Nụ Hôn Của Quỷ
Chương 20: Đêm kinh hồn
"Tiễn Ni, ban đêm cậu ngủ ở nhà một mình có sợ không?"
"Không SỢ."=_="
"Không sợ thật à?"
"Không sợ thật mà."
"Vậy tớ kể cậu nghe chuyện ma được không?"
"Không! >-
"hê hê~ lại còn bảo không sợ!"
"Cậu đúng là vô lý đùng đùng, ở nhà một mình buổi tối với không thích nghe chuyện ma thì có gì liên quan với nhau chứ?'
"~A A~ Liên quan nhiều ấy chứ, ma thích nhất là đến những căn phòng ban đêm chỉ có một người ở. Cậu nghe Cộc! cộc cộc~Ị, là âm thanh ma đi đấy!"
"A~, đừng nói nữa.>0
"Cậu đúng là đồ đáng ghét, dọa dẫm tớ thì có gì hay ho đâu."
"Chuyển đến nhà tớ ở đi!" Tú Triết đột ngột nói vẻ vô cùng nghiêm túc.
A_0 "Cái...cái gì?Cậu đang nói gì vậy?"
"Tớ muốn mời cậu chuyển đến nhà tớ ở!"
"Hả, không cần!"
"Ở một mình rất là kinh khủng đấy."
"Cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không ở nhà một mình mãi đâu. Bố tớ ngày mai về rồi."
"Nhưng bố cậu hay đi công tác lắm mà? Thế thì cậu phải ở nhà một mình mãi rồi"
"Sao lại thế được? Chuyển đến nhà tớ đi! Nhà tớ rất to, phòng trống rất nhiều, rộng rãi thoải mãi hơn nhà cậu nhiều A0A~. Vả lại, cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không thu tiền thuê nhà đâu, lại còn cung cấp ngày ba bữa ăn miễn phí nữa, sau đó đưa cậu đi học đón câu về nhà. Thế nào? Đi với tớ chứ!"
"Làm sao được? Tớ không đi đâu, cậu nghĩ tớ là người gì chứ?” Đúng là ~:-( Cái tên này đúng là suy nghĩ quái gở, cậu ta tưởng tôi là vợ cậu ta chắc, xì.
"Nhưng mà..."
"Được rồi, được rồi, mau về nhà đi chứ, mẹ cậu chắc là sốt ruột lắm rồi đó. Bye bye, đi đường cẩn thận nhé!" Tôi không đợi cậu ta nói bèn chuẩn bị đóng cửa lại.
"Tiễn Ni, khoan đã", Tôi lại bị cậu ta gọi giật lại. Tên này lại nghĩ ra gì nữa đây.
"A? GÌ thế?" Tôi quay lại hỏi?
"Tối nay nhớ sạc pin điện thoại đấy còn nữa, đừng khóa máy, ngày mai tớ muốn gọi cho cậu"
"Biết rồi, bye bye!"
"Bye bye~~!" Tên đó rốt cuộc cũng biến mất dù rất lưu luyến
Hôm nay mệt quá đi mất, cái tên này, cứ bám theo mãi. Nhưng có chút kì quặc, hình như tôi không ghét lắm, chắc tôi sẽ không thích tên này thật chứ, sao lại thế được, không thể nào, tuyệt đối không thể... Tôi đóng cửa lại, lên giường ngủ "Cốc..cốc..cốc..."
A_0 Tối nay hình như có gì đó rất lạ, thật tình là có âm thanh nào đó vang lên kìa...
"Cộc..cộc..cộc..?" Lại nữa rồi, chắc không có ma thật chứ? Khuya khoắt thế này rồi, ôi mẹ ơi!!!
Tôi lật đi lật lại trên giường như "bánh rán". Tất cả đều do tên Tú Triết mà ra, vô duyên vô cớ tự nhiên nói cái gì âm thanh ma bước đi chứ... Làm sao đây? Hơi sợ sợ rồi...gọi điện thoại cho Tịnh Mỹ vậy, đúng, phải gọi điện cho nó.
"Tịnh Mỹ, Tiễn Ni đây!"
"Ừ!"
"Giờ tớ đang ở nhà một mình"
"Ồ"
"Tớ... hình như tớ nghe thấy những âm thanh rất đáng sợ. Mười sáu tuổi rồi mà vẫn nhát gan, mất mặt quá”
"ừ"
"Cậu có nghe tớ nói không đấy?"
"Cậu hơi sợ phải không?" Cái tên Tịnh Mỹ này lời quý như vàng này cuối cùng không còn nói với cái ngữ điệu một âm tiết nữa.
"ừ mà không phải chỉ là hơi hơi..."
"ừ, tớ dạy cậu một cách!"
"Thật à, nói mau!!"
"Nhét bông vào lỗ tai ấy, sau đó trùm chăn kín đầu! Nói xong đã nghe tiếng "cách tút tút..." vang lên. Tịnh Mỹ làm gì thế? Đừng nói là cúp điện thoại rồi nhé?
"ALÔ, ALÔ!" Mặc tôi alô a liếc thế nào, âm thanh trong điện thoại vẫn là - không có âm thanh nào cả. ~~:-( Trương Tịnh Mỹ chết tiệt dám cúp điện thoại của tôi. Tịnh Mỹ chết tiệt, Tịnh Mỹ xấu xa , lúc quan trọng lại chẳng có tình người gì cả. Hu Hu , tôi không chọn bạn cẩn thận rồi! Đành bó tay thôi, cứ thử cách Tịnh Mỹ chỉ cho vậy - "nhét bông vào lỗ tai, sau đó trùm chăn kín đầu"!
Trong giấc mơ, Kim Thuần Hy lại xuất hiện , hung hăng dữ tợn túm lấy tôi ra sức lay lắc, xong rồi vẫn không hả giận, còn treo tôi lên cây lắc tiếp!
ư~?Hả? Lắc? Lay? Lay Lắc?
0_0 Đúng là đang rung lắc thật??? Mơ sao? hình như không phải... Tôi cố gắng để tỉnh táo lại!!
"Xỏang!" Một tiếng vang cực lớn, khiên tôi giật bắn mình, ngồi phắt dậy trên giường. Tiếng gì vậy? Chuyện gì thế? Lọ hoa trên bàn trang điểm sao lại rơi xuống đất vỡ tan như thế này? Tự rơi xuống ư? Sao giường lại rung lắc? bàn và ghế cũng đang chuyển động. Trời ơi, không phải lay lắc, mà là rung lên! Ngôi nhà đang rung lên!!!!!
0_0 Cạch!!! Xỏang!!! Rầm!!! Tấm gương trên tường, gương trên bàn trang điểm tòan bộ rơi xuống vỡ loảng xoảng.
Ông trời ơi? Chuyện gì thế này??? Động đất??? chẳng lẽ là động đất??? Điện thoại di động...bên gối đầu có điên thoại di động.
"ALO! Tịnh Mỹ!!! Tôi túm lấy điện thoại di động, bắt đầu cuống quýt gọi điện "
(>0
"Lấy bông nhét vào lỗ tai..."
"A?? Cậu nói gì thế?"
"Cậu đang nằm mơ!" Tút...tút...tút...
"Trương-Tịnh -Mỹ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Tôi hận đến nỗi muốn nghiền nát cái tên đó ra.
Không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa! Căn nhà đang rung động không ngừng, mà rõ ràng dưới gầm dưới vẳng lên tiếng đứt vỡ! Trời ơi, Không phải chứ? cả đời tôi chưa bao giờ gặp phải động đất mà làm sao đây? Làm sao đây?
Rốt cuộc phải làm sao...hu hu hu...
"Cách...cách...Một âm thanh đứt gẫy cực lớn, vẳng lên từ phía dưới gầm giường! Gì đây? Nền nhà đã bị nứt ra? Nhà tôi ở tầng trên cùng mà! Trần nhà trên đầu cũng bắt đầu rơi từng mảng từng mảng vữa xuống, chúng hung hăng rơi xuống giường, bụi tung lên làm mờ tầm nhìn.
"Ngày tận cùng thế giới! cứu tôi với! Khụ~Khụ~khụ~!" Cuối cùng tôi không kìm nổi, hét lên nhảy xuống giường. Bụi vữa sọc vào mũi tôi xuống cổ họng, khó chịu quá, khó chiu...
>-
"Rầm rầm...ầm!!!"Một tiếng vang kinh thiên động địa vẳng ra từ phòng ngủ!
Chuyện...chuyện....chuyện này là sao???
A_0!!!!! Trời ơi! Cả gian phòng ngủ sập rồi! Trên nền nhà nứt ra một cái hố lớn, Giường và vật dụng trong nhà đều rơi xuống cái hố đó. Cả gian phòng biến mất!!!
>-
Còn...còn ảnh của mẹ nữa!!! Hu hu hu hu hu hu ... Hu hu hu hu hu hu ... Hu hu hu hu hu >
Mẹ ơi, sao mẹ lại bỏ con gái lại thế gian chịu khổ này cơ chứ!!!