Nữ Vương Không Trêu Nổi
Chương 10
Đột nhiên, Phí Đức Nam như nhớ tới chuyện gì đó, tay trái vẫn cầm súng, tay phải móc thứ gì đó trong túi quần ra, đang định giơ lên...
Gã đã phạm một sai lầm trí mạng.
Đường Tương Mạt dồn sức, cả đời cô chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này. Lúc này những lời Hoắc Vu Phi nói với cô vang lên thật rõ ràng: quên hết chiêu thức gì đó đi, cứ nhắm điểm yếu của đối thủ mà tấn công. Cô lẩm nhẩm: mi tâm, mắt, cổ họng, tim....
"Á! Con đàn bà chết tiệt này..." Phía dưới đột nhiên đau đớn cực kỳ khiến Phí Đức Nam kêu lên. Đường Tương Mạt lập tức chọc một ngón tay nhọn vào mắt gã, đấm lên ngực gã. Lúc gã đau đớn ngã ra sau, cô liền cầm một con dao găm cắt vào cổ họng gã.
Khẩu súng được buông lỏng, cô nhặt lên, vội vã lắp ống giảm thanh vào, nhắm vào cửa xe bắn. Cửa xe bung ra, cô vội vọt ra ngoài, không quan tâm mình đang ở chỗ nào, chỉ chạy vọt tới phía trước.
Thoát rồi, thoát rồi....
Cô không dám quay đầu lại. Phí Đức Nam từng trải qua huấn luyện, sẽ không mất nhiều thời gian để hồi phục. Có điều ông ta giải ngũ lâu rồi, cho nên đã quên mất tuyệt đối không được lắp ống giảm thanh trước mặt kẻ thù, ông ta đã đánh giá thấp Đường Tương Mạt. Trước khi lắp ống giảm thanh, ông ta không thể nổ súng được, nếu không sẽ tạo ra phản lực. Dù chỉ là mấy chục giây, nhưng cũng đã đủ để cô phản kích rồi.
Mình nên chém ông ta một nhát mới phải! Đường Tương Mạt càng nghĩ càng hối hận. Cứ chạy thế này bao giờ mới là cuối đường đây? Cô có thể nghe loáng thoáng tiếng người đuổi theo phía sau, dù sức của cô có nhiều hơn nữa cũng không thể thắng được lính đặc chủng!
Bây giờ cô chỉ mong gặp được người địa phương nào đó, tốt nhất là có cả xe. Chỉ tiếc trên người cô giờ không có một đồng nào cả, chỉ có thể cướp của người ta thôi, nhưng nếu có thể thoát được, sau này cô sẽ bồi thường cho người ta gấp bội...
Cô nghe thấy tiếng động cơ rồi!
Một chiếc màu đen xe bỗng nhiên đuổi theo cô từ phía sau. Không phải là chiếc xe vừa chở cô! Cô đột nhiên dừng bước, còn chưa kịp có phản ứng gì, cửa xe bên ghế phụ đã được người mở ra, "Đường Tương Mạt! Lên xe!"
Là tiếng trung, hơn nữa người ngồi trong xe là người cô vô cùng quen thuộc....
"Ông trời ơi, ông còn có thể cho tôi nhiều niềm vui bất ngờ hơn thế này sao?" Giọng điệu của Hoắc Vu Phi không thể tin được, nhìn khẩu súng M1911 trong tay cô, trách bản thân thiếu chút nữa đã tới muộn rồi. "Cô không thể ngoan ngoãn làm công chúa trong lâu đài được hay sao? Tôi biết thể nào cũng có yêu quái đến bắt cô mà, cô.... tôi thật sự ...."
Anh nói năng lộn xộn. Mấy ngày vừa rồi anh điều tra địa bàn quanh đây, đã tính được đường lẻn vào dinh thự của Hugo thì đúng lúc thấy cô bị người ta lái xe chở đi. Người lái xe quen đường lại rất cẩn thận, suýt chút nữa anh đã mất dấu gã rồi... Trong đầu Hoắc Vu Phi rất rối loạn, nhớ tới việc cô có thể gặp nguy hiểm, trong lòng anh vô cùng sợ hãi.
Lúc này, Đường Tương Mạt nhanh chóng nhào lên xe, không chút để tâm đến tư thế mà hôn anh!
Cho nên.... ừ.... cái gì cũng không cần nói nữa.
Cô dùng sức mà hôn, giống như bỏ mặc mọi suy nghĩ, chỉ làm theo bản năng. Răng của hai người chạm vào nhau, cô hôn như muốn nghiến nát miệng anh, nhưng không cách nào ngừng lại được, luồng nhiệt nóng từ nơi hai người chạm nhau dâng trào như muốn thiêu đốt.
Lý trí của Đường Tương Mạt nhắc nhở cô hoàn cảnh lúc này không thích hợp để làm những hành động như thế, nhưng... quan tâm cái khỉ mốc gì chứ! Cô phải dùng cách thức mạnh mẽ nhất để chứng minh người trước mắt cô lúc này là thật, chứ không phải ảo giác sinh ra từ khát vọng của cô....
"Cô... Uhm!" Thẳng thắn mà nói, nụ hôn này thật sự rất vụng về, khóe miệng anh đau như sắp rách. Nhưng cô mềm mại ngả người xuống, càn quấy trên mặt anh, hương thơm dịu trong lồng ngực chứng tỏ cô còn sống. Mặt Hoắc Vu Phi đỏ lên, giống như có đốm lửa chảy lên trong lòng. Dù anh đã cố gắng dập nó đi, nhưng cô lại không cho anh cơ hội đó. Cô thật đúng là một con sư tử cái! Nhưng anh thích, thích đến muốn chết....
Quả thật rất muốn chết. Hai người còn chưa kịp hôn xong, một viên đạn chợt bắn vào kính xe phía sau, thật may mắn là kính xe chống đạn. Hoắc Vu Phi thầm mắng một tiếng, ấn cô ngồi xuống ghế phụ, nhanh chóng khởi động động cơ, nhấn cần ga một cái, xe vội vã chạy đi. Anh liếc nhìn gương chiếu hậu, "Tổng cộng có ba chiếc xe phía sau, chúng ta phải cắt đuôi họ."
Trái tim Đường Tương Mạt đập thình thịch, hai gò má đỏ ứng lên, trong thời khắc sống chết này mà cô vừa làm cái gì vậy!
Hoắc Vu Phi nhìn cô một cái, quyết định không nói cho cô biết thật ra anh cảm thấy thật may mắn vì viên đạn kia đã bắn tới. Thiếu chút nữa anh mất khống chế rồi, "Dáng vẻ vừa rồi của cô rất giống như là cảm xúc kích động khi sư tử thấy linh dương."
"Câm miệng!" Cô biết anh đang nói giỡn để giúp tâm trạng cô bình tĩnh hơn, nhưng bây giờ....
Có vài viên đạn ‘bang bang’ bắn tới, tiếng va chạm đanh giòn vang lên trong buồng xe khiến da đầu tê dại, "Xe này của anh có thể chống đạn sao?"
"Phòng khi gặp bất trắc." Hoắc Vu Phi chậc một tiếng, quay sang nhìn cô, "Mở giúp tôi."
Anh chỉ lên bản đồ, trên đó hiện lên tuyến đường rõ ràng, "Bây giờ chúng ta đang ở chỗ này, cô nghĩ cách để chúng ta có thể đến được điểm màu đỏ này đi."
Dứt lời liền ngả ghế ngồi xuống, dẫm mạnh lên chân ga. Đường Tương Mạt vội khống chế tay lái, đổi vị trí với anh. Hoắc Vu Phi xuống hàng ghế phía sau, lật ghế da lên, móc ra hai khẩu súng lục, trái phải mỗi tay cầm một khẩu, "Hạ kính xe bên này xuống."
"Anh đừng...."
"Mở ra!"
Đường Tương Mạt sắp té xỉu, cắn răng hạ kính xe xuống. Hoắc Vu Phi không phải người ngu, lúc này nhoài người ra ngoài chẳng khác nào đi tìm chết. Anh ngồi bên trong xe xác định phương hướng, ước lượng khoảng cách, thò tay phải ra vững vàng bắn một phát.
Từ gương chiếu hậu, Đường Tương Mạt nhìn thấy người trong một chiếc xe phía sau bị ngã xuống, mà anh không hề hốt hoảng mất bình tĩnh. Nhờ được huấn luyện bao nhiêu năm qua, kỹ thuật bắn súng của anh thực sự khiến người ta phải khâm phục.
Cô nhìn thẳng con đường phía trước, cảnh vật hai bên đường vút qua cực nhanh. Cho đến lúc này, cô mới có cảm giác chân thực rằng mình vẫn đang sống. Nhiều năm qua, cô một thân một mình bị chính ba mình đẩy ra nước ngoài, sớm đã hình thành thói quen làm việc độc lập, tự mình xử lý mọi chuyện. Trước kia không phải không có người đàn ông nào nói sẽ bảo vệ cho cô, nhưng làm được như anh thực sự chưa có một ai.
Không chỉ một lần anh đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm để bảo vệ cô an toàn. Hơn nữa, anh thực sự rất giỏi, không những bảo vệ được cô, còn có thể bảo vệ tính mạng của mình khiến cô an tâm, khiến cô có thể tin tưởng hoàn toàn mà dựa vào anh.
Không một ai không có lúc yếu đuối, không một ai không muốn dựa người khác, vấn đề là không gặp được người đó mà thôi. Người đàn ông như vậy... có lẽ cả đời này cô chỉ gặp được một người duy nhất.
".... Honey à, em đang khóc sao?" Hoắc Vu Phi không có quay đầu, nhưng vẫn rất nhạy bén, cảm nhận được hơi thở của cô có chút không bình thường. Sau khi anh hỏi xong câu này, cô giống như cứng người lại, rồi sau đó khóc lại càng lớn hơn. Anh mắng, "Em đừng có khóc chứ! Ít nhất cũng đừng khóc lúc này... Mẹ kiếp!"
Cùng với câu chửi thề kia, anh nhanh chóng bắn một phát, tròng mắt màu xám thẫm như bị lửa nhuộm, cũng nhanh nổ tung, "Anh không cách nào lau nước mắt cho em được!" Anh sốt ruột, chỉ hận không thể cho nổ tung mấy chiếc xe kia. Máu khắp người sôi trào, ngực đau như bị trúng đạn.
Hoắc Vu Phi anh không sợ trời không sợ đất, sợ nhất chính là phụ nữ khóc, lại còn là người phụ nữ trong lòng anh nữa chứ, "Em... em đừng khóc...."
"Pằng" Lại một phát súng nữa được bắn ra, động tác của anh vô cùng nhanh gọn đến không lời nào diễn tả được.
Đường Tương Mạt dùng sức đạp cần ga, không có tâm trí đâu để lau nước mắt, để mặc cho nó chảy xuống. Con đường quanh co khúc khuỷu, cô dựa vào sự lắc lư của xe mà che đậy thân thể đang run lên vì nức nở, "Tôi... tôi không khóc...."
"Em... Aizz!" Hoắc Vu Phi nặng nề thở dài. Nhà văn châu Âu Herry từng ở trong《quà tặng Maggie》nói rằng cuộc sống là do khổ đau và hạnh phúc tạo thành, trong đó khổ đau chiếm phần lớn, quả thật không phải là giả. Cuộc sống luôn là bể khổ, có thể phát tiết ra cũng tốt, "Được rồi, em cứ khóc đi, nhưng đừng khóc nhiều quá, anh sẽ đau lòng đấy."
Anh nói xong lại bắn thêm mấy phát súng nữa. Cảnh tượng này đúng là thiếu lãng mạn nhất rồi, cô lại cười rộ lên. Với kỹ thuật bắn súng cực kỳ chính xác của Hoắc Vu Phi, cuối cùng bọn họ cũng bỏ rơi được đám người đuổi theo kia càng lúc càng xa, anh thở ra, "Phù, bảo bối, hợp tác vui vẻ."
Đường Tương Mạt đang định cười đáp anh, nhưng đánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu nhận thấy tình hình không hề lạc quan như bọn họ nghĩ.
Hoắc Vu Phi cũng nhìn thấy, trừ ba chiếc xe đuổi theo bọn họ từ đầu đã bị bắn hạ hai chiếc, chiếc còn lại đã bị méo mó, lúc này lại có thêm hai chiếc xe SUV, hơn nữa từ cửa kính xe được hạ xuống có thể nhìn thấy được vật người trong xe cầm là....
"Sniper (1)!"
"Hả?" Đường Tương Mạt sửng sốt, ngay sau đó hoàn hồn lại, một phát súng bắn sát cửa kính xe chỗ cô ngồi.
Trán hai người đồng thời toát mồ hôi lạnh, "Là… là súng gì vậy?" Đường Tương Mạt chỉ nhìn thoáng thấy một ống súng nhỏ, cũng không dám phân tâm nhìn lâu.
"SV-98 (2), do người Nga thiết kế." Hoắc Vu Phi giải thích, vẻ mặt anh không chút thay đổi, nhưng sắc mặt đã có chút không còn như trước, "Có lắp hệ thống điểm ruồi, mục tiêu bất động trong vòng 100m khẳng định có thể bắn giữa tim một đứa trẻ, điều kiện tiên quyết là thắng lực đàn hồi. Còn phải nói thêm, có một lời quảng cáo rất hay về loại súng này: ‘one shoot one killed.’"
Đường Tương Mạt hét lớn lên. Cô không hề muốn biết cái này!
"Những tên bán loại súng này cho trùm buôn thuốc phiện nên đày xuống địa ngục cho tắm trong chảo dầu hết!" Hoắc Vu Phi chửi, vội mặc áo chống đạn vào. Đám người kia ngay cả súng bắn tỉa cũng lấy ra dùng rồi, nếu như không phải không được bắn chết bọn anh, chỉ sợ ngay cả súng máy Rocket Launcher cùng mang ra rồi.
"Mục tiêu của bọn họ trước tiên là bánh xe, sau đó là anh. Phía trước giao cho em, đám người phía sau cứ để cho anh là được rồi..." Dứt lời, Hoắc Vu Phi đột nhiên cười gian, giọng điệu càng lúc càng cao, giống như đang vô cùng hưng phấn, "Honey, em có muốn ngắm pháo hoa không?"
"Sao cơ?”
Đường Tương Mạt còn chưa kịp phản ứng đã thấy Hoắc Vu Phi thò tay ra ngoài bắn liền mất phát. Cô nhìn qua gương chiếu hậu thấy nắp động cơ xe của họ bị lật tung lên, một giây sau xe liền phát nổ!
Tiếng nổ rất lớn, bình xăng bị nổ khiến chiếc xe bị tung lên cao rồi rơi xuống đất. Ánh lửa ngút trời, chiếc xe phía sau không kịp tránh cứ thế bị ngọn lửa lan sang, xô thành một đoàn.
Tốc độ xe rất nhanh, Đường Tương Mạt còn chưa kịp nhìn kỹ đã thấy khói đen giăng kín bầu trời. Cô trút ra một hơi, nghe Hoắc Vu Phi vui vẻ như đứa trẻ cao giọng la lên: "Hap¬py ¬Hol¬iday!"
Lần này thật sự thoát được rồi. Hoắc Vu Phi ngả người ra sau, con ngươi màu xám thẫm trong sáng lấp lánh tinh nghịch khiến trái tim người khác căng thẳng, anh cười cười hỏi cô: "Đẹp không?"
"Đẹp...."
Không, thứ đẹp thật sự chính là đôi mắt của anh. Sinh động, lấp lánh, tràn đầy cảm xúc, những lúc nghiêm túc lại mang nét trầm tĩnh, vững vàng khiến lòng người an tâm. Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, người đàn ông mang đầy nét mâu thuẫn này lại hấp dẫn cô. Anh không phải là người ra tay tàn độc, nhưng những khi bị ép đến chân tường, một chút thương hại dối trá cũng không ban cho kẻ thù.
Thần kinh cẳng thẳng cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, bọn họ đi tới điểm đỏ trên bản đồ, con đường hoang vắng như kéo dài vô tận, không có điểm cuối. Bầu trời vẫn trong xanh, làn gió oi bức thổi lướt qua mái tóc của họ khiến chúng như quấn lại với nhau, trở thành nghi thức kết tóc. Không ai nói thêm gì nữa, lát sau Hoắc Vu Phi đột nhiên ngâm nga hát. Anh muốn biết tình yêu là thế nào? Anh đang đứng trước một cánh cửa, nhìn thấy phía xa là những ngày tươi đẹp....
Khóe môi Đường Tương Mạt không khỏi cong lên. Đúng vậy, cứ như vậy đi, tận hưởng giây phút này, ai biết tương lai hai người bọn cô sẽ như thế nào?
Chú thích:
(1)Sniper: dòng súng bắn tỉa
(2) SV-98: (Snaiperskaya Vintovka Model 1998) là súng bắn tỉa có thoi nạp đạn trượt được thiết kế bởi Vladimir Stronskiy, có thể nhắm bắn tối đa trong phạm vi 600m