"Không có thế nhưng." Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên đi lên thang máy của thủy tinh cung.
Hạ Du Huyên chỉ có thể ngoái nhìn Dạ Dạ đang bị Đường Sâm mang theo vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa giữ chặt. Một khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng ủy khuất đang nhìn vào cô.
Giống như đang nói: Mẹ, cứu con. Dạ Dạ không muốn rời xa mẹ. . .
Thế nhưng, Hạ Du Huyên đến bản thân mình còn không cứu được, làm sao có thể cứu Dạ Dạ đây?
Sau khi bóng dáng của Hạ Du Huyên cùng Lãnh Liệt Hàn đi khuất, khuôn mặt ủy khuất mới vừa rồi của Lãnh Dạ Tước đã biến mất không thấy đâu. Hơn nữa dáng vẻ lúc này lại giống như một vị đại nhân cao cao tại thượng, không còn vặn vẹo kháng nghị.
Đường Sâm nhíu mày, buông Lãnh Dạ Tước trong lòng ra.
"Chú Đường Sâm." Lãnh Dạ Tước hơi hơi cúi đầu, làm cho người ta không nhìn thấy rõ vẻ mặt của cậu. Một tiếng gọi chú Đường Sâm kia là vô cùng ủy khuất a, lại bắt đầu nghẹn ngào rồi.
Đường Sâm lại không có chút mềm lòng nào, cảnh giác nhìn cậu nhóc chỉ mới bốn tuổi này, thế nhưng chỉ số thông minh đó lại kế thừa hoàn toàn từ Lãnh Liệt Hàn và Hạ Du Huyên. Hiện tại có thể nói, với chỉ số thông minh của Lãnh Dạ Tước, tuyệt đối là người ngoài hành tinh.
Nghĩ đến đứa nhỏ của hai người cực phẩm kia, khẳng định không đơn giản.
Tựa như có một lần, Đường Sâm chỉ là không cẩn thận làm rớt bánh ngọt của Dạ Dạ, kết quả trong một tuần anh chỉ có thể ăn cơm trắng, nhiều khi đến cơm trắng cũng không có mà ăn, chỉ có thể uống nước cùng ăn cháo loãng.
"Chú Thanh Long, chú Ngân Long." Lãnh Dạ Tước tiếp tục gọi.
Âm thanh ngây thơ ngọt ngào đó, Thanh Long và Ngân Long liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt hai người cùng nâng lên sự cảnh giác.
Tiểu tổ tông này, lần trước lừa gạt được của bọn anh cây súng, sau đó hướng tung tung về phía bọn anh bắn. Chỉ vì báo cáo tình hình của tiểu thiếu gia cho đương gia biết, đã bị trừng phạt như vậy. . .
Nếu không phải hai người anh là do chính tay Lãnh Liệt Hàn huấn luyện ra, chỉ sợ đã không tránh khỏi những phát súng loạn xạ đó của cậu nhóc.
Mộc Y Sương, Hề Linh cùng Mộc Nhĩ đứng một bên, giống như không hề nhìn thấy những ánh mắt cầu cứu của những người đàn ông của họ.
Tiếp tục nghịch nghịch vật gì đó trong tay.
"Chị Sương Sương, lần trước khi em cùng Thiếu Ngôn chơi đùa bên ngoài tòa thành, nhìn thấy chú Đường Sâm thân cận cùng một chị gái rất xinh đẹp a. . .Đến cả hôn cũng đã làm qua rồi." Lãnh Dạ Tước bỗng nhiên nói với Mộc Y Sương.
Đường Sâm vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lãnh Dạ Tước, này, lời này không thể nói lung tung a. Cái cô gái kia chỉ là hỏi đường! ! ! Tuyệt đối không có chuyện tiếp xúc thân mật, thời thời khắc khắc vẫn duy trì khoảng cách 3 mét trở lên a! ! !
"Anh. . ." Đường Sâm còn chưa nói xong.
Mộc Y Sương liền cười đến vui vẻ sáng lạn, đi về phía Đường Sâm "Phải không a. . .?"
Rõ ràng, lời này là đang hỏi Đường Thiếu Ngôn.
Đường Sâm nhìn về phía con trai của mình, ra sức nháy nháy mắt. Nhưng ai biết Đường Thiếu Ngôn đi đến bên cạnh Lãnh Dạ Tước, ngây thơ ngọt ngào nói "Không có hôn a."
Đường Sâm cảm kích chỉ còn thiếu ôm con trai vào lòng hôn một trận. Thế nhưng. . .
"Ba ba chỉ là duỗi đầu lưỡi tiến vào miệng của chị gái xinh đẹp thôi a." Đường Thiếu Ngôn vừa mới nói xong, thủy tinh cung đón nhận những chấn động không dứt.
"Đường Sâm. Anh cái tên hỗn đản này, một tháng không được phép bước vào phòng ngủ. Em cùng Thiếu Ngôn bảo bối sẽ ngủ với nhau. Hừ" Mộc Y Sương tức giận quay đầu bước đi.
Đường Sâm kêu lên ai oán. Gắt gao bám dính đi theo đuôi Mộc Y Sương "Bà xã, anh không có. Thật sự không có a. . ."
Khó lòng giãi bày a. Thanh Long và Ngân Long cười trộm.