Nói Rồi, Không Kết Hôn Đâu!
Chương 9
Tổng giám đốc và thư kí ngồi một xe riêng, trợ lý Sa Chấn lái một chiếc xe khác tới đón Phạm Ti Ti. Phân chia như thế nhưng có những kẻ tọc mạch nghĩ Dương Lập Hân và Phạm Ti Ti có gian tình sẽ tự nhủ rằng: Họ cố ý ngồi hai xe riêng để tránh bị lộ việc họ có gian tình, giấu đầu hở đuôi.
Xuân Phàm vốn định ngồi ở ghế trước, nhưng tài xế đã nhanh chân xuống xe, mở cửa ghế sau mời cô nên cô đành phải thuận theo ý tốt của sếp mà làm.
Dương Lập Hân đã thay trước một bộ Âu phục màu đen ở công ty, bữa tiệc tối nay mà anh phải tham dự là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của một vị quan trọng trong trong giới thương nhân. Nghe đâu hơn một nửa những nhân vật có máu mặt trong giới thương nhân đều được mời tới dự tiệc.
Anh ngồi thẳng, đôi mắt sáng ngời đang ngắm nhìn cô trong bộ váy thanh lịch. “Rất hợp với em.” Lần trước cô trang điểm gợi cảm cũng đẹp, nhưng không thể phủ nhận rằng anh đã quen và còn thích dáng vẻ hòa nhã này của cô hơn.
“Cảm ơn. Ngày mai tôi sẽ mang đi giặt là rồi gửi lại cho Bella.”
Anh bật cười, “Váy của em có vấn đề gì mà phải gửi lại cho Bella, tôi thích nhìn em mặc trong những bộ đồ cao cấp, đắt tiền như thế này.”
Trong lòng Xuân Phàm bỗng dậy lên một gợn sóng phức tạp mà cô cũng không hiểu nổi, “Tổng giám đốc, anh bị nhầm lẫn rồi. Tôi phải nhắc nhở anh rằng tôi không phải người tình mà anh bao dưỡng, anh đừng can thiệp vào cách ăn mặc và trang điểm của tôi.”
Anh thu lại khuôn mặt tươi tắn, “Em cứ coi như đây là phí quần áo mà công ty cung cấp khi đi tiếp khách cùng tôi.”
“Vậy thì được!” Cô đoan trang mỉm cười.
Quả thật cô nàng này không đáng yêu một chút nào! Dương Lập Hân cẩn thận ngắm nhìn lại khuôn mặt được trang điểm tinh tế của cô, trên đó không có chút biểu cảm, anh hỏi: “Xuân Phàm, em có tâm sự gì à?”
“Tổng giám đốc, bữa tiệc hôm nay ắt hẳn rất quan trọng, nếu không anh sẽ không tham dự mà còn dẫn theo ba nhân viên. Anh đã làm việc cả ngày rồi, có muốn chợp mắt nghỉ ngơi một chút không?”
Cô lại dựng lên bức tường ngăn cản anh! Anh kêu Xuân Phàm, vậy mà cô lại trả lời anh bằng giọng điệu lễ phép đối với cấp trên. Anh bảo cô tới chỗ Bella để sắm sửa cùng Phạm Ti Ti, cô không những phá bỏ bức tường đó mà còn gia cố cho nó vững chắc hơn.
“Xuân Phàm, rốt cuộc là em…” Anh đưa tay ra, nắm lấy tay cô, vậy mà cô lại né tránh.
“Tổng giám đốc, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, không phải Ảnh hậu Kim Mã, không thể cứ một tí là lại thay đổi vai diễn của mình. Tôi đang cùng anh đi làm việc công, thế nên anh hãy gọi tôi là “Thư kí Nhạc”! Như vậy sẽ phòng tránh việc tôi quên mất thân phận của mình mà ở trước mặt mọi người gọi tên không hay của anh.”
Tên không hay của anh là gì? Người ngoài hành tinh ư?
Thấy cô đang đánh trống lảng, khuôn mặt lại lộ ra vẻ cười như không khiến Dương Lập Hân đột nhiên nổi giận.
“Tài xế Vương, đỗ xe lại ven đường.” Anh ra lệnh rành mạch, đợi tài xế dừng xe lại, “Anh xuống xe chờ một chút.”
Tài xế Vương lập tức xuống xe, đóng cửa lại, đi ra chỗ khác đứng chờ. Sa Chấn cùng Phạm Ti Ti đi phía sau cũng dừng xe lại, tài xế Vương thấy vậy liền đi tới, ngăn không cho bọn họ tới xe của tổng giám đốc để hỏi thăm.
Cũng may là đang đi trên con đường qua khu biệt thự cao cấp chứ không phải là khu trung tâm thành phố.
Xuân Phàm bị anh dọa cũng hơi sợ, “Anh đang làm gì thế? Anh rất ghét phải đến muộn mà.”
Sắc mặt Dương Lâp Hân tối lại, lạnh như bang: “Rốt cuộc là tôi đã làm gì khiến em giận dỗi? Em không nói rõ ràng cho tôi thì cả tối nay, thậm chí đến đêm cũng ở đây.”
“Tôi không giận dỗi gì cả. Để tôi đi gọi tài xế Vương… A! Đau đấy!”
Anh dùng lực nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô lại gần anh. Cô đang ngồi sát cửa, vậy mà loáng một cái mặt cô đã kề cận khuôn mặt anh tuấn của anh, trong mắt anh còn lóe lên tia lửa giận dữ khiến lưỡi cô cứng đơ lại.
“Anh… Anh…” Anh ta bị ai chọc giận thế?
“Nói, em đang nghĩ gì?”
“Anh buông tay ra đi! Tôi sẽ bị đau đấy!” Cô đáng thương giơ lên cánh tay trái hằn rõ năm ngón tay của anh.
“Sợ đau thì nói nhanh!” Tuy vẫn hung dữ với cô nhưng anh đã giảm lực nắm lấy tay cô. Đây là lần đầu người con gái mà anh đang cặp kè khiến anh nổi giận như vậy. Mỗi khi ở gần cô, mọi thứ xung quanh anh như đảo lộn, không thể đoán trước được.
“Anh muốn tôi nói gì đây? Anh là ma đầu, là người tàn nhẫn, tự nhiên đánh tôi.” Cô nổi giận, giơ nắm tay phải lên trước mặt anh, không phát hiện ra cô còn bạo lực hơn cả anh lúc này. “Tôi đã làm gì nên tội mà anh lại dám hành hung tôi? Tôi chẳng qua chỉ là nhắc nhở anh rằng anh là “tổng giám đốc”, đừng để cho người ngoài phát hiện ra chuyện anh có một tình nhân lén lút trong bóng tối, tránh làm ảnh hưởng đến việc liên hôn trọng đại của anh.”
“Cái gì mà liên hôn trọng đại?” Anh bắt lấy cái tay phải đang muốn gây sự của cô. Xem ra đúng là cô đang dồn sức muốn đánh anh thật!
“Tổng giám đốc thông minh cơ trí à, chắc hẳn anh chưa biết đến một trường hợp đặc biệt trong những buổi tiệc trọng đại như thế này rồi. Những gia đình giàu sang có con gái đạt tiêu chuẩn là thục nữ, tam tòng tứ đức chỉ cần nhìn trúng anh là sẽ tự động mai mối, giới thiệu người đẹp cho anh, anh không cần phải làm cao quá đâu, mau mau chọn rồi giữ lấy một cô đi!” Xuân Phàm tốt bụng nhắc nhở anh, cô cũng tự nhắc nhở chính bản thân mình rằng cô không nên dây dưa lâu dài với anh để nảy sinh tình cảm, bằng không đến lúc anh trở thành chú rể tươi cười vui vẻ bên cô dâu, người sẽ chịu đau khổ cuối cùng chỉ là cô.
Qua những chuyện mà mẹ đã từng trải, cô hiểu một điều rằng không đáng để đau khổ vì đàn ông.
Dương Lập Hân gầm nhẹ. “Em lấy đâu ra cái tin tôi muốn liên hôn hả? Em sợ chuyện giữa tôi và em mập mập mờ mờ, đến lúc đó sẽ là rắc rối sao? Yên tâm, so với em tôi càng ghét những chuyện không rõ ràng, nhất là kiểu mối quan hệ mập mờ kéo bùn dắt nước!” Nói rồi anh dứt khoát buông tay, lạnh lùng quay đầu nhìn ra phía khác, hoàn toàn không để ý đến cô nữa.
Bỗng nhiên bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh một cách đáng sợ.
Anh không thể chịu nổi thái độ xa cách, cố gắng né tránh của cô. Anh thích được ở cạnh cô, thầm trân trọng những giây phút quý giá mà họ ở bên nhau là bởi anh không biết được rốt cuộc anh và cô sẽ cùng chung một con đường trong bao lâu nữa, chẳng phải vì thế mà nên chung sống hòa thuận với nhau sao? Kết quả là, cô hết lần này tới lần khác thách thức sự kiên nhẫn trong anh.
Nhạc Xuân Phàm không tin được là ma đầu vừa vô cớ nổi cáu với mình?! Anh ta đang nghĩ rằng anh ta là người bình thường đi ngoài đường, thừa thời gian để tỏ ra cáu kỉnh giữa đường giữa phố sao? Thật là trẻ con, không biết tốt xấu phải trái!
Phải chăng lúc trước cô đã nhìn nhầm anh ta?
Bất kể thế nào, thân là một thư kí, cô có trách nhiệm phải nhắc nhở để sếp không tới muộn, nghĩ cách cùng anh tới bữa tiệc đúng giờ, nếu không cô sẽ không làm tròn bổn phận của một thư kí hoàn hảo.
Kiên nhẫn nào, Nhạc Xuân Phàm.
Đối với cái tính trẻ con hơi tí là cáu kỉnh, tuy rằng cô rất muốn đập cho anh ta một phát, nhưng cô là một người được giáo dục tử tế, không thể bạo lực được… Cô đã quên mất việc vừa rồi cô ra tay với người ta không nhẹ một chút nào.
“Tổng giám đốc.”
Không có động tĩnh.
"Lập Hân."
Vẫn không để ý đến cô.
Rất tốt, rất lạnh lùng, con bà nó lạnh lùng.
Xuân Phàm nhìn nửa khuôn mặt lạnh lùng đang hướng ra phía ngoài cửa sổ, sau đó lại hướng tầm mắt ngắm nghía đôi bàn tay đang đặt trên đùi. Mười ngón tay thon dài, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, quả là con người vô cùng nghiêm túc. Haizz, ít nhất anh ta cũng thích sạch sẽ, coi như đây là một điểm cộng, cô sẽ thử giảng hòa trước. Bàn tay của Xuân Phàm lặng lẽ di chuyển tới gần tay anh, một đầu ngón tay xoa thành vòng tròn trên mu bàn tay anh, tiếp đó là hai ngón, rồi ba ngón…
Anh nhanh chóng bắt lấy bàn tay hư của ai đó, cô đang làm nũng với anh sao? Đột nhiên tâm trạng của anh thay đổi, trong mắt gợn lên một chút ý cười khó nhận thấy.
“Tay của anh ấm thật.” Tinh thần cô cũng tốt lên nhiều nên cô nở một nụ cười tươi. Cái tên ma đầu này, không còn thời gian cho anh thay đổi tâm trạng xoành xoạch đâu, mau trở lại bình thường đi!
“Em lạnh à?” Cảm giác thấy tay cô man mát, anh nhìn lên bộ váy không tay mà cô đang mặc, sau đó tự cởi áo vest ra, choàng lên vai cô. “Tôi đã dặn là cẩn thận kẻo bị cảm mà.”
“Không sao cả, vẫn đang mùa hè mà.” Hai gò má của Xuân Phàm ửng hồng, cô nhìn anh, “May là tôi không mặc bộ váy “siêu gợi cảm” theo ý Bella, bộ đó còn hở hơn thế này nhiều. Còn phải tốn không ít thời gian để trang điểm cho hợp, nhất định phải là người không sợ bị lạnh mới mặc được chiếc váy đó.”
“Em có thể thử mặc mà.”
Cô cười một cái. “Xin anh, loại váy gợi cảm như thế phải thì ngực phải rất to mới mặc được đẹp, cho dù anh có khích tôi cũng không mắc lừa mà mặc cái đó đâu.” Người thông minh là người biết mình biết ta.
Người nào đó đen tối nghe cô nói vậy lập tức nhìn xuống ngực cô, ngắm nghía một hồi lâu. Ừm, cũng chỉ là cỡ vừa, không phải loại to đặc biệt.
“Anh nhìn cái gì đấy?” Anh ta còn dám nhìn chằm chằm!
“Không có gì.” Hồi ở bên Mỹ anh từng có mấy người bạn gái ngực khá to, nhưng anh không mặn mà lắm đối với họ.
“Để tôi nhắc anh lại lần nữa, anh sẽ đến muộn đấy.”
Dương Lập Hân nghe vậy liền lôi di động ra gọi tài xế quay về xe. Tài xế Vương lập tức ngồi vào ghế lái, anh còn tò mò liếc gương chiếu hậu nhìn xem hai người phía sau thế nào. À, thư kí Nhạc đang khoác chiếc áo vest của tổng giám đốc, coi như anh chưa thấy gì.
Trong mười phút tiếp theo, anh vô tư nghịch ngón tay của cô nhưng cô ngoan ngoãn để cho anh chơi tùy ý kẻo lại dở chứng rồi bắt “dừng lại ven đường” một lần nữa. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra chắc cô không kiềm chế được mà “xả” ra những từ ngữ thô tục mất.
Chẳng mấy chốc mà họ đã tới hội trường tổ chức bữa tiệc, cô nhẹ nhàng bỏ chiếc áo khoác của anh trên vai mình ra rồi giúp anh mặc lại, còn cẩn thận cài khuya cho anh nữa. Anh tỏ ra vô cùng hài lòng và trở về với bộ dáng bình thường.
“Chuẩn bị vào trận địa nào, thư kí Nhạc.” Anh biết rõ lai lịch của cô nên hiểu rằng bữa tiệc hôm nay có thể sẽ chạm mặt vài người mà cô không thích, vì vậy mới nhắc nhở cô chuẩn bị tâm lý trước.
“Vâng, thưa tổng giám đốc.”
Không hổ danh là nữ thư kí có khí chất nhất công ty, cô bình thản nở một nụ cười vân đạm phong khinh.
***
Yêu nữ! Đồ đê tiện! Con hồ ly tinh!
Đúng là trong bữa tiệc có không ít quý cô, quý bà thầm mắng chửi Phạm Ti Ti, cô vô cùng vui vẻ đón nhận những ánh mắt ghen ghét của họ.
Vừa lúc Dương Lập Hân bước vào bữa tiệc, bà mẹ kế Lâm Á Trúc liền ôm tay Dương Ngạn Phủ đi tới, ra vẻ quan tâm hỏi thăm: “Sao con đến muộn thế? Mặc dù con lo chuyện công việc nhưng thế cũng là thất lễ đối với ông Lâm rồi.”
Phạm Ti Ti nhanh chóng đứng ra đỡ lời, trước khi nói còn không quên nở một nụ cười quyến rũ, “Đều là do cháu ạ, vì không muốn làm mất mặt tổng giám đốc nên cháu đã khiến anh ấy chờ hơi lâu để lựa chọn trang phục thích hợp cho bữa tiệc ngày hôm nay.”
Trang phục thích hợp ư? Chỗ nào hở được thì hở, bộ váy mà cô ta đang mặc có khi còn chưa may đến một tấc vải, vậy mà dám bảo là trang phục thích hợp sao? Những người xung quanh đang căng tai ra nghe họ trò chuyện, đàn ông thì mắt sáng như đèn pha, phụ nữ thì chia làm hai loại: số ít tự nhận thấy mình có ngực bự nên càng ưỡn ngực ngẩng cao đầu “khoe hàng”; số còn lại vội vàng dùng ánh mắt cảnh cáo với chồng hoặc bạn trai, trong đó có cả Lâm Á Trúc đang gườm gườm chồng.
Dương Lập Hân nhân lúc ấy tránh đi, tới chỗ ông Lâm chúc thọ.
Xuân Phàm đứng sau Phạm Ti Ti nói thầm: “Mình đã bảo là sẽ có nhiều người tức nổ mắt mà!”
Phạm Ti Ti không ngần ngại. “Mình kiêu sa thế đó, đừng ghen tị nha.”
Xuân Phàm cười nhạt, nói: “Tin mình đi, mình không gia nhập đội ngũ đó đâu.”
“Mình biết mà! Cậu là kiểu người “Ăn ba bát làm nửa chén”[1], đâu có để ý đến mấy chuyện vặt này.” Phạm Ti Ti vừa cười vừa trưng ra dáng vẻ đáng yêu, dễ thương. Ban đầu khi biết chuyện Dương Lập Hân đã leo được lên giường Xuân Phàm, cô suýt chút nữa ngất lịm. Xuân Phàm không kết hôn, OK cô ủng hộ; cô ấy muốn giữ mình đến già, OK; nhưng câu phải con cá ăn thịt người ma đầu rồi cho lên giường, chuyện này sốc khỏi bàn!
[1] “Ăn ba bát làm nửa chén: Đài ngữ, ý nói ăn hại nhiều hơn làm việc.
Người có thể khiến Phạm Ti Ti chịu cúi mình bái phục, chỉ có thể là Nhạc Xuân Phàm.
Xuân Phàm chỉ cười rồi tiến về bàn ăn, cô tự ý thức mình hôm nay tới đây chỉ là phụ kiện đi kèm của sếp, đóng vai trò làm bình hoa[2] thôi.
[2] Bình hoa: Chỉ những cô gái xinh đẹp nhưng ngốc, lười biếng, ăn bám các đại gia.
Lão doanh nhân này quả thật là người có tiếng tăm lừng lẫy, đến cả Dương Lập Hân cũng phải nể trọng ông Lâm mấy phần. Bữa tiệc mừng thọ đã được tổ chức long trọng tại khách sạn lớn nhất thành phố từ trưa, buổi tối lại mở tiệc rượu thiết đãi khách quý tại biệt thự tư gia. Việc phục vụ cũng rất chuyên nghiệp, mỗi bàn ăn đều có người phục vụ giúp khách khứa lấy đồ ăn, trong hội trường còn có bảy, tám nhân viên luân phiên đi lại mời khách đồ uống hoặc điểm tâm.
Xuân Phàm coi như mình là người tàng hình, tốt nhất là không ai chú ý đến cô. Còn gì thú vị hơn khi thoải mái hưởng thụ thú vui nhấm nháp đồ ăn ngon của nhà giàu, xem cảnh người ngoài sau khi đấu khẩu với nhau còn cụng ly rượu, không quên nặn ra nụ cười giả tạo.
Cô nhón một miếng pho mát tròn tròn từ một cái khay vào trong miệng, ngậy ngậy thơm thơm, mùi hương thật đậm đà. Bên cạnh có một chiếc khay bạc khác bày chocolate được làm thủ công, đây là thứ mà cô khoái khẩu nhất nên nhón thêm một miếng chocolate rượu vang bỏ vào miệng, cứ như thiên đường trong miệng vậy, cô không khách khí nữa mà “xử” thêm ba miếng chocolate. Bánh brownies hạt dẻ cũng thật tuyệt vời, chỉ là ăn quá nhiều điểm tâm đồ ngọt cũng không hay lắm nên cô quyết định đổi sang món mặn. Ở đây phục vụ cả bánh mì bơ sữa và bánh mì bơ tỏi kiểu Pháp, chỉ nhìn qua thôi mà đã ứa nước miếng…
“Xuân Phàm! Sao em lại ở đây?” Một người đàn ông trẻ tuổi phong thái nho nhã bước tới trước mặt cô, nhẹ nhàng hỏi.
Giọng nói cùng khuôn mặt sáng sủa đầy lôi cuốn của người đó khiến cô bất ngờ, Xuân Phàm không dám tin vào mắt mình nữa, cứ đứng đó mà nhìn chằm chằm vào anh. Hà Dân Tuấn, người con trai luôn có nụ cười tươi tắn, ấm áp như ánh nắng Mặt Trời đang đứng trước cô, nhưng nét ngây ngô của thời còn học Đại học không còn trên khuôn mặt anh nữa mà thay vào đó là sự quyến rũ của một người đàn ông từng trải, ngoài ra anh dường như không thay đổi chút nào.
Hà Dân Tuấn là đàn anh hơn cô một tuổi thời còn học Đại học, cũng là mối tình đầu của cô.
Người con trai luôn nở nụ cười hiền lành như ánh dương rực rỡ đó, thật ra đã từng đối xử rất tàn nhẫn với cô.
Tất nhiên anh ta sẽ không nghĩ vậy mà chỉ đứng đó nhìn cô, không quên nở một nụ cười tươi tắn đầy mê hoặc.
“Anh không nghĩ sẽ gặp em trong trường hợp này, thật bất ngờ.” Hà Dân Tuấn đắc chí nhìn quanh bữa tiệc như ngầm ám chỉ anh ta là chủ nhân của nơi này. “Ông Lâm là ông ngoại của vợ anh, cô rất yêu anh nên anh nói gì cũng nghe theo. Đúng rồi, em được mời đến đây sao?” Câu cuối ẩn chứa sự hoài nghi.
Mắt cô tối lại, Xuân Phàm đang tự mắng bản thân, sao tim cô lại có thể đập như trống khi nhìn thấy anh ta chứ, thật nực cười. Đầu óc cô luôn minh mẫn và rất lý trí, trong nháy mắt đối mặt với anh ta lại trở nên hoàn toàn trống rỗng. Chuyện này là sao?
Không được, chuyện cũ chỉ là mây bay gió thoảng, giữa họ chẳng còn gì nữa.
Cô nhìn thẳng vào anh, nở một nụ cười nhẹ, “Tôi không được mời nhưng sếp tôi nhận được thư mời.”
“Sếp của em là…?”
“Tổng giám đốc Dương Lập Hân, tôi là thư kí của anh ấy.”
Ánh mắt Hà Dân Tuấn đang nhìn cô bỗng có chút kì lạ. “Nhiều người bảo anh ta là vị tổng giám đốc đẹp trai tuấn tú nhất, nhưng bà ngoại anh luôn bảo xét về bề ngoài, anh không thua kém hắn ta chút nào. Em nghĩ sao?”
Cô có thể nghĩ gì đây?
Xuân Phàm khẽ nhướn mày, “Anh Hà, anh và tổng giám đốc của tôi hoàn toàn khác nhau, anh ấy không để ý đến bề ngoài, chỉ chú trọng năng lực làm việc.”
Hà Dân Tuấn khẽ cười: “Mọi người truyền tai với nhau rằng anh ta là người cuồng công việc, đến cả thời gian tìm bạn gái cũng không có, mới đây chỉ có thể tiêu tiền cho một con hồ ly tinh làm tình nhân, cô ta chính là Phạm Ti Ti – bạn thân của em – đúng không?”
“Không ngờ anh Hà cũng biết rõ mấy chuyện đồn đại kiểu này.”
“Xã hội thượng lưu có gì là bí mật?” Anh ta đắc ý tự nhận mình là người trong giới thượng lưu.
Đúng là không có bí mật gì, chỉ có truyền nhau những lời nhảm nhí thôi.
Trong cô tự nhiên xuất hiện cảm giác trống rỗng. Không phải là khi bất ngờ gặp lại mối tình đầu, tim người ta hay đập thình thịch, nhất thời bị rung động bởi người cũ sao? Có lẽ cô không nên kì vọng quá cao vào con người này.
Nghĩ lại thì, cô cần phải tìm một cái gương để tập biểu cảm khuôn mặt cho tốt.
Không còn mấy hứng thú, Xuân Phàm tự suy nghĩ viển vông một chút. Cô đã từng nghĩ mãi về cái ngày cô và Hà Dân Tuấn chạm mặt, cô sẽ nói gì, làm gì với anh, khi những thứ mà cô muốn làm cùng anh trở thành sự thật, cô sẽ không bám lấy anh mà ngược lại còn tránh xa khỏi anh ta.
Tiếc rằng tính cách của cô quá kiêu ngạo, cô rất tự tin nên không dễ nhận mình thua.
Xuân Phàm tiếp tục thưởng thức chocolate, thuận tay vơ một nắm kẹo. Ừ, khả năng hấp dẫn phụ nữ của anh chàng này ngày càng nâng cao, có thể nói những lời khiến phụ nữ cảm thấy ngọt ngào.
“Xuân Phàm, Xuân Phàm!” Người tự xưng là mỹ nam Hà Dân Tuấn cất giọng nhẹ như gió ấm mùa xuân gọi cô, muốn quyến rũ cô thêm lần nữa. “Em đang nhớ về những kỉ niệm chúng ta đã từng có với nhau phải không? Anh cũng thường nghĩ đến em, muốn biết xem cuộc sống của em thế nào, có tốt hay không? Tiếc rằng anh đã kết hôn nên không tiện tìm em. Xuân Phàm, em có thể thông cảm cho hoàn cảnh của anh không?”
“Đàn anh, anh cần gì sự thông cảm từ em chứ! Chúng ta vốn là hai đường thẳng song song, đến cả suy nghĩ cũng chưa bao giờ giống nhau.” Tim Xuân Phàm đột nhiên hơi thắt lại, nhưng cô quyết tâm không để tình cảm vu vơ lấn át lý trí, “Nhìn anh cũng tốt lắm, xem ra cuộc sống gia đình của anh rất hạnh phúc.”
Hà Dân Tuấn quả nhiên vô cùng vui sướng vì chủ đề lại là mình, con ngươi đen ánh lên một tia đắc ý. “Đúng là anh đang rất hạnh phúc, mẹ anh đã từng xem bói cho anh, bà bảo rằng anh có số trời sinh là quý tử, cưới được người vợ có tướng vượng phu, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió.”
“Quả là chuyện tốt.” Cô đáp lại một cách xã giao.
“Vợ anh cái gì cũng tốt, tiếc là không được đẹp bằng em, nhưng cô ấy cũng biết cách trang điểm sao cho da trắng ngần, các đường nét rõ ràng, không đến mức khiến anh mất mặt. Cô ấy cũng rất chung thủy, một lòng theo anh, anh cũng rất yêu cô ấy.”
“Thật là tốt!” Bên ngoài nói khách khí vậy với anh ta, nhưng trong lòng cô lại thầm nghĩ: nếu như không phải vợ anh là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, lại suốt ngày moi tim moi gan ra ca tụng, khen ngợi anh thì chắc anh cũng chẳng yêu nổi cô ta!
“Xuân Phàm, hiện giờ anh là Quản lý của công ty, nếu như em vẫn niệm tình xưa nghĩa cũ giữa chúng ta, lúc nào em cũng có thể sang bên anh làm thư kí của anh.” Câu nói của anh ta đầy ẩn ý, muốn bảo rằng họ có thể tranh thủ ngoại tình với nhau một chút. “Dương tổng đã thích loại đàn bà làm hồ ly tinh rồi, anh ta sẽ không có hứng thú với mẫu người không hiểu chuyện yêu đương như em đâu. Mà anh, ít nhất anh cũng hiểu khá rõ về em.”
Anh đang muốn sỉ nhục ai hả? Đàng hoàng làm thư kí của tổng giám đốc không làm, lại đi làm thư kí cho tên quản lý quèn như anh, tiền lương, phúc lợi chẳng phải rất xoàng sao? Huống chi cô không có hứng thú làm kẻ thứ ba.
“Không, anh không hiểu tôi đâu.” Vẻ mặt Xuân Phàm lạnh lùng.
Hà Dân Tuấn thương tiếc nhìn cô, “Chính thái độ lạnh lùng này của cô em mà năm xưa anh mới say như điếu đổ. Bây giờ cũng chẳng có thằng đàn ông nào chịu kết hôn rồi mới lên giường cùng cô em đâu, cô em cố chấp đến mức không nghĩ tới lợi ích bản thân rồi. Thử nghĩ xem, cô em đã ngần này tuổi…”
“Anh còn nói thêm nữa thì tôi sẽ buộc tội anh đang quấy rối tình dục.”
“Hả?”
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp