"Ưm. . ." Hạ Du Huyên không thoải mái ôm cổ người đàn ông.
"Bảo bối, rất muốn phải không?" Ngón tay linh hoạt của Lãnh Liệt Hàn ở bên trong không ngừng luận động.
Kích thích đến từng tế bào thần kinh của Hạ Du Huyên, cô muốn anh, rất muốn rất muốn.
"Bảo bối, gọi anh. Nói Hàn, em muốn anh, em muốn anh, cho em." Âm thanh mị hoặc của Lãnh Liệt Hàn truyền vào bên trong lỗ tai Hạ Du Huyên.
"Hàn, em. . . em muốn anh. Cho em." Hạ Du Huyên nhu thuận lặp lại lời nói của Lãnh Liệt Hàn.
Lãnh Liệt Hàn nhếch môi, hạ thân đâm vào thật sâu, bàn tay to lớn nắm lấy chiếc eo nhỏ của Hạ Du Huyên, dũng mãnh ra sức vận động "Bảo bối, nhớ kỹ. Em là của anh, em là của Lãnh Liệt Hàn anh."
"Ưm. . . A. . .Hàn, nhẹ, nhẹ một chút." Hạ Du Huyên gần như sắp bị người đàn ông giống như mãnh thú này đánh bay ra ngoài, nếu như không phải anh đang gắt gao lấy ôm cô, chỉ sợ đã sớm bay ra ngoài từ lâu rồi.
"Bảo bối, anh yêu em, cực kỳ cực kỳ yêu em." Lãnh Liệt Hàn cúi đầu, ngậm chặt lấy 'tiểu bạch thỏ' cao ngất của cô, bàn tay to lớn nắm bên còn lại, nhào nặn ra đủ hình dạng.
"Ưm. . . hừ. . . Hàn, sâu quá." Hạ Du Huyên sắp không chịu nổi nữa rồi.
Lãnh Liệt Hàn từng đợt rồi lại từng đợt đụng vào, cơ hồ như muốn xuyên thủng cô.
"Bảo bối, em thật đẹp." Lại một lần mạnh mẽ tiến vào.
Hai người ở trong phòng ngủ rộng lớn từ trên bàn trang điểm, trên cánh cửa, trên bàn, trên ghế sofa và giường cho đến phòng tắm, tủ quần áo, mỗi một ngóc ngách đều để lại dấu vết hoan ái.
Mãi cho đến tối muộn, Lãnh Liệt Hàn một tay chống cằm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Hạ Du Huyên.
Mái tóc màu rựu đỏ giống như những sợi rong biển mềm mại trải dài trên gối. Khuôn mặt trắng nõn có chút ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn bị hôn đến sưng đỏ giờ phút này đang hơi chu lên.
Bảo bối của anh, xinh đẹp như vậy, mê người như vậy, thật khiến người ta say mê.
Cúi đầu, ngậm chắt lấy làn môi anh đào xinh xắn kia, trằn trọc qua lại.
Người đang ngủ say bỗng trong vô thức đẩy đẩy vật nặng trên người mình xuống, lẩm bẩm nói ra miệng "Hàn, em mệt lắm, đừng náo loạn nữa. . ."
"Bảo bối, được, anh không náo loạn nữa, bảo bối tiếp tục ngủ đi." Lãnh Liệt Hàn sủng nịnh mở miệng, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, gắt gao ôm lấy thân thể mảnh mai của cô vào lòng, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau.
Hạ Du Huyên từ từ mở to hai mắt, đôi mắt màu tím hồng khẽ chuyển động qua lại.
Người đàn ông này đã hành hạ cô cả một buổi chiều. Đến tối muộn mới để cho cô nghỉ ngơi.
Hạ Du Huyên rón ra rón rén đứng dậy, phát hiện người đàn ông vẫn đang ngủ say, khẩn trương khoác lên mình chiếc váy ngủ màu trắng, đôi chân trần cứ thế đi ra ngoài. Chỉ trong chốc lát lại quay trở về phòng ngủ, lẩm bẩm tự nói:
"Quên không mang dép, nếu không người đàn ông bá đạo này lại đòi trừng phạt mình." Nghĩ đến phương pháp Lãnh Liệt Hàn trừng phạt cô đều là ở trên giường, thân thể Hạ Du Huyên không nhịn được khẽ run một cái.
Sau khi mang xong đôi dép xinh xắn đáng yêu, cẩn cẩn thận thận đi ra ngoài, nhanh chân nhanh tay đóng cửa phòng lại.
Người đàn ông đang nằm trên giường, đôi mắt màu xanh lam đột nhiên mở ra.
Tại thời điểm Hạ Du Huyên khẽ động đậy thân mình, anh cũng đã thức dậy rồi. Thế nhưng anh lại giả bộ như vẫn đang ngủ say.
Muốn nhìn xem cô nhóc này rốt cuộc là muốn làm cái gì. Bình thường con méo nhỏ này chưa đến 12 giờ là chưa rời khỏi giường, hôm nay lại dậy sớm lạ thường, mới 8 giờ a.