Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!
Chương 69: Lấy lại tự do
"Lý đại gia, nơi này có ba trăm lượng bạc, lão nhân gia liền phụ trách phân phát cho mọi người đi!"
Lý đại gia lệ nóng doanh tròng nhìn Lệ Ảnh Yên, cũng tiếp nhận bạc, trên khuôn mặt già nua toàn là nếp nhăn hiền lành khi cười.
"Cẩu Đản, con thật sự là một đứa nhỏ thiện lương, nhưng con cũng cần dùng bạc, bác chỉ lấy hai trăm lượng bạc thôi, thừa lại một trăm lượng bạc, con cầm lại đi!" Nói xong, ông cụ Lý liền để bạc vào trong tay Lệ Ảnh Yên.
"Không cần đâu ông Lý, Cẩu Đản và các huynh đệ đều còn bạc, đúng không? Sơn Pháo, Thảo Bao." Lệ Ảnh Yên đùn đẩy, lần nữa để tiền vào trong tay ông cụ Lý
"Đúng, đúng vậy, ông Lý, ông hãy nhận đi, lão đại còn nhiều bạc mà." Sơn Pháo thuận theo lời nói của Lệ Ảnh Yên lải nhải.
"Câm miệng đi, Sơn Pháo, sao lại nói nhiều như vậy?" Lệ Ảnh Yên tức giận liếc Sơn Pháo một cái, kẻ ngu ngốc này thật đúng là có gì nói đó, không sợ gió lớn đau đầu lưỡi sao! Ách, lời này hình như là một người nào đó đã từng nói với mình.
Lệ Ảnh Yên vô ý nghĩ tới Tiêu Dung Diệp, nhưng cảnh tối hôm qua hắn bóp chặt cổ của mình cũng thoáng hiện lên ở trong đầu, Lệ Ảnh Yên theo bản năng lắc đầu, để bản thân không thèm nghĩ chuyện không vui này nữa.
"Cẩu Đản, ông biết con có ý tốt muốn giúp chúng ta, nhưng ông không hy vọng con vì giúp chúng ta mà làm chuyện lừa gạt hại người. Con là đứa bé ngoan, ông hi vọng con vui vẻ."
Ông cụ Lý nói lời thật lòng với Lệ Ảnh Yên, khiến trong lòng Lệ Ảnh Yên ấm áp. Dù sao lớn như vậy, không có ai nói lời thật lòng thật dạ với mình, với lại người nàng lừa đều là con cái nhà giàu, nếu mình lừa bạc của dân chúng, trong lòng mình cũng không yên tâm.
"Ông Lý, ông yên tâm đi, Cẩu Đản nhất định sẽ dựa vào bản thân để cho mọi người có cuộc sống tốt lành."
- - phân cách tuyến - -
Sau đó, ở thôn dân chạy nạn, bọn Sơn Pháo và Thảo Bao đều vội vàng tìm việc làm để sinh sống, dựa vào thể lực của mình đi kiếm chút bạc.
Lệ Ảnh Yên nhàm chán vô nghĩa cũng muốn tìm một công việc dùng thể lực để làm, nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử, không thể giống các nam nhân dựa vào thể lực kiếm cơm, bản thân liền miễn cưỡng tìm công việc tiểu nhị để làm.
"Ôi, khách quan, ngài là ăn cơm hay ở trọ?" Lệ Ảnh Yên nhiệt tình chu đáo lấy khăn lau từ trên vai xuống, một bên lau bàn gỗ một bên chào hỏi, quan sát vị nam tử khí vũ bất phàm này
Cho dù nam tử trước mắt dùng mũ rơm che kín dung mạo bản thân, nhưng khí chất bẩm sinh này, tuyệt đối không phải người dễ chọc!
"Ách, ăn cơm!" Nam tử hơi tạm hạ thấp giọng nói, giọng nói trầm thấp dịu dàng khiến Lệ Ảnh Yên vô ý ngẩn ra.
Giọng nói này rất quen thuộc!
"Một vò Nữ Nhi Hồng mười năm, còn lại lấy các món đặc biệt của quán này là được rồi."
"Ách, được rồi, khách quan, người chờ."
Lệ Ảnh Yên tận lực xem nhẹ giọng nói quen thuộc cũng như xa lạ này, xoay người vào phòng sau.
Đợi Lệ Ảnh Yên mang đồ ăn và rượu tới dâng lên, khách nhân bên cạnh lại liên tiếp hô: "Tiểu nhị, mang thức ăn lên!"
Tiếng thét to không ngừng ra lệnh khiến Lệ Ảnh Yên lập tức tay chân luống cuống, vội vàng tiến lên. Tay bưng rượu và thức ăn bỗng dưng run lên, rượu cứ như vậy đổ vào trên người nam tử.