Nụ Hôn Của Casanova

Chương 23


Chương trước Chương tiếp

Tôi lại làm thám tử đường phố một lần nữa.

Tôi dành hầu hết buổi sáng thứ Hai để phỏng vấn những người có quen biết Kate McTiernan. Nạn nhân mới nhất của Casanova là một bác sĩ thực tập năm đầu tiên, bị bắt cóc tại căn hộ của mình ở vùng ngoại ô đồi Chapel.

Tôi cố gắng lập hồ sơ tâm thần của Casanova, nhưng không có đủ thông tin. Chấm hết. FBI không giúp đỡ gì tôi. Nick Ruskin vẫn chưa trả lời những cuộc điện thoại của tôi.

Một giáo sư tại trường Y Bắc Carolina nói với tôi, Kate McTiernan là một trong những sinh viên tận tâm nhất mà bà đã từng giảng dạy hai mươi năm qua. Một giáo sư khác tại trường cho rằng Kate thông minh và rất tận tụy, nhưng “cô ta có tính khí bất thường”.

Ở điểm này có nhiều ý kiến đồng tình. Ngay cả những bác sĩ thực tập đang cạnh tranh với Kate cũng đồng ý rằng Kate McTiernan thật khác người. “Cô ấy là người phụ nữ không chú trọng đến bản thân mình nhất mà tôi từng gặp,” một nữ bác sĩ thực tập nói với tôi. “Kate là người sống rất có mục tiêu, cô ấy biết điều đó nhưng cũng có khi tự cười chính mình.” Một người khác nói, “Cô ấy là người tuyệt vời lắm. Việc cô ấy mất tích khiến tất cả mọi người trong bệnh viện đều đau buồn.” “Cô ấy là người thông minh và rất mạnh mẽ.”

Tôi gọi cho Peter McGrath, một giáo sư lịch sử, anh ta miễn cưỡng đồng ý gặp tôi. Kate McTiernan đã hẹn hò với anh ta trong gần bốn tháng, nhưng mối quan hệ của họ đã đột ngột kết thúc. Giáo sư McGrath cao ráo, vẻ ngoài to khỏe giống vận động viên thể thao, và có phần độc đoán.

“Có thể nói đánh mất cô ấy là tôi đã phạm sai lầm to lớn,” McGrath thừa nhận với tôi. “Và tôi đã phạm sai lầm đó. Nhưng tôi không thể tiếp tục với Kate được nữa. Cô ấy là người thích thử nghiệm. Chắc chắn cô ấy là người có ý chí mạnh nhất trong tất cả những người tôi từng gặp, dù đàn ông hay phụ nữ. Ôi Chúa ơi! Tôi không thể tin rằng điều này lại xảy ra với Kate.”

Khuôn mặt anh ta nhợt nhạt, rõ ràng đã bị chấn động vì Kate mất tích. Ít nhất thì đó là điều anh ta thể hiện ra.

Tôi kết thúc một ngày bằng việc ăn tối một mình trong quán bar ồn ào tại thị trấn đại học ở đồi Chapel. Có những đám sinh viên đại học, và một bàn bi-a đông người, nhưng tôi chỉ ngồi một mình nhâm nhi bia, bánh nhân thịt và pho mát béo ngậy, đắm chìm trong những suy nghĩ ban đầu về Casanova.

Một ngày dài đã làm tôi kiệt sức. Tôi nhớ Sampson, lũ trẻ, ngôi nhà của tôi ở D.C. Một thế giới thanh bình không có quái vật. Dù vậy, Scootchie vẫn còn mất tích. Mấy phụ nữ trẻ khác ở Đông Nam cũng thế.

Tôi lại nghĩ đến Kate McTiernan, và những gì tôi đã nghe nói về cô ngày hôm nay.

Đây là cách giải quyết vụ án - hay ít nhất là cách mà tôi luôn giải quyết chúng. Thu thập dữ liệu. Phân tích dữ liệu. Cuối cùng, chỉ ra những mối liên quan.

Casanova không chỉ bắt cóc những phụ nữ đẹp về thể xác, tôi đột nhiên nhận ra khi ngồi trong quán. Hắn bắt cóc những phụ nữ đặc biệt nhất mà hắn có thể tìm thấy. Hắn chỉ bắt những phụ nữ hoàn hảo… những phụ nữ mọi người đều thèm muốn nhưng không ai có được.

Hắn đang sưu tập họ ở đâu đó ngoài kia.

Tại sao lại là những phụ nữ đặc biệt? Tôi tự hỏi.

Chỉ có một câu trả lời hợp lý. Bởi hắn tin rằng mình cũng đặc biệt.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...