Nữ Vương Dã Man Của Tổng Giám Đốc

Chương 19


Chương trước Chương tiếp

“Hắn ghi hình làm bằng chứng, chính là muốn những nhân vậy có mặt mũi kia làm con rối của hắn.” Dương Sĩ Bảo vẫy vẫy chìa khoá trong tay, hỏi cô “Thế nào? Muốn vào xem một chút không?”

“Không cần.” Quý Tiệp không suy nghĩ liền cự tuyệt. A Bảo chết tiệt, anh cho là cô có khuynh hướng ngược đãi hay là khuynh hướng bị ngược đãi?

Còn nữa….

“Làm sao anh lại có chìa khoá này?”

“Mua được.” Anh cười gian “Chẳng lẽ ngay cả thuê phòng cũng phải có tiền mà cô cũng không biết ư?”

Chết tiệt, lưu manh! Quý Tiệp len lén mắng Dương Sĩ Bảo.

“Ai muốn theo anh thuê phòng chứ!” Rốt cuộc hắn có beiets cô đang làm nhiệm vụ không vậy? Đến lúc này mà hắn còn muốn lưu manh nữa.

“Anh tránh ra!” Cô muốn đi cứu đồng nghiệp.

Nhưng, Dương Sĩ Bảo lại lôi kéo cô không buông, tự tay mình mở cửa rồi kéo cô vào.

“Không cần!”

“Bên trong có thứ cô không ngờ được đó!”

“Tôi không thèm nhìn thứ ghê tởm, hạ lưu, xấu xa đó.”

“Vật kia rất ghê tởm, hạ lưu, xấu xa, nhưng chắc chắn cô sẽ có hứng thú đó.”

“Có quỷ mới có thể hứng thú với thứ đồ này.” Quý Tiệp phun một tiếng, xoay người muốn bỏ đi.

Dương Sĩ Bảo vì muốn giữ cô lại liền nhỏ giọng nói bên tai cô “Bên trong có băng ghi hình.”

Hả? Cái gì?

Quý Tiệp đột nhiên dừng bước “Là những băng ghi hình kia sao?”

“Không sai, đúng rồi!”

“Tại sao lại để ở chỗ này? Vật quan trọng như vậy, không phải nên để trong phòng kín đáo hơn rồi dùng tủ sắt hoá lại hay sao? Tại sao nó lại được đặt bên trong căn phòng mà ai cũng có thể thuê như vậy?”

“Bởi vì chủ nhân nơi này tin chắc rằng chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Hắn cho là, ai cũng sẽ không ngờ hắn đem vật quan trọng như vậy đặt ở trong phòng khách.”

“Nhưng sao anh lại biết…..”

Đúng vậy. Sao anh lại biết? Trong mắt Quý Tiệp có tia nghi ngờ, đến giờ cô mới phát giác, A Bảo biết quá rõ chuyện này, thật là kỳ quái.

Rốt cuộc A Bảo đóng vai nhân vật gì ở đây?

“Cô đừng nhìn tôi như vậy, như thể tôi là người xấu không bằng.”

“Anh muốn tôi đừng nghĩ như vậy cũng được. Nói cho tôi biết, tại sao anh lại biết rõ chân tướng như vậy?” Anh biết rõ chân tướng đến mức cô không thể không nghi ngờ anh.

“Nếu tôi đúng như cô nghĩ, cùng một phe với những người kia thì hôm nay tôi có thể dẫn cô tới đây lục soát chứng cứ sao?” Anh hỏi ngược lại Quý Tiệp. Quý Tiệp cũng cảm thấy anh nói có lý, nếu như anh thực sự là nhân vật chủ chốt, không lý do gì anh lại cầm tảng đá tự đập chân mình.

“Nhưng tại sao anh không chịu nói cho tôi biết, lý do tại sao anh lại biết nhiều chuyện như vậy?” Trừ phi, anh thật sự có nỗi khổ tâm không thể cho ai biết.

Dương Sĩ Bảo khẽ mỉm cười.

Anh không thể không thừa nhận năng lực quan sát của Quý Tiệp rất nhạy bén. Nhưng anh không muốn nói cho cô biết đáp án, bởi vì anh không muốn cô biết anh rất quan tâm đến cô.

Vì chuyến nhiệm vụ này của cô, anh đã dùng tất cả quan hệ cùng những người bí mật tới để giúp đỡ, vì không để cô gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.

Tâm tư của anh, cô không hiểu, anh chỉ có thể lạnh nhạt nói một câu “Có tiền có thể ma sui quỷ khiến” để châm dứt những nghi vấn.

“Anh dùng tiền mua những tin tức này?”

“Cô cảm thấy không đáng giá sao?”

“Không, không phải là không đáng giá, chỉ là rất kinh ngạc. Những tài liệu này có thể dễ dàng dùng tiền mua đến vậy thì tình báo của chúng tôi không thể nào không biết.” Cho nên, Quý Tiệp vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, tuyệt đối không đơn giản như A Bảo đã nói.

“Nếu như cô không tin tôi. Vậy thì coi như xong!” Anh còn mở cửa cho cô đi vào.

Lần này Quý Tiệp không chần chờ. Bất kể bên trong là đầm rồng hay hang hổ, bất luận là thật hay giả. Vì nhiệm vụ, cô đều phải đi vào dò xét đến cùng.

Bên trong quả thật như Dương Sĩ Bảo đã nói, có rất nhiều loại đạo cụ SM.

“Đồ ở đâu?”

“Trên vách tưởng. Thấy bức hoạ hoa hướng dương kia không? Đừng nhìn hướng đó, dùng khoé mắt liếc là được rồi. Đừng quên, bây giờ chúng ta vẫn đang bị người khác theo dõi.”

Quý Tiệp dùng khoé mắt liếc trộm, quả đúng có bức tranh hoa hướng dương thật.

“Thứ kia ở trong đó?”

“Ưm!” Dương Sĩ Bảo gật đầu, còn đẩy Quý Tiệp ngã xuống giường.

“Anh làm gì vậy?” Quý Tiệp sợ đến muốn dùng tay đẩy Dương Sĩ Bảo ra.

Bây giờ là lúc nào mà anh còn lòng dạ làm cái chuyện kia.

Cô lấy tay đẩy ngực anh ra, Dương Sĩ Bảo lại đem tay cô nhốt trong ngực anh.

“Anh…….” Cô vừa muốn mở miệng mắng thì Dương Sĩ Bảo lại cúi đầu xuống, dùng nụ hôn ngăn cản cô gào thét.

“Đừng lớn tiếng kêu la, tôi biết cô muốn lục soát chứng cơ, nhưng lúc này không phải cứ muốn là được. Cô suy nghĩ chút đi, đồng nghiệp của cô vừa mới bị bắt, bên ngoài bây giờ đang thần hồn nát thần tính. Cô nghĩ xem, cô mang theo những băng ghi hình này đi liệu có thể không bị người khác chú ý sao?”

Anh nói có lý.

“Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?”

“Làm chuyện chúng ta nên làm.”

Như vậy thật chết người! Cô liếc ngang Dương Sĩ Bảo một cái.

“Cái gì mới là chuyện bây giờ nên làm?”

“Theo tôi làm chuyện này đi!” Tay anh trượt vào từ dưới váy cô, vuốt ve làn da nhẵn nhụi từ trong đùi cô. “Chúng ta làm bộ ân ái, chiếm giữ căn phòng này, làm họ muốn huỷ diệt chứng cớ cũng không có cơ hội, đây chính là chủ ý của tôi, cô cảm thấy thế nào?”

“Ưm…”

Nói thật, Quý Tiệp cảm thấy cái chủ ý này của Dương Sĩ Bảo chẳng ra làm sao cả. Bởi vì tay của hắn ở trên người cô sờ khắp mọi nơi, khó đảm bảo rằng cô sẽ không có phản ứng. Như vậy quá nguy hiểm, nhưng cô lại muốn, không còn cách nào khác đành phải ở đây chờ đợi trợ giúp, tiện thể coi chừng chứng cớ. Đây chính là cách tốt nhất.

Bất đắc dĩ, Quý Tiệp đành gật đầu.

Cô ngầm cho phép chủ ý của hắn “Nhưng mà, anh không thể làm thật!”

“Thật cái gì? Giả cái gì?” Tay của anh trên đùi cô sờ tới sờ lui “Đây là thật hay là giả?”

Đáng chết, anh sờ làm cô sởn cả da gà, anh thậm chí còn hôn ngực cô mặc dù bị ngăn cách bởi quần áo, như vậy thì cô sẽ có phản ứng đó.

“Kêu lên.”

“Không được.” Cô cắn môi, liều mạng chống lại cảm giác thoải mái của đầu ngón tay anh đưa tới.

“Cô phải biểu hiện kích tình một chút thì người khác mới tin cô đang thật sự làm với tôi” Dương Sĩ Bảo đẩy cao quần cô.

Quý Tiệp kẹp hai chân lại, không thể để cho anh càng thêm xâm nhập vào bên trong hơn nữa. “Anh không thể vén váy của tôi lên, như vậy sẽ bị người ta nhìn thấy mất.”

“Nhưng tôi phải giữ chữ tín với người khác.”

“Tôi không cần chỉ vì nhiệm vụ mà phải hi sinh đến mức đó.” Quý Tiệp cho là mình không có hứng thú làm diễn viên AV, cho nên cô thà chết cũng không nghe lời.

Đang lúc hai người tranh chấp không để ý thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

Là máy theo dõi bên trên phát hiện gian phòng này có người dùng thất kinh. Tại sao lại đúng thời điểm quan trọng như vậy, là ai thuê căn phòng này chứ? Người bên trên nổi giận lôi đình, vội vàng tìm người xuống giải quyết.

Người bị phái xuống biết người bên trong là nhân vật lớn có máu mặt, người vô danh tiểu tốt như hắn không thể đắc tội được, nhưng sự việc quan trọng, hắn không thể không bất chấp nguy hiểm trước mặt.

“Tiên sinh!” Hắn vẫn rất lễ phép gõ cửa, nhưng không ai để ý đến hắn.

Bên trong, Quý Tiệp nhỏ giọng kề tai Dương Sĩ Bảo nói: “Làm sao bây giờ, có người tới!”

“Họ nhất định là tới để huỷ diệt chứng cớ.”

“Vậy chúng ta nên làm sao?”

“Đừng để ý đến hắn, chúng ta tiếp tục làm chuyện của chúng ta.” Tay Dương Sĩ Bảo vẫn sờ mó trên người Quý Tiệp, mà Quý Tiệp cũng còn đang rên rỉ.

Người bên ngoài nghe được tiếng rên, nhưng lại không thể không cắt đứt chuyện tốt của họ.

“Tiên sinh, căn phòng này không thích hợp để cho hai người dùng, xin mời hai vị ra ngoài. Tôi sẽ đổi căn phòng khác cho hai người có được không?”

Hắn cầu xin người bên trong nhưng lại phát hiện vẫn không có ai thèm để ý đến hắn. Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ đành phải dùng đến chìa khoá dự bị để vào trong.

“Thất lễ rồi, tôi…” Hắn còn chưa nói hết đã bị Quý Tiệp cầm cho cái ghế đập cho một phát.

Trời ạ! Như thế sẽ chết người đó!

Hắn còn chưa kịp nói gì bỗng trời tối sầm, sau đó gục xuống.

“Cô làm gì thế?”

“Hắn xông vào, đương nhiên tôi phải xử lý hắn rồi!”

“Đáng chết, lần này thân phận của cô nhất định đã bị nhìn ra rồi.” Dương Sĩ Bảo hổn hển nói. Sao Quý Tiệp lại làm việc mà không nhìn trước ngó sau vậy chứ?

Dương Sĩ Bảo động thủ tháo bức tranh hoa hướng dương ra, xuất hiện đằng sau là một chiếc tủ sắt.

Anh quay từng con số một. 7437. Tủ sắt lập tức mở ra, anh đem toàn bộ đống băng ghi hình bên trong đưa cho Quý Tiệp ôm vào ngực.

“Đi mau!”

“Tại sao? Chúng ta không chờ cứu viện tới sao?”

“Thân phận của cô bị lộ rồi, còn chờ cứu viện cái gì nữa.” Làm ơn đi, cô chết đi còn nhanh hơn đó. “Đi mau!” Hắn mở toang cửa sổ, muốn Quý Tiệp nhảy xuống.

“Đây là lầu ba đó!” Quý Tiệp kêu to.

Cô chưa bao giờ nhảy lầu cao như vậy nên có chút sợ hãi. Nếu như là lần trước thì nhà anh cũng chỉ đến mức lầu hai thôi.

Dương Sĩ Bảo bị Quý Tiệp đánh bại, anh xuống trước rồi sẽ đón cô sau.

Anh không suy nghĩ gì mà nhảy xuống trước, Quý Tiệp lại nhảy xuống vào ngực hắn, nhưng nhất cử nhất động của họ đều bị ghi hình rồi, các trùm trên lầu lập tức ra lệnh cho bọn thuộc hạ vội vàng đuổi theo.

Quý Tiệp ôm một đống băng ghi hình trong ngực chạy theo Dương Sĩ Bảo, chỉ một chốc lát sau, truy binh đã tới, nhưng cứu binh vẫn chưa thấy bóng dáng đâu…

Haizzz….. Lúc này Quý Tiệp mới thở phào nhẽ nhõm, thật là quá nguy hiểm mà.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...