Nơi Cuối Cầu Vồng
Chương 28
Sự kết hợp chủ đạo của sao Thiên Vương trong cung Bạch Dương cùng với sao chủ mệnh là sao Mộc đối diện sao kim và Mặt Trời tạo thành một góc vuông với sao Diêm Vương cso nghãi là những sự phức tạp.
Trăng non đem lại chút nhẹ nhõm – nhưng với một bước ngoặt số phận lạ lùng.
BÁC SĨ GIẢI PHẪU NGƯỜI IRELAND HỢP TÁC CÙNG
BÁC SĨ WILLIAMS
- Cliona Taylor –
Bác sĩ giải phẫu người Ireland tên là Reginald Williams, người gần đây đã gặt hái thành công với phương pháp giải phẫu tim mạch được công bố rộng rãi, hôm nay tuyên bố rằng ông chào đón người anh em Ireland là Bác sĩ Alex Stewart vào nhóm cộng tác vừa giành giải thưởng của mình. Vị bác sĩ 30 tuổi tốt nghiệp trường Harvard phát biểu, “Tôi đã luôn dõi theo những nghiên cứu của Bác sĩ Williams với sự quan tâm sâu sắc và lòng hâm mộ” và anh cũng nói rằng anh rất vui sướng và vinh dự được trở thành thành viên mới của nhóm ứng dụng phương pháp giải phẫu có tính tiên phong này, và quan trọng hơn là có thể cứu sống con người.
Bác sĩ Stewart sinh ra tại Dublin, và chuyển đến Boston năm 17 tuổi khi bố anh nhận một vị trí làm việc với hãng luật Mỹ nổi tiếng Charles & Charles. Bác sĩ Stewart đã trải qua năm năm tại Bệnh viện Trung tâm Boston trong một chương trình đào tạo phẫu thuật từ xa trước khi tham gia cùng Bác sĩ Williams trong các nghiên cứu sâu hơn về phẫu thuật tim mạch. Ảnh trên (từ trái sang phải) là Bác sĩ Reginald Williams với vợ và Miranda và con gái Bethany, người đi cùng bác sĩ Williams đến Quỹ Reginald Williams để tham gia buổi khiêu vũ từ thiện của Quỹ cho Bệnh Tim tối qua.
Xem trang 4 để biết thêm về các chất bổ sung sức khỏe cho báo cáo của Wayne Gillespie về phương pháp phẫu thuật tim mới này.
Bạn có một tin nhắn từ: ROSIE.
Rosie: Ê chị Ruby, chị sẽ chẳng bao giờ đoán ra thứ em vừa mới đọc trên báo sáng nay đâu.
Ruby: Tử vi của em.
Rosie: Ôi, làm ơn đi mà! Hãy cho em chút niềm tin; chị nghĩ là ngày nào em cũng đọc mấy thứ ấy à?
Ruby: Chị biết ngày nào em cũng đọc mà. Cái đó giúp em quyết định nên tươi vui hay nên cáu kỉnh. Hôm nay chị không thể nào hiểu là chị vui hay buồn nữa. Tử vi của chị nói rằng: “Hãy tận dụng hết cỡ các điều kiện tài chính linh hoạt của bạn để nắm bắt ý tưởng vào cuối tháng. Sao Hỏa đã dịch chuyển vào cung của bạn và bạn sẽ tràn đầy năng lượng. Dự đoán sẽ có nhiều trải nghiệm mới thú vị.”
Chị chưa bao giờ hết sạch tiền như thế, kiệt sức và buồn chán như thế trong đời. Thế có nghĩa đó chỉ là thứ rác rưởi thôi. Thật sự chị đang trông chờ buổi học nhảy tiếp theo của bọn mình đây. Không thể tin được rằng tuần này mình sẽ học xong và bọn mình được chuyển lên lớp trên nhanh như thế. Các tuần lễ cứ trôi vùn vụt. À mà có gì đó trên báo em đọc mà không phải là xem tử vi à?
Rosie: Hãy đọc trang ba tờ Times đi.
Ruby: OK, trang ba, chị vừa gõ vừa ngó xuống các bài báo đây… ôi trời ơi, nhìn này. Chị đoán đó là Bethany Lẳng lơ?
Rosie: Chị có cần phải hỏi không cơ chứ?
Ruby: Xin lỗi em yêu, nhưng đối với chị thì trông cô ta như một cô gái 30 tuổi bình thường ăn mặc diện con nhà giàu mà thôi, nhưng chị sẽ gọi cô ta là Bethany Lẳng lơ nếu em cứ khăng khăng như thế.
Rosie: Em thật là vui tính nhỉ.
Ruby: OK… Ồ nhìn này, Rosie, trên báo là hình “Bethany Lẳng lơ” chụp với Alex. Trên trang ba. Nhìn này… ừm… thật là lẳng lơ.
Rosie: Em thấy rồi. Dù sao thì cô ta cũng 32 tuổi rồi. Cung tử vi của em nói rằng…
Ruby: À-ha! Chị đã bảo mà!
Rosie: Ôi, làm ơn tắt cái câu “Chị đã bảo mà” đi cho em và nghe đây. Cung tử vi của em nói rằng em sẽ cảm thấy hơi nhẹ nhõm nhưng đó là vì một bước ngoặt số phận lạ lùng.
Ruby: Và…? Tử vi của chị nói rằng chị giàu – thế thì sao nào?
Rosie: À, em rất vui là Alex cuối cùng đã nhận được công việc mơ ước mà cậu ấy đã muốn có hàng bao năm trời, nhưng thật mỉa mai rằng cô ta chính là người cậu ấy phải gặp để có được công việc ấy.
Ruby: Chị đã bảo em hãy trông đợi những điều không được trông đợi mà lại, Rosie. Và đừng có chú ý đến những thứ bói tử vi ấy. Chúng là thứ rác rưởi thôi.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Chúc mừng!
Đã nghe nói về tin mừng của cậu. Hôm nay tờ báo nào ở đây cũng có cậu cả. (Tớ đã cắt và giữ lại các bài báo này cho cậu), và tớ nghe nói là sáng nay cậu nói chuyện trên đài phát thanh. Tớ không biết rõ cậu đã nói gì nhưng có vẻ như cậu đang bị cảm thì phải. Vậy là thực sự cậu có thể đưa người khác trở về từ cõi chết nhưng lại không thoát khỏi việc bị ngạt mũi được.
Josh thế nào? Hôm nọ tớ đã gọi điện cho mẹ cậu và cuối tuần đó thằng bé đang ở với bà. Bác kéo Josh đến nghe điện thoại và thật không thể tin được rằng tớ thực sự có thể nói chuyện với thằng bé! Nó rất thông minh so với cái tuổi thứ ba của nó, một chàng trai sáng sủa như bố nó hồi trước và chẳng có gì giống mẹ nó cả. Nó kể cho tớ nghe hết các con vật nó đã nhìn thấy ở vườn thú và tiếp tục mô tả tiếng kêu của từng con. Tớ gợi ý với mẹ cậu rằng nên làm giả tiếng con đười ươi cùng thằng bé vì chẳng thấy thằng bé nói gì cả, nhưng bác bảo rằng con đười ươi ấy trầm cảm đến độ nó chỉ ngồi trong cái lồng của nó và im thin thít. Thế nên Josh chắc cũng là một nghệ sĩ ấn tượng và cũng là một cậu nhóc thông minh.
Tớ rất muốn một lúc nào đấy có thể gặp lại thằng bé. Tớ muốn gặp cậu. Bọn mình cần phải cập nhật cuộc sống của nhau. Hãy kể cho tớ điều gì đó về cậu mà báo chí, truyền hình và radio không thể cho tớ biết đi.
Alex thân mến,
Lại là Rosie đây. Tớ không biết liệu cậu có nhận được email của tớ cách đây mấy tuần không. Chỉ mấy câu chúc mừng cậu với những tin tuyệt vời ấy thôi. Mọi người ở đây đều thật tự hào về cậu; mẹ tớ, bố tớ, Steph, Kev, Katie và Toby đều chúc mừng cậu. Tớ nghĩ Toby muốn trở thành bác sĩ khi nó lớn lên chỉ để giống cậu vì như thế nó sẽ được lên đài truyền thanh và được đăng ảnh trên báo. (Ngoài ra nó cũng tiết lộ là nó muốn rạch thủng tim người ta ra như họ vẫn làm trên truyền hình ấy. Suy nghĩ ấy thực sự khiến tớ thấy bị làm phiền lắm.) Katie bây giờ đang khăng khăng rằng nó muốn sẽ là một DJ ở một câu lạc bộ khiêu vũ. Cậu sẽ chẳng có ảnh hưởng gì đến nó trong lĩnh vực ấy cả; nó sẽ làm trong một ngành khiến người ta bị đau tim ấy chứ.
Tớ vẫn đang làm ở khách sạn Two Lakes. Vẫn làm tiếp tân; vẫn cung cấp cho công chúng xấu xa một mái nhà thủy tinh trên đầu. Sếp tớ đã đi Mỹ, ở đấy ông đã mở một khách sạn mới vì thế tớ nghĩ cả hai anh em nhà sếp sẽ không có mặt ở đây lâu. Họ đã sắp xếp để các chuyên gia thiết lập nhóm có vẻ mặt hết sức buồn bã thay thế họ đến đây dạy bọn tớ cách làm thế nào để hòa hợp với nhau. Tuần sau nhóm trưởng Simon sẽ dẫn bọn tớ đi ca nô và như thế bọn tớ có thể giao tiếp với nhau bên ngoài môi trường làm việc. Bọn tớ sẽ phải học cách để thảo luận về những vấn đề của bọn tớ.
Làm thế nào tớ có thể cho Tania, người cũng đang làm tiếp tân, rằng lý do tớ không muốn nói chuyện với cô ta là vì chả hiểu sao tớ không thể nào chịu được cái giọng chói tai của cô ta, rằng tớ ghét làm sao khi cô ta nói “Chị nghĩ thế nào?” ở cuối mỗi câu nói, rằng cô ta xịt thứ nước hoa mùi quá sực nức đối với một nhân viên cấp thấp và rằng son hồng dính vào răng cô ta và cái màu đó đã và sẽ không bao giờ hợp với màu tóc cô ta? Hơi thở buổi sáng của Steven toàn mùi tã bẩn; tớ thấy thích khi anh ta nghỉ giữa giờ đi uống cà phê lần đầu vì điều đó có nghĩa là anh ta sẽ quay lại với mùi gần như hoa hồng, nếu so với mùi kia. Geoffrey có vấn đề “viêm cánh” nghiêm trọng; Fiona có vấn đề nghiêm trọng với việc đầy hơi – chẳng biết cô ta ăn cái gì nữa. Tabitha lúc nào cũng gật đầu khi tớ nói chuyện với cô ta, nói “đúng thế” gần như sau mỗi từ, và khó chịu hơn nữa là cố gắng nói nốt câu nói của tớ cho tớ. Điều thật sự làm khó chịu nhất là cô ta toàn nói sai. Henry đi tất trắng và giày đen, Grace ngày nào cũng hầm hừ ư ử cái bài hát ấy của Spice Girls, điều này làm tớ điên người lên nhưng khi về đến nhà tớ lại lúc nào cũng hát một mình bài ấy, điều này khiến Katie thấy coi thường bà mẹ cổ lỗ tụt hậu của nó, một người chẳng biết gì về thứ tự xếp hạng âm nhạc của thập niên này cả.
Tất cả bọn họ làm tớ phát điên lên. Có lẽ thực ra chuyến đi ca nô này rốt cuộc là một ý hay; tớ có thể dìm chết bọn họ. Alex này, viết thư lại cho tớ nhé và cho tớ biết cái gì đang diễn ra trong cuộc sống của cậu.
Thân mến,
Rosie
Rosie ơi,
Xin lỗi vì gần đây tớ đã hơi xa cách, nhưng dạo này tớ bận quá. À mà đấy cũng không phải là lý do để không liên lạc. Chắc cậu đã bít nhiều tin tức về công việc của tớ, thế tức là chẳng cần nói thêm về vấn đề ấy nữa. Bố mẹ tớ đều khỏe, họ vẫn đang treo lên khung những tấm ảnh cậu và Katie mà cậu đã gửi đến. Nơi này đang bắt đầu trông như một cái miếu thờ hai cô gái nhà Dunne nhà cậu ấy.
Tớ có tin tốt lành đây! Tháng sau tớ sẽ quay lại Ireland chơi. Bố mẹ tớ cũng sẽ về và Sally đã đồng ý để tớ dẫn Josh đi hai ngày vì Giáng sinh vừa rồi thằng bé đã ở chỗ cô ta. Đã lâu lắm rồi tất cả gia đình mới về cùng nhau và mẹ tớ đã quyết định rằng bà muốn ở cùng Phil, hai mươi đứa nhóc nhà anh ấy và tất cả những người khác trong gia đình và tất cả bạn bè của bà trong dịp kỷ niệm lễ cưới lần thứ 40 của bà.
Bốn mươi năm rồi – thử hình dung mà xem. Còn tớ thì khó có thể kéo dài được đến hai năm; không bít hai người làm thế nào mà làm thế được. Cậu cũng đã làm khá tốt. Cậu và cái-tay-tên-là-gì-đó đã ở bên nhau bao lâu rồi? Khá lâu rồi đấy, tớ có thể hình dung được.
Tớ không thể nhớ được cái lần cuối cùng tớ trải qua mùa Giáng sinh ở Dublin. Nhưng bọn mình sẽ sớm gặp lại nhau thôi mà, Rosie.
Alex
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề Chuyến về chơi của cậu
Đấy đúng là tin hay! Tớ thật vui là cậu sẽ về nhà. Cậu có muốn ở nhà tớ không hay cậu và bố mẹ cậu đã có kế hoạch khác rồi?
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Chuyến về chơi của tớ
Không, không, tớ không muốn cái-tay-có-tên-là-gì-đó ra khỏi nhà. Thật ra thì tớ chẳng cần lịch sự làm gì; tớ ghét chồng cậu bỏ xừ đi. Thế nên Josh và tớ sẽ ở cùng anh Phil và chị Margaret và tớ đã đặt phòng cho bố mẹ tớ ở khách sạn. Dù sao thì cũng cảm ơn đã mời nhé.
Từ Rosie
Gửi Alex
Tiêu đề G.R.E.G
Hmm… Alex, cậu sẽ phải học thuộc tên chồng tớ trước khi ghé qua nghe chưa. Đó là Greg. G.R.E.G. Cố gắng nhớ đi, làm ơn.
Tớ đã kể cho cậu nghe rằng Rubyvà tớ là các nữ hoàng salsa chưa? Khóa học đầu tiên là tớ tặng Ruby nhân ngày sinh nhật thứ 40 của chị ấy mấy tháng trước và hai chị em đã thích đến độ quyết định đi học tiếp lên cao.Thực sự Ruby làm tớ ngạc nhiên với tài năng của chị ấy nhưng xin nói thầm là tớ đã chán phát ốm lên với việc lúc nào cũng nhảy chân nam rồi.
Greg không chịu đến lớp học nhảy cùng tớ nhưng cũng không vấn đề gì nếu được dạy nhảy trên giường khi Katie không có nhà, cửa phòng ngủ cài chốt và một cái ghế chẹn vào đó, cửa sổ đóng kín và rèm kéo xuống. Kể cả ti vi cũng cần phải được tắt đi đề phòng có một diễn viên hay người dẫn chương trình nào tình cờ có năng lực phi thường là nhìn được vào nhà người ta. À, toàn bộ việc này là để bọn tớ có thể vui vẻ cùng nhau, nhưng xét việc tớ luôn phải nhảy chân nam ở lớp thì thật khó có thể nhảy chân nữ ở nhà được (và tớ cũng chưa bao giờ giỏi trong việc đóng vai trò là một người nữ ở nhà). Rồi bọn tớ sẽ giẫm vào chân nhau, đá vào bắp chân nhau, trở nên thật sự thất vọng với nhau, làm một trận đua võ mồm tranh cãi về việc chân ai đặt ở đâu và lẽ ra cần phải ở đâu và sau đó om sòm với nhau.
Ruby bắt đầu đi học nhảy hai buổi một tuần rồi nhưng vào thứ Hai thì tớ không đi được vì tớ phải đưa Katie đi tập bóng rổ. Ruby cứ khăng khăng là sẽ chẳng vui nếu không có tớ, vì chị ấy phải nhảy với Hoa hậu Thân thiện mặc váy vũ ba lê có đôi chân dài nhất và mái tóc vàng, một cô nàng đang cố gắng học salsa để biểu diễn ở câu lạc bộ gay ở đây.
Dù sao thì Ruby và tớ cũng đang rất hưởng thụ cuộc đời và tớ thấy mình ngóng chờ buổi học tiếp theo mỗi khi một buổi học kết thúc. Ruby rất vui sướng vì chị ấy sụt cân một tí (rõ ràng chị ấy chỉ sụt cân tí ti thôi, không nhiều lắm). Thật hay khi tìm ra được một thú vui khiến bạn thích thú và khiến bạn mong chờ đến tuần tiếp theo thay vì những ngày lo sợ thường xuyên. Hy vọng cậu cũng đang sống và hưởng thụ cuộc đời theo cách nào đó, Alex, và rằng cậu không làm việc quá sức. Gần đây có hẹn hò với cô nào không?
Từ Alex
Gửi Rosie
Tiêu đề Hẹn hò?
Có lẽ là tớ đang có…
Bạn nhận được một tin nhắn từ: ROSIE.
Rosie: Tớ đang dỏng hết cả tai lên đây. Tớ có biết người đó không?
Alex: Nhưng mà có lẽ là tớ đang không…
Rosie: Thôi đi! Ai là cô gái bất hạnh đó thế? Tớ có biết cô ấy không?
Alex: Có lẽ…
Rosie: Ôi, làm ơn nói cho tớ biết, có thể là bất kỳ ai trừ Bethany Lẳng lơ đấy nhé.
Alex: À, tốt hơn là tớ phải đi thôi vì tớ phải chuẩn bị cho tối nay. Giữ gìn sức khỏe nhé, Mao Lương Hoa Vàng.
Rosie: Cậu có hẹn hò à?
Alex: Có lẽ… nhưng mà…
Rosie: Phải phải, tớ hiểu rồi, có lẽ không… À, dù có làm gì đi nữa thì cũng chúc cậu vui vẻ. Nhưng đừng có mà vui vẻ quá.
Alex: Tớ còn không dám mơ thế nữa cơ!
Bạn nhận được một tin nhắn từ: ROSIE.
Rosie: Vừa mới chát chít với Alex vài giây trước.
Ruby: Vậy à? Thế cậu ta có nói gì thú vị không?
Rosie: Không. Bọn em chỉ nhớ lại thời xa xưa thôi, chị biết như thế là thế nào rồi đấy.
Ruby: Tốt cho hai người. Em và Greg có kế hoạch gì tối nay không thế?
Rosie: Cậu ta sắp đi hò hẹn, chị Ruby.
Ruby: Ai cơ? Greg ấy à?
Rosie: Không! Alex.
Ruby: Ô, hóa ra mình vẫn đang nói chuyện về cậu ta à? Cậu ta hò hẹn với ai thế?
Rosie: Em không biết. Cậu ấy không nói với em.
Ruby: À, cậu ấy được quyền có đời sống riêng tư chứ, đúng không?
Rosie: Ừ, em cho là thế.
Ruby: Và cũng tốt nếu em cảm thấy thế. Em là một người bạn tuyệt vời, Rosie, lúc nào cũng muốn điều tốt nhất cho Alex.
Rosie: Ừ. Em đúng là người như thế.
Bạn có một tin nhắn từ: ALEX.
Alex: Chào Phil.
Phil: Chào Alex.
Alex: Anh đang làm gì đấy?
Phil: Lướt internet, tìm một cái vỏ bình xăng có quay tay cho chiếc Dodge Sedan đời 1939. Đấy là một cái xe hiếm. Một người đẹp thực sự. Vừa mới đặt thanh chống va trước mở rộng cho chiếc Chvrolet đời 1955. Hàng đã được gửi đi.
Alex: Ừ.
Phil: Có gì trong đầu em thế, Alex?
Alex: Không, không có gì.
Phil: À, thế em nhắn tin cho anh có mục đích gì cụ thể không?
Alex: Không, chỉ là để xem anh thế nào thôi. Muốn cập nhật cuộc sống của anh mình thôi.
Phil: Được rồi. Công việc của em thế nào?
Alex: Tối nay em có một cuộc hẹn.
Phil: Thật à? Hay đấy.
Alex: Ừ hay.
Phil: Vui khi thấy em có tiến triển.
Alex: Ừ.
Phil: Lại tìm thấy hạnh phúc.
Alex: Ừ.
Phil: Gặp được ai đó mới sẽ khiến em không làm việc nhiều đến thế.
Alex: Ừ.
Phil: Rosie có biết không?
Alex: Có. Vừa mới nói chuyện với cô ấy qua mạng trước khi em nhắn tin cho anh mà.
Phil: Có phải đó là một sự tình cờ không? À, thế con bé phản ứng thế nào?
Alex: Thật ra thì không giống với phản ứng lắm.
Phil: Nó không cáu điên lên à?
Alex: Không.
Phil: Hay ghen tuông?
Alex: Không.
Phil: Nó không van xin em đừng hò hẹn với người đàn bà khác à?
Alex: Không.
Phil: Thế thì tốt nhỉ? Vậy em có một người bạn tốt. Một người muốn em có tiến triển trong đời, gặp những người mới và tìm thấy hạnh phúc.
Alex: Ừ. Thật hay. Rất tốt là có một người bạn như thế.
Cung Bạch Dương
Bạn vẫn còn chịu ảnh hưởng nặng nề của sao Hải Vương, hành tinh sẽ đem đến cho bạn những giấc mơ lãng mạn.
Bạn có một tin nhắn từ: ROSIE.
Rosie: Chị nói đúng, Ruby, dấu hiệu từ các ngôi sao đúng là một mớ rác rưởi.
Ruby: Cừ lắm.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp