Thi Gia Tuyn cảm thy hn hn mnh trn trn, chỉ lt qua sau đ khng c động tĩnh g khc, v vậy bạo gan từ từ mở mt. Vừa mở mt, thy gơng mặt tun tú của Hạ Cẩm Hin đập vo tầm mt gần st cạnh mnh, rồi khc trn mi mm mại của mnh.
Thi Gia Tuyn nht thời trợn to hai mt, đầu oanh một tiếng, trở nn trng rỗng, trở nên hỗn loạn, không biết nên phản ứng gì.
Hạ Cẩm Hiên khẽ cười một tiếng, bàn tay che lại ánh mắt của cô, chạm nhẹ đến đôi môi màu hồng nhỏ nhắn, xấu xa cắn nhẹ một cái.
"Ừ" Thái Gia Tuyền không còn trơ ra như gỗ nữa mà ruốt cuộc cũng có phản ứng, đôi môi bị cắn đau đến mức tưởng như bị thương, cô không nhịn được thở nhẹ hô lên một tiếng. Đưa tay đẩy hắn lại giật mình, lồng ngực của hắn cư nhiên nóng đến phát bỏng.
Hạ Cẩm Hiên bắt được bàn tay cản trở của cô, ôm lấy cô thật chặt, giống như muốn cùng cô hòa làm một, từ nụ hôn ngọc ngào dần trở nên cuồng nhiệt.
Thái Gia Tuyền vốn bị hắn đè ép, lần này ôm chặt như vậy, miệng lại bị xâm chiếm, không thể hô hấp, cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng của hắn , cả người có chút ngây dại, như có cảm giác muốn ngất đi.
. . . . . .
"A hừ!" Tiếng ho khan bất ngờ ập đến khiến cho hai người trên giường đang chơi trò ái muội "hoảng hồn" bò dậy.
Tề Minh đang đứng ở cửa phòng Hạ Cẩm Hiên, với khuôn mặt tỉnh queo biểu hiện như là "Ta không nhìn thấy".
"Con mẹ nó cậu không phải đi ra ngoài sao?" Hạ Cẩm Hiên quả thật nổi trận lôi đình.
"Đến giờ ăn cơm tối , đói bụng nên mò về. Tiểu Tuyền tuyền, buổi tối ăn cái gì?" Tề Minh vô tội trả lời, lại một mặt ngây thơ hỏi Thái Gia Tuyền.
Thái Gia Tuyền nhìn Hạ Cẩm Hiên, rồi nhìn Tề Minh, rồi lúng túng muốn đâm đầu chết luôn cho rồi. Thật ra thì nội tâm cảm thấy may mắn Tề Minh xuất hiện phá hỏng"Chuyện tốt" , "Tôi… tôi sẽ đi nấu cơm." Nói xong, giống như chạy trốn chạy ra khỏi phòng, đến thẳng nhà bếp.
Cô không biết rằng tâm trạng của Hạ Cẩm Hiên cũng cảm thấy may mắn. Khi thấy Thái Gia Tuyền đi xuống nhà bếp,mới đưa tay ngoắc Tề Minh lại gần, nhấc chân đóng cửa phòng: "Tiểu tử thúi, bước kế tiếp nên làm gì?"
"Cái gì?"
"Cùng tôi giả vờ ngu đúng không?" Hạ Cẩm Hiên uy hiếp nói.
"Đại ca, tôi thật sự không hiểu!" Tề Minh ngượng ngùng nói.
"Cái đó. . . Chính là cái. . ." Hạ Cẩm Hiên ấp úng nửa ngày cũng không còn cái đó ra cái gì . Tề Minh ở một bên thật cao nhướng mày, chờ hắn"Cái đó gì" .
"Chính là hai người. . . Cái đó. . . Rất có cảm giác. . . . . ." Nặng nề thở dài vẻ mặt hung ác như muốn có được đáp án bằng bất cứ giá nào: "Chính là vừa nãy, tôi nghĩ muốn cô ấy, nhưng chỉ hôn cô ấy, vậy kế tiếp nên làm gì?"
Tề Minh giống giống như là người ngoài hành tinh không thể tin, sững sờ nói: "Cậu đừng nói cho tôi biết cậu không phải là đàn ông , đền bản năng cũng phải học hỏi? Coi như trước kia chưa có kinh nghiệm, nhưng như vậy có phải là quá đáng không."
"Tôi dĩ nhiên biết! Nhưng là. . . Nhưng là tôi. . ." Hạ Cẩm Hiên quả thật không biết nên nói ra thế nào, ủ rũ đưa tay lên day trán: "Tôi sợ cô ta sẽ chê tôi không thú vị!" Cuối cùng vẫn còn nhắm mắt nói ra, sau đó ngẩng đầu lên thận trọng nhìn phản ứng của Tề Minh.
"Xì. . . Xì. . . . . . Ha ha ha ha ha ha ha. . . . . ." Tề Minh sau khi hết khinh ngạc, thì cười ha ha, cười đến mức lạc cả giọng, chỉ lăn lộn bò ra, không thể phát ra tiếng.
Hạ Cẩm Hiên thẹn quá hóa giận, kẹp cổ hắn đẩy sát vào tườnghung hăng nhe răng uy hiếp: "Cậu muốn chết có phải không! ?"
Tề Minh lắc đầu một cái lại gật đầu một cái, ý bảo hắn có thể buông tay. Hạ Cẩm Hiên lúc này mới buông ra, Tề Minh mặt bỉ ổi lôi kéo Hạ Cẩm Hiên ngồi xuống ghế dựa cạnh giường: "Lần đầu tiên đương nhiên không biết là rất bình thường, nhưng nếu cậu để lại ấn tượng với cô ấy tôi có một chủ ý."
Hạ Cẩm Hiên chăm chú nhìn hắn, Tề Minh tiếp tục nói: "Trong máy tính của tôi có mấy chục phim về việc đó tôi thể chia cho cứ từ từ mà học"
". . . . . ." Hạ Cẩm Hiên hiểu rõ"Tốt, cậu đem toàn bộ ổ cứng tháo ra đưa cho tôi"
"Cái gì? Tôi chia cho cậu là tốt lắm rồi lại còn muốn lấy luôn ổ cứng của tôi?"
"Như vậy nhanh hơn." Hạ Cẩm Hiên nói như chuyện hiển nhiên. Khiến Tề Minh kinh ngạc.