Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 10


Chương trước Chương tiếp

Edit: La Na

Trần Yên Thực khoanh tay : "Nói rõ ràng đi."

Người nọ cười ha ha một tiếng, trong mắt có ý muốn xem kịch vui, chung quanh Trần Yên Thực không phải là không có ai, lúc này ai cũng lắng tai nghe.

"Không phải cô chưa kết hôn sao, bạn trai cũng chưa có, vậy đứa trẻ trong bụng cô là của ai vậy?"

"Có phải là cô quản nhiều quá rồi không?"

"Đều là bạn học cũ, quan tâm một chút thôi, tôi chính là không hiểu, sao lại có người da mặt dày như vậy, một bên ôm người khác, một bên lại đeo bám Tạ Cảnh Thâm?"

Trần Yên Thực cười lạnh một tiếng: "Tôi cũng rất tò mò sao cô lại đưa ra kết luận như vậy đấy?"

"Không phải rõ ràng quá sao?" Nếu như cô và Tạ Cảnh Thâm xác nhận quan hệ, thì hôm nay mới xuất hiện cùng nhau.

Lúc này thực sự là Trần Yên Thực tức giận vô cùng, cô tự nhận với tất cả mọi người, cô đều thực tâm đối đãi, lúc đi học càng cầu gì được đó, mượn văn phòng phẩm (dụng cụ học tập) của cô, cô đều rạch ròi, thế nhưng có loại người chính là như vậy, bạn đối nhân xử thế thông minh, trong mắt người khác bạn chính là người cao cao tại thượng, giống Trần Yên Thực vậy. Lúc đi học, lúc nào cô cũng là học sinh giáo viên thích nhất, thời đại học cũng khởi nghiệp ở tạp chí, sau khi tốt nghiệp, khả năng làm việc xuất chúng, dù lễ nghĩa không thạo lắm, làm việc với mọi người tuy hơi khác một chút như vẫn có thể tha thứ được, cả đời suôn sẻ, chẳng bao giờ gặp phải vật cản, miễn cưỡng cũng có thể xưng là con cưng*, cho nên cô rất tự tin thậm chí có chút tự yêu bản thân mình (tự luyến), có người nhìn từ “Ngạo mạn” này với ý hàm xúc, người quen cô “ngạo mạn” rồi cũng không hề châm chích, chỉ là xem cô như một đứa bé hư mà thôi. Thế nhưng nếu ấn tượng đầu tiên với người khác là "Ngạo mạn", có rất ít người chấp nhận làm quen với kiểu người này.

*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư. (Theo Baidu.com)

Trần Yên Thực chưa từng tận lực xây dựng mối quan hệ thật tốt với người khác, nhưng cô vẫn cảm thấy mọi mối quan hệ chỉ là hơi bình thường một chút mà thôi, làm gì tới mức hai người căm hận nhìn nhau?

Còn chưa đợi Trần Yên Thực đáp lời, Viên Lộ đã khí thế cuộn trào mãnh liệt đi tới, ném túi xách vào giữa Trần Yên Thực và bạn học nữ kia một cái, bạn học nữ hoảng sợ, cuống quít lui về phía sau một chút, Viên Lộ đi tới ngồi xuống, khiến bạn học kia tức giận anh ách: "Tức chết."

Trần Yên Thực mơ hồ có thể đoán được là chuyện gì, quả nhiên trên đời này không có tường nào mà gió không lọt qua được, nhưng cô chỉ tham gia một cuộc họp lớp mà thôi, vì sao tự dưng lại bị người ta nghị luận, dựa vào cái gì lại đám người râu ria kia chụp tội danh lên đầu?

Quả nhiên Viên Lộ nhìn về phía cô, dùng khẩu hình hỏi cô: "Thật có?"

Trần Yên Thực gật đầu, lúc này cô không cần lừa gạt nữa.

"Của ai?" Viên Lộ vẫn không phát ra tiếng, dùng khẩu hình miệng đối thoại với Trần Yên Thực.

Trần Yên Thực liếc mắt về hướng Tạ Cảnh Thâm một cái.

Viên Lộ cảm thấy không thể tin nổi: "Tạ Cảnh Thâm?"

Trần Yên Thực gật đầu, nhất thời Viên Lộ lộ ra ý cười, lúc này mới nói ra thành tiếng: "Không ngờ đó, hai người thật là nhanh mà, nhưng cậu có nghe bọn họ nói chuyện thật khó nghe không? Tốt xấu gì cũng là bạn học, không thể chừa lại chút khẩu đức à?"

Trần Yên Thực cười ha ha một tiếng một tiếng: "Mình cũng không biết bản thân khiến người ta ghét lúc nào."

Viên Lộ kéo kéo Trần Yên Thực: "Quên đi, đi thôi, sau này lão nương cũng không thèm đi họp lớp nữa."

Trần Yên Thực cầm túi đứng dậy: "Đi nói với lớp trưởng một tiếng đi."

Viên Lộ hừ lạnh một tiếng: "Cậu cho rằng anh ta là thứ tốt gì chứ?"

Trần Yên Thực không giải thích được, ngược lại mới nghĩ đến khả năng lớp trưởng cũng có nói cái gì đấy, cô nhớ Tạ Cảnh Thâm bị trưởng lớp mang đi, cô nhìn thoáng qua bên kia, thấy sắc mặt Tạ Cảnh Thâm nặng nề đứng dậy, đi về phía bên này.

Đột nhiên Trần Yên Thực cảm thấy có chút chua xót, nhưng khi thấy Tạ Cảnh Thâm thì không còn sợ hãi gì cả, giờ khắc này cô cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, tiếng ồn ào chung quanh, nhưng cô chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của người đang đi tới.

Tạ Cảnh Thâm kéo tay của Trần Yên Thực, không thèm để ý đến ai, chỉ nói một câu: "Đi thôi."

"Được."

Viên Lộ thấy thế cũng định cùng đi, nhưng chưa đi được mấy bước, chợt nghe một giọng nữ vang lên: "Aiz, Tạ Cảnh Thâm có chuyện gì thế?" Chính là Trình Thất Thất.

Chung quanh đều im lặng, chú ý nhất cử nhất động bên này, sắc mặt Tạ Cảnh Thâm lạnh nhạt, quay đầu nhìn lướt qua mọi người: "Tôi cũng không muốn tới, mọi người sao lại dùng suy đoán ác ý cho bạn học trung học của mình cơ chứ."

Lời nói này khiến nét mặt của một số người không nén được giận, chỉ có Trình Thất Thất, một tay chống lên chỗ dựa lưng của ghế sô pha, tay kia lắc lắc ly rượu: "Đừng nói như vậy chứ, mọi người chỉ là quan tâm thôi."

Tạ Cảnh Thâm lười cười: "Vẫn còn ngại thiếu ác tâm sao?"

Tay Trình Thất Thất dừng một chút: "Đừng như vậy mà, đều là bạn học, chuyện của cậu với Trần Yên Thực như thế nào cũng chịu báo với mọi người một tiếng à?" Dứt lời lại xoay vòng ly rượu, "Tuy bị cắm cái sừng lớn như vậy, nhưng không ngờ Tạ Cảnh Thâm cậu vẫn cam tâm tình nguyện vui vẻ làm cha nhỉ."

Trần Yên Thực thực tức giận đến mức đau bụng, muốn mở miệng, cuối cùng thực sự cảm thấy bụng dưới truyền đến cơn đau, vô thức siết chặt tay của Tạ Cảnh Thâm, tay kia cũng nắm chặt lấy cánh tay anh.

Đương nhiên Tạ Cảnh Thâm cảm thấy Trần Yên Thực dùng sức đột ngột, cúi đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô bỗng nhiên chuyển trắng, không thể đứng thẳng được, anh vội vàng ôm ngang Trần Yên Thực lên, Trần Yên Thực vùi đầu vào cổ anh, giọng nói suy yếu vô cùng: "Đau."

Tạ Cảnh Thâm dùng một tay sờ vào cổ tay cô, sắc mặt âm trầm đáng sợ, lạnh lùng quét mắt nhìn đám người ở đây: "Vốn dự định đến lễ kết hôn sẽ gửi thiệp mời cho mọi người, nhưng mà bây giờ xem ra không cần thiết nữa, tôi là người tương đối thù dai, nếu Yên Thực và con tôi có gì bất trắc, đương nhiên tôi sẽ không để yên như vậy." Dứt lời cố ý nhìn lướt qua Trình Thất Thất, người đang đứng trong phòng có hệ thống sưởi đầy đủ vậy mà lại rùng mình một cái.

Tạ Cảnh Thâm vội vã ôm Trần Yên Thực lên xe, Viên Lộ cũng lái xe đi sau bọn họ.

Đến bệnh viện, chẩn đoán ban đầu là có dấu hiệu sanh non (hư thai).

Bởi phụ nữ có thai tâm tình vốn không ổn định, hơn nữa tâm tình vừa nãy kịch liệt như vậy, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, bác sĩ hỏi ý kiến Tạ Cảnh Thâm, đương nhiên là phải giữ thai lại.

Lúc bác sĩ nói với Tạ Cảnh Thâm những thứ phải chú ý, Tạ Cảnh Thâm cố gắng nhớ kỹ, nói cám ơn, anh phải đi qua nhìn Trần Yên Thực một chút, bác sĩ bỗng nhiên gọi anh lại: "Bác sĩ Tạ, định ngày rồi sao?"

Tạ Cảnh Thâm lúc này mới có chút ý cười: "Định rồi sẽ gửi thiệp mời cho ngài, ngày hôm nay nhờ có ngài, đã trễ thế này mà còn phải đến bệnh viện một chuyến."

"Đây cũng là chức trách của tôi, mau đi xem vị hôn thê của cậu một chút đi, phỏng chừng tâm tình không được tốt lắm, cậu cũng thật là, phải quan tâm người ta nhiều hơn nhé."

"Ừ, tôi đi trước đây."

Lúc anh vào phòng bệnh, Trần Yên Thực mở to đôi mắt, sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt, thấy anh vào, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập hi vọng.

Anh ngồi bên giường, biết Trần Yên Thực không có gì trở ngại, anh đã để cho Viên Lộ đi về trước.

Tạ Cảnh Thâm đưa tay vén tóc của cô: "Bác sĩ nói không có gì trở ngại, nhưng phải nằm viện quan sát vài ngày."

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn."

"Chuyện anh phải làm, lời nói của bọn họ em đừng để ý."

"Em không ngại, nếu ai nói cũng phải chú ý, thì cũng quá nhàm chán rồi, chẳng qua là lúc đó nghe thấy khó tránh khỏi có chút tức giận, bây giờ không sao rồi."

"Ừ, bây giờ em phải giữ cho tâm tình thật tốt, nếu không, không chỉ khó giữ được cục cưng, mà còn dễ dẫn đến thói quen sinh non nữa."

Trần Yên Thực ngẩn người: "Nghiêm trọng như vậy sao?"

"Em cho là sao, tâm tình của phụ nữ có thai rất ảnh hưởng đến đứa nhỏ."

"Em biết rồi."

"Đói bụng chưa? Vừa nãy cũng chưa ăn gì."

Trần Yên Thực sờ sờ bụng, thật đúng là hơi đói, nhưng mà: "Đã trễ thế này, còn có cái gì mà ăn?"

"Em ngủ một lát đi, anh về một chuyến."

Nói rồi đứng dậy, Trần Yên Thực vươn tay kéo anh tay áo lại, Tạ Cảnh Thâm nhìn cô một cái, cô mới lên tiếng: "Quên đi, phiền phức quá."

"Không phiền phức, chỗ anh gần đây thôi."

Trần Yên Thực thấy anh không chịu từ bỏ, dĩ nhiên Tạ Cảnh Thâm đọc được sự không muốn từ trong mắt cô, tâm tình không hiểu sao lại vui vẻ, giọng nói càng dịu dàng hơn: "Anh sẽ trở lại đây nhanh thôi, em ngủ dậy là sẽ thấy anh." Anh rất muốn hôn cô, nhưng mà nghĩ đến lần trước anh chỉ nói một câu nguyện ý mà đã khiến cô sợ đến mức xoay người chạy trối chết, cho nên vẫn phải chịu đựng thôi.

Trần Yên Thực buông lỏng tay: "Em ngủ đây."

Tạ Cảnh Thâm giúp cô đắp chăn: "Ngủ đi."

Nơi ở của Tạ Cảnh Thâm không có nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng vì hôm nay Trần Yên Thực không thể ăn vị nặng, thanh đạm một ít mới tốt.

Trần Yên Thực không hề ngủ, một mình lại bắt đầu suy nghĩ miên man, nghe thấy tiếng bước chân, cô cuống quít xốc chăn, ngồi dậy.

Tạ Cảnh Thâm mở hộp đựng cơm: "Ăn chút đi."

"Em ở một mình được rồi, anh về nghỉ ngơi đi."

"Không được, anh phải ở đây."

Trần Yên Thực không nói gì nữa, cúi đầu tập trung ăn.

Đây là lần thứ hai ăn cơm Tạ Cảnh Thâm làm, ăn ra cảm giác an tâm là sao nhỉ?

Nhưng mà, tài nấu nướng của Tạ Cảnh Thâm thật không tệ.

Trong phòng bệnh vẫn rất im ắng, một người đang dùng cơm, một người nhìn người ta ăn, Trần Yên Thực cảm thấy áp lực khá lớn: "Anh có muốn ăn chút gì hay không?"

"Không cần, anh không đói bụng."

Tiếp tục im ắng.

Thấy Trần Yên Thực ăn xong, Tạ Cảnh Thâm cầm chén dọn để qua một bên, sau đó đi tới kéo chăn cho Trần Yên Thực: "Ngủ đi."

Trần Yên Thực bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nói ra lưỡng lự trong lòng: "Tạ Cảnh Thâm, chúng ta kết hôn đi."

Tạ Cảnh Thâm ngừng tay một chút: "Lần này là nghiêm túc?"

Ánh mắt Trần Yên Thực không hề có vẻ tránh né: "Nghiêm túc."

Đây là cảm giác gì? Hình như là một người bạn vẫn theo đuổi, mỗi lần cảm giác mình cách cô ấy gần một chút, đưa tay là có thể chạm đến, thế nhưng đưa tay ra vì sao cô lại chạy đi thật xa, mà lần này, rốt cuộc bắt được, anh lại không dám tin là thật.

Trần Yên Thực bị sắc mặt của Tạ Cảnh Thâm khiến cho có chút lo lắng bất an, thận trọng mở miệng: "Anh có nguyện ý không?"

Lúc này Tạ Cảnh Thâm mới nâng khóe miệng, khóe mắt đuôi lông mày đều là sung sướng, ngữ điệu trầm thấp: "Hoàn toàn nguyện ý."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: oh yeah yeah ~ tới đây ~ bác sĩ Tạ viên mãn rồi ~ Trần Yên chủ động cầu hôn ~ ngao ngao ngao ~


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...