Nụ Cười Của Nắng – Con Gái Thần Mặt Trời

Chương 10: Hạnh phúc trong e là được yêu anh


Chương trước Chương tiếp

Nó thức dậy sớm lắm. Để e ngủ yên sau những mệt mỏi đêm qua. Nó lẳng lặng dắt chiếc Vespa đỏ của e ra ngoài. Sau đêm qua có lẽ chuyện nó đánh người đã lan khắp nơi rồi. Buổi sớm đi xe nó không tiện. Chạy ra buổi chợ sáng, ngoắc thằng đàn e cai quản bốc vác ở đây. Nó nói :

- Giữ cẩn thận chiếc xe này cho a. A vào chợ một tí rồi quay lại. À, cầm gói thuốc hút này...

Rút một điếu rồi đưa gói thuốc cho thằng e. Châm lửa, nó thảnh thơi tản bộ vào chợ. Buổi chợ sáng tấp nập những gương mặt người bán, người mua. Lựa một bó hồng thật đẹp. Nó đi qua khu thực phẩm mua ít đồ ăn sáng rồi quay về. Thằng e nhìn thấy bó hồng cười hề hề :

- Chà ! E nào mà có diễm phúc khiến anh Tư sáng sớm dậy đi mua đồ ăn sáng, rồi lại có cả hoa nữa chứ. Kiểu này chắc e phải học hỏi a mất thôi. Kakakaka.

- Nói nữa tao cắt ah...

Bông đùa vài câu xong. Nó lại lên xe quay về nhà e. Trời lúc này đã gần sáng. Mang đồ ăn vào bếp, nó lẳng lặng trổ tài nấu nướng. Nó biết e thích ăn món Tây, vậy là đủ. Dần mềm miếng thịt bò, nó ướp gia vị rồi chuẩn bị bàn ăn sáng mang lên cho e. Ánh nắng lúc này đã len qua ô cửa chiếu đến chậu cây nằm gần bếp. Chuẩn bị xong nó bước lên trên gọi e dậy. E vẫn còn ngái ngủ khoác chiếc áo vải đi vào nhà tắm. Bước chân e thật khó khăn sau đêm qua. E không bước nổi. Mỉm cưới đấy yêu thương, tiến tới nó bế e lên bước vào nhà tắm.

E níu lây cổ áp má vào ngực nó. Ngắm nhìn e trong gương, mái tóc bồng bềnh hạt dẻ đang bù xù khiến nó bật cười. Giẫn dỗi, e đẩy nó ra khỏi nhà tắm. Dặn dò e nhanh lên rồi nó lại cất bước xuống dưới. Bật bếp lên, chẳng mấy chốc mùi nấu nướng đã tràn ngập. Bày ra đĩa, nó lại cất bước lên lầu kêu e xuống. Hay chính xác hơn là nó lên bế e xuống. Lúc này e đang ngồi chải lại mái tóc của mình E nhanh nhẹn thật. Chẳng mấy chốc khuôn mặt e đã tươi tỉnh đón chào ngày chủ nhật. Bế e xuống bàn ăn, e xuýt xoa với những món mà nó làm cho e.

Món beefsteak vẫn còn đang bốc lên mùi thơm ngào ngạt. Cơn đói đang hoành hành trong cả nó và e. Pha cho cả hai mỗi người một ly sữa rồi nó ngồi vào bàn cùng ăn với e. Tiếng lách cách của dao nĩa lại vang lên như những bản nhạc không lời. E ngại ngùng ngồi ăn. Nó thì vừa ăn vừa ngắm e.

Cuối cùng e cũng đã ăn xong. Lẳng lặng để e uống nốt ly sữa, nó lôi ra một bó hồng to tướng trước mặt để trước mặt e.

Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 720x720.

Mắt e nhòa lệ. Cầm bó hồng trên tay mà e không thể nén được hơi thở nghẹn ngào. E nghĩ nó cũng như bao người đàn ông khác mà e từng biết. Đến rồi đi trong chóng vánh, sáng nay khi nó đặt nhẹ một nụ hôn rời khỏi e.

E đã biết. E thấy hụt hẫng vì người đàn ông đầu tiên trong đời mình ra đi như vậy. Quá mệt mỏi nên e không đủ sức để khóc nữa. E lại thiếp đi trong mộng mị cho tới lúc nó đánh thức e. Bất ngờ lớn nhất của e là nó đã quay lại. Nó bế e mà lòng e tràn ngập hạnh phúc. E vui lắm, vui vì dc nó bế, vui vì dc áp mặt vào ngực a. Và vui vì nó đã quay trở lại bên e...

Thả nhẹ bó hồng thắm lên bàn. E bước tới ôm lấy nó. Nước mắt e trào ra, những giọt nước mặt hạnh phúc cứ tưởng chừng như bất tận

Nhón chân lên, môi e chạm vào môi nó. Bờ môi mềm mại của e lúc nào cũng khiến nó thèm muốn. Ôm lấy e, nó bế e bước lên phòng. Vừa đi, e và nó vẫn trao nhau những nụ hôn. E hkong6 muốn dứt ra khỏi nó lúc này. Đặt e xuồng giường, trao nụ hôn thật sâu rồi lách khỏi vòng tay e. Nó nói :

- Đêm qua a...a không kiềm chế dc trước e... A xin lỗi, nhưng e đừng xem a như những thằng con trai đê tiện khác. A biết bây giờ a không có gì để có thể bù đắp dc cho e. Nhưng a sẽ có trách nhiệm với những gì mình đã làm. E có thể tin như vậy...

- Không, a không cần phải nói ra những lời như vậy. Đó là e tự nguyện, a không có lỗi gì cả. E yêu a nên mới làm vậy. A đừng bận tâm về điều đó. A chỉ cần biết rằng tình yêu của e với a nó lớn đến mức nào. Và a đừng lãng quên tình yêu đó. Vậy là quá đủ với e rồi...

- E nghĩ ngơi đi nhé. A phải về nhà một chút. Đi cả đêm qua không báo về rồi. Đêm qua mệt nên e cố gắng nghỉ nhiều vào nhé...

- Vâng a đi đi. Kẻo 2 bác lại lo...

Hôn vào môi e lần cuối như từ biệt. Nó dắt xe bước ra khỏi nhà. Về nhà thay vội bộ quần áo, nó lại lên ngồi cafe. Hồi hộp bật dt. Tin nhắn của e đã lưu trong máy đến tự bao giờ.

- E yêu anh, ông cụ khó tính ah...

Bất chợt nó nhìn thấy tin nhắn còn lại. Tin nhắn không phải của e. Con gái thần mặt trời đã trả lời :

- E vẫn luôn dùng số này, vẫn luôn nhớ đến a. Công việc của a dạo này thế nào ? Ba mẹ vẫn khỏe chứ a...

- Đã lâu lắm rồi a mới lại nc vs e. Công việc vẫn bt mặc dù dạo này hơi bận 1 chút. Hai bác vẫn khỏe e ah. Còn e ? Dạo này thế nào ?

Tin nhắn reply đến rất nhanh. Nhanh đến nỗi nó tưởng chừng như e đang ngồi đối diện mà gửi cho nó vậy.

- E vẫn khỏe. Công việc thì vẫn vậy. Dạo này bố lớn tuổi rồi nên giao lại xưởng chế tác cho e quản lý. Có mệt hơn một chút nhưng biết sao dc hả a ? À mà a vẫn còn gửi một thứ ở chỗ e đấy. Liệu a có còn nhớ không nhỉ ???

- Tất cả những điều về e a luôn nhớ e ah. 1000 ngôi sao nhỏ của a e vẫn còn giữ chứ ?

- Đúng là không gì có thể thoát khỏi trí nhớ của a thật. E đang cầm nó trên tay đây. Và e vẫn còn nhớ đến câu nói của a..



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...