Nụ Cười Của Nắng – Con Gái Thần Mặt Trời

Chương 15: Nắng đã tắt thật rồi


Chương trước Chương tiếp

Giật mình quay về với thực tại. Nó nhớ lắm chứ, nhớ hết những kỉ niệm về e. Mọi chuyện như một chuyến tàu tốc hành cứ lao đi vùn vụt để rồi giờ đây nó ngồi ngẫm lại. Từng lời nói của e vẫn đọng lại. Câu cuối cùng mà e nói với nó : “E ghét a...”. Từng lời nói của e vẫn vang lên trong đầu nó như chỉ là kí ức mới hôm qua vậy.

Ly cafe đã cạn, điếu thuốc tàn bốc những làn khói cuối. Nhấc dt. Nó gọi đến cho e. Những cảm xúc vừa trôi wa khiến nó không thể không mong muốn dc nghe giọng e 1 lần.

E bắt máy, giọng nói trầm ấm vẫn như ngày nào e rời xa nó :

- Anh đấy ah ? Sao ko nt nữa mà lại gọi cho e ? E không ngờ rằng a vẫn còn nhớ đến e, vẫn lưu sdt e tới bây giờ đấy...

- ...Từ trước đến h nó vẫn ở đó e ah. Chưa bao giờ a nghĩ sẽ xóa nó đâu...

- Dạo này a thế nào rồi. Công việc vẫn ổn chứ a ? Bố mẹ thế nào rồi a ?

- Hai cụ vẫn khỏe. Còn e thế nào ?

- E vẫn bt. Nhà vẫn ổn. À mà bố giao lại cty cho e rồi đấy. Bận tối tăm mặt mày luôn.

- Uhm. A bây giờ vẫn đi làm trong Sở. Đang cố leo lên. Bận thì cũng ko bận lắm. Hề hề.

- Anh vẫn thế, vẫn cái nụ cười không bao giờ thay đổi dc. Vẫn là a.

- Uhm. 6 năm trước và bây giờ cũng vậy...

-... Anh vẫn còn nhớ ?

-...Em nghĩ a quên dc ko ? E biết trí nhớ của a ntn rồi mà.

- Oh. Em quên mất. Chà, G tài hoa của ngày xưa chắc bây giờ gia đình êm ấm rồi nhỉ.

- Nó vẫn mãi chỉ là Hoa...

...

- G này. E thèm cafe quá. Hôm nào lại có thể dẫn e đi cafe ko ?

- Hjhj. Thế ngày trước cô qua q3 dc. Vậy bây giờ có thể đi xa hơn một chút. Uống 1 ly cafe phố núi ko nào ???

- Bình thường thôi. Hehe. Nhưng e lên là phải có cafe đấy nhé. Thất hứa là e nghỉ chơi vs anh ah...

- E vẫn vậy. Vẫn như ngày đầu a gặp e...

- Thì vẫn là e mà. Hihi. Chẳng lẽ lại là ai khác đang nc vs a ah ?

- Uhm. Đúng là vậy thật. hjhj.

- Thôi a làm gì làm đi. E qua xưởng đã. Ngày mới tốt lành anh nhé…...

- Pp em……...

Giọng nói của e vẫn ấm áp như ngày nào. E vẫn ổn, nó chỉ cần có thế. E ổn là lòng nó vui rồi...E đã từng hỏi : Liệu rằng Anh có yêu Em nhiều ? Nó sẽ trả lời : Anh yêu em, mãi mãi, anh yêu em cô bé cứng đầu ah………Mãi mãi e là bé Nắng của anh, của anh mà thôi

Nó về nhà. Ông cụ đã biết chuyện đêm qua nó làm gì. Nhưng nhìn nó, rõ ràng ông biết là nó đang có tâm sự. Nụ cười gượng gạo của nó khiến ông biết rõ điều đó. Không hề trách móc, nhắc nhở nó vài câu ý tứ rồi mọi việc lại bình lặng diễn ra. Nó cũng nhận biết thấy điều đó từ những câu nói của ông. Chiều đến, nó lên thăm e. Thăm lại cô bé Xấu Trai mà e đã dành hết tình yêu cho nó. Nó thấy có lỗi vs e, có lỗi với một người con gái đã dành hết tình cảm cho mình. E dành cho nó yêu thương, dành cho nó sự quan tâm và dành cho nó thứ quí giá nhất đời mình. Nhưng e nhận lại dc j ? Nó vẫn nhớ về người khác. Vẫn dành cho người khác tình yêu. E không nhận dc gì trừ sự quan tâm của nó khi bên e. Để rồi khi rời xa, e còn nhận dc j ? Liệu nó có quá khốn nạn ko ? Nó không dám trả lời thẳng vào câu hỏi đó nữa……...

Đến nhà e. Hàng cây trước đường vẫn đang rì rào như lời thì thầm tình yêu. Sau cánh cổng là e trong bộ váy áo tươi vui đang chăm sóc từng luống hoa mà e trồng. E nâng niu từng bông hoa nhỏ xinh. Từng cành hồng thắm như cũng đố kị với sắc đẹp của e mà quay mặt đi

Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 936x624.

Thấy nó, e tươi vui như nắng hạn đón nhận cơn mưa. E ôm chầm lấy nó mà vuốt ve, mà ôm ấp bất chấp tất cả……... E như một người vợ hiền thục đón chờ chồng trở về sau những tháng ngày xa cách. Càng nhìn e. Nó càng cảm thấy mình có lỗi. Có lỗi vì không quyết đoán trước e, vì không cự tuyệt lời yêu của e. Nó không thể cưỡng lại cái vẻ đẹp đầy hồn nhiên, trong sáng ấy. E là người đầu tiên mang lại cho nó nụ cười, mang lại cho nó sự quan tâm mà lâu rồi nó vẫn chưa dc nếm qua…….

Ôm chặt e vào lòng. Giọng của nó vang lên trong xúc động nghẹn ngào :

- Anh ...anh xin lỗi e. Là a không tốt, không quan tâm e nhiều hơn. Không mang lại cho e hạnh phúc mà chỉ khiến e phải cô đơn trong chờ đơi. Anh xin lỗi...

- Anh ngốc. Anh ngốc của e ah. Được anh ôm, được anh hôn và được trở thành người phụ nữ của a. Chính là một may mắn của e rồi.

- Anh thương e lắm, cô bé Xấu Trai của a.

- Được gặp a, được nghe anh nói. Được a yêu thương và trân trọng. Đời e còn mong chờ điều gì hơn nữa. Nhiều người đến với e chỉ vì cái thể xác, cái đồng tiền của e mà thôi. Còn a thì không. A không giống họ. A luôn làm e vui, luôn khiến e bất ngờ. Và a cũng luôn khiến e buộc phải yêu a.

Liệu rằng đây có phải là e không. Người con gái đầy cá tính, sẵn sàng đấu tranh để có dc người mình yêu ? Nó còn nhớ e đã từng nói : E chính thức tán tỉnh a ... Khi em yêu, em hoàn toàn thay đổi. E cam chịu cho dù e biết lòng nó vẫn luôn hướng về một người khác. E cam chịu tất cả, e không cần biết bất cứ việc gì khác. Ngoài việc : Em yêu nó ... Lặng người trước những cảm xúc mà e mang lại. Tim nó run lên từng đợt. E khổ đau cam chịu tất cả chỉ vì nó thôi sao ? Chỉ vì tình yêu e dành cho nó...

Nó hoàn toàn thay đổi cái nhìn về e. Nó không hề biết rằng, đằng sau cái vẻ ngây thơ đáng yêu thường ngày. E lại là một người con gái giàu cảm xúc đến vậy. Nó chợt nhận ra rằng. E cũng có những suy nghĩ của riêng e. Những suy nghĩ đau khổ nhưng vì yêu e gạt đi. Nó thấy tội mình quá lớn. Liệu bây giờ nó yêu e. Nó có thể bù đắp được cho e ?

Nắng chiều dần mờ đi. Từng ánh nắng cuối cùng như cố len qua giàn hoa tigon trước sân. Từng ánh nắng như làm những bông tigon hình trái tim như lung linh hơn. Gió khẽ đưa, hoa như những chiếc chuông gió lung lay mềm mại.

Một vài bông hoa tím hồng rơi xuống điểm nhẹ lên nền gạch vàng. Trên làn tóc mây của e vẫn còn vương vài bông hoa như những chấm bi nhỏ. Khẽ gỡ ra rồi thả nhẹ lên sân. Nó thầm nhủ : Nắng đã tắt thật rồi...

Nhắn cho hai cụ một cái tin, nó muốn tiếp tục ở lại với e hôm nay. Cùng e vào bếp, cùng ngồi ăn buổi tối với e dưới ánh nến vàng dịu êm. Nó cảm thấy thật sự hạnh phúc. Hạnh phúc vì những gì mà tình yêu của e dành cho nó. Những cảm giác hôm nay chưa bao giờ nó dc nếm trải. Em mang đến cho nó quá nhiều thứ.

Trong lòng nó luôn canh cánh một dấu hỏi : Liệu có phải nó đã yêu e không ???... Ngay cả chính nó cũng không biết. Nhưng được bên cạnh e, được nhìn thấy e hạnh phúc trong tình yêu lại làm tim nó xốn xang. Thật sự bây giờ nó đang rất khó khăn cho câu trả lời.

E muốn đi dạo tp vào buổi tối. Tối khuya lạnh giá nhưng lúc này trong tim e nào có biết đến cái lạnh nữa. Vòng tay của e ôm lấy nó làm nó cảm giác thấy mình giống như một chiếc áo khoác 37 độ C của e vậy.

E vẫn là e. Vẫn cứ cảm nhận nét đẹp ban đêm của thành phố mà thốt lên. Để rồi , nụ cười khúc khích của e lại vang lên sau lưng nó. Càng về đêm, trời càng lạnh hơn. E bất giác run lên từng chập. Quay xe trở về. Nó biết e không thể chịu đựng nổi nữa. Căn nhà ấm cúng của e chẳng mấy chốc đã hiện ra. Phòng ngủ của e thật dán đầy những hình là hình. Lần đầu tiên nó bước vào đây, cũng là lần đầu tiên phòng ngủ e có một người lạ bước vào...

Quay lưng toan bước về phòng thì tay e níu nó lại. Cái níu thật chặt như không bao giờ e muốn nó rời xa e. Ánh mắt mong chờ của e khiến nó không thể cất bước. Nằm lên giường, e ôm cuốn lấy nó mà hôn. Từng nụ hôn thắm nồng nàn được e trao. Môi e thật ngọt ngào. Một nụ hôn kiểu Pháp đầy lãng mạn. Nó nghe đâu bên trong, còn có vị thơm của dâu và một mùi kem đánh răng rất đặc trưng không thể lẫn đi đâu dc...

Tay nó lại khẽ cử động. Giống như đêm qua, nhưng giờ đây, e lại càng điên cuồng hôn nó. Rời khỏi đôi môi, nó hôn lên khắp cơ thể trần trụi của e. E cứ nghĩ rằng chuyện đên qua sẽ đến, sẽ lại tiếp diễn. Nhưng không. Đêm nay, e là người nó yêu. Nó chỉ hôn và hôn mà thôi. Nó biết e vẫn còn đau đớn, vẫn còn chưa quen với việc đó. Không muốn lại làm tổn thương e. Nó siết một vòng tay thật chặt ôm lấy e vào lòng. E lại khóc, e khóc vì hạnh phúc. Vì những thấu hiểu của nó với e. Giờ đây, hạnh phúc của e đang tràn ngập căn phòng nhỏ bé này..


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...