Nữ Vương Của Tam Đại Thiếu Gia

Chương 12


Chương trước Chương tiếp

Bóng đêm thích hợp với hắn, chỉ có thời điểm thế giới tối tăm, âm u như thế này thì ánh trăng mới có thể tỏ rạng sáng ngời. Một người đứng lẳng lặng trên sân thượng dưới ánh trăng mờ ảo, để cho ánh trăng sáng bạc chiếu rọi trên người mình.

Cô độc, thật bất đắc dĩ cô độc.Nếu có thể, ai lại muốn trải qua nỗi cô độc như thế này ?Một mái đầu với những sợi tóc như tơ như tuyết, mắt phượng nhắm chặt lộ ra một hàng lông mi cong dày mượt, vẻ mặt tuấn mỹ như vậy dưới ánh trăng như tạo thành một bóng ma vô cùng mị hoặc mê người, cái đầu xinh đẹp tựa như hồ ly tuyết trắng như muốn hấp thu tinh hoa từ ánh trăng đang tỏa xuống kia.Hắn -- một ác ma lãnh khốc!Cha hắn là một Boss hắc bang nổi danh khát máu trong quá khứ, mẹ hắn là một người phụ nữ xinh đẹp, hiền thục, bởi vì trót mang tình cảm dành cho một ác quỷ nên quyết tâm trở thành nữ nhân của ác quỷ mặc dù biết ông ta đã có biết bao nhiêu người đàn bà khác, biết rằng ông ta muôn kiếp cũng chẳng thật lòng yêu thương bà.Qúa đắng cay!Hắn thật không biết nên nói mẹ mình là thủy chung hay mù quáng. Bà cả đời yêu thương ông ta, mà đến khi bà bạo bệnh qua đời ông ta cũng chẳng rơi một giọt nước mắt, chỉ lạnh lùng nhìn di ảnh của bà.Còn hắn, hừ, từ nhỏ đến khi trưởng thành Mộ Dung Thiên Hàn hắn chưa bao giờ được nếm qua hương vị mang tên tình thâm, mỗi một ngày trôi qua hắn đều phải đối mặt với người cha tàn nhẫn, chỉ xem hắn là một người thừa kế, bắt ép hắn trở thành một sát thủ, một ác ma như bây giờ.Đã có lúc hắn thật muốn thoát li khỏi thế giới không tình người này, nhưng mà mối thù của hắn lại lớn hơn khao khát được chết gấp vạn lần, hắn hận ông ta, hận người cha không có tính người, hận ông ta đối xử tệ bạc với mẹ, hận ông ta xem hắn là một công cụ không hơn không kém.Mắt phượng đột nhiên mở ra, trừng lớn, tia máu hằng đầy trong tròng mắt, hận ý dấy lên đến tận ngút trời.

"Không nghĩ đến thiếu chủ bang Devil như anh lại đáng sợ như vậy ?'' từ phía sau cất lên một giọng nói trong trẻo, bất quá lời nói lại quá lạnh lẽo.Mộ Dung Thiên Hàn có chút giật mình, hắn thật quá bất cẩn, cư nhiên có người đứng phía sau nãy giờ mà lại không phát hiện"Ai ?" mắt phượng chiếu ra hàn quang nhìn người con gái một thân hắc y ngạo nghễ đứng giữa sân thượng.Hắc y ôm sát cơ thể xinh đẹp, đường cong lung linh mê hoặc nhân tâm, bất quá lại mang một chiếc mặt nạ bạc hình hồ điệp, chỉ lộ ra khuôn miệng nhỏ nhắn, đỏ mọng, chỉ bấy nhiêu thôi cũng xác định được nữ tử này chính xác là một mỹ nữ.Cô nhếch mép cười như không cười, tiến vài bước kéo khoảng cách của hai người gần lại."Mặc kệ tôi là ai, chỉ cần tôi biết anh là đủ"Nụ cười của cô hết sức quỷ dị, hắn đột nhiên có cảm giác nữ tử trước mặt không phải kẻ tầm thường, mà ngược lại vô cùng nguy hiểm. Hắn híp mắt thâm trầm quan sát người trước mặt."Rốt cuộc cô là ai ?""Tôi đã nói tôi là ai không quan trọng, tôi đến chỉ muốn hỏi anh một câu hỏi, tốt nhất anh hãy ngoan ngoãn mà trả lời" Hắn khó hiểu nhíu mày, đáy lòng có chút buồn cười tán thưởng người con gái này, cô dám đối mặt hắn mà không chút sợ hãi, hay rụt rè, bất ngờ hơn chính là thái độ đối với hắn quá mức ngang ngược, bá đạo, đến mức như cô chính là chủ nhân của hắn, hỏi hắn hắn phải cung kính trả lời."Mau hỏi" hắn thực tò mò không biết cô chính là muốn hỏi điều gì."Hiện tại tất cả các thế lực là do anh hay Mộ Dung Khiêm nắm giữ ?" cô cũng không đôi co, dài dòng, trực tiếp hỏi ngay câu mình đang cần đáp án."Cô hỏi để làm gì ?" cô ta là ai lại hỏi đến chuyện của thế lực gia tộc Mộ Dung của hắn, quả nhiên cô ta không phải kẻ tầm thường gì.Cô không vui nhíu mày, chẳng phải cô đã bảo hắn ngoan ngoãn trả lời rồi hay sao, cư nhiên tên ngốc này lại hỏi ngược lại!

"Yên tâm, tôi chỉ hỏi để biết, không tổn hại đến gia tộc Mộ Dung các người" cô hiểu được hắn đang băn khoăn cái gì."Mộ Dung Khiêm" Nhận được câu trả lời như ý cô, cô mỉm cười nhẹ, chuẩn bị rời đi, không quên nói một tiếng với hắn."Cảm ơn"Nhìn thân thủ nhanh nhẹn rời đi của cô khiến hắn giật mình, với thân thủ này chỉ có thể là những sát thủ thượng đẳng mới có thể có được. Hắn biết rõ từng kẻ sát thủ một, duy nhất cô gái kì lạ này là hắn không biết. Cau mày suy nghĩ miên man một lúc lâu cũng chẳng được gì.Cô như một con mèo trở về phòng mà không gây một tiếng động nào, nhẹ nhàng gỡ bỏ mặt nạ xuống, hé ra dung nhan tuyệt mỹ đến cực điểm. Khóe môi không tự chủ nhếch lên.Cô sớm biết Mộ Dung Khiêm nhất định sẽ không thể nào đem toàn bộ thế lực của mình cho con trai Mộ Dung Thiên Hàn, chỉ là để chắc chắn cô phải trực tiếp đi hỏi Mộ Dung Thiên Hàn. Cô mỉm cười đắc ý, cười cho sự tính kế quá mức ngu dốt của mẹ con Hàn Tinh, nghĩ là chỉ cần tiếp cận Mộ Dung Thiên Hàn thì sẽ có trong tay thế lực của tập đoàn Mộ Dung hay sao ? Đáng tiếc họ lại quên người đang nắm trong tay thế lực chính là Mộ Dung Khiêm, lão cáo già ích kỷ như Mộ Dung Khiêm làm sao có thể chia sẻ quyền thế trong tay cho kẻ khác, dù hắn có hay không là con ruột của ông ta.Xem như giải tỏa được một phần gánh nặng trong lòng, cô thở phào mệt mỏi. Rất nhanh cơn buồn ngủ ập đến, hối thúc cô nhanh chìm vào mộng đẹp.Ngáp một cái rõ to bất chấp hình tượng, cô đập mình xuống chiếc giường to lớn mềm mại dụi nhẹ mặt vào gối, mí mắt nặng như chì rốt cuộc đóng chặt lại, kế tiếp vài phút sau chính là vang lên tiếng ngáy ngủ của ai kia. Trăng đêm nay thật sáng . . .


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...