Cảnh xuân lộ ra ngoài, khe rãnh thật sâu hoàn toàn đập vào mắt anh, Phác Cận Huệ còn đắc ý kéo kéo quần áo, mới đứng lên.
Người đàn ông không chút biểu tình bưng cà phê lên, mới vừa uống vào miệng, liền bị tiếng kêu kinh ngạc của cô nhóc trong ngực làm cho giật mình, toàn bộ cà phê đều bị phun trở lại trong cốc.
"A. . ."
"Làm sao vậy?" Người đàn ông mang theo ánh mắt lo lắng.
"Ừm. . . Không có gì, chính là. . . Em ngửi thấy cà phê thơm quá, em cũng muốn uống." Hạ Du Huyên oan ức nhìn Lãnh Liệt Hàn.
"Không nghe thấy sao? Còn không mau đi." Lãnh Liệt Hàn lần thứ hai trầm mặt, mang chút tức giận nói.
"Vâng, vâng, tổng giám đốc, tôi đi ngay đây." Phác Cận Huệ lập tức chạy ra ngoài. Đóng cửa lại, không cam lòng giẫm giẫm giày cao gót xuống nền mấy cái.
"Chết tiệt Hạ Du Huyên, chờ xem, tôi nhất định phải đem cô kéo xuống, mạnh mẽ dằn vặt."
--- ---------
"Hàn, còn không mau uống một chút? Đây chính là cà phê do cô gái xinh đẹp pha cho anh nha." Lãnh Liệt Hàn nhìn cô nhóc xinh đẹp trước mắt, biết rõ anh vừa phun ra ngoài, còn muốn anh uống vào?
"Nhóc con." Lãnh Liệt Hàn khẽ cười thành tiếng.
Hạ Du Huyên không để ý tới anh, chơi đùa ngón tay của chính mình. Lãnh Liệt Hàn thả cốc cà phê xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ngắm nghía "Giận rồi?"
"Nào dám a, tổng giám đốc anh hoàn mỹ như vậy, nhóc con bé nhỏ như em làm sao dám tức giận?" Rõ ràng là mùi vị chua chua.
Lãnh Liệt Hàn tâm tình rất tốt, bàn tay to lớn ôm lấy eo nhỏ của cô "Nhóc con, anh đối với cô ta chưa từng có tình cảm gì."
"Hừ, đúng vậy, không có cảm tình. Vừa rồi còn liên tục nhìn chằm chằm vào bộ ngực của người ta đấy." Hạ Du Huyên mím môi lại.
Lãnh Liệt Hàn trong nháy mắt hôn lên, bàn tay to lớn thăm dò vào bên trong Hạ Du Huyên, cách nội y xoa nắn, thanh âm khiêu gợi nói "Bảo bối, anh chỉ động tình với một mình em."
Hạ Du Huyên lần thứ hai đẩy anh ra, dáng vẻ kiều mị khiến người ta không nhịn được mạnh mẽ thương yêu một phen "Hàn, không được, lát nữa sẽ có người vào đấy.”
Nói xong, cửa lần thứ hai vang lên, Phác Cận Huệ trực tiếp mở cửa đi vào "Hạ tiểu thư, cà phê của cô."
Hạ Du Huyên hài lòng nhảy lên, tiếp nhận cà phê, ngửi một cái "Oa, đây chính là cà phê sao? Thơm quá, Hàn, em chưa có uống qua."
"Thật sao? Vậy Hạ tiểu thư phải cố gắng thưởng thức rồi." Phác Cận Huệ ánh mắt lóe lên vẻ khinh bỉ.
Hạ Du Huyên gật gù, nhanh chóng uống một hớp "Phụt. ." Thế nhưng toàn bộ lại bị phun về phía Phác Cận Huệ.
"A. . . Cô, cô. ." Phác Cận Huệ không thể tiếp tục duy trì hình tượng thục nữ, cả người run rẩy, nhìn vào ngực lớn đầy vết bẩn.
Kẻ cầm đầu còn bày ra bộ mặt vô tội nhìn về phía Lãnh Liệt Hàn "Hàn, em, em không phải cố ý. Thật sự. . ."
Lãnh Liệt Hàn cong môi "Thư ký Phác, cô trước tiên đi đổi bộ quần áo khác đi."
"Vâng, tổng giám đốc." Phác Cận Huệ mang theo vẻ mặt tức giận đi ra ngoài.
Hạ Du Huyên chạy về phía Lãnh Liệt Hàn, ngồi lên đùi anh "Hàn, anh biết em không phải cố ý."