Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát
Chương 64: Cơ hội tới
Cuối cùng, Khúc Mịch khóa chặt vị trí mục tiêu tại một quán trà ở chếch phía đối diện.
Cửa sổ của nhà hàng lẩu là cửa sổ sát sàn, đối diện là quán trà mang kiểu kiến trúc phong cách cổ. Quán trà có hai tầng, bằng gổ, cửa sổ mở, khách có thể ngồi ở sát lan can ngắm phong cảnh trên đường.
Khúc Mịch và Lục Ly lên thẳng lầu một, chọn bàn sát lan can rồi ngồi xuống. Thời điểm này quán trà không có nhiều khách, cả tầng lầu chỉ có hai người bọn họ.
Đẩy cửa sổ, có thể nhìn thấy rất rõ tình huống bên trong nhà hàng lẩu, đại sảnh tầng trệt không có ai, trước quầy có một nhân viên tiếp tân nữ, phía bếp có người ra ra vào vào.
Một lát sau, chiếc xe Passat đen dừng trước cửa nhà hàng lẩu, một người đeo cặp kính râm bước xuống, có thể nhìn ra được là ông chủ nhà hàng lẩu.
Nhân viên phục vụ đưa một bình trà xanh đến, Khúc Mịch lên tiếng hỏi: “Nghe nói nhà hàng lẩu đối diện có chuyện?”
“Lại còn không phải là chuyện bình thường!” Nhân viên phục vụ là một chàng trai còn khá trẻ, mặc áo kiểu tàu, anh ta cười cười, “Thật ra công việc làm ăn của họ rất tốt, nhưng bây giờ thì xuống dốc không phanh. Lâu lâu có mấy khách ghé đến, gọi nội tạng gì đó, đều là mấy thằng trẻ trâu tìm chút kích thích.”
“Nhìn dáng vẻ của cậu hình như rất vui vẻ!” Khúc Mịch đoán ý.
“Không phải tôi cười trên nỗi đau khổ của người khác, hai cửa hàng chúng tôi kinh doanh khác nhau, không có cạnh tranh” Chàng trai vội vã giải thích, “Chỉ là từ lúc xảy ra chuyện, bên tôi buôn bán được hơn trước rất nhiều.”
“Ồ???”
“Ngày hôm đó cũng khá đông khách đến uống trà, họ trông thấy xe cảnh sát, rồi cảnh sát kéo đường cảnh giới, rồi lấy khẩu cung từng người. Khách khứa mau chóng vây quanh trước cửa sổ nhìn về phía đối diện; một lúc sau nhận được tin bên đó lấy nội tạng người, cắt nhỏ mang lên cho thực khách bỏ vào nồi lẩu, đám đông càng ngày càng coi mê say.
Trong đại sảnh có một ông đầu trọc ói đến mật xanh mật vàng, nghe nói là ăn phải nội tạng người. Tôi sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên chứng kiến được cảnh tượng này, quá khiếp sợ. Cảnh sát phải làm việc đến tận khuya. A?!!! Nhìn hai vị quen quen!!!”
Lục Ly nở nụ cười, rút thẻ ngành, “Anh nhớ lại coi những khách ngồi trước cửa sổ là ai, đặc biệt là khách nam.”
“Thì ra hai vị chính là cảnh sát đến phá án ngày hôm ấy!” Nhân viên phục vụ nhận ra bọn họ, “Hèn gì tôi nói thấy quen mắt quá! Trí nhớ của tôi tốt lắm, gặp một lần là có ấn tượng, chớp mắt một cái là có thể nhớ như in.”
Anh ta cẩn thận nhớ lại tình hình hôm đó: “Phía cửa sổ có khoảng mười chỗ ngồi, khá nhiều khách thích vị trí này. Hôm ấy phần lớn là khách quen, chỉ có một hai khách nữ là lần đầu tiên đến!”
Lục Ly yêu cầu anh ta viết tên những người khách, dự định sẽ tiến hành điều tra.
“Khách nữ có điểm gì khác thường hay không?” Khúc Mịch đột nhiên lên tiếng.
“Đa số là đến đây cùng bạn bè, có duy nhất vị khách ấy lại đến một mình và cũng là lần đầu tiên tôi gặp mặt, ngồi sát bên song cửa. Cô ta đội mũ lưỡi trai, đeo cặp kính đen rất lớn, che gần nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra là một phụ nữ rất đẹp.”
“Đẹp???” Khúc Mịch nhướn mày.
“Đúng vậy! Vừa cao ráo, vừa trắng trẻo, mặc chiếc áo choàng dài, nhìn phảng phất giống con lai.” Anh ta cười hì hì.
Khúc Mịch suy nghĩ một chút: “Anh phác họa lại dáng vẻ của cô ta, nếu sau này gặp lại thì gọi cho tôi.”
Anh phục vụ tìm giấy, vẽ vẽ vài đường. Anh ta cũng khá có năng khiếu, được một lát đã vẽ xong hình dáng cơ bản.
Lục Ly bước đến gần, chỉ trông thấy chiếc mũi cao cùng bờ môi khiêu gợi, hình như là một đại mỹ nữ.
Vẽ cô gái này có ích lợi gì? Hung thủ gây án rõ ràng là tên đàn ông biến thái, căn cứ kinh nghiệm của Lục Ly, tên này chắc chắn không có đồng bọn.
Tuy nhiên, phá án phải luôn thận trọng, chi tiết nhỏ nhất cũng không được bỏ qua. Nếu hung thủ là một trong những khách tại đây, như vậy bất luận khách nào ngồi ở vị trí cửa sổ đều nằm trong diện tình nghi.
Khúc Mịch cẩn thận cất bức phác họa chân dung, cùng Lục Ly rời khỏi quán trà. Hai người vừa lên xe, mở cửa; đột nhiên có một chiếc Land Rover vọt ngang qua, Lục Ly giật mình.
Anh ta nhìn chằm chằm đuôi xe: “Giống ông xã của Kha Mẫn!”
Khúc Mịch nghe Lục Ly nói vậy, cũng đưa mắt nhìn, trông thấy chiếc xe đậu trước cửa tòa nhà cách đó không xa. Ông xã Kha Mẫn là người lái xe, bước xuống cùng một cô gái còn khá trẻ, dĩ nhiên không phải là Kha Mẫn.
Hai người cùng nhau tiến vào cao ốc, tuy không có động tác thân mật, nhưng Khúc Mịch và Lục Ly là những người nhạy cảm, có thể cảm nhận được sự ám muội ẩn sâu trong đó.
Khúc Mịch và Lục Ly đều là đàn ông, chẳng có lý do để đi nhiều chuyện, lại càng không ‘đi buôn’ những sự việc vô căn cứ.
Bọn họ lái xe về đội hình sự, Kha Mẫn muốn đi đón con trai, vừa trông thấy Khúc Mịch liền mở miệng xin nghỉ.
“Triệu Xuyên bận bịu công tác từ sáng đến tối, tôi lại không yên lòng để người ngoài đưa đón con trai. Hôm nay thứ bảy, bé đi học ở cung thiếu nhi, bây giờ sắp tan học. Trong đội đang bận thế này, tôi xin nghỉ thật sự rất ái ngại. Cung thiếu nhi ở gần đây thôi, tôi xin phép nghỉ nửa tiếng là được.”
Bọn họ là cảnh sát hình sự làm gì có ngày nào gọi là ngày cuối tuần? Thời điểm có án mạng hận một ngày không phải bốn tám tiếng đồng hồ, còn không có vụ án chỉ cần đến điểm danh qua là được.
Tuy nhiên Kha Mẫn chịu trách nhiệm hậu cần, cũng không bận đến mức đó.
“Ừm!” Khúc Mịch gật đầu đồng ý, Kha Mẫn vội vội vàng vàng vơ túi xách đi khỏi.
Cô leo lên chiếc xe đạp điện trong sân, không lâu sau thì mất hút. Thời điểm mới kết hôn, hai vợ chồng cô ta rất nghèo; bây giờ cuộc sống có tốt hơn nhưng lại không nỡ bỏ tiền ra học lái xe, lại càng không muốn bỏ số tiền lớn ra mua xe hơi. Hôm nào Triệu Xuyện bận rộn thì cô lấy xe đạp điện đi làm.
Nửa tiếng sau, điện thoại Khúc Mịch vang lên, đầu dây là giọng của một bé trai.
“Đội trưởng Khúc? Cháu là con của mẹ Kha Mẫn!” Thanh âm đứa bé run run, rõ ràng là đang rất sợ.
“Là tôi!” Khúc Mịch khẽ nói: “Xảy ra chuyện gì? Cháu cứ từ từ nói!”
“Mẹ cháu đang ở bệnh viện, ba cháu không liên lạc được!” Lời của đứa bé khiến Khúc Mịch chau mày.
Anh nhanh chóng hỏi bệnh viện nào rồi ngay lập tức lái xe đến.
Tại hành lang lầu một, anh trông thấy một bé trai ngồi lẻ loi trên hàng ghế chờ, nghe thấy tiếng bước chân cậu bé ngẩng đầu lên.
“Chú Khúc?” Cậu bé đứng bật dậy, Khúc Mịch liếc nhìn bên chân phải có dán miếng băng gạc.
Khúc Mịch bước nhanh đến, đỡ lấy vai nó, “Mẹ cháu còn bên trong? Mẹ cháu chở cháu té từ xe đạp điện xuống à?”
“Vâng! Lúc chuyển hướng, mẹ đột nhiên tăng tốc, sau đó thì lập tức té ngã. Đầu mẹ ra nhiều máu lắm, nên cháu gọi xe cứu thương. Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, nhưng mẹ vẫn chưa tỉnh, cháu sợ. Cháu không gọi được cho ba, trong di động của mẹ có số của chú. Cháu có nghe mẹ nhắc đến chú Khúc, nên đành gọi cho chú!” Cậu bé nói chuyện có thứ tự, không gấp, không loạn, khiến cho Khúc Mịch có một cái nhìn khác về nó.
“Rất tốt! Biểu hiện của cháu rất tuyệt!” Khúc Mịch khen ngợi vài câu rồi vào xem Kha Mẫn.
Kha Mẫn nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, trên đầu quấn băng vải.
Bác sĩ vào phòng kiểm tra, trông thấy Khúc Mịch liền cau mày, phê bình: “Cậu thật thiếu quan tâm đến gia đình; vợ, con gặp chuyện mới ló đầu lộ diện. May là hai mẹ con không có gì đáng ngại, nếu không cậu hối hận cả đời!”
Cậu bé muốn đứng ra giải thích cho Khúc Mịch, nhưng Khúc Mịch nắm lấy tay cậu bé ngăn cản.
“Bác sĩ, nếu Kha Mẫn không có gì đáng ngại, tại sao cô ấy vẫn còn bất tỉnh?” Khúc Mịch dĩ nhiên đóng tròn vai ‘một ông bố’ tận trách.
Một đứa trẻ cô đơn, không biết cách giải quyết gọi điện thoại cho anh, anh phải có tránh nhiệm bảo vệ tâm trí của đứa trẻ, không để nó thêm tổn thương. Nếu bác sĩ biết cha đứa nhỏ không liên lạc được, đương nhiên sẽ dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía nó. Và thật ra, không ai thích loại cảm giác này.
“Người bệnh mất máu quá nhiều ở vùng đầu, chúng tôi đã chụp CT, phát hiện bị xuất huyết nhẹ. Nhưng lượng máu bầm này sẽ tự tan, không để lại di chứng về sau. Còn người bệnh tại sao vẫn chưa tỉnh, khả năng một phần do thể chất. Không cần quá lo lắng, khoảng nửa tiếng nữa bệnh nhân nhất định tỉnh lại.”
Dứt lời bác sĩ bước ra ngoài.
Quả nhiên, hai mươi phút sau, Kha Mẫn từ từ mở mắt.
“Mẹ!” Cậu bé nhào tới, nước mắt rơi lã chã.
“Đa Đa! Đừng khóc, mẹ không sao!” Kha Mẫn lấy tay ôm cậu bé, nở nụ cười miễng cưỡng: “Mẹ dạy con thế nào? Nam nhi không được phép rơi lệ …”
“Con biết! Không buồn đâu!” Đa Đa lấy mu bàn tay quệt nước mắt, “Con không khóc, chỉ là … nhìn thấy mẹ tỉnh con vui quá … Cái này người ta gọi là ‘Hỉ cực nhi khấp’*!”
*Mừng đến phát khóc
“Ha ha ha … Đa Đa biết dùng thành ngữ rồi!” Kha Mẫn nhìn con trai, đôi mắt tràn đầy sự hạnh phúc. Vừa liếc mắt, lại trông thấy Khúc Mịch trong phòng, nhất thời không hiểu vì sao.
“Mẹ! Con không liên lạc được với ba. Thấy trong danh bạ có số của chú Khúc nên con gọi cho chú. Có chuyện không tìm được người thân thì nhanh chân tìm đến lãnh đạo đúng không mẹ?” Đa Đa không giấu nổi tự hào.
“Đội trưởng Khúc! Đứa bé này …”
“Cháu nói đúng. Lãnh đạo ngoại trừ biết lo cho đại cục, còn phải quan tâm đến sinh hoạt của cấp dưới.”?
Khúc Mịch lại thay cô gọi cho Triệu Xuyên, nhưng vẫn tắt máy; anh suy nghĩ một chút rồi gọi một cuộc.
“Tôi không tiện chăm sóc, em đến nhé!” Gương mặt anh dập dờn xuân sắc, Kha Mẫn đoán cú điện thoại này là gọi cho người bạn gái thần bí của Đội trưởng Khúc.
Cô ta biết Đội trưởng Khúc có bạn gái, tình cảm còn rất tốt, lần trước nấu cháo cho bạn gái ăn còn bị phỏng. Nhìn dáng vẻ anh lúc này … chắc chắn là gọi cho bạn gái, hai người muốn công khai quan hệ.
“Đội trưởng Khúc, phiền anh quá!” Kha Mẫn vội từ chối, “Triệu Xuyên đi công tác, ngày mai là về, tôi ở bệnh viện tìm hộ sĩ. Bên trong bệnh viện còn có căng tin, việc ăn uống cũng không thành vấn đề.”
“Phục tùng sự sắp xếp của lãnh đạo!” Khúc Mịch ra lệnh.
Một lát sau, có người đẩy cửa bước vào, Kha Mẫn ngẩn người: “Dĩ Nhu sao lại là em?”
“Chị Kha Mẫn! Trẻ em không thích hợp qua đêm ở bệnh viện. Tôi qua đây đón cháu, sau đó nấu cháo rồi mang qua cho chị.” Dĩ Nhu cười cười.
“À … Thì ra, em và Đội trưởng Khúc …” Chắc là do đụng trúng đầu, nên say sẩm, hoặc do tâm tình không vui nên cũng không nhiều chuyện như trước.
Cô ta chỉ dùng ánh mắt ám muội liếc nhìn hai người bọn họ, sau đó nở nụ cười bất lực.
“Dĩ Nhu, rước thêm phiền phức cho em và Đội trưởng Khúc rồi!” Thật ra cô ta không muốn để con ngủ lại bệnh viện, nhưng trong nhà đâu có ai.
Cô ta không thể không phiền đến Dĩ Nhu: “Đa Đa! Về nhà dì Tăng phải biết nghe lời nhé!” Cô ta dặn dò con trai.
Dĩ Nhu có ngày nghỉ, nên đem xe đi bảo trì, đành phải nhờ Khúc Mịch đưa về nhà một chuyến.
“Vụ án thế nào rồi? Trong đội chắc rất bận?” Dĩ Nhu sợ lỡ dở công việc của anh, “Nếu không để tôi tự gọi taxi.”
“Nơi này khó đón xe, hơn nữa đang giữa trưa nắng gắt. Trong đội có chuyện sẽ gọi điện thoại đến. Nếu việc nào cũng phải có Đội trưởng ra mặt thì cần bọn họ làm gì nữa!”
Dĩ Nhu đã quen cách nói chuyện của anh từ lâu. Hơn nữa, biết anh là người khẩu xà tâm phật, nếu không phải vậy sẽ không bỏ công việc bận rộn, nghe Kha Mẫn xảy ra chuyện liền chạy đến, còn gọi cô đến trợ giúp.?
Vừa lên xe, Khúc Mịch nhận được điện thoại của Hách Minh: “Đội trưởng Khúc! Mạnh Triết ở trong phòng tạm giam ba ngày, nước cũng không chịu uống, có hiện tượng mất nước!”
“Tên nhóc này quả thật kiên cường … tuy nhiên lại dùng sai chỗ!” Anh hừ một tiếng: “Sắp xếp cha mẹ Đường Ninh qua đó người, xem cậu ta còn ngang ngạnh nữa không!”
Anh chưa kịp cúp điện thoại đã nghe Lục Ly báo cáo tiếp: “Đội trưởng Khúc! Chúng tôi đã bài tra toàn bộ khách trong nhà hàng lẩu hôm đó, vẫn không phát hiện nhân vật khả nghi.”
“Trong dự liệu!” Ngày ấy ở nhà hàng lẩu đều là các nhóm khách tụm năm, tụm ba ăn lẩu; không có người đi một mình.
Hung thủ là người không thích tụ tập, hắn khẳng định chỉ xuất hiện đơn độc. Vậy theo như Khúc Mịch phân tích, khả năng hắn xuất hiện tại quán trà!
“Mau qua lấy danh sách khách tại quán trà, có kết quả thì gọi cho toi!”
Anh cúp điện thoại, dừng ở một siêu thị mini: “Tôi nghĩ cậu bé cần mua chút đồ dùng cá nhân.”
Ba người bước xuống xe, người trước người sau tiến vào siêu thị. Đa Đa hình như rất thích Khúc Mịch, bám chặt bên cạnh anh như cái đuôi.
“Chú Khúc, cháu thích màu xanh da trời, còn thích cả Stitch nữa.”
“Ừm!” Khúc Mịch cái gì đắt thì lấy, không đắn đo.
Một lát sau, giỏ hàng đầy ắp.
Hai cái khăn lông, một lớn một nhỏ; hai bộ bàn chải đánh răng, một lớn một nhỏ; hai đôi dép, một lớn một nhỏ; hai bộ đồ ngủ, một lớn một nhỏ; hai túi quần lót cotton, một lớn một nhỏ; máy cạo râu, kem cạo râu … là những thứ hình như không phải để trẻ con dùng.
“Của tôi! Mua luôn!” Khúc Mịch quay đầu giải thích với Dĩ Nhu, “Em muốn mua gì không?”
“Không cần!” Tăng Dĩ Nhu khoát khoát tay, liếc mắt nhìn trong xe nào là khăn bông, nào là quần lót, mặt cô bất giác đỏ lựng.
Đồ đạc xếp trong hai túi riêng biệt, ba người lên xe về nhà Tăng Dĩ Nhu.
Khúc Mịch chạy quen đường, đã ở nhà Dĩ Nhu không chỉ một lần. Anh vào trong sắp xếp đồ đạc gọn gàng, rồi ngồi xuống ghế sofa: “Được rồi! Em vào nhà bếp nấu nướng đi, tôi trông Đa Đa cho!”
Sao anh không đi làm? Lại muốn ở lại sao?
“Quá tuyệt chú Khúc!” Đa Đa hưng phấn nên Tăng Dĩ Nhu cũng ngại gặng hỏi.
Cô rửa sạch trái cây đặt trên khay, lấy đồ ăn vặt đã mua ra.
Chờ đến khi cô nấu xong cháo ra phòng khách thì trông thấy một lớn một nhỏ nửa nằm nửa ngồi trên sofa. Cậu bé đang nói chuyện với mẹ Kha Mẫn, còn ‘đứa lớn’ đang nghiên cứu bản đồ tỉnh Nam Giang.
“Trong bếp đã có sẵn cháo, đợi lát nữa bớt nóng hãy ăn. Tôi qua bệnh viện đưa cháo cho Kha Mẫn, muộn mới về nhé!” Cô cho cháo vào trong hộp giữ nhiệt, lấy thêm chút cải muối.
“Ừm!” Khúc Mịch không thèm ngẩng đầu, đôi mắt vẫn dán chặt trên tấm bản đồ, cau mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Tăng Dĩ Nhu biết anh đang phân tích vụ án, nên không quấy rầy thêm nữa, rón rén rời đi.
Đến bệnh viện, Kha Mẫn cũng vừa nói chuyện xong với Đa Đa.
“Dĩ Nhu! Thật phiền em quá! Trong bệnh viện cũng có căn tin, chị nhờ hộ lý mua giúp là được. Sáng mai em không cần qua đây, em phải chăm sóc Đa Đa chị cũng áy náy lắm rồi!” Kha Mẫn cảm thấy ái ngại.
“Không sao! Anh rể mà không đi công tác, thì làm gì đến lượt tôi!” Dĩ Nhu cười cười, “Hơn nữa, Đa Đa đáng yêu lắm, có Đội trưởng Khúc trông nó rồi. Tôi ở đây với chị một chút, chị đừng suy nghĩ nhiều.”
Kha Mẫn nghe nửa câu đầu, nụ cười trên môi cứng đờ, nhưng tiếp theo nghe hai chữ ‘Đa Đa’ … nụ cười cô ta lại rạng rỡ trở lại.
“Đa Đa là đứa bé rất vâng lời, lỗi tại tôi ngày hôm qua để xảy ra chuyện ngoài ý muốn … Nếu không ….” Kha Mẫn nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
“Chị Kha Mẫn! Chị mau đi thi lấy bằng lái đi. Xe vừa chở được nhiều người, lại còn an toàn hơn nhiều. Chị đâu phải không có tiền, tiền kiếm ra để tiêu mà!”
Kha Mẫn nghe đến đây, hai mắt lóe sáng: “Em nói đúng, đàn ông kiếm tiền đàn bà tiêu! Chờ chị xuất viện sẽ đi học lái xe, sau đó chọn chiếc xe trên hai trăm ngàn.”
Có vung tay quá không … Hai trăm ngàn?!!! Nhưng mà, tài sản nhà Kha Mẫn lên đến hàng triệu tệ, mấy trăm ngàn cũng không phải là lớn.
Dĩ Nhu không quen tám chuyện, nói được mấy câu thì không tìm được đề tài. Tinh thần Kha Mẫn hình như cũng không tốt, nên chẳng có tâm tư nói chuyện phiếm.
Dĩ Nhu đổ cháo ra, mở hộp cải muối, nâng Kha Mẫn ngồi dậy.
“Tay nghề của em tuyệt quá! Đội trưởng Khúc thật có phúc!”
Tay nghề nấu nướng và Đội trưởng Khúc có liên quan gì nhau? Tăng Dĩ Nhu ngẩn người, nhất định Kha Mẫn đã hiểu lầm nên cô đành phải giải thích.
“Chị Kha Mẫn, tôi và Đội trưởng Khúc chỉ thân hơn mức đồng nghiệp một chút mà thôi!”
“Ồ!” Kha Mẫn tán thành, nhưng vẻ mặt thì viết rõ hai chữ ‘Không tin’.
“Thật mà! Chúng tôi đâu có chuyện quen nhau bí mật, hai lần ở qua đêm đều có nguyên nhân!” Dĩ Nhu nói thêm.
“Ồ!”
Quên đi! Căn bản càng giải thích, đừng nói là lọt vào tai Kha Mẫn mà ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy kỳ cục.
Thời gian sẽ nói lên tất cả, ít hôm nữa, Đội trưởng Khúc có bạn gái, tin đồn sẽ tự mất thôi.
Tăng Dĩ Nhu ở cùng với Kha Mẫn một lúc, chờ cô ta ngủ say mới ra về.
Đến nhà, mới mở cửa liền trông thấy máy vi tính và tivi vẫn còn mở. Một lớn một nhỏ dựa vào nhau ngủ trên sofa.
Bát dĩa ăn xong đặt trong mâm, mấy túi đồ ăn vặt ằm rải rác trên sàn, tay Đa Đa cầm bản đồ, lại còn vẽ trên đó một vòng tròn rất lớn bằng bút màu.
Đây là đồ vật Khúc Mịch dùng nghiên cứu vụ án, không biết tỉnh dậy trông thấy cái này anh có tức giận hay không?