Xung quanh bàn ăn lớn, tất cả mọi người đều đã có đôi có cặp.
Bên này là một đôi oan gia đang đấu võ mồm, bên kia lại là chàng chàng thiếp thiếp. . .
Khoa trương nhất, chính là Lãnh Liệt Hàn cùng Hạ Du Huyên đang ngồi ở giữa.
Hai người ăn cơm mà mọi người xung quanh đều nổi hết da gà.
"Bảo bối, há mồm, a. . ." Lãnh Liệt Hàn cẩn thận đem một miếng thịt gà đã được xé nhỏ bón cho Hạ Du Huyên.
"Ừm, ăn ngon." Hạ Du Huyên cũng từ từ ăn.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, hôn lên môi cô một cái, đầu lưỡi nhanh chóng chui vào, mùi vị thịt gà lan tràn trong miệng hai người.
"Ừm, quả thật rất ngon." Lãnh Liệt Hàn gật đầu, nhìn cái miệng nhỏ của Hạ Du Huyên đã bị chính mình hôn đến sưng đỏ.
"Oa. . . Muốn động dục thì quay về phòng đi." Đường Sâm xoa xoa lớp da gà trên người.
"Khụ khụ. . ."
"Khụ khụ khụ. . ." Đám người Thanh Long cùng Hề Linh đều đồng loạt ho khan.
Khỉ riêng Sở Thiên Ngạo lại tỏ ra rất bình thường, giống như cái gì cũng không nhìn thấy, bình tĩnh ăn cơm.
Vệt ửng hồng khả nghi hiện lên trên mặt Hoàng Ngọc Oánh, khiến cho tất cả mọi người đều biết rằng mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
"Bảo bối, ăn no rồi sao?" Lãnh Liệt Hàn nhìn thoáng qua một vòng, tiếp tục coi như không có gì.
"Ừm." Hạ Du Huyên gật gật đầu.
Lãnh Liệt Hàn ôm lấy Hạ Du Huyên, đi lên lầu hai "Mọi người cứ từ từ ăn."
Đợi hai người siêu cấp động dục rời khỏi bàn ăn, mọi người mới quay ra nhìn nhau, rồi tiếp tục ăn cơm. Hai người đó no rồi, nhưng bọn họ còn chưa no nha.
Mới vừa rồi còn mải xem diễn trò nên chưa ăn được gì, vì vậy bọn họ vẫn chưa ăn no a. Hiện tại 'Diễn viên' đã rời đi, kịch hay miễn phí cũng không còn, đương nhiên họ phải tập trung vào ăn uống rồi.
Trong phòng ngủ
Lãnh Liệt Hàn ôm Hạ Du Huyên đặt lên trước bệ cửa sổ "Bảo bối, em sao vậy?"
Vừa rồi anh cũng đã nhìn ra, tuy trên mặt Hạ Du Huyên vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng ẩn sâu bên trong vẫn chứa nét bi thương, khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.
Hạ Du Huyên lắc đầu, Lãnh Liệt Hàn nhíu mày, không nói sao?
Cho dù không nói, anh cũng biết.
Ba năm trước, khi mới biết trong bụng xuất hiện một tiểu sinh mệnh vừa tròn 1 tháng thì vui mừng như vậy.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn khiến cho tiểu sinh mệnh chưa thành hình kia biến mất.
Đau khổ như vậy, nhưng lúc đấy anh lại không thể ở bên chăm sóc cô.
Cô không nói, anh cũng sẽ không nói.
"Bảo bối, chúng ta tiếp tục công việc tạo người đi." Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng nói xong.
Cuối cùng, vẫn là không nhịn được nói ra miệng.
Thân thể Hạ Du Huyên bỗng run lên, cánh tay người đàn ông vòng qua thắt lưng càng tăng thêm lực.
Cô đang sợ.
"Hàn, em. . ."
"Anh biết." Lãnh Liệt Hàn cắt ngang lời cô nói.
"Bảo bối, đó không phải là lỗi của em, là lỗi của bọn chúng. Anh sẽ không để cho chúng chết một cách dễ dàng, để cho chúng biết sống không bằng chết là như thế nào." Lãnh Liệt Hàn nhẹ nhàng nói xong, ẩn đầu cô vào vị trí tim mình.
Ánh mắt người đàn ông nổi lên tia khát máu, cô không hề nhìn thấy. Chỉ cảm nhận thấy toàn thân bị lãnh khí bao vây, đôi tay kia, đang ôm cô rất chặc.
Cô tham luyến cái ôm ấp ấm áp như vậy, nó khiến cô cảm thấy an tâm, giống như có anh ở đây, còn có gì phải sợ?
Cảm thấy có chút mất mát là nhất định, không có mất đi thì làm sao có lại? Cô muốn đặt mọi thứ xuống, buông bỏ toàn bộ đau thương ba năm trước đây.
Cô muốn tiến về phía trước!
"Được." Cuối cùng, đôi mắt mông lung đẫm lệ của Hạ Du Huyên ngước lên, nhẹ nhàng nói một chữ. .