"Được được được, bảo bối em trước thả lỏng đã, ngoan, thả lỏng. Không thì anh không ra được, mắc kẹt trong đó vô cùng khổ sở." Lãnh Liệt Hàn ôn nhu dỗ dành.
Nhưng thật bất đắc dĩ, Hạ Du Huyên lại càng ngày càng thít chặt hơn, sắc mặt của người đàn ông biến đổi rõ rệt, chết tiệt, nếu cứ tiếp tục đi vào như vậy, không chỉ cự long của anh sắp đứt, mà ngay cả vật nhỏ của anh cũng sẽ bị thương mất thôi.
Nắm chặt lấy chiếc eo thon của cô, anh bất chấp tất cả, mạnh mẽ đụng vào.
"A ưm. . . " Hạ Du Huyên không chịu nổi, ngất đi.
Lãnh Liệt Hàn cẩn thận từng chút từng chút một rút cự long của mình ra, tỉ mỉ kiểm tra lỗ nhỏ của Hạ Du Huyên. Không tồi không tồi, không có bị thương, chỉ là có chút sưng đỏ mà thôi. Xem ra, do mình quá gắng sức rồi.
Nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, nhắm mắt lại tiếp tục đi ngủ.
Thoáng cái đã đến buổi tối, Hạ Du Huyên vì đói bụng mà không ngủ được nữa.
Theo thói quen vươn cánh tay ra dò dò xét xét người bên cạnh, lại phát hiện không có một bóng người, chỉ còn lưu lại một chút hơi ấm, điều này chứng tỏ người đàn ông vừa mới rời giường.
Vì thế cô đành chịu đựng đau nhức dưới hạ thân, để chân trần đi ra cửa phòng, vừa mới bước tới cửa, ngay lập tức bị người trước mặt ôm lấy.
Cô kinh ngạc hô lên một tiếng "A. . . Hàn?"
"Ừ, nhóc con, lại không đi dép?" Lãnh Liệt Hàn ôm lấy cô quay về giường, tay trái cầm theo một bộ váy màu trắng sữa, còn tay phải lại cầm một bộ nội y. Vẻ mặt tà mị đi tới.
"Hàn, cái này. . . cái này em tự làm được." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Du Huyên đỏ bừng bừng, muốn cầm lấy quần áo của mình.
Thế nhưng người bá đạo như anh, làm sao có thể để cho cô tự cầm lấy đây?
cánh tay ngay lập tức giơ lên cao, người nào đó không với tới, rõ ràng bản thân cao 1m 73, vậy mà khi đứng bên cạnh người đàn ông này, lại trở thành lùn hơn hẳn một cái đầu.
Người đàn ông nào đó nhếch môi, nhìn cô nhóc trước mặt đang chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi của anh ở trên người. Điều này khiến cho dáng người nhỏ xinh của cô càng thêm động lòng người.
"Bảo bối, ngoan, ngồi xuống, để ông xã giúp em mặc quần áo." Vừa mới nói xong liền ngay lập tức bắt tay vào hành động.
Mặc quần áo vốn là một việc vô cùng đơn giản, thế nhưng dưới sự 'giúp đỡ' của người đàn ông nào đó, lại phải giằng co đến nửa tiếng đồng hồ.
Vốn đã mặc xong quần áo, lại bị người đàn ông này cởi ra, nói ra cho oai là mặc bị lệch. Anh ta lại có thể mặc lệch hay sao? Rõ ràng là do anh ta đói khát đến mức không nhịn được thì đúng hơn.
Cuối cùng, cô tức giận đặt mông ngồi bên mép giường, nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm để ý đến anh nữa.
Người đàn ông cười nhẹ, gập gối ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng đôi chân trần của cô đặt lên đùi mình. Chân cô rất đẹp, cũng rất nhỏ, nhỏ đến mức còn chưa đủ một nắm tay của anh.
Người đàn ông nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn, xúc cảm mềm mại khiến cho Hạ Du Huyên trừng to hai mắt, người đàn ông này. . .
Hạ Du Huyên không được tự nhiên nói "Hàn, em đói bụng."
Sau khi Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng uyển chuyển mặc quần áo và đi giầy tử tế cho cô, anh mới tự mình sửa sang lại quần áo cho bản thân. Chỉ trong chốc lát đã chuẩn bị xong.
Sủng nịnh ôm lấy cô "Ừm, chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Hạ Du Huyên gật đầu, yên lặng núp trong ngực anh, không lên tiếng.