Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em
Chương 43: Phiên ngoại 2
Tin tức có lãnh đạo đến thị sát, khiến cho cả viện nghiên cứu náo loạn cả lên, Tô Thố vốn đang khom lưng, chăm chú nhìn chiếc màn hình máy tính cỡ lớn, cũng bị mất tập trung bởi tiếng ồn của họ.
Cô đứng thẳng, nghe tiếng bàn luận to to nhỏ nhỏ của đồng nghiệp, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân. Thì ra một vị lãnh đạo nào đó đang khảo sát ở một khu công nghiệp nặng nào đó gần đây, cũng là thành phố lớn nhất ở vùng Tây Bắc. Lại bởi vì công việc ở viện nghiên cứu có bước tiến triển đột phá, tạm thời quyết định tới viện nghiên cứu xem xét tình hình làm việc của các nhà khoa học, đồng thời chúc mừng mọi người trong ngày tết Đoan Ngọ, cuối cùng là ăn một bữa cơm với tất cả mọi người.
Thế là khi sở trưởng vung tay lên, mọi người vội vã tìm gương sửa sang lại dung nhan, mấy ngày liền làm việc vất vả, hầu như bộ dạng của tất cả mọi người đều bơ phờ, nhưng khi đối diện với lãnh đạo, trạng thái tinh thần nhất định phải sung mãn, lúc cần thiết phải giống như cây hoa hướng dương, luôn vui vẻ hướng về vinh quang.
Khi Tô Thố đang rửa mặt trong toilet, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Đàm Nhạc cũng đi vào, trong sở nghiên cứu không có nhiều nữ nhân viên, những người trẻ tuổi lại càng ít, may ra còn có Đàm Nhạc là tương đương với tuổi của Tô Thố, sở thích cũng gần giống, Đàm Nhạc dùng khăn giấy, lau mặt, nói: “Cướp được nửa ngày nhàn hạ a.”
Hai người đồng loạt cười rộ lên.
Đàm Nhạc cảm khái: “Cũng may là công việc sắp hoàn thành rồi. Bây giờ tôi chỉ mong đến cái ngày được giải phóng sau hai tháng nữa. Haiz, so với cô tôi còn tốt hơn một chút, tôi có một mình, cô còn cả ông xã và con trai, bình thường, cô hay nhớ họ không?”
Tô Thố mở cửa bước ra ngoài, ngoảnh đầu lại, nói: “Nhớ thì vẫn nhớ, không biết bây giờ hai cha con họ sống ra sao rồi.”
Một lát sau, cuối cùng các vị lãnh đạo cũng đại giá quang lâm, viện trưởng và thư kí đảng ủy nghênh đón bọn họ đến phòng thí nghiệm, họ quay đầu nhìn tất cả nhân viên, mỉm cười quan sát hàng ngũ đón tiếp, tỏ vẻ rất hài lòng, thế là mọi người nhiệt liệt vỗ tay.
Vị lãnh đạo đã nhiều năm tuổi nhưng cũng rất phong độ vẫy tay, chỉ một động tác nhỏ, đã làm giảm bớt tinh thần căng thẳng của mọi người. Nụ cười của ông rất có lực tương tác, ánh mắt nhìn xa trông rộng sau cặp kính kia bắt đầu dừng lại ở Tô Thố, người đứng gần ông nhất, sau đó hỏi, những thiết bị này dùng để làm gì, có tác dụng gì……Tô Thố giải thích kĩ càng, tỉ mỉ, ông nghe xong, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: “Tiểu Trần, cậu nghe hiểu không?”
Người trả lời, tướng mạo khôi ngô, tuấn tú, phong độ, nhanh nhẹn, nghiêm trang nói: “Lời lẽ giải thích rất dễ nghe, hoàn toàn có thể hiểu được.”
Vẻ mặt Tô Thố tươi cười: “Cảm ơn đã khen ngợi.”
Sau đó bọn họ quay người đi tới chỗ khác.
Đàm Nhạc đứng bên cạnh cứng lưỡi: “Nè, chàng thanh niên vừa nãy ngoại hình khá đẹp.”
Vẻ mặt Tô Thố không chắc chắn: “Hình như là vậy.”
Mãi cho đến khi ngồi trong bàn ăn mới nhìn thấy họ, một đoàn người của họ đã chiếm tới hai ba bàn. Tô Thố đặc biệt chọn vị trí trong nhóm nghiên cứu để ngồi, vội vã ăn vài miếng cơm, sự chú ý của mọi người đều hướng tới những chiếc bàn bên kia, không có ai để ý tới bên này, cô liền lẳng lặng trở về kí túc xá.
Một lát sau có tiếng gõ cửa vang lên, Tô Thố vừa mở cửa vẫn còn chưa kịp nở một nụ cười khiến người khác phải rung động liền bị người tới nhấc bổng khỏi mặt đất, người đó giống hệt một người trong nhà cô, chỉ cần dùng lực của chân là có thể đóng được cửa rồi, anh ta dùng tốc độ nhanh như chớp đi vào phòng ngủ, rồi ngồi lên giường.
Tô Thố ngồi trên đùi anh, dựa vào vai anh, giọng nói không thể giấu được sự vui tươi: “Ông xã, anh tới rồi tại sao không nói trước cho em một tiếng.”
Trần Tử Gia ôm cô rất lâu, mới buông cô ra một chút với vẻ lưu luyến không rời, anh nâng cằm cô lên, chạm nhẹ vào bờ môi cô: “Muốn cho em một bất ngờ, có được không?”
Tô Thố lắc đầu, cười: “Em vẫn không nghĩ là anh lại tới đây,” lúc này cô mới chú ý tới chiếc túi du lịch dưới giường, lại hỏi: “Là cái gì vậy?”
“Mang ít đồ cho em.”
Sau khi mở ra, cô mới phát hiện trong túi đều là đồ ăn đồ uống, trong đó có một xâu bánh ú màu xanh biếc vô cùng bắt mắt, Trần Tử Gia cẩn thận cầm lấy xâu bánh ú đó, hỏi cô: “Phòng bếp ở đâu?”
Tô Thố chỉ ra ban công, một căn phòng ở góc ban công là phòng bếp, đối diện với phía sau núi của sở nghiên cứu.
Những chiếc bánh trong xâu không đồng đều, sự khác biệt vô cùng lớn, trong đó có vài chiếc rất đẹp, màu xanh nhạt bắt mắt, bốn cạnh bánh rất đều, dùng một sợi dây nhỏ buộc lại, ngoài ra mấy chiếc còn lại trông rất xấu, nói là bánh ú nhưng nói chúng là những khối cầu không có quy tắc thì đúng hơn.
Tô Thố ôm tay nhìn Trần Tử Gia nhóm bếp, đun nước, cười khanh khách hỏi: “Những chiếc đó là do anh gói à?”
Trần Tử Gia ra hiệu cho cô nhìn vào trong nồi: “Mấy chiếc không ra hình gì đó là do Khiên Nhi gói, học theo bà nội, nó nói mẹ ở bên ngoài vất vả, đặc biệt gói cho mẹ.”
Chóp mũi của Tô Thố hơi hơi cay, một lúc lâu sau mới nói: “Mấy tháng nay, Khiên Nhi có nghe lời không? Gầy đi hay là mập lên?”
Trần Tử Gia đặt tay vào bên hông: “Cao hơn một chút, tới đây của anh. Nhưng mà so với trước đây vẫn vậy, vô cùng nghịch ngợm, trong chớp mắt là không thấy người đâu, bà nội và dì Phương căn bản là quản không nổi, khi nào anh xụ mặt xuống nói mới chịu nghe một hai câu,” nói rồi lắc đầu “em nói xem, có phải không công bằng không, anh làm bố mệt chết đi được, nó lại không bao giờ gói bánh cho anh nếm thử, còn đặc biệt nhấn mạnh nói, là gói cho mẹ, không cho phép ba ăn vụng.”
Tô Thố không thể nhịn cười: “Anh còn không chịu phục sao, mới bốn tháng mà đã mệt rồi, bốn năm năm trước, em ngay cả một câu than phiền cũng không nói ra.”
“Phải phải, anh biết, bà xã em thật vất vả.” Trần Tử Gia ôm lấy cô vào lòng, rồi hôn cô: “kì thực là anh đang oán trách em, em không có ở nhà, cuộc sống của bố con anh tệ lắm, hi vọng bà xã thương xót anh một chút.”
Tô Thố dừng một hồi, nhìn anh: “Quả thực rất tệ sao? Vậy để em xin phép, xem có thể rời hạng mục này về sở nghiên cứu không, nếu gặp phải khó khăn, anh chịu quay vòng một chút.”
“Không cần đâu, em an tâm làm việc của em đi.” Trần Tử Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, từng tòa từng tòa kiến trúc của sở nghiên cứu thấp thoáng trong khu rừng bạch dương, xen kẽ với nhau, anh quay đầu nhìn cô: “Em cũng phải làm việc của mình, dù sao đây cũng là thế giới của em.”
Tô Thố duỗi tay, ôm lấy cổ anh một cách chuẩn xác, nghiêng hẳn người về phía anh: “Cũng chỉ là hai tháng thôi, hôm nay mấy giờ anh về, chú Vương sắp dùng bữa xong rồi đó.”
“Không vội, sáng ngày mai sẽ về, còn có ai mà không biết là anh đang ở chỗ em chứ.” Đôi mắt Trần Tử Gia lóe lên ánh sáng, anh không ngừng che giấu sự ham muốn.
Tô Thố bật cười.
“Em còn cười!”
Trần Tử Gia cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể tăng lên đột ngột, thế là vội vã lấp kín bờ môi cô.
Đôi vợ chồng này, xa nhau cả một thời gian dài như vậy, khiến cho nụ hôn này khi vừa mới bắt đầu là không thể dừng, đang là mùa hè, hai người mặc đồ không nhiều, trong phút chốc quần áo trở nên xộc xệch, sau một hồi lâu, Tô Thố dùng chút sức lực cuối cùng đẩy anh ra, Trần Tử Gia ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn: “sao vậy?”
Tô Thố thở hổn hển: “Nước sôi rồi.”
Nước trong nồi sôi sung sục giống như có hàng vạn con ngựa lao qua đó. Hương thơm của lá bánh và gạo nếp cùng với hơi nước bốc lên bốn phía, len lỏi qua từng ngóc ngách của căn phòng. Đó là một thứ hương thơm rất độc đáo, bản thân nó đã đủ đặc biệt rồi, chỉ cần thêm một chút đường trắng là có thể ăn.
Kì thực khi người ngoài nhìn thấy cuộc sống của họ sẽ cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị, nhưng tình yêu cũng có thể tồn tại trong những chuyện vụn vặn, những thứ nhỏ bé mà người ta thường không chú ý tới. Tuy chỉ là những chiếc bánh ú bé nhỏ nhưng có thể chạm vào nơi sâu thẳm của linh hồn, khắc sâu vào trí nhớ của mỗi chúng ta.
Trở dạ
Lúc vào phòng, Trần Tử Gia hết sức dè dặt, tiếng bước trên đi trên thảm cực kì nhẹ, dường như là luyện đến trình độ khinh không, bởi vì thời gian tương đối muộn rồi, nên anh không nghĩ là Tô Thố vẫn chưa ngủ, cô đang ngồi dựa đầu vào giường, nhíu mày nhìn lên máy tính trên bàn, chiếc đèn tường trên đầu giường vẫn còn sáng, ánh sáng chiếu xuống dưới lấp kín người cô, cô mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, mái tóc dài buông xuống nửa lưng. Cô mập hơn một chút so với trước đây, bởi vậy mà khuôn mặt cũng tròn hơn một chút, nguyên nhân là vì cô đang mang thai, làn da không còn được trắng nõn và sáng ngời như trước đây, nhưng toàn thân lại toát lên thần thái phơi phới, rạng rỡ.
Bước chân Trần Tử Gia hơi bị khựng lại, dừng lại trên thảm, Tô Thố ngẩng đầu nhìn thấy anh đứng bên cạnh, liền nở một nụ cười dịu dàng: “Về rồi ư, anh không làm ồn tới ba mẹ chứ?”
“Hình như là không.”
Trần Tử Gia cởi cà vạt, thay âu phục ra và treo lên giá, như thói quen, lại tới gần hôn cô, giọng nói như mang chút ý trách móc: “Bà xã, không phải đã bảo em đi ngủ sớm, không cần đợi anh mà, phụ nữ mang thai không nên thức đêm.”
Mùi rượu trong miệng anh nồng nặc, Tô Thố liền hỏi: “Anh uống bao nhiêu rượu vậy?”
“Cùng với đối tác bên nước Anh đàm phán, mọi người uống một chút rượu để chúc mừng.” Trần Tử Gia sờ lên trán, ngồi vào mép giường, sắc mặt đỏ ửng “hình như là một chai rượu nho.”
“Thật là hết cách với anh.” Tô Thố thở dài: “anh đi tắm đi.”
Nói rồi xốc chăn lên, chuẩn bị xuống giường lấy quần áo cho anh, Trần Tử Gia cẩn thần ôm lấy sau lưng cô, lại đắp chăn lên cho cô: “Anh tự mình đi, em ngoan ngoãn nằm xuống, ngày sinh theo dự tính sắp tới rồi, còn đi tới đi lui thế này.”
“Chỉ là xuống giường thôi mà, không sao đâu,” Tô Thố nói cười tỏ vẻ không hề gì: “Bác sĩ chỉ không cho em vận động nhiều thôi.”
Câu nói vừa dứt thì phát hiện thấy sắc mặt của Trần Tử Gia bỗng tỏ ra nghiêm trọng hơn, quả nhiên nghe thấy anh nói: “Bác sĩ bảo em tốt nhất là ít sử dụng máy tính, em có nghe không?”
Vẻ mặt căng thẳng của Tô Thố lộ ra một nụ cười mê người tỏ vẻ nhận lỗi: “Em biết rồi, em làm xong ngay đây.” Nói xong lại chuyển ánh mắt về phía màn hình máy tính, tiếp tục đọc đoạn luận văn tiếng Anh.
Vẻ mặt đó của cô khiến cho Trần Tử Gia biết rằng dù có khuyên thế nào cô cũng không nghe, chỉ đành để cho cô làm, bản thân mình thì đứng dậy đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong, lúc bước ra vẫn nhìn thấy cô đang tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào máy tính, vẻ mặt vô cùng lo lắng, tay dừng trên bàn phím, một lúc sau mới gõ hai phát.
“Sao rồi?” Trần Tử Gia xốc chăn lên, ngồi cạnh cô.
“Gửi email cho một nhà vật lí người Mỹ.” Tô Thố cau mày: “hai ngày nay, em ngồi xem một đoạn luận văn của ông ấy, trong đó có rất nhiều chỗ không hiểu, muốn hỏi ông ta về một chút số liệu ban đầu, anh cũng biết là trình độ tiếng Anh của em rất tệ, chỉ sợ viết không hay, sẽ có chỗ nào đấy dùng từ cứng nhắc……”
Sau khi nghe xong, Trần Tử Gia vừa bực mình, vừa buồn cười, không nói hai lời, liền đặt máy tính xách tay trước mặt, nghiêng đầu hỏi cô: “Sao lại không nói sớm, lo âu đến nỗi thành bộ dạng này sao, em quên mất ông xã của em rồi à? Em nói đi, anh giúp em viết.”
Tô Thố bật cười, cô cũng ngạc nhiên vì bản thân sao giờ mới nghĩ tới điểm này, vừa cười, vừa lắc đầu nói: “Có thai khiến cho em ngu đi, thật là nguy hiểm, sao em không nghĩ ra chồng của em là từ nước ngoài về chứ, đúng rồi, nhà vật lí học này lại còn là bạn cùng trường với anh nữa chứ.”
“Geof ? Đới Duy Tư, là cậu ấy chăng.” Trần Tử Gia nhìn mấy hàng chữ tiếng anh mà Tô Thố đã viết, đọc đến tên, vừa cười vừa kinh ngạc: “Anh quen cậu ấy, mối quan hệ cũng khá tốt.”
Tô Thố “a” lên một tiếng, lại gần anh hỏi: “Quen như thế nào?”
“Quen trong một bữa tiệc, lúc đó là đêm Noen.” Trần Tử Gia vừa thông thạo viết một bức thư tiếng Anh, vừa nói: “có một số người không quen biết gây sự với anh, nói Trung Quốc thế này thế kia, anh tranh luận với họ, lúc đó cậu ấy đang ở dùng bữa ở một bàn khác, rất ủng hộ hành động của anh.”
Tô Thố hoảng hốt: “Còn có chuyện này sao? Lúc đó anh không tức giận sao?”
Trần Tử Gia thoáng cười: “Sao lại không tức giận chứ, khi học ở nước ngoài mới biết được dân tộc và quốc gia có ý nghĩa thế nào với mỗi người, bản thân chịu một chút uất ức cũng không sao cả, nhưng là quốc gia thì nhất định không thể để cho những người ngoại quốc ấy chửi bới như vậy. Kì thực nếu bây giờ mà phát sinh ra việc ấy, anh nhất định sẽ hết sức kiềm chế, lúc đó vẫn còn quá trẻ, đương nhiên là xốc nổi, không biết rằng tranh cãi bằng miệng cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ là cảm thấy không thể nhẫn nhịn được, có thể nói ra vẫn tốt hơn.
Tô Thố quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của Trần Tử Gia, vẻ mặt say mê: “Lúc đó chắc chắn là nhìn anh rất hiên ngang, mạnh mẽ, lại hào hiệp, dũng cảm, giá mà em được thấy phong thái lúc đó của anh.”
Trần Tử Gia gõ hết hàng chữ cuối cùng, sau khi gửi đi thì tắt cả hai chiếc máy tính, trở lại giường, nâng cằm cô lên, vừa đùa giỡn, vừa nghiêm túc nói: “Bây giờ nhìn nhiều một chút, bù lại cho lúc đó.”
Tô Thố cười, khiến cho mũi nhăn lại: “Bây giờ có gì hay đâu mà xem, mới tí tuổi đầu đã sắp làm bố rồi, anh cho rằng anh còn được hoan nghênh như trước đây sao.”
“Mới tí tuổi đầu.” Trần Tử Gia cười lớn, dìu cô nằm xuống, “cũng không sai, mới tí tuổi đầu, được hoan nghênh hay không không quan trọng miễn là em cần anh là được.”
Tô Thố phì cười.
Trần Tử Gia giúp cô chỉnh lại góc chăn, hôn lên trán cô: “Bà xã, ngủ đi.”
Nửa đêm, phần bụng có một chút tiếng động khiến cho cô tỉnh giấc, từ lúc mang thai tới giờ, cô đã xem qua không ít sách vở liên quan đến vấn đề này, lập tức nghĩ rằng có chuyện gì, cô gắng sức dùng một cánh tay lay lay Trần Tử Gia đang ôm cô trong lòng.
Trong thời gian này bởi vì lo lắng cho Tô Thố và con, Trần Tử Gia quả thực luôn ngủ không sâu giấc, chỉ cần lay một chút cũng khiến anh tỉnh giấc, anh vừa bật đèn, vừa hỏi: “Sao vậy?”
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Tô Thố có chút trắng bệch, giọng nói nhỏ hơn so với bình thường rất nhiều. Bởi vì lo lắng nên âm cuối cùng khẽ run lên: “Không đúng, sợ là em sắp sinh rồi.”