Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 8: Cô có khỏe không?


Chương trước Chương tiếp

“Làm sao vậy, Châu Châu, mặt anh có gì sao?” Thấy Dư Châu nhìn mình không nháy mắt, mắt cô lại không phải mắt hạnh nhân hay mắt bồ đào, lại càng không phải mắt mật đào, nhiều nhất là lộ ra đôi mắt nhỏ nghi hoặc, có lẽ do cô quá mập, béo đến độ con mắt đều bị mỡ chiếm chỗ. Cậu thật sự không hiểu, ánh mắt của em gái cậu bây giờ đang muốn biểu lộ gì.

Dư Châu lắc lư thân mình đi tới chỗ Dư Dịch, sau đó cậu lại nghe được cô lầm bà lầm bầm, sau đó dừng lại giống như xem xét một việc gì đó, cuối cùng đưa ra kết luận.

“Em còn tưởng bên trong giấu bảo vật gì chứ, hóa ra là phòng của anh, lộn xộn hệt ổ chuột, hay là anh thích giống chuột vậy, đúng là kì tài mà.”

“Dư Châu!” Một tiếng khóc gào thất thanh truyền đến, thậm chí cả khu nhà cũng như rung lên hạ xuống, Dư Châu ngẩng đầu, chớp mắt hai cái, cô còn tưởng là động đất nữa.

Lớn giọng như vậy làm gì? Cô chỉ béo cũng không phải nghễnh ngãng.

Cô buồn chán đi về hướng âm thanh, đã đi rất lâu, ngôi nhà này sao lại rộng như vậy, còn phải đi tới khi nào hả, mà chính cô không nhận ra là do bây giờ cô đang đi với tốc độ rất chậm, tốc độ này so với ốc sên cũng không thấy nhanh hơn. Vốn ra khỏi chỗ này cũng gần nửa giờ nhưng lấy tốc độ này của Dư Châu có lẽ mất tầm một ngày thôi.

Đi đến trước một cửa sổ lớn, cô vươn ngón tay béo múp mập mạp của mình chạm lên thủy tinh, cả mặt cũng dán lên theo, thật là mát mẻ, bên ngoài có ánh mặt trời thật là tốt, cũng có lúc cô nhớ về những người kia, không biết giờ họ thế nào rồi, không biết, bọn họ có đau lòng chút nào không?

Chợt cô nở nụ cười, ngón tay lau nhanh dòng nước mắt đang chảy xuống, cô, chẳng qua chỉ là một nữ lưu manh mà thôi. Trên đời này, làm gì có ai sẽ nhớ thương hay đau lòng vì cô chứ.

Tiếp tục di động thân thể mập mạp, cô vẫn đang nỗ lực di chuyển ra khỏi phòng, không rõ thân thể này đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng chỉ có thể tiếp nhận, sau đó tìm cách làm giải quyết được thoải mái hơn.

Bên ngoài, ánh dương xuyên qua ô cửa hắt vào nơi cô vừa đứng, là ánh sáng ấm áp lòng người, êm dịu lại mang xuyên qua ô cửa nên mang bảy sắc cầu vòng.

Trung học Tuyệt Sắt, là nơi hội tụ các thiên tài quý tộc cao trung về âm nhạc và hội họa, trong lớp học cũng được phân chia rất rõ ràng, có ban quý tộc, ban phổ thông. Muốn vào ban quý tộc nếu không phải thân phận, địa vị cao quý thì chính là có tài năng đặc biệt.

Đối với ban phổ thông mà nói sự xuất hiện của ban quý tộc chính là thần thoại, là nơi bọn họ không thể đến gần.

Trong phòng học rộng rãi sáng ngời, lúc này lại chỉ có bốn người đang ngồi, bốn người đều là thanh niên trẻ tuổi đều đẹp trai tuấn mỹ theo nét riêng.

“Dịch, em gái cậu đã khỏe chưa?” Người không thích mặc đồng phục Tả Tư Viêm một bên tựa vào tường hỏi, bây giờ phòng học này là của bọn họ, không được sự cho phép, không ai được phép vào, vì vậy bọn họ muốn ngây ngẩn ở đây bao lâu thì ngây, tất nhiên nói ra cái gì cũng được. Miệng nói nhưng cậu ta lại liếc mắt sang chú ý một thiếu niên vẫn trầm mặc đọc sách bên cạnh, thiếu niên kia cũng chỉ nhàn nhạt liếc cậu một cái, khóe môi vốn trầm mặc cũng mím chặt lại. Có điều cực kỳ giống như bầu trời chuyển thành màu xanh thẫm, chính là hiện lên sự khinh thường nhàn nhạt.

“Khá tốt, vết thương trên đầu không nặng lắm, mấy ngày nữa có thể đến trường.” Dư Dịch dùng ngón tay gõ từng nhịp trên mặt bàn, âm thanh rất nhỏ tựa như âm thanh trái tim cậu đang đập, rõ ràng trùng xuống.

Gia Dật nhàm chán ghé mặt lên bàn, cậu đói bụng.

Dư Dịch phiền não xoa hai huyệt thái dương, đôi mắt hoa đào cũng lóe lên tia sáng kiên định, sau đó nhìn thiếu niên một mực không nói gì kia.

“Sâm, coi như nể mặt tôi, bỏ qua hết được không, con bé cũng không cố ý.” Dư Dịch thành khẩn xin thiếu niên trầm mặc kia, cũng tại cô em gái kia của cậu, không thì sao cậu phải cầu xin anh em tốt của mình chứ? Nếu không, còn có thể làm sao, chả lẽ ngồi nhìn bọn họ biến em gái mình thành cầu mà đá sao? Cậu còn chưa nhẫn tâm được như vậy.

Mối quan hệ huyết thống không dễ thay đổi được.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...