Nữ Vương Không Trêu Nổi
Chương 7
Cô đánh răng rửa mặt rồi đi xuống lầu. Vừa qua bảy giờ sáng, bữa sáng vẫn như mọi ngày đã được chuẩn bị xong đâu vào đấy. Lúc cô lên giường ngủ là năm giờ sáng, người đàn ông kia hiển nhiên còn dậy sớm hơn cả cô, hay anh ta vốn không hề ngủ.
Nhìn thấy Hoắc Vu Phi từ phòng bếp đi ra, trái tim chợt thót lại, nhưng cũng trấn định lại rất nhanh, "Chào buổi sáng."
Cô lên tiếng chào, thái độ tự nhiên. Hoắc Vu Phi đáp lại một tiếng, cũng không nói mấy lời đùa giỡn như thường ngày.
Thấy thế, cô thầm cười trộm. Trước đây, mỗi khi nghe tiếng anh cô luôn cảm thấy rất phiền, giờ mới có một ngày không nghe tiếng cô lại thấy nhớ nhớ, đây là triệu chứng tâm lý thay đổi ư?
"Sao thế?" Hoắc Vu Phi thấy cô cứ như người mất hồn bèn mở miệng hỏi, sau đó chợt nhớ tới chuyện gì nên lúng túng gãi gãi đầu, "Chuyện đó.... Tôi nghĩ lại thấy đùa giỡn như vậy quả thật có phần không đúng, cho nên những lời trước đó cứ coi như tôi chưa nói gì đi, cô cũng đừng coi đó là thật..."
Có nhiều thứ đã vượt qua khỏi sự kiểm soát của anh. Anh thừa nhận không khống chế được khi thấy người mình yêu thương, cũng rất sợ không kiềm chế được mình, bởi vì anh không biết đến lúc đó bản thân sẽ làm ra những chuyện gì nữa. Đường Tương Mạt chính là nguyên nhân khiến anh mất khống chế, vậy nên anh nhất định phải tránh xa....
"Được." Cô trả lời rất dứt khoát. Cô không hề bất ngờ khi thấy anh thay đổi như vậy. Anh vốn là người vô tâm, còn đánh giá sai về sự tồn tại của sức hút giữa nam và nữ, cho nên cô cũng không có gì phải thất vọng cả.
Bọn họ cũng không chịu nổi sự khiêu khích nữa, cứ như vậy đi.
Nhưng Hoắc Vu Phi thì không tự nhiên như vậy. Anh ngượng ngùng vuốt vuốt mũi, nơi bị cô đá lúc nửa đêm kia lại bắt đầu đau râm ran. Cô gái này, từ đầu đến cuối đều cho anh cảm giác rất mâu thuẫn. Ban đầu rất mạnh mẽ cá tính, lắm lúc ngang ngạnh thật khiến người ta bực bội, nhưng tiếp xúc lâu ngày mới phát hiện thật ra cô cũng có những nét dịu dàng, dễ thương. Ngay cả con vật Tweety in trên áo cô hay mặc nhìn lâu cũng không còn thấy chướng mắt như trước nữa.
Không thể phủ nhận, cô là một cô gái tốt.
Đường Tương Mạt có thói quen vừa ăn sáng vừa nghe tin tức, hôm nay cũng không ngoại lệ. Tin tức buổi sáng thì thường không có gì đặc biệt, chỉ tường thuật lại những tin tức của ngày hôm trước, "Buổi trưa ngày hôm qua đã xảy ra một vụ ám sát đấu súng trên đường phố ngay trung tâm Đài Bắc. Đối tượng bị ám sát chính là tống giám đốc Đường, người sắp khai trương công ty bách hóa vào cuối năm nay. Theo điều tra ban đầu, cảnh sát xác nhận là do nhóm xã hội đen gây ra...."
Sau đó màn hình chợt chuyển sang hình ảnh trước cửa cục cảnh sát hôm qua, có tiếng của một phóng viên nào đấy truyền ra: "Có phải ba cô muốn giết cô không?"
Đường Tương Mạt khựng lại, cà phê đổ ra tay. Rồi người đàn ông trước mắt bỗng chốc đứng bật dậy, đi sang phòng khách cầm điểu khiển lên tắt ti vi đi.
Anh nhíu mày, "Nói thật là tôi đã nhịn hai tháng nay rồi, mới sáng sớm xem mấy cái loại tin tức này đều không tốt cho tiêu hóa và tâm trạng, cô không thấy thế sao?"
Đường Tương Mạt hoàn hồn, dở khóc dở cười, “Khổ thân anh phải nhịn suốt hai tháng nay mới dám nói ra.”
"Aizz, khách hàng là trên hết mà!"
Bây giờ không phải là ‘Nữ Vương là trên hết’ nữa hả? Nụ cười trên môi càng nở rộng hơn, định lên tiếng hỏi nhưng cuối cùng lại thôi.
Suy nghĩ của cô với người đàn ông này không còn đơn giản như lúc đầu nữa, cô không muốn tiếp tục để bị ảnh hưởng như vậy. Sáng nay anh đã nói hai người quay lại như lúc đầu chính là cách giải quyết tốt nhất rồi. Dù rằng cô thật sự đã động lòng thì sao chứ? Hai người bọn cô không hợp, thế giới của hai người quá khác nhau quá lớn, tính cách của anh lại quá hời hợt, không phải là đối tượng có thể cùng cô bước chung một đường.
Cô đã sớm qua cái tuổi thích yêu thì cứ yêu rồi. Ánh mắt Đường Tương Mạt hơi tối lại, khẽ thở dài. Thật ra về chuyện này cô thật sự rất hâm mộ Đường Tả Lâm, có thể mạnh dạn không chùn bước vì người mình yêu mà làm tất cả, cho nên khi đó cô mới giúp con bé....
Không biết dạo này hai vợ chồng con bé thế nào? Hai tháng nay cô rất bận, trước khi về Miami cô nhất định phải đến thăm hai vợ chồng con bé một chuyến, có lẽ sẽ cùng ăn một bữa cơm, nhân tiện.... Cô cũng nên tổ chức tiệc tạm biệt Hoắc Vu Phi luôn.
Đường Tương Mạt trầm mặc, trên gương mặt tinh xảo thoáng hiện lên nét cô đơn.
Hoắc Vu Phi nhìn mà thấy lòng dâng lên cảm giác đau đớn chua xót, không biết dùng từ nào để miêu tả được.
Có lẽ anh không nên vội làm rõ ràng mối quan hệ của hai người như thế. Cô thật sự rất đặc biệt. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghi ngờ về quyết định của mình, hôm nay lại vì cô mà dao động chần chừ, nhưng anh thấy mình làm vậy không có chỗ nào không đúng cả....
Lẽ nào mình đã nói gì sai rồi?
Có điều cả hai người đều không thể ngờ tới, lời nói tạm biệt lại đến quá nhanh chóng và bất ngờ.
"Công ty ở Miami xảy ra chút chuyện, tôi phải nhanh chóng về đó." Vụ ám sát kia xảy ra chưa được một tuần, cô liền nhận được tin Bách Hóa Đường Á tại Miami đột nhiên bị người ta phóng hỏa, mặc dù không có tổn thất gì lớn, nhưng cô thân là người phụ trách nên phải là trở về xem xét tình hình.
"Khi nào đi? Vé máy bay đã chuẩn bị chưa?" Anh và Đường Tương Mạt đều có quốc tịch Mỹ, cho nên không cần phải chờ thẩm duyệt visa, "Có dặn dò thư ký chuẩn bị chưa? Để tôi lấy hộ chiếu của tôi cho cô ấy...."
Đường Tương Mạt trầm ngâm một lát rồi nói: "Tôi định chỉ mình tôi về đó thôi."
Hoắc Vu Phi sững sờ, kinh ngạc nheo mắt nói, "Đừng đùa."
Trong suốt gần ba tháng qua, đây là lần đầu tiên cô thấy anh có biểu hiện này. Cô hơi khó hiểu hỏi, "Chuyện này giống đang đùa sao? Tôi nói thật đấy."
Ánh mắt Hoắc Vu Phi sẫm lại, giống như không tin được chuyện này.
Nhìn anh như vậy trong lòng cô cũng thấy nặng nề, tâm trạng phức tạp, tim cũng đập nhanh hơn, nhưng vẫn kiên trì giữ lập trường, "Về cơ bản thì tôi nghĩ anh còn hiểu rõ hơn cả tôi, tôi ở đâu cũng không thành vấn đề riêng chỉ có ở Đài Loan là tôi mới không được an toàn. Tôi sống ở Miami mười lăm năm, chưa từng xảy ra chuyện gì. Xã hội đen ở Đài Loan vẫn chưa được quốc tế hóa, hơn nữa nhân dịp này...." Cô dừng một chút rồi nói với giọng điệu nghiêm túc, "Tôi muốn hủy hợp đồng với anh."
"Cái gì?"
Hoắc Vu Phi trừng lớn hai mắt. Đường Tương Mạt theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, ép mình tiếp tục giải thích, "Công việc ở Đài Loan đã không cần tôi phải giám sát nữa, sau khi trở lại đây, tôi sẽ bàn giao lại mọi việc, có lẽ chỉ chưa đến nửa tháng, vậy thì anh cũng chỉ thỉnh thoảng mới phải tới chỗ tôi, nếu đã vậy tôi cũng không cần phải thuê anh nữa. Chuyện này đối với anh cũng có chút bất lợi, có điều anh không phải sợ thất nghiệp đâu, tôi sẽ giới thiệu anh với bạn bè cần thuê vệ sĩ, chắc chắn bọn họ sẵn lòng thuê anh..."
"Đường Tương Mạt."
Đây là lần đầu tiên Hoắc Vu Phi gọi cả tên họ của cô, ánh mắt sâu thẳm lộ vẻ tức giận vô tận. Thậm chí cô không cần dùng đến năng lực cảm ứng cũng có thể biết được cảm xúc lúc này của anh. Sự tức giận của anh như đè ép lồng ngực của cô khiến cô nhất thời khó thở.
Tại sao lại như thế? Cô khó hiểu, "Anh tức giận cái gì chứ?"
Hoắc Vu Phi khựng lại khi nghe cô hỏi: "Tôi nói không đúng chỗ nào sao?"
"Cô..." Cuộc đời Hoắc Vu Phi anh chưa từng muốn bóp chết ai như lúc này! Nhưng chính anh cũng không biết nguyên nhân khiến mình kích động như vậy. Cô nói sai gì sao? Không có, chính vì không tìm ra được chỗ nào để phản bác cô cho nên anh mới càng thêm buồn bực. Bởi vì cô đang nói chuyện công việc, trong giọng nói không mang chút tình cảm riêng tư nào, "Tôi là vệ sĩ của cô, thế nên phải đi theo cô."
Cô cười khổ, "Chính vậy nên không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn hủy hợp đồng. Hủy hợp đồng rồi anh sẽ không còn là vệ sĩ của tôi nữa."
Hoắc Vu Phi bất mãn nhất chính là câu này, "Cô vẫn còn gặp nguy hiểm, không nên vội hủy hợp đồng."
"Giờ tôi mới biết lỗ tai anh là dùng để trang trí đấy. Tôi nói tôi sẽ về Miami. Lần này anh đi cùng tôi, vậy sau này thì sao? Anh định cả đời ở đó với tôi à? Cả đời làm vệ sĩ cho tôi hả?"
Hai chữ ‘cả đời’ này khiến anh kinh hoảng, nhất thời không nói lên lời. Thực ra, sau khi giải ngũ anh làm nghề này được bốn năm năm nay đã thấy chán rồi, thậm chí ngày đó gặp Đường Tương Mạt anh chỉ định khoanh tay đứng nhìn thôi.
Anh hiểu rõ tính cách của mình, cả thèm chóng chán ham vui nhất thời, còn chưa nói đến là vệ sĩ cho một người cả đời, trách nhiệm thực sự rất lớn.
Cho nên anh nên đồng ý với Đường Tương Mạt, nói cô nói đúng rồi. Cuộc vui nào rồi cũng có lúc tàn, nhưng sao lồng ngực anh cứ khua như trống dồn, tay nắm siết thành nắm đấm mãi lâu mà không sao nói ra lời đó.
Vì vậy, khi mở miệng ra lần nữa, anh nghe thấy tiếng mình nói là: "Được."
"Hả?"
"Tôi sẽ là vệ sĩ cho cô cả đời." Nếu có người ghi âm lại câu nói này phát lại cho anh nghe, nói là chính anh nói, Hoắc Vu Phi tuyệt đối không tin, chắc chắn sẽ cho rằng mình bị thôi miên. Nhưng bây giờ, trong tình huống không chịu sự ép buộc nào, chính bản thân anh đã nói như vậy.
Quả thực là bị ma ám rồi.
Đường Tương Mạt hiển nhiên cũng bị anh dọa, cô líu lưỡi, suy nghĩ hỗn loạn, tưởng mình nghe lầm. Có điều giọng điệu của anh cho cô biết anh không hề nói đùa khiến cô không sao cười nổi.
Anh rất dễ khiến cô dao động. Ngay khi anh còn chưa kịp khẳng định lại lời mình nói, cô đột nhiên trở nên nóng nảy, tức giận nói: "Tôi nghĩ không phải chỉ có tai anh làm đồ trang trí mà cả đầu cũng thế."
Nói xong những lời này, cô quay người về phòng, không cho anh nói thêm lời nào nữa.
Cô đóng cửa phòng thở dài, sao mình lại dây vào một người đàn ông xấu xa như vậy chứ? Đúng là nghiệp chướng kiếp trước mà. Cô cảm thấy sợ hãi, biết bản thân không nên dây dưa với anh, cô muốn chạy trốn, muốn tránh xa, thế cũng không được sao? Làm ơn buông tha cho cô đi, cô thật sự không chịu đựng được đâu...
Bởi vì cô sợ, sợ mình sẽ không khống chế được bản thân, cũng cháy não như anh mà nói một câu: "Được."
Để anh cả đời làm vệ sĩ cho cô, cả đời này luôn ở bên cạnh cô...
Hoắc Vu Phi nghĩ mình thực sự điên rồi.
"Mình lại còn nói được?" Hơn nữa sau khi Đường Tương Mạt đá cánh cửa, anh mới đột nhiên ý thức được mình vừa nói gì. Chưa một người nào có thể giữ anh ở lại, giống như năm đó nhập ngũ rồi giải ngũ, mẹ anh muốn anh cùng ở lại Seattle với bà, đáp án của anh đều là không, huống chi chỉ là một chủ thuê!
Nhưng Đường Tương Mạt lại có được bản lĩnh này.... Về mặc lý trí thì anh muốn giữ khoảng cách với cô, nhưng khi nghe cô nói sẽ về Miami một mình, rồi nói sẽ chấm dứt hợp đồng, tất cả lý trí cũng đều bay biến không còn. Anh tức giận vì từ đầu đến cuối cô đều rất bình tĩnh, thậm chí còn muốn tìm giúp anh một người chủ mới, cô coi anh là cái gì chứ? A hoàn thời cổ đại sao? Hả, ừ thì… cũng có chút chút....
Vậy rốt cuộc anh không thoải mái cái gì đây? Bởi vì cô muốn gạt anh sang một bên mà thà để mặc bản thân gặp nguy hiểm sao? Không phải chứ? Cô có là gì của anh đâu? Đáng ghét! Tại sao mới chỉ nghĩ như vậy thôi anh đã cảm thấy khó chịu rồi?
Hoắc Vu Phi khẳng định mình chưa từng buồn bực như thế này bao giờ. Anh không phải thằng ngốc, ngay cả chuyện bản thân nảy sinh tình cảm với người khác cũng không hiểu được, chỉ là anh không muốn chấp nhận sự thật đó thôi. Chuyện tình cảm là chuyện vô cùng phiền toái. Anh không thể như em họ mình, cam tâm tình nguyện bảo vệ một người cả đời được, như vậy thực sự quá hành hạ người rồi, đó tuyệt đối không phải là cuộc sống mà anh khao khát. Anh nên nghe lời cô, nếu như anh còn đủ thông minh.
***
Thế nhưng sáng hôm sau, lúc Đường Tương Mạt rời giường thì anh lại nói: "Tôi đi Miami với cô."
Đây là kết luận cuối cùng của anh sau một đêm trằn trọc không ngủ. Nhờ phúc của cô, anh đã được nếm trải mấy đêm mất ngủ, trong đầu đều chỉ có một bóng hình không sao gạt đi được.
Nếu đã không thể lui được, vậy chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước thôi, anh đã lựa chọn như thế. Lúc lời vừa ra khỏi miệng, anh càng thêm chắc chắn mình sẽ không hối hận.
Đường Tương Mạt vô cùng sửng sốt. Vốn tưởng rằng cả đêm qua người đàn ông này không đoái hoài gì đến cô là đã đồng ý với cô rồi, không ngờ... hôm nay anh lại nói thế, "Tôi không đồng ý."
Cô cắn môi, vẻ mặt quật cường. Lúc này Hoắc Vu Phi thật sự muốn lật bàn, "Mẹ kiếp! Đường Tương Mạt, đầu tôi để trang trí thì sao chứ? Tôi thấy trái tim cô mới là dùng để trang trí thì có, nói cho cùng cũng là như nhược yếu đuối thôi. Chẳng qua chỉ động lòng thôi ấy mà, tôi đã chấp nhận đầu hàng, còn cô sao mãi cố chấp như thế? Đừng tưởng là tôi không nhận ra được cô cũng thích tôi đấy nhé...."
Miệng Đường Tương Mạt há lớn: "Tôi thích anh? Con mắt nào của anh thấy thế hả?"
"Cả hai!" Anh chỉ vào hai mắt mình, chọc mạnh đến nỗi tưởng tự chọc mình đuôi luôn rồi, "Lúc tôi hát cô nhìn tôi thế nào? Trong lòng cô tự biết!"
"Cái đó...." Mặt Đường Tương Mạt đỏ lên, trong lòng như bị người khác ném lựu đạn vào, nổ ầm ầm khiến toàn thân đều bị chấn động. Quả thật lúc này, cô lần đầu nhận ra được mình bị người đàn ông này làm cho rung động, những cảm xúc với anh trong mấy tháng qua trong nháy mắt tụ lại, dâng đầy trong lòng cô, cô còn tưởng là.... Anh không nhận ra.
Thấy cô bắt đầu dao động, Hoắc Vu Phi liền đánh phủ đầu, "Em còn từng bóp chỗ ấy của anh nữa!"
"Phụt!" Cô suýt chút nữa phun hớp café vừa uống vào miệng ra, anh đang nói gì thế?
Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, "Em còn bóp của người nào khác nữa không?" Hỏi xong, một lúc lâu không thấy cô lên tiếng, ánh mắt liền sáng ngời, anh chửi thề, "Mẹ nó, coi như anh chưa hỏi gì hết!"
Anh không rõ chuyện tình cảm trong quá khứ của Đường Tương Mạt như thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô anh hiểu được cô chưa yêu ai. Anh bĩu môi, "Thôi, chuyện cũ bỏ qua đi, từ nay về sau chỉ được bóp của anh thôi."
"Tính luôn khuyên tai?"
"Khuyên tai... Khẩu vị của em nhất định phải nặng vậy mới chịu sao?" Anh tung cước.
"Ha ha...!" Đường Tương Mạt vì phản ứng quá khích của anh mà bật cười, cô cười đến độ hai má đỏ bừng, chảy cả nước mắt, giống như muốn dùng phản ứng thái quá này để che giấu gì đó.
Trái tim cô đập mãnh liệt, tuy cô biết người đàn ông này chỉ quyết định theo cảm tính, nhưng cô vẫn cảm thấy vui.... Thật sự là rất vui.
Thì ra cô thật sự thích người đàn ông này.
Cô thở ra, "Vé máy bay đã chuẩn bị xong rồi, ba ngày nữa tôi sẽ bay."
"Vậy...." Hoắc Vu Phi đang định hỏi xem còn vé nào không, lại bị cô cắt lời.
"Tôi chỉ đi một tuần, không phải một tháng, coi như anh nghỉ phép đi. Tôi rất thông thuộc Miami, sẽ không có việc gì đâu."
Hoắc Vu Phi chớp chớp mắt, anh hiểu cô muốn nói gì, "Vậy thôi sao?"
"Còn gì nữa?" Đường Tương Mạt nhíu mày, nhấp một ngụm cafe, không thèm để ý đến ánh mắt sắc nhọn của anh... Nhưng thực ra, trong lòng cô đang phát run, "Hoắc Vu Phi, anh nghiêm túc sao?"
"Cái...."
Cô ngắt lời anh, "Tôi đã ba mươi mốt tuổi rồi, không phải thiếu nữ hai mươi mốt, tôi quen sống ở Miami hơn, Đài Loan quá chật chội không thích hợp với tôi. Mặc dù không nhất định tôi sẽ kết hôn, nhưng tôi không muốn lãng phí tuổi thanh xuân của mình vào mấy trò chơi yêu đương, anh hiểu ý tôi không?"
Hoắc Vu Phi híp lại đôi mắt sắc như dao, mặc dù biểu hiện trên mặt không thay đổi, nhưng giọng nói đầy vẻ không vui, "Em nghĩ anh đang đùa giỡn với em sao?"
"Không phải đùa giỡn." Đường Tương Mạt thở dài, "Nhưng cũng không phải là đã suy nghĩ kỹ?"
Hoắc Vu Phi không phản đối.
Cô khẽ mỉm cười. Ở tuổi của cô, lúc đứng trước bước ngoặt cuộc đời, phải suy nghĩ thật thận trọng cho tương lai của mình. Nếu đến với anh chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện cần thay đổi, mặc dù biết hai người không hợp, không phải cô không dám thử, mà là....
Anh thực sự quá khó đoán.
Một tuần trước, anh nói rõ với cô giữa hai người không có gì mập mờ cả, hôm nay, lúc cô quyết định cắt đứt lại thay đổi thái độ. Cô không nghi ngờ tình cảm của anh vì cô có thể cảm nhận được, nhưng cô không dám khẳng định sáng hôm sau tỉnh lại, anh có còn suy nghĩ như lúc này không.
Nhưng vẻ mặt, thái độ của Hoắc Vu Phi cho thấy rõ ràng anh không vì vậy mà bỏ qua. Mặc dù tính tình của anh hời hợt, nhưng những chuyện muốn làm anh đều rất quyết tâm, giống như lúc trước anh bằng mọi cách để được làm vệ sĩ cho cô vậy. Hung dữ cỡ nào cũng không bằng liều mạng, Đường Tương Mạt có vẻ như đã chịu thua. Suy nghĩ một lát mới quyết định cho đôi bên bậc thang đi xuống, "Hãy đợi đến khi tôi về nhé. Trong một tuần này, cả hai chúng ta đều suy nghĩ cho kỹ, nếu như sau khi bình tĩnh lại mà anh vẫn không thay đổi ý định, chừng ấy tôi sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn."
truyen hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp