài, nói: ‘Trời đã tối rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi.”
“Dạ!”
Trên đường xuống núi, Huệ Ất Chân nhân nói: “Mộ Nghiêu, từ nhỏ con đã được đưa lên Đông Cực Sơn. Ta thấy tư chất của con đặc biệt, có duyên với đạo gia, chỉ cần con tu tâm dưỡng tính, sau này chắc chắn tu thành chính quả. Con không được để hồng trần tục thế làm ảnh hưởng tới mình…
Xuống tới chân núi thì đêm đã khuya, hai sư đồ chậm rãi bước đi trong ánh đèn lác đác của mấy nhà dân gần đó.
Bỗng một cô gái đi đến gần họ, bước chân vội vã.
Khi lướt qua Ly Mộ Nghiêu, nàng thoáng ngẩng đầu… Khi bốn mắt chạm nhau, hắn bỗng thấy tim mình nhói lên. Như đau mà lại như không.
Người trong nhân thế đều biết tình ái nơi cõi trần là điều đau khổ nhưng có bao nhiêu người thật sự hiểu thấu được nó? Nếu đã bước vào hồng trần, chi bằng hãy dốc hết lòng mà yêu. Bất luận là tình sâu hay duyên mỏng, chỉ mong đời này không hối hận, không tiếc nuối…