Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 86: Linh quả


Chương trước Chương tiếp

Lại ‘Đông’ một tiếng, Tư Không Thu Trạm nhíu mày đẹp lại, chậm rãi từ dưới đất đứng lên. Hắn thật sự không thích loại phương thức “trượt” này.

Ngay sau đó, lại là một tiếng ‘Đông’, tiểu nam hài l kia cũng lập tức đứng dậy theo bản năng mà vỗ vỗ cái mông nhỏ, rồi đi về phía Bùi Mạch Ninh. Đi qua Tư Không Thu Trạm, nó lướt đi rất vội vã giống như đang sợ hãi.

“Vị khách này, đi theo ta đi.” Tiểu nam hài có chút câu nệ nói, trên khuôn mặt trắng nõn hơi phớt hồng mềm mượt, thoạt nhìn thập phần đáng yêu.

Tinh linh tộc có vẻ như đã lâu không có khách nhân. Càng đi vào bên trong thì tinh linh càng nhiều, từng đôi mắt tò mò nóng bỏng dõi theo bọn họ, nhưng mà những con ngươi trong suốt đó có nhìn cũng không làm cho người ta chán ghét. Tư Không Thu Trạm ủy khuất nhìn Bùi Mạch Ninh bĩu môi. Hắn không thích bọn họ bị nhìn như sinh vật lạ như vậy.

Đây cũng không phải là Tinh linh giới, mà là một nơi nào đó thuộc Tinh linh tộc. Mỗi bộ tộc đều có một Tinh Linh Vương, năng lực chỉ đứng sau Nữ đế Tinh Linh của Tinh Linh giới.

Linh vương của Tinh linh tộc này là một nam tinh linh thanh tú và ôn nhã. Hắn nhu hòa cười, liền làm cho người ta như có cảm giác được tắm gió xuân làm người đứng đối diện với hắn nhịn không được mà mỉm cười.

“Diêm Vương gia đến Tinh Linh tộc của chúng ta không biết có chuyện gì?” Tinh Linh Vương vẫn nhu hòa như trước, ngay cả ánh mắt trong suốt cũng vô cùng dịu dang, lỗ tai theo thanh âm của hắn mà rung lên. Thật sự là rất thu hút đấy nhé! Khó trách không ít người đi săn Tinh Linh tộc về làm sủng vật. Cũng may, bọn họ ở chỗ thâm sâu, sinh hoạt lại kín đạo, hơn nữa quần cư này cũng chẳng bao giờ đi ra ngoài. Bằng không, cứ theo bộ dáng đơn thuần của bọn họ thế này thì ra ngoài nhất định sẽ bị người ta đem bán.

“Chuyện là như thế này, chúng ta đến đây muốn xin Linh quả của các vị. Phán quan Địa phủ bị trọng thương, cần có Linh quả để hồi phục.” Bùi Mạch Ninh thẳng thắn nói luôn ra mục đích đến đây. Linh quả có công dụng bổ sung linh khí, chỉ có cây do Tinh Linh tộc trồng mới tạo ra thứ quả này, mà chỗ này chính là nơi ẩn cư gần nhất của một bộ tộc trong Tinh Linh giới.

Tinh Linh Vương đăm chiêu rồi gật gật đầu, lập tức cười nói: “Kỳ thực Lnh quả cũng chẳng phải cái gì hiếm có mà không cho được. Nếu điện hạ đang cần gấp, thì xin mời.”

Bùi Mạch Ninh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, trên thực tế, bọn họ cũng đang thực sự rất cần Linh quả. Hai người theo sát bước chân Tinh Linh Vương, chỉ trong chốc lát đã đi tới một cái cây sai trĩu quả.

Đứng đối diện, ngước mắt nhìn lên cây đại thụ cao đến chạm trời, Bùi Mạch Ninh mới phát hiện mình nhỏ bé biết bao nhiêu.

Bên trên đại thụ, có đầy những quả to nhỏ trong suốt óng ánh dưới ánh nắng mặt trời, khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng.

Linh quả mặc dù nhiều nhưng đều phải đợi đến bốn năm mới thật sự chín tới để dùng. Bọn họ thật may mắn vì đã đến đúng lúc Linh quả chín.

Tinh Linh Vương hái xuống ba quả, hai quả đưa cho bọn họ để giải khát.

Nếu đã là hảo ý của người ta, Bùi Mạch Ninh và Tư Không Thu Trạm đương nhiên không từ chối. A, cắn một ngụm xuống là nước chảy ròng, hương thơm bốn phía, từng cỗ linh khí trào ra bên ngoài. Nuốt nuốt một hớp, cả người đều khí thông không ít, cảm thấy khỏe khoắn, dồi dào năng lượng. Khó trách Tinh linh tộc này đều là tuấn nam mỹ nữ, nguyên lai là cũng nhờ “Bài thuốc bí truyền” này.

Thời gian cấp bách, Bùi Mạch Ninh liền gọi Hồn ra. Hiện tại, nếu nàng trở về e rằng sẽ mất rất nhiều thời gian, Hồn sẽ đi bằng đường thời không, đem Linh quả trở về cho Lục phán quan dùng trước.

“Hai vị khách nhân không bằng trước tiên hãy ở nơi này nghỉ ngơi một hồi. Dù sao muốn đi ra khỏi chỗ của chúng ta cũng phải hao tốn rất nhiều khí lực.” Tinh Linh Vương tao nhã cười, đôi mắt xanh biếc trong sáng chớp động.

Bùi Mạch Ninh không hề phản đối, dù sao Phong Khinh Tuyệt cũng không biết đang ở chốn nào. Xem chừng vẫn nên ở lại đây chờ hắn thì hơn.

Linh khí của Tinh linh tộc thập phần sung túc. Các tinh linh cũng hết sức đơn thuần lại nhiệt tình hiếu khách. Nhưng mà, Bùi Mạch Ninh vẫn có cảm giác kỳ lạ, bầu không khí này có chút gì đó không bình thường.

Vô luận những tinh linh này làm gì, đi đến chỗ nào cũng đều dè chừng điều gì đó, cảm giác giống như bọn họ đang chờ địch nhân vậy.

Còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc là có chuyện gì thì người mấy hôm nay biến mất không rõ tăm hơi – Phong Khinh Tuyệt cuối cùng cũng chịu hiện thân. Nhưng mà, khác với bộ dạng yêu nghiệt, cợt nhả trước kia, hắn giờ đây lại có vẻ hết sức chật vật.

‘Rầm rầm’, uống xong cả một bình trà, Phong Khinh Tuyệt mới khôi phục lại tinh thần, bi phẫn không hiểu trừng mắt nhìn Bùi Mạch Ninh cùng Tư Không Thu Trạm.

“Hai người các ngươi thế nào mà dám bỏ ta rồi cứ thế mà đi, hả? Các ngươi thật không biết xấu hổ.” Phong Khinh Tuyệt ủy khuất nói. Có trời mới biết hắn ở lại trên núi tìm bọn họ, cuối cùng lại bị đánh bậy đánh bạ lăn xuống Tuyết Sơn, nếu không chỉ sợ cũng không đến được nơi này.

Bùi Mạch Ninh tà mị liếc hắn một cái, trào phúng dường như cười nói: “Biểu ca, rõ ràng là huynh mang chúng ta đi tìm Tinh linh tộc. Kết quả lại thành chúng ta tìm đến Tinh linh tộc trước huynh. Huynh tại sao không nói chính huynh cũng không biết đường đi?”

Phong Khinh Tuyệt cả mặt đều đỏ lên, cắn chặt răng, nhưng vẫn một mực không chịu thừa nhận mình không biết đường.

Làm như nghĩ tới điều gì, hắn lại đột nhiên nghiêm túc nhìn sang Tinh Linh Vương đang mỉm cười ôn hòa kia. Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, ít nhất lần trước lúc hắn lạc đường cũng đã gặp qua.

“Vì sao ta ở Tuyết Sơn lại cảm thấy có hơi thở của Ma tộc?” Hơn nữa còn cảm thấy mùi vị đó rất nồng, giống như không phải chỉ có một hay hai ma tộc thôi đâu!

Tinh Linh Vương săn mặt lại, con ngươi xanh biếc thuần khiết hiện lên ưu tư.

Bùi Mạch Ninh theo phản xạ có điều kiện mà nhìn Tư Không Thu Trạm đang ngồi cạnh mình. Nhưng mà Tư Không Thu Trạm đang ở trong này, ở bên ngoài kia chắc chắn không phải là hắn.

Nhướn nhướn mày, nàng đăm chiêu n nhìn Tinh Linh Vương, lập tức nghĩ đến những hành động bất thường của các tiểu tinh linh khác, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó.

“Chẳng lẽ đây cũng không phải là lần đầu tiên sao?”Câu hỏi không đầu không đuôi làm cho người ở chỗ này có chút không hiểu, chỉ riêng Tinh Linh Vương hơi hơi mở to mắt nhìn lại nàng, nụ cười ôn hòa trên gương mặt đã biến mất.

“Tinh Linh Vương, Tinh linh tộc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Khi thấy thần sắc kia của Tinh Linh Vương, Bùi Mạch Ninh đã biết suy đoán trong đầu là chính xác.

Nghe thấy Bùi Mạch Ninh nói như vậy, Phong Khinh Tuyệt cùng Tư Không Thu Trạm tự nhiên cũng đưa mắt nhìn về phía Tinh Linh Vương.

Tinh Linh Vương nhíu mày lại, nụ cười ôn hòa không còn, khuôn mặt ngập tràn sầu lo.

“Kỳ thực thực không dám đấu diếm, những ngày gần đây ma tộc không biết vì sao lại theo dõi Tinh linh tộc chúng ta. Ừm, nói chính xác thì chúng có vẻ như đang thoi dõi Linh thụ mà chúng ta trồng.” Tinh Linh Vương ai thán một tiếng. Đây cũng là lý do vì sao hắn lại chủ động giữ bọn họ lại. Người trong Tinh linh tộc đều đơn thuần, hơn nữa bọn họ là tộc trung lập, không tham gia vào bất cứ cuộc chiến tranh nào giữa các giới, đương nhiên năng lực phản kích cũng như phòng vệ đều không có.

Bây giờ, mấy người Bùi Mạch Ninh này xuất hiện, ít nhất cũng làm cho bọn họ có thêm chút hi vọng. Dù sao đây cũng là chủ nhân Địa phủ, không phải sao?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...