Nơi Này Trời Vẫn Còn Xanh

Chương 45


Chương trước Chương tiếp

[Trong hai ngày tiếp theo, mạng sống của Davey như ngàn cân treo sợi tóc. Matt suốt ngày quanh quẩn bên giường thằng bé. John cũng vậy, rõ ràng nó lo sợ em trai mình sẽ chết, cho đến khi Matt cấm nó đặt chân vào phòng vì sợ nó sẽ bị lây bệnh. Những người còn lại cũng ở bên ngoài theo lệnh Matt, trừ Caroline. Nàng chăm sóc Davey tận tụy như thể thằng bé là con đẻ của mình.

Ông bác sĩ, một người đàn ông thông thái có tên là Samuel Smith, đã tới khám bệnh rồi lắc đầu trước tình trạng của thằng bé. Sau khi đã làm tất cả những gì có thể, ông ta nói thẳng với Matt và Caroline rằng những trường hợp như thế này thường chỉ biết dựa theo ý Chúa, rồi bỏ đi. Matt cầm tay Davey, vừa cầu nguyện vừa lật giở các trang của cuốn Kinh Thánh để tìm kiếm sức mạnh trong thời khắc khẩn thiết này. Trái tim Caroline như tan nát vì biết nếu mất con, anh sẽ vô cùng suy sụp.

“Dì Caroline, dì sẽ không để cho Davey chết chứ ạ? Dì đã cứu mạng cha mà.” John chẳng biết làm gì hơn ngoài lo lắng. Trái tim Caroline dấy lên nỗi thương cảm đối với thằng bé khi nàng rót thêm nước lúa mạch vào một cái bình cho Davey – nó đang nôn mửa gần như liên tục.

“Dì sẽ làm hết sức,” nàng vừa nói với John vừa xoa đầu thằng bé. Trước sự ngạc nhiên của nàng, John nhảy lên và ôm chầm lấy nàng.

“Davey và cháu, chúng cháu yêu dì, dì Caroline ạ,” nó tha thiết nói với nàng, vùi đầu vào ngực nàng. “Dì lấy cha cháu cũng không sao đâu.”

“Ôi, John, dì cũng yêu cháu và Davey.” Tay vẫn cầm chiếc bình, Caroline choàng tay ôm nó và đặt một nụ hôn vội lên mái tóc mượt như lụa của nó. “Rồi bốn người chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau.”

Mặc dù nàng thực sự nghĩ rằng Davey sẽ không qua khỏi, nhưng nàng sẽ không nói với John điều đó. Thay vào đó, nàng cố gắng vẽ ra một bức tranh tươi sáng cho thằng bé càng lâu càng tốt.

“Đấy là nếu Davey không chết,” nó nói toạc ra, đầu lại gục xuống khi buông tay khỏi người nàng và ỉu xìu quay lại ghế của mình.

“Tất cả chúng ta phải cầu nguyện để em ấy không chết,” Caroline gắng hết sức để nói thật vững vàng, rồi nhìn qua đầu John về phía Thomas với ánh mắt đầy ẩn ý. Thomas nhướng mày, thầm hỏi về tình trạng của Davey. Caroline lắc đầu.

Trong phòng bệnh, Matt đang cầu nguyện. Sau khi thử mọi biện pháp từ nhúng chăn vào nước lạnh đến những loại thuốc mà nàng còn lại, Caroline chẳng biết làm gì cho Davey ngoài việc vắt thuốc nước lên người nó và tắm cho cơ thể bỏng giãy của nó. Số mệnh của Davey thực sự nằm trong tay Chúa trời, và nó đã ốm hơn hai ngày rồi.

Hầu hết các nạn nhân đều chết trong vòng ba ngày.

Khi kim đồng hồ chậm chạp bò đến nửa đêm, Davey vẫn nằm bất động đến nỗi có vài lần Caroline sợ rằng thằng bé đã chết. Matt ngồi bên cạnh giường, cầm tay con trai, và nàng ngồi bên kia giường, chỉ thi thoảng mới nói với anh vài lời.

Nàng sợ rằng họ sẽ mất Davey khi bình minh ló dạng.

“Chúa là người dẫn dắt con, con sẽ không muốn…”

Dịu dàng cầm bàn tay nhỏ bé của Davey trong bàn tay to lớn của mình, Matt nhắm mắt và lặp lại bài kinh cầu có từ thời xa xưa. Phía bên kia giường, Caroline cũng nắm chặt tay thằng bé và cùng cầu nguyện.

“Vâng, cho dù có đi qua thung lũng của những bóng ma, con cũng sẽ không sợ loài quỷ nào cả…”

Những lời lẽ ấy an ủi nàng, và nàng mong Matt cũng cảm thấy như vậy. Còn Davey, nàng sợ rằng nó đã không còn nghe thấy gì nữa.

Và rồi, trước sự ngạc nhiên của Caroline, đôi mắt thằng bé chớp chớp rồi mở ra. Nó nhìn nàng, rồi nhìn sang Matt.

“Cha,” nó nói, vẻ nhẹ nhõm khi thấy Matt ở đó. “Con đói quá, cha ơi.”

Nói đến đó, đôi mắt nó lại nhắm nghiền, và hai bàn tay họ đang nắm bỗng nhiên mềm oặt.

“Davey, ôi, không, ôi, làm ơn, Chúa ơi, không…”

Những giọt lệ dâng đầy trong mắt Matt khi anh cúi xuống ôm con trai. Caroline cũng cúi xuống, tay đặt lên trán nó, đôi mắt nàng mở to.

“Không phải đâu, Matt, thằng bé không chết!” nàng reo lên vui mừng sau khi kiểm tra Davey. “Thằng bé sẽ không chết! Cơn sốt đã hạ, và nó bị đói! Khi còn biết đói thì người ta không chết được đâu!”

Phải mất một lúc Matt mới nghe ra những lời đó. Anh ngả người ra ghế, nhắm mắt lại.

“Đội ơn Chúa!” anh lẩm bẩm. Trái tim Caroline như vỡ òa khi nàng nhìn thấy một giọt nước mắt rỉ ra từ bên dưới hàng mi đen dày và lăn xuống gò má rám nắng.

“Matt! Matt, anh yêu, anh có nghe em nói không? Davey sẽ không chết!” Xúc động tới tận tâm can khi thấy Matt khóc, Caroline đi vòng quanh giường và choàng hai tay quanh vai anh, kéo anh lại gần.

“Anh nghe thấy rồi.” Cánh tay Matt cũng choàng lấy người nàng, và anh ôm nàng thật chặt, vùi đầu vào ngực nàng như John đã làm lúc nãy ở trong bếp.

Caroline vuốt ve mái tóc đen dày, hôn lên nó, lẩm bẩm những câu an ủi không thành lời mà nàng cho rằng phụ nữ luôn nói với người họ yêu thương trong những thời điểm xúc động.

“Ôi, Chúa ơi, con yêu Người,” anh nói với giọng run rẩy lạ lùng. Bây giờ tình trạng của con trai đã khá lên, sức khỏe của Matt bỗng chốc suy sụp. Caroline có thể cảm nhận sự mệt mỏi đang bao trùm anh, cơ thể anh bắt đầu mềm rũ và nặng nề trên người nàng. Thế là nàng nửa nâng, nửa thúc anh đứng dậy.

“Davey sẽ ổn thôi, và anh cần đi ngủ,” nàng kiên quyết nói với Matt khi anh không cho nàng dẫn về phòng.

“Anh không muốn bỏ mặc thằng bé một mình.” Mệt rã rời nhưng Matt vẫn cứng đầu.

“Nó sẽ không phải ở một mình đâu. Em sẽ quay lại với nó khi nào lo cho anh ngủ xong.”

“Anh không ốm, cũng không phải là trẻ con.”

“Em biết. Nhưng em muốn đưa anh về tận giường. Em sẽ nhờ Daniel ở bên Davey cho đến khi nào em quay lại.”

Khi họ đi qua phòng Daniel, nàng gõ cửa, và lặp lại yêu cầu vừa nói.

“Dĩ nhiên tôi sẽ ở bên Davey,” Daniel khẽ đồng ý.

Anh ta liền đi dọc theo hành lang trong khi Caroline dẫn Matt về phòng. Tới nơi, nàng thắp nến, đóng cửa, và giúp anh cởi quần áo như thể anh là một đứa trẻ. Nàng cởi khuy áo sơ mi cho anh, tháo móc quần anh, lột tất khỏi chân anh. Khi Matt chẳng còn gì trên người, nàng ấn anh xuống giường, và trong khi nàng đang kéo những tấm chăn đắp cho anh thì anh giơ tay chạm vào nàng.

“Ở lại với anh một lát,” anh lẩm bẩm, đôi mắt và đôi bàn tay anh hướng đến ngực nàng. Nàng chợt hiểu ra, cho dù mệt mỏi, anh vẫn khao khát nàng, khao khát cái hành động truyền sinh khí cho họ như một loại thuốc trừ tà xua đuổi thần chết. Không nói một lời, nàng cởi áo váy và trườn lên giường anh.

“Anh cần em,” Matt lẩm bẩm tìm đến miệng nàng, rồi anh dùng tay và miệng chứng minh với nàng điều đó, cho đến khi sức nóng bùng cháy lên giữa họ đủ để xua tan bóng tối đã đến rất gần.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...