Nơi Cuối Cầu Vồng

Chương 21


Chương trước Chương tiếp

Từ Rosie

Gửi Alex

Tiêu đề Thư?

Alex, tớ đã lục lọi khắp các xó xỉnh trong bếp để tìm bức thư của cậu, tớ đã không chừa một ngõ ngách nào và Greg và Katie thề là không hề động một ngón tay vào cái bức thư ấy nên tớ chẳng biết liệu nó có thể ở đâu nữa. Cậu có chắc đã để nó ở đây không? Sáng hôm đó bọn tớ hơi vội khi đưa cậu ra sân bay, thế nên có thể cậu đã bỏ quên rồi. Tớ đã kiểm tra cái phòng cho khách mà cậu đã ngủ. Tất cả những gì tớ tìm thấy là một cái áo phông cậu bỏ quên, nhưng bây giờ nó là của tớ, thế nên cậu sẽ không nhận lại được đâu!

Thế có gì trong cái thư ấy? Hôm qua cậu không gọi điện cho tớ khi tớ đi làm về. Cậu đã thật sự khiến tớ bị treo lơ lửng đấy, Alex!

Từ Alex

Gửi Rosie

Tiêu đề Thư

Mọi thứ giữa cậu và Greg thế nào rồi? Cậu có hạnh phúc không?

Từ Rosie

Gửi Alex

Tiêu đề Greg

Ô, hãy thay đổi chủ đề tí nào. Đấy là một câu hỏi rất trực diện.

OK, tớ biết cậu có thể cảm thấy rằng anh ấy và tớ đang trải qua một giai đoạn xấu và cậu thấy lo lắng. Và tớ cũng biết rằng cậu hoàn toàn không thể chịu nổi anh ấy, điều này thật sự hơi khó khăn cho tớ vì tớ thật sự mong cậu nhìn nhận anh ấy như tớ nhìn nhận.

Sâu thẳm bên trong, dưới tất cả những lớp vỏ ngu ngốc, anh ấy là một người đàn ông tốt. Anh ấy có thể cư xử quá ích kỷ, nói toàn những câu không đúng lúc nhưng phía sau những cánh cửa đóng kín thì anh ấy là bạn tốt. Tớ hiểu rằng anh ấy có xu hướng ngốc nghếch và tớ vẫn có thể yêu anh ấy vì điều đó. Anh ấy có thể không phải là người cậu cảm thấy thoải mái khi ngồi bên cạnh ở một bữa tiệc tối nhưng đối với tớ anh ấy là người tớ cảm thấy thoải mái khi chia sẻ cuộc đời cùng.

Tớ biết những người khác thật khó hiểu anh ấy là người như thế nào. Tất cả những gì cậu thấy là một sự hỗn độn điên cuồng của sự tự bảo vệ quá mức, nhưng Chúa ơi, điều đó khiến tớ an toàn và được cần đến. Và sự ngu ngốc của anh ấy khiến tớ cười! Bọn tớ còn cả một chặng đường dài để trở thành một cặp hoàn hảo. Bọn tớ dĩ nhiên không sống một cuộc hôn nhân như trong truyện cổ tích, anh ấy không tung cánh hoa hồng như mưa xuống đầu tớ và đưa tớ đi Paris vào kỳ nghỉ cuối tuần, nhưng khi tớ cắt tóc thì anh ấy nhận ra. Khi tớ ăn mặc diện để đi chơi vào buổi tối thì anh ấy khen tớ. Khi tớ khóc anh ấy lau nước mắt cho tớ. Khi tớ cảm thấy cô đơn anh ấy khiến tớ cảm thấy mình được yêu. Và ai cần Paris chứ khi ta có thể có một cái ôm?

Đâu có trên con đường ấy mà tớ cũng không nhận ra chính xác là khi nào, tớ đã trưởng thành, Alex ạ. Tớ đã từng không thể nhờ ai ở xung quanh khuyên nên làm gì và không nên làm gì. Tớ không thể chạy đến bố mẹ và không thể so sánh cuộc hôn nhân của tớ với cuộc hôn nhân của ai khác. Chúng ta đều tuân theo luật của riêng mình. Tiếp nhận lại Greg là quyết định tớ sẽ làm và tớ sẽ không làm thế nếu tớ không cảm thấy Greg sẽ thay đổi, và quan trọng nhất là tớ đã học được điều gì đó. Tớ biết rằng điều đã xảy ra sẽ không bao giờ xảy ra nữa và tớ thật sự, thật sự tin là thế. Bởi vì nếu tớ không thấy chắc chắn về tương lai của bọn tớ đến thế thì không thể nào tớ có thể bỏ qua chuyện này.

Tớ có cảm giác rằng đó là điều cậu viết trong bức thư kia, Alex ạ, nhưng đừng lo lắng về tớ. Tớ ổn cả. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn vì đã quan tâm nhiều đến tớ như thế. Có bao nhiêu bạn như cậu trên thế giới này cũng chẳng bao giờ là đủ.

Từ Alex

Gửi Rosie

Tiêu đề Greg

Và đó là tất cả những gì tớ muốn biết. Để cậu hạnh phúc.

Chị Stephanie thân mến,

Bà mẹ trẻ thế nào rồi? Em hy vọng chị bắt kịp với mọi thứ. Em biết đó là một thay đổi lớn – nhưng là một thay đổi tuyệt vời. Chị có ngủ được không? Hy vọng là có. Em luôn biết rằng chị sẽ là một người mẹ tuyệt vời: chị luôn biết chăm sóc em gái bé của chị (và con gái bé của nó!)

Nhân tiện thì cảm ơn chị vì những chi tiết đẫm máu về sự ra đời của cháu. Chị còn tuyệt vời hơn em nghĩ nhiều! Và không, em không muốn Pierre gửi cái băng video của cái trải nghiệm “kỳ diệu” đó đâu. Em vẫn nhớ lại những gì xảy ra được mà… Chị còn nhớ họ từng cho chúng ta xem những băng video này ở trường khi chúng ta còn nhỏ để khiến chúng ta sợ làm tình không? À, rõ ràng không ai trong chúng ta sợ đến thế. Nếu họ thật sự muốn ngăn cản chúng ta thì lẽ ra họ nên cho chúng ta xem quá trình thay tã. Cái đó sẽ khiến chúng ta ba chân bốn cẳng chạy vào nhà tu kín ấy chứ.

Trong ảnh trông mọi người đều rất hạnh phúc bên nhau – cứ như một gia đình hoàn hảo vậy. Có một cái gì như thế không nhỉ, bởi vì nếu có thì cái đơn vị gia đình nhỏ của em đã không phải xếp hàng chờ được phong danh hiệu ấy.

Em thật sự không chắc em có làm đúng không khi tiếp nhận lại Greg. Thật khó biết nên quyết định thế nào. Chúa ơi, chị Stephanie, em lúc nào cũng là người đầu tiên hét lớn lên rằng nếu chồng em không chung thủy thì kể cả hàng triệu năm sau em cũng không thể nào tiếp nhận lại anh ta. Em lúc nào cũng nói đó là điều em không bao giờ tha thứ (à, điều đó và việc bỏ đứa con chưa sinh ra nữa) vì thế em đang làm cái gì thế này, tiếp nhận lại anh ta à?

Em nghĩ rằng việc bắt anh ta dọn đồ ra đi là việc dễ nhất trên đời, nhưng một phần trong lý do em tiếp nhận lại anh ta là vì em không thể nào đối mặt với việc phải xử lý tất cả một mình thêm một lần nữa. Em cứ hình dung ra em và Katie lại đơn độc một mình và em không thể chịu được. Bây giờ em đang bắt đầu đặt dấu hỏi với quyết định của em. Em có nên ở lại với anh ta và học cách yêu lại anh ta hay em nên ra đi và học cách tự tồn tại và sống độc lập? Em chỉ không nghĩ rằng em có thể đối mặt với một căn hộ bé tí khác và một món lương còm cõi khác để em và Katie tồn tại.

Nhưng nếu em đơn giản có thể tha thứ cho anh ta… nếu em có thể xóa bỏ đi hình ảnh môi anh ta áp lên môi ai đó khác mỗi khi anh ta nói chuyện với em… Những đụng chạm của anh ta khiến em nổi gai ốc và em cảm thấy căm ghét anh ta kinh khủng, điều đó làm em mất hết nhuệ khí. Thật khó để chữa lành những vết thương của em bởi chính cái người đàn ông đã gây ra chúng.

Và anh ta thật sự rất sốt sắng về mọi thứ mới điên chứ. Anh ta chính là ngài Hăng hái về việc bọn em đi gặp chuyên gia tư vấn cùng nhau, và anh ta dành vài tiếng mỗi ngày nói chuyện với em, thật sự là nói chuyện với em. Tất cả đúng như là giải pháp đầy sách vở về cách “làm thế nào để khiến vợ mình vui lòng sau khi đã ngủ với người đàn bà khác”. Đầu tiên bạn sẽ hẹn gặp nhà tư vấn, phải đảm bảo là bạn đánh trống khua chiêng về việc phải hủy những cuộc hẹn gặp quan trọng thế nào, sau đó ngày nào cũng nấu bữa tối và rửa bát, hỏi vợ một triệu lần mỗi ngày xem vợ có ổn không và bạn có thể làm gì cho cô ta không, thực hiện việc mua sắm hàng tuần, nhớ kèm theo những món quà chu đáo như món bánh sô cô la ưa thích của cô ta hay cuốn sách bạn nghĩ cô ta sẽ thích đọc, dành vài tiếng trong ngày ngồi trong yên lặng cùng vợ tổng kết lại ngày của bạn và sau đó thảo luận xem quan hệ của bạn đã đi đến đâu. Mỗi ngày làm việc này năm trăm lần, bổ sung thêm nước và khuấy lên.

Và vấn đề là cái ông Greg em đã cưới sẽ không bao giờ làm tất cả những điều này. Anh ta sẽ không bao giờ thay cuộn giấy mới trong toilet, sẽ không bao giờ gạn sạch thức ăn trên đĩa trước khi cho vào máy rửa bát. Mọi thứ đã thay đổi. Kể cả những thứ nho nhỏ lặp lại hàng ngày khiến bạn dễ chịu cũng đã thay đổi.

Nếu em có thể tìm thấy sức mạnh trong em để bỏ được anh ta, em sẽ bỏ, nhưng em đã bị kẹt trong cái tình trạng lấp lửng không ràng buộc này. Bây giờ em chỉ muốn quyết định cho đúng. Em không muốn là một bà già cay đắng để sau bốn mươi năm nữa vẫn còn nhận xét rỉa rói về những gì Greg đã làm. Để cuộc hôn nhân này có hiệu quả, em cần phải biết trước em có thể làm gì, nếu không quên đi thì ít nhất cũng phải là tha thứ. Em cần biết chút tình yêu nhỏ bé em cảm thấy với anh ta có lớn lên lại như trước đây nữa hay không. Điều khiến em mạnh mẽ thêm hơn nhiều là em biết anh ta sẽ không làm thế với em nữa. Bọn em đã quá nhiều đêm dài đầy nước mắt vài cãi cọ vì thế cả hai bọn em đều không muốn lại trải qua những thứ đó nữa.

Nếu Alex sống ở đất nước này, em sẽ biết phải làm gì. Tất cả những gì em cần là sự hậu thuẫn. Cậu ấy là thiên thần nhỏ ngồi trên vai em thì thầm vào tai em “Cậu có thể làm được mà!”. Thật là buồn cười. Em đã ba mươi tuổi rồi và em vẫn cảm thấy mình như một cô bé gái. Em vẫn nhìn quanh để kiểm tra và xem những người khác đang làm gì để chắc chắn rằng em không hoàn toàn khác biệt; em vẫn nhìn quanh tìm sự giúp đỡ, hy vọng một cú thúc khuỷu tay thật nhanh và một lời khuyên thì thầm. Nhưng em không thể bắt được ánh mắt một ai. Không ai quanh em có vẻ đang nhìn quanh và phân vân nên làm gì. Tại sao em lại cảm thấy em là người duy nhất bối rối và quan tâm về những lựa chọn em đã chọn và nơi em đang đến? Em nhìn đi đâu cũng thấy mọi người đã thỏa lòng với lựa chọn của mình. Có lẽ em nên đơn giản là làm theo họ.

Yêu chị,

Rosie

Rosie thân mến,

Đừng có tự tra tấn mình với những câu hỏi mà em không biết câu trả lời. Bây giờ em đang trải qua một thời gian khó khăn, nhưng em sẽ vượt qua và sau này em sẽ còn vượt qua nữa. Mỗi cú đánh bị bật lại sẽ khiến ta mạnh hơn.

Chị không thể bảo em nên ở lại với Greg hay không – chỉ em mới có thể đưa ra quyết định đó – nhưng tất cả những gì chị có thể nói là nếu có chút tình yêu nào ở đó thì em nên huy động đến nó. Tất cả những thứ nhỏ bé đều lớn lên khi ta chăm sóc nó, Rosie. Tình yêu cũng thế thôi. Nhưng nếu nó khiến em thấy khốn khổ, hãy đi và tìm thứ khác đem lại cho em hạnh phúc, thứ mà em xứng đáng có.

Hãy nghe xem con tim em đang nói gì và đi theo sự dẫn dắt của bản năng, nó sẽ dẫn em đi đúng đường. Rất tiếc là chị chẳng có lời khuyên khôn ngoan nào cho em, Rosie, nhưng ít nhất em biết rằng em không có mỗi một mình; những người khác cũng không có câu trả lời cho tất cả mọi câu hỏi được đâu. Đôi khi tất cả chúng ta đều bối rối như nhau cả thôi.

Giữ gìn sức khỏe nhé,

Yêu em,

Stephanie

Từ Rosie

Gửi Stephanie

Tiêu đề Trái tim yên lặng

Tim em chẳng nói gì cả và bản năng của em thì bảo rằng em nên đi ngủ, cuộn tròn lại thành một quả bóng và khóc lóc.

Ghi chú cho bản thân:

Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không được yêu nữa.

Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không được tin một người nào nữa.

Mua loại khăn giấy đặc biệt Kleenex có tẩm dầu cọ calendula bảo vệ da vì khi đó sẽ không bị nhầm là đến tháng nữa.

Phải ăn.

Phải ra khỏi giường.

Và, vì Chúa, phải thôi khóc.

Từ Mẹ

Gửi Stephanie

Tiêu đề Cái đó có hiệu quả không?

Mẹ nghĩ mẹ vừa mới nghiên cứu xong cái công nghệ email này. Dù sao thì mẹ cũng muốn xem liệu kế hoạch cho ngày sinh nhật thứ 60 của bố con có như cũ không. Ông ấy cứ nghĩ đó sẽ kiểu như là một vài ly uống lặng lẽ với Jack và Pauline thôi, vì thế đừng có email lại mẹ vào địa chỉ này vì bố cũng có thể đọc đấy. Hãy gọi theo số máy di động của mẹ. Mẹ thật sự muốn con đến. Sẽ thật tuyệt khi tất cả chúng ta lại có mặt cùng nhau và mẹ nghĩ điều đó sẽ tốt cho Rosie. Mẹ lo cho nó, nó đã buồn bực về vụ Greg đến nỗi sụt bao nhiêu cân. Bố con chỉ còn thiếu nước đấm Greg một quả vào mặt, mà làm thế chẳng hay cho ai cả. Nhất là cho quả tim của bố con. Kevin cũng không nói chuyện với Greg, điều này cũng không làm cho cuộc sống của Rosie tội nghiệp dễ thở thêm tí nào.

Dù sao thì càng có thêm nhiều người thân quanh nó thì càng tốt.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...