Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em
Chương 5
Tô Thố có mơ cũng không nghĩ rằng vào đại học mà vẫn còn phải thi kiểm tra giữa kì, mà còn là kiểm tra giữa kì mang tính toàn trường. Đây quả thật là chuyện khó chấp nhận được, Tô Thố cẩm thấy thật kì quái, đã là sinh viên đại học chứ còn là con nít tiểu học sao mà vẫn còn cái kì thi kiểm tra giữa kì cơ chứ.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì việc thi cử cũng như là sinh lão bệnh tử, chỉ có thể thuận theo cứ không tránh được.
Nghe được những phiền não của Tô Thố về việc thi giữa kì khiến cho bạn cùng phòng của cô ngạc nhiên “Đùa gì chứ ? Cậu mà cũng bị thi cử quật ngã sao ? trong lớp cậu không phải là người giỏi nhất sao?”
Thì nó đúng là như thế, nhưng vấn đề là, Tô Thố đối với các môn tính toán như toán học vật lí thì rất tốt nhưng Anh Văn thì thê thảm đến đáng thương, kết quả cứ như là đội bóng Trung Quốc đá mãi vẫn không có tí gì hy vọng. Cô và những giáo viên Anh văn trước kia của cô cũng thắc mắc là tại sao tiếng Anh của cô lại thê thảm đến độ trời đất bất dung như thế, đối với 26 chữ cái tiếng Anh hoàn toàn không có tí thiện cảm nào, ngữ pháp tiếng Anh cơ bản vô não cô cứ như lửa với nước khó có thể dung hòa.
Tô Thố lâu nay đối với cái hoạt động tự ôn tự học vô cũng nhiệt tình, nhất là những lúc sắp thi cử thì sự nhiệt tình ấy càng lên đến level max, đi từ sớm và về cũng rất muộn, nhiều hôm gần như muốn qua đêm mà không về. Ngày ngày cô chui rúc trong cái thư viện trường, ngoài thời gian lên lớp thì hầu như không thấy mặt cô . Điện thoại của cô cũng gần như không bao giờ mở máy.
Dương Tuyết gần như tốn hết sức bình sinh mới ngăn cản được cô lại lần nữa với cái sự nghiệp tự học của mình.
Tô Thố bất mãn tranh cãi : “Làm gì thế? Còn hai hôm nữa là thi rồi đấy !”
“Hội học sinh viện mời cậu lên một chuyến” Dương Tuyết hùng hổ nói
Tô Thố trong não không biết tính cái gì “Tớ không phải là nhi đồng tốt học sinh tốt tiêu biểu của tổ quốc sao, chưa từng vi phạm bất cứ điều gì, mời tớ lên đó để làm gì chứ”
“Tất nhiên là có việc mới mời cậu lên” Dương Tuyết cười mà nói “Tớ nói cậu biết trước, Hội học sinh muốn tiến cử cậu tham gia cuộc thi tài năng phong cách của trường”
Tô Thố vỗ vỗ lỗ tới mình “ Hồi nãy lỗ tới và đại não của tớ có vấn đề không hoạt động nên không nghe rõ cậu nói cái gì, làm phiền cậu nhắc lại thêm lần nữa.”
“Tớ nói là, họ chuẩn bị tiến cử cậu tham gia cuộc thi tài năng phong cách của trường, trở thành một trong hai gương mặt đại diện cho học viện đi tham gia ứng thí.”
Tô Thố kiên quyết từ chối sự thật này “ Cậu nói coi, tên cuộc thi là cuộc thi tài năng phong cách, nhưng tớ, cậu xem tớ có cái quái gì tài năng và phong cách để mà đi tham gia thi chứ.”
Dương Tuyết khựng lại nhìn chằm chằm Tô Thố, ngữ khí đột thay đổi “ Việc đi thi này như là chiếc bánh ngon lành từ trời rơi xuống, người khác mong cũng không được, thế bây giờ rơi trúng đầu cậu mà cậu lại đi cự tuyệt, cậu muốn tức chết tớ đúng không, Tô Thố, tớ hỏi cậu, cậu thiệt sự là không biết hay giả vờ không biết thế?”
“ Biết cái gì chứ?” Tô Thố ngơ ngác hỏi lại “ Tớ thật sự không hiểu cậu đang nói gì?”
Dương Tuyết nhìn chằm chằm Tô Thố như là muốn lấy ánh mắt mà bức cung tra hỏi, không lâu sau mới lên tiếng “ Cậu cứ lên hội học sinh trước, để họ nói với cậu đi”
Hội trưởng hội học sinh quả nhiên không dễ dàng đánh bại như Dương Tuyết , nói mấy câu đã khiến Tô Thố không cách nào phản bác lại. Bọn họ nhìn cứ như nhưng con hổ mặt cười, không biết trong bụng chứa thuốc gì “Nói cho văn vẻ là cuộc thi tài năng phong cách, thực tế là cuộc thi sắc đẹp thôi, không có tài năng sở trường gì cũng không sao, miễn là hát nghe được, lên đó cứ hát thôi .”
Tô Thố không còn biết nói gì hơn
“ Chúng tớ cũng không còn biện pháp nào khác, nữ sinh học viện vật lí đã hiếm, mà còn không ngừng chuyển khoa, sự lựa chọn còn lại cũng không nhiều, các khoa khác còn phải mở cuộc sơ tuyển nội bộ, chỉ có khoa chúng tớ là miễn, em hãy trân trọng cơ hội này .”
Hội trưởng hắng hắng giọng lại nói tiếp “ Mà quan trọng hơn là, việc này liên quan đến diện mạo tập thể, nên biết là học viện của chúng ta nhiều năm rồi không làm nên thành tích gì trong các cuộc thi văn nghệ của trường , haiz a ….”
Tô Thố thật không muốn đội cái chức danh 3 không trên người “ không yêu lớp không yêu viện không yêu trường” …chỉ 1 trong 3 tội đó cũng khiến Tô Thố bị tru tréo cả đời, cuối cùng để chứng minh mình là thanh niên thời đại mới có nhiệt huyết có lí tưởng có tinh thần tập thể, Tô Thố đã cắn răng kí vào hiệp ước không bình đẳng ảm đạm mà rời khỏi hội học sinh
Dương Tuyết ở cửa đợi cô về “ Đáp ứng ?”
“ Yes”
“Thế thì tốt, phải biểu hiện cho thật đặc sắc vào, để chứng minh cho người ta thấy học viện chúng ta cũng có mĩ nữ và tài nữ đấy”
Tô Thố trầm mặc không lên tiếng quay đầu xe lại mà cưỡi đi, Dương Tuyết nhìn theo hướng Tô Thố chạy đi mà cười khổ —cô vẫn kiên trì đến Thư viện tự ôn .
Tin Tô Thố tham gia đại hội phong cách như một cơn bão cấp giật trên cấp cuốn vào học viện, không, nên nói là vượt qua cấp học việc, như một xu thế mới càng thổi càng lớn .
Kì thi giữa kì vừa kết thúc thì Tô Thố nhận được điện thoại của Tố Trí “ đến trường của mấy anh nào, chúng ta cùng đi ăn bữa cơm “ tiếng cười xảo quyệt của Tô Trí trong điện thoại khiến Tô Thố không khỏi nổi lên nghi ngờ là cô sắp thành mục tiêu chính trong Đại Tiệc Hồng Yến Môn nào đó.
Quả nhiên câu tiếp theo của hắn chính là “ Nghe nói em tham gia cuộc thi phong cách ? Không tệ a”
Tâm trạng Tô Thố bây giờ vô cùng ác liệt , nặng nề nói một câu “ EM không muốn đi. ” Rồi không do dự mà cúp máy .
Tô Thố đi đến trước lầu học để lấy xe, học sinh toàn trường sau kì thi kết thúc đã ùm ùm đến nhà ăn, xe cũng chỉ còn lác đác vài chiếc.
Cô cúi người xuống mở khóa, bên cạnh có người vỗ vai cô “ Tô Thố?” nghe giọng nói có phần do dự.
Tô Thố nhận ra cô ấy, đó chính là Lâm Tranh người đi cùng Hứa Nhất Hạo trong buổi vũ hội hôm trước. Lúc này Lâm Tranh đang mặc một chiếc áo khoác màu xám, ngũ quan vô cùng thanh tú cộng với cách ăn mặc tinh tế, Tô Thố nhìn giá trị trên người cô ấy chắc bằng tiền công cô viết 2 lập trình .
“ Lâm sư tỉ” Tô Thố cười cười .
“ Tớ quả nhiên không nhận sai người.” Lâm Tranh cười lộ ra hàm răng trắng sang, quay đầu nói “ Nhất Hạo, qua bên này, Tô Thố cũng ở đây”
Hứa Nhất Hạo đẩy xe đi qua , Tô Thố cũng vẫy tay chào.
Một trận gió từ đâu thổi đến, khiến cho xung quanh trong lành hẳn ra, không còn vẻ xám xịt trước đó. Cô ngẩng đầu lên nhìn, mặt trời từ rạng mây đen ló nửa cái đầu ra, sự xuất hiện của nó khiến cho lòng người thư thả hẳn ra.
“ Nghe nói em sẽ tham gia cuộc thi phong cách ?” Lâm Tranh nở nụ cười hỏi
“ Lâm sư tỉ cũng tham gia phải không, thế thì em tham gia làm chi nữa ? Em thấy vỗn dĩ không cần tuyển, với lại em có tham gia cũng sẽ làm mất mặt học viện thôi” Tô Thố uể oải nói “ Mà sao chị lại biết ?”
Hứa Nhất Hạo nghe thấy giải thích “ Trên báo trường có đăng danh sách ứng viên”
Tô Thố chớp chớp mắt, trưng ra bộ mặt như chì còn biết nghe theo ý trời thôi “ Em nhất định phải đi mua cuốn lịch hoàng đạo xem xem dạo gần đây em sao mà cứ trăm việc bất thuận”
Lâm Tranh nghe thấy cười lớn “ Tô Thố , chúng ta cùng đi ăn cơm đi”
“ Hai anh chị đi đi, em còn phải đi tranh chỗ để tự học ạ”
“ Không phải vừa thi xong sao còn phải đi tranh chỗ ?” Lâm Tranh ngạc nhiên chớp chớp đôi mắt to tròn
“ Chị đừng nhắc đến việc thi nữa.” Tô Thố nói uất ức, hận không để đá nát viên đá nhỏ dưới chân, nghĩ về bài thi tiếng Anh, tâm trạng cô như rớt từ mặt đất xuống đến tâm trái đất, rồi nói “ Em đi trước đây”
Cuộc thi phong cách được chia làm 3 vòng thi, vòng thứ nhất là thi trong học viện để chọn ra 3 đến 5 ứng cử viên, vòng thi thứ 2 là chọn ra 15 ứng viên nam nữ cấp toàn trường, vòng thứ 3 mới là vòng thi đấu với trường Tây Đại.
Tô Thố được đặc cách không thi vòng 1 mà trực tiếp lọt vào vòng 2, đối với kết quả này cô không thấy phấn khới tí nào. Đúng thật là nhà đã dột mà còn gặp mưa suốt đêm, tâm trạng của Tô Thố càng ác liệt hơn đi trước 1 ngày đó nhận được bảng điểm thành tích thi giữa kì môn tiếng Anh. Nên khi thấy danh sách BGK có thêm của Tô Trí và Trần Tử Gia với hội trưởng hội học sinh Tây Đại Vương Thẩm càng làm cô không biết nói gì hơn nữa.
Tô Thố vội nhắm mắt lại, nhất định là chưa ăn sáng nên hoa mắt rồi. Cô thở dài, khi mở mắt lại thì hồn phách cô nhất định sẽ rất nhanh mà tiêu tán khi không biết Tô Trí khi nào đã đứng trước mặt cô mà trưng ra nụ cười hi hi
Nghĩ lại cô cũng có nghe người tớ nói qua, ban bình thẩm của cuộc thi tổng cộng có 10 người, mỗi bên cử ra 5 người, nhưng chẳng lẽ bên Tây Đại hết người rồi hay sao ? Cư nhiên lại là bọn họ.
Bất chất những ánh mắt si mê phóng ra trong hội trường, Tô Thố hoàn toàn không hình tượng mà kéo Tô Trí ra một góc hội trường “ Tại sao anh không nói cho em nghe anh nằm trong ban bình thẩm ?”
Tô Trí nhìn vẻ hoảng loạn của Tô Thố, ung dung nói “ Em cũng đâu nói anh nghe em tham gia cuộc thi, còn cúp điện thoại của anh, thì anh làm gì phải nói em nghe anh nằm trong ban bình thẩm ?”
Tô Thố lần đầu tiên không tìm được lời nào để phản bác Tô Trí, cô lần này thật sự là thảm bại, không phải bại một cách bình thường, mà là bại đến không còn mảnh giáp, toàn thân bị chém tả tơi.
“Nếu đã như thế thì,” Tô Thố nhỏ tiếng cầu xin “ Anh với Trần Từ Gia cho em điểm thấp thôi, thật thấp thật thấp, nếu như có thể thì anh nói với hội trưởng Vương Thẩm luôn, tóm lại là nhất định đừng để em lọt vào top 20 được không được không ,còn sư tỷ của học viện chúng ta , anh cho điểm cao lên vào.”
Tô Trí nghe xong chấn định nói “ Em nghĩ cũng đừng nghĩ, anh có lẽ vẫn có thể giúp em gian lận, nhưng Trần Từ Gia và Vương Thẩm tuyệt đối sẽ không giúp em, anh vốn nghĩ em đã biết rõ điều này.”
Tô Thố cắn răng cười cười
Tô Trí dùng ánh mặt kì lạ mà đánh giá Tô Thố xong nói “A Thố, anh thật không hiểu ? Em rốt cục là sao vậy ? Tại sao lại sợ những hoạt động này như vậy? đứng trên đài biểu diễn chẳng lẽ khó thế sao? Em nghĩ em đem bản lĩnh của mình giấu đi thì sẽ coi như không có sao ?”
Tô Thố giả vờ như không nghe thấy, từ từ chạy đến hậu đài. Hội trường bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, người không ngừng xuất hiện. Tô Thố bắt đầu cảm thấy đầu nhức như búa bổ.
Tô Trí trở về bàn bình thẩm, Trần Từ Gia hỏi “ Tô Thố sao rồi ? Sắc mặt cô ấy có vẻ không tốt lắm”
“ Tớ đoán là giờ sinh bát tự của nó xung khắc với cuộc thi này.”
Ở cửa hậu đài, Hứa Nhất Hạo và Lâm Tranh cũng xuất hiện, chào hỏi với Tô Thố. Tô Thố nhìn qua thì thấy Lâm Tranh đang ghé sát Hứa Nhất Hạo thì thầm điều gì đó, hai người đứng gần nhau má chạm má, nhìn vô cùng thân mật ám muội.
“Tô Thố”
“ Ồ” Tô Thố tránh không được chỉ còn cách đến trước “ Sư huynh sư tỉ.”
Lâm Tranh phong cách phóng khoáng, Hứa Nhất Hạo lại có vẻ ái ngại không dám nhìn Tô Thố, mặt chốc chốc ửng hồng. Lâm Tranh cười nói “Em biểu diễn tiết mục gì ?”
“ Em cái gì cũng không biết nên chỉ còn cách hát, loại biểu diễn không có tính tranh giải nhất.”
“ Không sao không sao.” Lâm Tranh nhìn Hứa Nhất Hạo, nụ cười phơi phới trên mặt. Phục sức của cô hôm nay phải nói là hoàn mỹ vô khuyết, nhìn vào khiến người ta thoải mái, nhất là khi cười. “Nhất Hạo có thế chấm cao tí cho em, đúng không?”
Đầu Tô Thố lại cảm thấy nhức nhức, thì ra Hứa Nhất Hạo cũng nằm trong ban bình thẩm! Chẳng lẽ những người cô quen biết hôm nay đều đến hết sao, còn ai chưa kịp xuất hiện chăng ? Cô vội vàng trả lời “ Đừng, vạn lần không nên, nên công bằng một tí a”
Cô lẩn lẩn đến hậu đài, cô là người thứ 20 mấy lên sân khấu, đại khái còn phải đợi khoảng nửa tiếng nữa. Cô tìm thấy vị trí của mình, lấy laptop ra tiếp tục viết lập trình, may mắn chỗ nào khá vắng vẻ, người qua lại cũng không nhiều. Chiến hữu của Tô Thố, một nữ sinh khác của học viện vật lí đã đợi có phần không kiên nhẫn, không ngừng đi qua đi lại.
Tuy rằng vắng vẻ không có nghĩa vắng lặng, xung quanh vẫn nghe thấy những tiếng loa phóng thanh, tiếng nhạc, lâu lâu lại vọng lên tiếng vỗ tay và tiếng gieo hò cổ vũ.
Tô Thố khuyên cô “ Sư tỉ, nếu đã đến rồi thì không nên lo lắng.”
Cô quay đầy lại nhìn Tô Thố một cái, cô không thể bị một đứa sinh viên mới xem thường được, rất nhanh chấn tĩnh lại
“ Tô Thố em đang làm gì thế ?” Lâm Tranh đi đến hỏi thăm, vẻ mặt mang theo một tia khó tin “ Em vẫn còn lên mạng à? Thật sự tranh thủ từng giây a.”
Tô Thố đóng laptop lại, miễn cường nhướng lên một nụ cười “ Cũng không có gì, thầy kêu em viết một chương trình lập trình, sư tỉ khi nào lên sân khấu ?”
“ Vẫn còn 1 người nữa”
Lâm Tranh đã thay xong trang phục, là một chiếc đầm hoa kiểu Ấn Độ, tay chân cô mảnh khảnh nhỏ nhắn , lại cao ráo tỏa ra khí chất yêu kiều.
“Điệu múa Manipuri của Ấn Độ” Tô Thố mắt tràn đầy nhiệt tình tán dương mà nói “ Sư tỉ, khẳng định tối nay chị là kinh diễm nhất toàn hội trường, em thật nghĩ không ra nếu chị không giành giải nhất thì ai giành đây, Hứa sư huynh nhất định rất tự hào vì chị. ”
Lâm Tranh không nói mà nhìn cô hồi lâu.
“ Sao thế ?” Tô Thố hỏi lại ”
“ Không có gì” cô cười “ Mong là như em nói.”
Sau khi Lâm Tranh đi khỏi thì Tô Thố lại mở laptop mà tiếp tục viết phương trình, cô vừa viết vừa dỏng tới lắng nghe những âm thanh bên ngoài, lúc sau tiếng nhạc lại nổi lên lần nữa, Tô Thố ngưng thần mà lắng nghe, một tràng pháo tay vang dội chưa từng có xuất hiện, không cần nghi ngờ cũng biết tiết mục biểu diễn cực kì thành công .
Điệu múa này rất khó để học được tinh túy của nó, nhưng nếu đã học tốt thì khi biểu diễn vô cùng mê động lòng người, vũ nữ múa kiều diễm say động lòng người như một đóa hoa rực rỡ. Lâm Tranh nhận được sự tán thưởng của nhiều người như thế cũng không có gì là lạ.
Tô Thố không thấy được Lâm Tranh đi đến hậu đài, cô cũng phải lên đài biểu diễn rồi. Tô Thố đi vào phòng thay ra bộ đầm dài màu nâu, lúc thay thì rất mệt nhưng vô cùng lộng lẫy, càng khiến cho thân hình Tô Thố mảnh khảnh cao ráo. Có thể nói đây là bộ đầm nhìn được nhất trong cái tủ đồ của mình.
Trong loa vang ra tiếng gọi tên của Tô Thố, cô bắt đầu đi lên sân khấu, nhưng bất ngờ khi không nghe được bất kì âm thanh nào, cũng không có người nào đưa micro cho cô. Chỉ thấy nhân viên hậu đài khiên lên 1 cây dương cầm lớn đặt ngay trước sân khấu. Tô Thố bắt đầu nôn nao thấy không hay rồi, sắc mặt từ từ trắng bệch ra. Cô nghe thấy tiếng người dẫn chương trình cách màn sân khấu lưu loát nói : “ Thí sinh tiếp theo của học viện Vật Lí Tô Thố, tham gia độc tấu dương cầm , chương thứ 3 của bản concerto thứ 3 của nhà soạn nhạc Rachmaninoff.”
Khi bức màn của sân khấu được kéo lên, hàng ngàn ánh mắt đang chăm chú nhìn vào cô chờ đợi.
Trần Tử Gia học dương cầm đã lâu, đối với dương cầm vô cùng tinh thông. Sau khi nghe màn giới thiệt của người dẫn chương trình xong thì nghi hoặc mà nghiêng đầu nói với Tô Trí : “ Tôi không biết rằng Tô Thố biết đánh đàn dương cầm đấy , nhưng tại sao cô ấy lại chọn bản nhạc khó đến thế ?”
Vương Thẩm ngồi kế bên cũng thấy kì lạ “ Đúng thế, bản nhạc này hoàn toàn không dễ a.”
Tô Trí lắc đầu “ Tôi cũng không rõ cô ấy đang nghĩ gì, vừa nãy không phải nói rằng chỉ biểu diễn hát hò thôi sao.”
Trên bàn bình thẩm cũng có nhiều người thì thầm nói chuyện , Hứa Nhất Hạo vỗ vỗ vào vai Tô Trí đang ngồi cách đó 1 người hỏi “ Cô ấy nói với cậu thế à ? Hoàn toàn không nhắc đến sẽ biểu diễn đàn ư ?”
“ Đúng vậy , theo như tớ biết thì cô ấy rất nhiều năm rồi chưa đụng đến cây đàn”
Đôi tay Hứa Nhất Hạo dùng sức nắm lấy góc bàn, ánh mắt nhìn chăm chăm vào phía sau sân khấu.
Không khí trong hội trường vốn dĩ vô cùng lặng im, bồng chốc có tiếng nhạc vang lên. Tô Thố đứng im không động đậy, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm vào cây đàn giữa sân khấu. Ngón tay cô nắm chặt, như đang đang đối mặt với mối thù hận làm cho ngón tay từ từ đỏ lên. Đôi mắt cô sáng lên, bên trong như chứa đầy phiền não, lúc ủy khuất, lúc phẫn nộ, thậm chí một tia nào đó là tuyệt vọng. Nhưng người quen biết Tô Thố bây giờ ai cũng ngẩn ra thấy lạ, trước giờ chưa từng thấy qua những biểu hiện phức tạp như thế của Tô Thố. Bây giờ cô đứng ngay giữa sân khấu đôi vai không ngừng run lên, ngực phập phồng như đang cố gắng ức chế cảm xúc của mình.
Tô Trí ngồi dưới sân khấu lặng lẽ nhìn cô. Anh hồi tưởng lại lúc nhỏ, cái dáng vẻ của cô khi ba mẹ anh lần đầu dẫn cô về nhà. Lúc đó bố mẹ cô cũng chính là chú và thím của anh mất vì tới nạn giao thông, lúc đó cô chỉ mới có 6-7 tuổi, nhỏ đến đáng thương, không nói không rằng im lặng đứng trước cửa nhà, trên tay ôm chặt một hộp cờ vây.
Thì thầm xì xầm to nhỏ bắt đầu vọng lên từ phía khán đài, nhân viên hậu trường từ hai bên cánh gà huơ tay múa chân, liên tục ra hiệu cho Tô Thố. Trong đám nhân viên đang gấp như lửa ẩn hiện một bóng người đi qua, bóng đen nhìn nhìn Tô Thố, trên mặt hiện ra một tia cười chế giễu.
Tô Thố trên sân khấu đột nhiên cúi chào một cái, sau đó quay người đi, từ từ đi về phía sau. Mọi người lúc này ai cũng nghĩ rằng cô sẽ rời khỏi sân khấu, nhưng cô 1 bước 1 bước tiến đến phía cây đàn, bước đi chậm rãi nhưng chắn chắc, ánh đèn theo bước đi của cô chiếu trên đỉnh đầu, lên mái tóc cô phát ra một luồng sáng đo đỏ.
Tiếng đàn từ tay Tô Thố bắt đầu vang lên, khiến những âm thanh hỗn tạp ở hội trường bỗng chốc chững lại để nhường cho tiếng đàn trầm bổng của cô, cao thấp mượt mà uốn lượn khắp cả hội trường, lúc nhẹ nhàng dịu dàng như tiếng ngâm nga thì thầm, lúc lại mạnh mẽ như tiếng thác vạn trượng đổ xuống, quật cường như đấng anh hùng đang đối chọi với vận mệnh, câm lặng mà than oán .
Khúc nhạc vừa kết thúc, cô từ từ đứng dậy, chấn định mà lui xuống hậu đài
Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, đại đa số khán giả không hiểu về dương cầm nhưng họ nghe hiểu âm nhạc. Tô Thố trở lại hậu đài, lờ đi những tiếng chúc mừng tán thưởng từ mọi người, bắt đầu thu dọn vật dụng, thay cái đầm biểu diễn, chấn định đi ra khỏi hội trường.