Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 44: Người nào đi nhầm phòng?


Chương trước Chương tiếp

Bộ dáng thanh u này của Lệ ảnh Yên nổi bật ở trong đôi mắt thâm thúy của Tiêu Dung Diệp, làm hắn đột nhiên run lên, như là bị lông chim lướt qua, nổi lên gợn sóng nhàn nhạt.

Không tự chủ được tiến hơi thở dò xét tới, thân mình cao lớn của Tiêu Dung Dệp càng tiến sát Lệ Ảnh Yên.

Cùng với khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Dung Diệp dần dần tiến sát, tim Lệ Ảnh Yên "Thình thịch" kinh hoàng một chút.

Ngay lúc mặt Tiêu Dung Diệp sắp tiến sát Lệ Ảnh Yên, Lệ Ảnh Yên theo bản năng né tránh, đưa gương mặt nhỏ nhắn trong suốt qua một bên, mà hơi thở nam tính mạnh mẽ của Tiêu Dung Diệp vừa vặn thổi qua khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của Lệ Ảnh Yên, ở trên mặt của nàng lưu lại nhàn nhạt hơi thở nam tính dễ ngửi.

Thời gian bỗng nhiên yên lặng, tư thế hai người đầy ái muội dán sát một chỗ, hơi thở nam tính xen lẫn mùi rượu lành lạnh cùng trộn lẫn với nhau, giống như có một loại ma lực thổi qua lỗ mũi của Lệ Ảnh Yên, mang theo chút hàm xúc ý loạn tình mê, Lệ Ảnh Yên ngoái đầu nhìn lại, tầm mắt có chút mơ hồ nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Tiêu Dung Diệp.

Trong nháy mắt, Lệ Ảnh Yên gần như ở trong ảo ảnh mờ ảo thấy được khuôn mặt của Hoắc Thiếu Nghi, không tự giác nước mắt 'tách tách' rơi xuống.

Lúc mắt say lờ đờ mê ly của Tiêu Dung Diệp thấy vẻ mặt rơi lệ của Lệ Ảnh Yên, trong lòng ngũ vị tạp trần, có cảm giác khó có thể nói ra.

"Cẩu Đản, sao vậy? Vì sao khóc?"

Tiêu Dung Diệp nâng tay áo giúp Lệ Ảnh Yên lau nước mắt, nhưng nào biết, nước mắt của Lệ Ảnh Yên lại càng chảy mãnh liệt!

"Oa hu!" một tiếng, nhào vào trong lòng Tiêu Dung Diệp, tay nhỏ bé suy nhược gắt gao nắm chặt vạt áo Tiêu Dung Diệp, không thể ức chế cảm xúc khóc lớn lên.

"Vì sao? Vì sao lúc trước muốn bỏ rơi ta? Vì sao? Hu... huynh hư, huynh hư, huynh xấu lắm!"

Vừa đau triệt nội tâm nói, vừa nâng nắm đấm lên đánh lên ngực Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên không ngừng phát tiết cảm xúc, giống một đứa nhỏ bị thương, tùy ý đánh Tiêu Dung Diệp.

"Được rồi được rồi, đều là ta không tốt, thực xin lỗi, đừng khóc, đừng khóc nữa. Ngoan, ta ở đây!"

Nói xong, Tiêu Dung Diệp càng ôm chặt thân thể gầy yếu của Lệ Ảnh Yên vào trong lòng, loại lực đạo này giống như hận không thể khảm nàng trong cơ thể mình, khiến nàng cuối cùng sẽ không chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa.

- - phân cách tuyến - -

Ngoài cửa sổ, một âm thanh gà gáy vang dội, quấy nhiễu khiển Tiêu Dung Diệp tỉnh lại từ trong giấc mộng.

Trên giường, Tiêu Dung Diệp không tình nguyện trợn mắt xoa mi tâm của mình, đầu nặng như bị rót chì vào, khiến hắn không nhớ toàn bộ chuyện xảy ra vào tối hôm qua, nhưng mà, trong nháy mắt khi xoay người- -

"Á!" Tiêu Dung Diệp theo bản năng kêu to một tiếng, cũng làm tỉnh Lệ Ảnh Yên đang ngủ.

"Ưm, đầu đau quá, đã xảy ra chuyện gì?" Lệ Ảnh Yên đỡ đầu nặng dậy, vừa mới mở một mắt, khuôn mặt tuấn lãng của Tiêu Dung Diệp liền rơi vào trong mắt Lệ Ảnh Yên!

"A? ! Ngươi... Ngươi... Ngươi vào khi nào? Sao lại xuất hiện trong phòng ta?"

Lệ Ảnh Yên theo bản năng kéo chăn qua che đậy thân mình, cho dù bản thân đang mặc y phục, nhưng tóc và quần áo của nàng đều lộn xộn, vẫn không muốn tin tưởng, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Đây là phòng bổn vương, hẳn là bổn vương hỏi ngươi, sao ngươi chạy đến trong phòng bổn vương, ngươi - đồ siêu lừa đảo không có tiết tháo!"

"Đi cứt đi, là ngươi có lỗi mới đúng, ngày hôm qua là ta đi cùng với ngươi, nếu tới phòng ngươi cũng là ngươi dẫn ta tới, có quan hệ gì với ta!" Lệ Ảnh Yên không t́ình nguyện quăng một cái liếc mắt.

Vốn là đầu đau đớn, Tiêu Dung Diệp lười so đo nhiều như vậy với Lệ Ảnh Yên, mà bản thân thật sự không biết tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bất đắc dĩ, Tiêu Dung Diệp hô một câu về phía bên ngoài: "A Quân, tiến vào!"


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...