Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
Chương 50:
Nghĩa Từ đại sư vê phật châu, nhắm mắt ngồi một bên.
Phong Dao Tình trầm tư một lát, cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn hỏi: "Đại sư, trên người Tần công tử có âm khí, không biết ngài có cách nào để hóa giải không?"
Tuy rằng nhìn qua thì Nghĩa Từ đại sư cũng chẳng giống người có pháp lực cao thâm gì cho cam nhưng lại vô cùng bình tĩnh, giống như đã nhìn thấu hết thảy hồng trần làm cho người ta sinh ra cảm giác tò mò. Huống chi, Tần Chi Hoán cũng vì mộng yểm dẫn đường nên mới đến đây. (Xin hãy đọc ở wattpad @xiao_ming_ming hoặc facebook page Xuy Mộng Đáo Tây Châu - Quotes Cổ Đại để ủng hộ editor. Nếu bê bản edit đi mà không xin phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào. Không thân!)
Nghĩa Từ đại sư không mở mắt ra mà cũng không đáp lời, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Bất cứ chuyện gì cũng có nhân quả riêng của nó. Nếu đã đến thì cũng đừng hỏi tại sao lại đến."
Một câu không rõ hàm ý.
Phong Dao Tình cũng không muốn dò hỏi đến cùng, nàng khiêm nhường nói một câu: "Đã mạo phạm." sau đó quay người kiểm tra tình trạng của Tần Chi Hoán.
Âm khí trên người hắn đã tan đi một chút, đôi mày nhíu chặt cũng dần dần giãn ra, lông mi hơi run, có vẻ sắp tỉnh lại. Nhưng đúng lúc này, một luồng yêu khí bị đẩy ra khỏi người Tần Chi Hoán sau đó lao qua cửa sổ.
Là mộng yểm?
Phong Dao Tình nhanh chóng phản ứng lại, nàng phi thân qua cửa sổ đuổi theo nó, vài tờ phù chú từ hai bên đánh úp lại bóng đen kia. Hai ngón tay nàng vừa thu lại, vô số sợi chỉ vàng trùm lên như một cái võng khổng lồ cuốn chặt lấy cái bóng kia.
"Hiện hình!"
Bóng đen kia gào lên một tiếng đứt gan đứt ruột, âm khí nồng đậm dần dần tan đi để lộ ra hình người bên trong, sau đó rơi phịch một cái xuống đất.
"A Dao!" Kỷ Phi Thần vừa thoát ra khỏi mộng cảnh của Tần Chi Hoán nghe tiếng thét thì lập tức lao tới.
"Ta không sao." Phong Dao Tình nhìn hắn rồi lại nhìn về phía con yêu quái kia: "Đã bắt được con mộng yểm kia rồi."
"Xì! Ai thèm làm cái loại yêu quái cấp thấp nhàm chán như mộng yểm chứ! Ai cho phép ngươi trói bản công chúa? Buông ra buông ra buông ra!"
Con yêu quái đang bị chỉ vàng trói kia ra sức gào lên, giọng nói nghe như trẻ con đang hờn dỗi.
Con yêu quái này có bộ dáng của một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, nàng mặc áo xanh, nhìn có vẻ không giống yêu quái mà trông giống một cô nương bướng bỉnh tùy hứng hơn.
Phong Dao Tình liếc nàng ta một cái, không để ý đến nàng ta mà lo lắng hỏi Kỷ Phi Thần: "Vãn Tình và những người khác đâu?"
Kỷ Phi Thần chần chừ, vẻ mặt không biết nên nói như thế nào: "Bọn họ..."
"Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Ta đã nói với chàng rồi, Vãn Tình mới chỉ học được chút pháp thuật ít ỏi nên đừng đưa muội ấy vào trong mộng cảnh, nhỡ đâu thần hồn không thể quay về cơ thể thì sao!" Nói đoạn, Phong Dao Tình vội vàng chạy đi.
"Khoan đã..."
Kỷ Phi Thần còn chưa nói xong thì Phong Dao Tình đã vội quay về phòng, nhưng vừa đến nơi thì đột nhiên trông thấy một cảnh tượng rất ngượng ngập. Thẩm Vãn Tình cuộn người thành một quả bóng vùi mặt vào lòng mình ngồi xổm ở góc nhà. Cho dù không nhìn thấy biểu cảm của cô nhưng cũng có thể cảm nhận được giờ phút này cô đang trong trạng thái sống không còn gì luyến tiếc.
Tạ Vô Diễn ngồi trên ghế, cánh tay đặt trên tay vịn, ngón trỏ chống lên thái dương, sầu não nói: "Ta..."
"Đừng nói chuyện ngậm miệng lại ồn muốn chết sao huynh lại lắm lời như thế chứ không thấy phiền hả!"
Thẩm Vãn Tình đang cuộn tròn ngồi xổm trong góc lập tức bắn liên thanh như pháo đỏ ngày tết.
Tạ Vô Diễn mới nói được một chữ nghe vậy thì rơi vào trầm mặc, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, sau đó cười nhẹ: "Ta làm như vậy không phải đang giúp nàng sao?"
Thẩm Vãn Tình: "Không được nhắc đến chuyện đó nữa!"
Căn phòng yên ắng lại.
Phong Dao Tình:... Sao lại thế này? Hai người này trông thế nào cũng giống như đôi tình nhân trẻ đang cãi nhau vậy.
Tần Chi Hoán đã tỉnh lại, hắn xanh mặt, không nói một lời mà đứng dậy đi ra cửa.
Phong Dao Tình vội vàng theo đi ra ngoài, dò hỏi: "Tần công tử, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tần Chi Hoán mặt nhăn như quả mướp đắng: "Không biết."
Hắn vừa trải qua một giấc mơ không vui vẻ gì.
Cô dâu bị người ta cướp đi đã không nói làm gì rồi lại còn nhìn thấy crush hôn người khác. Mộng đẹp thoắt cái biến thành ác mộng luôn.
Hai người trong phòng vẫn đang giằng co, không ai chịu ai.
Thẩm Vãn Tình tiếp tục cuộn người, tâm trạng vô cùng phức tạp. Cô đang tức giận, mặt cũng hơi đỏ lên.
Tốt xấu gì cô cũng là một tiểu cô nương, hắn cứ tùy tiện hôn cô như vậy thì cô còn mặt mũi nào nữa? Nhưng cũng may đây không phải là nụ hôn đầu của cô mà là lần thứ hai. Lần đầu tiên là dành cho ai ấy nhỉ?
Thẩm Vãn Tình hồi tưởng lại.
Mọe, cũng là Tạ Vô Diễn.
Thẩm Vãn Tình bỗng thấy hít thở không thông.
Nhưng mà mấu chốt cũng không phải là hắn tự tiện hôn cô. Tình thế bắt buộc, cô đã rất không có cốt khí mà chấp nhận trở thành gối ôm của Tạ Vô Diễn rồi, tối nào cũng phải thực thi hiệp nghị phân giường bất bình đẳng với hắn rồi, giờ hắn còn muốn hôn lúc nào thì hôn lúc ấy, đã thế cô còn không thể phản kháng lại, thật quá đáng!
Sau đấy cứ nghĩ đến việc Tạ Vô Diễn ỷ vào việc không ai đánh lại hắn mà muốn hôn ai thì hôn người đó là Thẩm Vãn Tình lại càng thấy rực ruột.
Đúng là đồ đàn ông tồi! Đáng ghét!
Tuy rằng thường ngày Thẩm Vãn Tình cũng khá to gan lớn mật nhưng Tạ Vô Diễn chỉ cần nói vài câu nàng sẽ đầu hàng ngay, cho dù có giận thì cũng sẽ không giận lâu lắm. Thế nên hôm nay là lần đầu tiên Tạ Vô Diễn nhìn thấy bộ dáng giương nanh múa vuốt hung dữ như vậy của nàng.
Hình như lần này nàng giận thật.
Tạ Vô Diễn nhìn Thẩm Vãn Tình xù gai lên như con cá nóc, không biết tại sao khi nhìn thấy nàng không vui thì chính hắn cũng tự dưng cảm thấy khó chịu. Vì thế hắn đứng lên, lặng lẽ đi đến phía sau Thẩm Vãn Tình.
Từ trước đến nay Tạ Vô Diễn chưa từng nghĩ rằng có một ngày nào đó mình sẽ đi dỗ dành người ta nên hắn cũng chẳng biết giờ phải dỗ dành Thẩm Vãn Tình thế nào. Hắn nhíu mày lại, sau một hồi im lặng mới ngập ngừng nói một câu: "Ngẩng đầu, đứng lên."
Đây là cách dỗ dành người khác độc đáo của Tạ Vô Diễn.
Thẩm Vãn Tình không hề cảm thấy được an ủi, thậm chí cô còn càng tức giận hơn: "Ta không đứng dậy nổi."
"Đứng lên."
"Không."
Kiên nhẫn của Tạ Vô Diễn bị mài mòn hết. Hắn vươn tay nắm lấy bả vai Thẩm Vãn Tình, để nàng nhìn thẳng vào mình.
Thẩm Vãn Tình chán nản, chỉ lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn hắn, vì tức giận nên vành mắt đỏ hoe: "Huynh muốn làm gì?"
Tạ Vô Diễn đột nhiên phát hiện mình kiên nhẫn hơn nhiều trong tưởng tượng của bản thân, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt đỏ au của Thẩm Vãn Tình, hắn khựng người lại, cau mày, sau đó không nói gì nữa.
Thẩm Vãn Tình càng nghĩ càng thấy tủi thân, vừa mở miệng ra nói một câu là không im lặng được nữa, cô bắt đầu hờn dỗi lải nhải: "Làm gì có người nào giúp người như huynh? Huynh đang ỷ vào việc ta đánh không lại huynh nên bắt nạt ta."
"Xin lỗi." Tạ Vô Diễn nói.
Thẩm Vãn Tình sửng sốt.
Tạ Vô Diễn lặp lại một lần nữa: "Xin lỗi."
Hắn không quen nói những câu như thế này. Cho dù chỉ có ba chữ hắn cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Tạ Vô Diễn quay đầu đi tránh ánh mắt của Thẩm Vãn Tình theo bản năng. Thẩm Vãn Tình nhỏ giọng hỏi: "Huynh vừa nói gì cơ?"
Tạ Vô Diễn đột nhiên xù lông lên, hắn buông tay ra rồi đứng lên: "Không nghe thấy thì thôi."
"Khoan đã." Thẩm Vãn Tình nhanh tay nhanh mắt túm lấy góc áo của Tạ Vô Diễn, hỏi một cách chắc nịch: "Huynh vừa xin lỗi ta sao?"
Tạ Vô Diễn quay đầu đi không nhìn cô: "Nơi này còn người nào khác nữa sao?"
Không biết tại sao trong khoảnh khắc lúc Tạ Vô Diễn nói ra hai từ "xin lỗi" kia, cô đột nhiên không giận hắn nữa.
Cô biết hai chữ này có ý nghĩa như thế nào với hắn.
Trong tiểu thuyết gốc, Tạ Vô Diễn không phải là loại người sẽ có cảm xúc gọi là "cảm thấy có lỗi". Việc nói ra hai chữ này đối với hắn còn khó khăn hơn việc tàn sát Thiên Đạo cung nữa.
Nhưng bây giờ hắn đã nói ra rồi. Lại còn nói tận hai lần.
Thẩm Vãn Tình không tin vào tai mình: "Vậy sao ban nãy huynh còn uy hiếp ta?"
"Ta uy hiếp nàng lúc nào?"
"Huynh bắt ta đứng lên còn gì!"
Tạ Vô Diễn: "... Đấy không phải uy hiếp."
Thẩm Vãn Tình không tin: "Huynh nhớ lại giọng điệu của huynh ban nãy đi. Không phải uy hiếp ta thì là đang dỗ ta chắc?"
Tạ Vô Diễn không đáp lời cô.
Thẩm Vãn Tình đột nhiên ngộ ra: "Chẳng lẽ huynh đang dỗ ta thật?"
Tạ Vô Diễn thấy huyệt Thái Dương của mình đang giật giật: "Câm miệng."
Thẩm Vãn Tình bật cười thành tiếng, bả vai run lên bần bật: "Làm gì có ai dỗ người ta như huynh chứ!"
Tạ Vô Diễn đưa tay đỡ trán, ra sức nhẫn nhịn.
Suýt thì quên cô nương này rất biết trêu chọc người khác. Nhưng cuối cùng hắn cũng không nổi giận mà chỉ vươn tay về phía Thẩm Vãn Tình: "Đứng lên nào."
Thẩm Vãn Tình nắm lấy tay hắn mượn lực đứng lên. Cô phủi phủi bụi trên người mình, nhìn xung quanh một vòng mới phát hiện trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Kỷ Phi Thần và những người khác đi đâu cả rồi?
Thẩm Vãn Tình hồ nghi đẩy cửa ra, đột nhiên phát hiện ra một đám người đang đứng trước cửa như bị phạt vậy. Kỷ Phi Thần vẻ mặt bất đắc dĩ, Phong Dao Tình đang tủm tỉm cười, Từ Nghĩa đại sư vẻ mặt bình thản, Tần Chi Hoán đang cố nén giận, còn thêm một con yêu quái bị chỉ vàng trói chặt đang bô lô ba la không ngừng.
Thẩm Vãn Tình: "..."
Đám người tu tiên các ngươi đều thích hóng drama như vậy sao?
*
"Ta đã nói rồi ta không phải mộng yểm."
"Công chúa! Công chúa có hiểu không? Là Chiêu Bình công chúa tôn quý!"
"Cho dù Bắc quốc đã vong ta cũng vẫn là Chiêu Bình công chúa! Đừng có đánh đồng ta với cái loại yêu quái thấp kém này!"
Con yêu quái kia tuy đang bị chỉ vàng trói chặt trên ghế nhưng vẫn rất hùng hổ. Phong Dao Tình nhìn về phía Tần Chi Hoán: "Tần tiểu hầu gia, ngài có biết vị công chúa này không?"
Bắc Quốc chỉ là một quốc gia nhỏ bé, quân sự kinh tế đều không phát triển cho nên chỉ có thể dựa vào các quốc gia cường đại khác mà sinh tồn. Năm năm trước Bắc quốc đã bị Nam quốc tiêu diệt. Tốc độ diệt vong vô cùng nhanh chóng, thậm chí còn chẳng gây được bao nhiêu phong ba. Công chúa của một quốc gia nhỏ bé yếu ớt như vậy càng hoàn toàn không đáng để nhắc đến.
Nhưng trong trận chiến này không thể không kể đến Tần Chi Hoán. Hắn chính là người chém đầu hoàng đế Bắc quốc, hơn nữa còn vì thế mà được phong làm hầu gia.
Tần Chi Hoán nhìn vị Chiêu Bình công chúa kia, hơi hơi nhíu mày, tựa như đang nghiêm túc suy nghĩ, sau một hồi mới lắc lắc đầu: "Chưa từng gặp."
Vị tiểu công chúa này lập tức gào lên: "Chưa từng gặp? Ngươi nói thế mà nghe được à! Ngươi đã đánh được đến tận hoành thành Bắc quốc chúng ta rồi mà còn không biết hoàng cung có vị công chúa nào sao? Trí nhớ kém như vậy chẳng trách cô nương mà ngươi thích không thích ngươi."
Tần Chi Hoán trầm mặc, sau đó quay đầu hỏi: "Có cách nào để diệt trừ con yêu quái này không?"
Chiêu Bình công chúa tức giận đến mức yêu khí làm cho tà áo bay phần phật: "Ngươi đang thẹn quá hóa giận!"
Phong Dao Tình cảm thấy đau đầu nhưng vẫn nhanh nhạy bắt được trọng điểm: "Cho nên, người quấn lấy Tần công tử ngần ấy năm là để tra tấn ngài ấy sao?"
"Quấn lấy cái gì chứ?" Chiêu Bình công chúa chán nản: "Ngươi cho rằng ta muốn đi theo hắn lắm à? Ta vừa mở mắt ra đã phát hiện mình bị trói buộc với hắn, cho dù có chạy xa thế nào cuối cùng cũng sẽ vòng trở về. Ngươi cho rằng ta thích ngắm cái mặt kẻ thù của mình lắm à? Hắn cũng có đẹp đẽ anh tuấn gì đâu."
Phong Dao Tình: "Thế nên cô muốn giết chết ngài ấy?"
Chiêu Bình công chúa ra vẻ vô cùng kinh ngạc: "Nghiêm trọng như vậy sao? Ta chỉ là làm cho hắn tối nào cũng mơ thấy mình là lợn sau đó sắp bị người ta giết chết thôi mà!"
Phong Dao Tình: "..." Không hổ là công chúa.
Tần Chi Hoán nghiến răng nghiến lợi: "Có cách nào để diệt trừ con yêu quái này không?"
Chiêu Bình công chúa: "Ngươi lại thẹn quá hóa giận!"
Nghĩa Từ đại sư đứng dậy cẩn thận quan sát Chiêu Bình công chúa, sau đó hỏi: "Chiêu Bình điện hạ, người có có còn nhớ mình chết như thế nào không?"
Chiêu Bình công chúa sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt: "Ta nhớ không rõ, ta chỉ nhớ sau khi hoàng thành bị công phá thì thị vệ của ta đưa ta chạy khỏi hoàng cung qua một con đường nhỏ, sau đó... lúc ta tỉnh lại thì đã biến thành như vậy rồi." (Xin hãy đọc ở wattpad @xiao_ming_ming hoặc facebook page Xuy Mộng Đáo Tây Châu - Quotes Cổ Đại để ủng hộ editor. Nếu bê bản edit đi mà không xin phép thì xin chúc số kiếp gập ghềnh chông gai sóng gió triền miên không yên ngày nào. Không thân!)
Nghĩa Từ đại sư gật đầu: "Nàng không nói dối."
Bắc Quốc là do một tay Tần Chi Hoán huỷ diệt. Rất có thể lúc chạy trốn Chiêu Bình công chúa bị quân địch giết chết, nàng không có ai nhặt xác cũng không được lập mộ kia, có lẽ vì thế mà oán niệm quá nặng, cho nên sau khi chết thì quấn lấy Tần Chi Hoán, không được siêu sinh.
"Ta hiểu rồi. Nếu muốn giúp tiểu hầu gia thoát khỏi sự đeo bám của quỷ hồn thì phải nghĩ cách tìm được thi thể của Chiêu Bình điện hạ."
Tuy rằng đã qua năm năm nhưng nếu hồn phách vẫn còn thì vẫn có hy vọng tìm được hài cốt. Nhưng la bàn xoay xoay vài vòng cũng không xác định được phương hướng chính xác.
Chuyện này không hợp lý.
Dựa vào năng lực của Kỷ Phi Thần, tìm kiếm hài cốt không phải là chuyện gì quá khó khăn. Nhưng đúng lúc này viên ngọc rơi từ Cô Quang kiếm đột nhiên bay ra rồi dừng lại giữa đôi mày của Chiêu Bình công chúa.
Tại sao Cô Quang kiếm lại có phản ứng với Chiêu Bình công chúa?
Chiêu Bình công chúa: "Thứ gì đây? Các ngươi muốn ám sát ta sao?"
Kỷ Phi Thần thấy kỳ lạ. Hắn dò hỏi sinh thần bát tự của Chiêu Bình, sau khi tính toán một hồi thì đột nhiên nghiêm mặt lại.
Chiêu bình lo lắng: "Có vấn đề gì sao?"
"Chiêu Bình điện hạ, đã có ai từng nói với người cơ thể của người là thuần âm không?"
Chiêu Bình hồi tưởng lại, gật gật đầu: "Phụ hoàng ta đã từng nói cho ta biết rồi, ngày đó ta còn nhỏ, mấy đạo sĩ trong cung cũng nói y như vậy."
Phong Dao Tình như nghĩ ra điều gì: "Phi thần, chẳng lẽ chàng cho rằng..."
Kỷ Phi Thần: "Đúng vậy, năm đó để Cô Quang kiếm phong ấn thành công ma đầu kia, cái giá phải trả không hề nhỏ. Hồn phách và máu thịt dùng để đúc thành kiếm của các vị tiền nhân đều bị sức mạnh của Ma tôn phân tách ra làm hai thứ riêng biệt. Vì thế nên Cô Quang kiếm bây giờ hẳn là chỉ có thân kiếm nhưng không có kiếm hồn, phải đúc lại kiếm hồn mới có thể khôi phục lại sức mạnh như cũ."
Chi tiết này Thẩm Vãn Tình nhớ rõ hơn bất cứ ai.
Kết cục trong tiểu thuyết gốc Phong Dao Tình lấy thân tế kiếm cũng là vì kiếm hồn bị khuyết. Nhưng Cô Quang kiếm là thần kiếm để khắc chế Minh ma, điều kiện để đúc lại kiếm hồn vô cùng khắt khe.
Một là người hiến tế phải có thể chất thuần âm.
Hai là người hiến tế phải tự nguyện bị hiến tế, không thể là bị cưỡng ép.
Thế nên rất có khả năng Cô Quang kiếm có phản ứng với Chiêu Bình là vì Chiêu Bình đã từng là người hiến tế cho Cô Quang kiếm. Nhưng nếu đúng là như vậy thì tại sao công chúa lại không nhớ gì hết?
"Lúc đúc Cô Quang kiếm năm đó có tất cả 341 vị tiền bối hiến tế hồn phách và máu thịt của mình." Kỷ Phi Thần nói: "Thế nên nếu muốn đúc lại Cô Quang kiếm cũng phải cần từng đó người có cơ thể thuần âm để hiến tế."
Nghĩa Từ đại sư ngồi yên lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng: "Còn một cách nữa, nhưng hiện tại có lẽ không thể thực hiện được."
"Xin hỏi đó là cách gì?"
"Nếu có một người của tộc thiêu huyết có thể chất thuần âm tự nguyện hiến tế, vậy thì không cần đến 341 người này nữa." Nghĩa Từ đại sư thở dài: "Chỉ tiếc rằng tộc người này đã tuyệt hậu từ mười mấy năm trước rồi."
Không khí nháy mắt đông cứng lại.
Tạ Vô Diễn quét mắt nhìn sang Nghĩa Từ đại sư.
Thẩm Vãn Tình đang hít drama thì hít phải drama của chính mình: "..."
Sao tự dưng lại mọc ra thêm một ít thiết lập bất ổn thế này.
Cô cẩn thận đánh giá tất cả những giả thiết nhân vật của mình và của Phong Dao Tình.
Đã biết: Phong Dao Tình = người có thể chất thuần âm duy nhất còn lại trong tiểu thuyết gốc = 1+340 = Rèn thành công Cô Quang kiếm
Có: Thẩm Vãn Tình = truyền nhân của tộc thiêu + thể chất thuần âm = 341= Rèn thành công Cô Quang kiếm
Lại bởi vì: Hai đẳng thức trên bằng nhau.
Cho nên: Thẩm Vãn Tình = Phong Dao Tình không cần tế kiếm.
... Hình như cô đột nhiên nhìn thấu âm mưu mà hệ thống đã sắp đặt.
Thẩm Vãn Tình: "Quá mệt rồi quá đủ rồi."
____________
Meo: Mở khóa kỹ năng mới của Tạ Vô Diễn: Phương pháp dỗ vợ độc nhất vô nhị + Bật chế độ bảo vệ thức ăn ᕦ(ò_óˇ)ᕤ