Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên Tố
Chương 32
Cô ghì anh sát gần hơn, áp đầu anh vào giữa khoảng trống cổ và vai mình. Một lần khi còn chưa cưới nhau, anh đã nói đó là nơi hoàn hảo, rằng cái đầu anh sinh ra chỉ để được ấp vào đó thôi.
Thế nào, em thấy sao? Fabio hỏi cô, giọng nghẹt lại bởi chiếc gối. Alice không trả lời nhưng cô ôm anh mạnh hơn chút nữa. Hơi thở cô nghẹt lại.
Cô nghe tiếng anh đóng ngăn kéo đựng bao cao su lại và cô gập đầu gối phải lên một chút để lấy chỗ cho anh. Cô không ngừng nhịp nhàng vuốt tóc anh trong suốt khoảng thời gian đó với cặp mắt luôn mở to.
Bí mật ấy đã theo cô kể từ thời trung học, nhưng nó không bao giờ túm được đầu óc cô quá vài giây. Alice đã để nó sang một bên như thể một điều gì đó mà cô sẽ nghĩ tới sau này. Giờ đây đột ngột nó lại hiện ra giống như một vực thẳm khổng lồ gớm ghiếc không thể chế ngự được bị đào sâu trong trần nhà đen của căn phòng. Alice muốn bảo Fabio ngừng lại một chút, đợi đã, có điều em muốn nói, nhưng anh ta vẫn cử động với một niềm tin thật giản đơn và chắc chắn anh ta sẽ chẳng hiểu gì.
Lần đầu tiên cô cảm thấy nó chảy vào tận trong, và cô tưởng tượng chất lỏng dính dớp đầy hứa hẹn sẽ phát tán trong cơ thể khô ráo của cô, nơi nó sẽ lưu lại rồi cũng khô cong đi.
Cô không muốn có con, hoặc có lẽ có. Cô chưa bao giờ thực sự nghĩ tới điều này. Chỉ đơn giản là vấn đề chưa bao giờ được đặt ra, vậy thôi. Kinh nguyệt của cô đã dứt hẳn vào lần cuối cùng cô ăn hết cả một cái bánh sô cô la. Sự thật là Fabio muốn có con và cô phải sinh nó cho anh. Cô phải làm thế, bởi khi họ làm tình anh không yêu cầu cô bật điện lên, anh không làm thế kể từ sau lần đầu tiên ở nhà anh. Bởi khi xong, anh nằm tựa trên cô và sức nặng cơ thể anh xóa đi mọi nỗi sợ hãi và dù anh không nói nhưng chỉ cần anh ở đó và hơi thở của anh là đủ. Cô phải làm thế vì dẫu cho cô không yêu anh, nhưng tình yêu của anh đủ cho cả hai người, đủ để bảo vệ cả hai.
Sau tối hôm đó tình dục mang một diện mạo mới, có một mục đích rõ ràng rất nhanh sau đó khiến họ bỏ qua tất cả những gì không thực sự cần thiết.
Nhưng hàng tuần, rồi hàng tháng sau đó cô không có gì mới cả. Fabio đi khám và lượng t*ng trùng đếm được cho kết quả tốt. Buổi tối anh nói lại với Alice khi đang trên giường ôm chặt cô trong tay. Rồi anh tìm lời tiếp luôn em đừng lo, không phải lỗi tại em. Ngay lập tức cô lẩn mình thoát khỏi tay anh đi sang phòng khác trước khi bật khóc, và Fabio tự thấy ghét bản thân bởi trên thực tế anh nghĩ, đúng hơn anh biết chắc lỗi là tại vợ mình.
Alice bắt đầu cảm thấy bị soi mói. Cô giả bộ tính toán số ngày, đánh dấu gạch vào cuốn sổ cạnh điện thoại. Cô mua băng vệ sinh rồi vứt chúng đi mà không hề dùng đến. Trong những ngày giả bộ ấy ban đêm cô đẩy Fabio ra, nói hôm nay không được.
Anh cũng giấu giếm tính toán. Bí mật của Alice trơn trượt và trong suốt giữa họ, khiến cả hai ngày càng xa nhau hơn. Mỗi lần Fabio nhắc tới một bác sĩ, một chuyên khoa, hay nguyên nhân của vấn đề, khuôn mặt Alice lại tối sầm lại và chắc chắn chỉ vài giờ sau đó cô sẽ tìm cớ, dù là bất cứ chuyện vớ vẩn nào, để cãi nhau.
Dần dần sự mệt mỏi chiến thắng cả hai. Họ đã thôi không nói đến chuyện đó nữa và cũng như các đoạn hội thoại, kể cả chuyện chăn gối cũng thưa dần, trở thành một nghi thức khó nhọc vào mỗi tối thứ Sáu. Cả hai đều tắm rửa lần lượt trước và sau chuyện đó. Fabio quay vào từ nhà tắm, da mặt còn sáng màu xà phòng và mặc đồ lót sạch sẽ. Trong lúc đó Alice đã mặc áo, hỏi giờ em vào được chưa? Khi cô quay lại phòng anh đã ngủ, hay đúng hơn là nhắm mắt lại, quay sang một bên và cả thân hình nằm gọn về một phía.
Thứ Sáu đó chẳng có gì khác cả, ít nhất là lúc đầu. Alice lên giường lúc hơn một giờ đêm, sau khi cả tối hôm đó đã làm việc trong phòng tối mà Fabio làm cho cô thay cho phòng làm việc như món quà nhân ba năm ngày cưới. Anh hạ thấp tờ tạp chí đang đọc xuống và nhìn đôi chân trần của vợ bước trên sàn gỗ về phía mình.
Alice chui vào trong chăn và ôm anh. Fabio quăng tờ báo xuống đất, tắt đèn ngủ trên tủ đầu giường. Anh đã làm tất cả để không có vẻ là một thói quen đơn thuần, một sự hy sinh bắt buộc, nhưng sự thật thế nào thì cả hai đều rõ.
Họ tuân theo một loạt các động tác đã thuần thục theo thời gian khiến tất cả trở nên đơn giản hơn và sau đó Fabio dùng cả tay tác động thêm.
Alice không rõ có phải anh đang khóc thực không, bởi anh nghiêng đầu sang một bên theo cách để không phải tiếp xúc với da cô, nhưng cô nhận thấy có điều gì đó khác trong cách anh chuyển động. Anh đẩy mạnh hơn, bạo liệt hơn mọi lần, rồi đột nhiên ngừng lại, thở mạnh và lại tiếp tục, như thể đang đấu tranh giữa việc làm tới cùng và việc tách ra khỏi cô, khỏi căn phòng này. Cô thấy anh sịt mũi trong lúc thở hổn hển.
Lúc xong rồi anh rụt người lại rất nhanh, dậy khỏi giường và khóa mình trong phòng tắm mà không bật điện lên.
Anh ở trong đó lâu hơn mọi khi. Alice dịch người ra giữa giường, chăn đệm vẫn còn ấm. Cô đặt tay lên bụng, nơi chẳng có gì xảy ra và lần đầu tiên cô cảm thấy chẳng có ai để mà đổ lỗi, rằng tất cả mọi sai lầm đều chỉ mình cô gây ra mà thôi.
Fabio vào phòng trong bóng tối lờ mờ và nằm xuống, xoay lưng về phía cô. Giờ là đến lượt Alice nhưng cô không động đậy. Cô cảm nhận thấy điều gì đó sắp xảy ra, bởi nó tràn ngập trong không khí rồi.
Anh im lặng thêm một, hoặc hai phút nữa mới nói:
"Ali"
"Vâng?"
Anh vẫn lưỡng lự.
"Anh không thể chịu thế này thêm được nữa", anh nói chậm rãi.
Alice cảm thấy lời nói như thắt bụng cô lại, giống như những cây leo đột ngột trồi lên giường. Cô không trả lời. Cô để anh nói tiếp.
"Anh cũng không biết nữa", Fabio tiếp tục. Giọng anh ngày càng dứt khoát hơn, chúng đạp vào bốn bức tường tạo một tiếng vang nhẹ như tiếng kim loại. "Em không muốn anh can thiệp vào, cũng chẳng muốn anh nhắc tới chuyện đó. Nhưng cứ thế này..."
Rồi anh im bặt. Mắt Alice mở to. Chúng đã quen với bóng tối. Cô phân biệt được hình dáng các đồ đạc trong phòng: ghế bành, tủ quần áo, tủ kéo có tấm gương bên trên chẳng phản chiếu điều gì. Tất cả những đồ vật cứ đứng yên ở đó, im lìm bất động tưởng như không tồn tại đến đáng sợ.
Alice nghĩ tới phòng ngủ của ba mẹ. Cô nghĩ chúng giống nhau, và rằng tất cả các phòng ngủ trên đời đều giống nhau. Cô tự hỏi mình sợ hãi điều gì: sợ mất anh hay mất những đồ vật này: tấm rèm treo, những bức tranh, tấm thảm, tất cả mọi đồ quý giá cất cẩn thận trong ngăn kéo.
"Bữa tối nay em chỉ ăn vớ ăn vẩn hai lát bí", Fabio lại nói.
"Em không đói", cô đáp lại gần như tự động.
Lại bắt đầu rồi đây, cô nghĩ.
"Hôm qua cũng thế. Em còn chẳng hề động đến thịt. Em thái chúng ra thành mảnh vụn rồi giấu trong khăn ăn. Em nghĩ anh ngu thế thật à?"
Alice bấu chặt tấm đệm. Làm sao cô lại có thể nghĩ rằng anh không bao giờ nhận ra kia chứ? Cô như nhìn thấy lại hàng trăm, hàng ngàn lần một cảnh tượng duy nhất diễn ra trước mắt chồng. Cô cảm thấy giận dữ vì tất cả những gì anh hẳn đã thầm nghĩ.
"Em đoán anh còn biết em ăn gì tối hôm kia, hôm kìa nữa ấy chứ."
"Giải thích anh nghe xem tại sao lại thế?" Anh nói, lần này cao giọng hơn. "Sao em lại kinh thức ăn đến thế?"
Cô nghĩ tới cách ba cô cúi sát đầu vào liễn xúp khi ăn, tiếng xụp xoạp ông gây ra như thể ông đang mút thìa chứ không chỉ đơn giản là đút nó vào miệng. Cô nghĩ mà thấy kinh đống thức ăn nghiền nát trong miệng chồng mỗi lần ngồi ăn tối đối diện nhau. Cô nghĩ tới cái kẹo của Viola dính đầy tóc và tới vị dâu nhân tạo của nó. Rồi cô nghĩ tới chính bản thân mình, cởi trần soi vào tấm gương lớn trong căn nhà cũ và tới vết sẹo dài khiến cho một chân cô tách rời ra khỏi thân mình, hoàn toàn vô ích. Cô nghĩ tới sự cân bằng quá mỏng manh của đường nét, tới dải xương sườn gầy gò hằn lên trên bụng và rằng cô sẵn sàng chống đỡ bằng mọi giá.
"Thế anh muốn gì? Muốn tôi bắt đầu nhồi nhét thức ăn? Rằng tôi phải thay hình đổi dạng cho đứa con của anh?" Cô nói như thể đứa bé đã có rồi, đang ở đâu đó trong vũ trụ. Cô cố tình gọi nó là con anh. "Tôi có thể đi chữa trị nếu anh muốn có nó đến thế. Tôi có thể tiếp thêm hoóc môn, uống thuốc, tất cả những thứ đáng kinh tởm nhưng cần thiết để anh có đứa con. Như thế anh sẽ thôi không soi mói tôi nữa."
"Đó không phải điểm chính", Fabio bác lại. Đột ngột anh tìm lại được toàn bộ sự giận dữ vững vàng của mình
Alice dịch người về phía mép giường để rời xa khỏi cơ thể đầy hăm dọa của anh ta. Fabio nằm ngửa ra. Anh mở mắt và nhăn nhó mặt mày như thể đang cố nhìn điều gì đó trong bóng tối.
"Không phải sao?"
"Em phải nghĩ tới tất cả mối nguy hiểm, đặc biệt trong hoàn cảnh của em."
Trong hoàn cảnh của em, Alice nhắc lại trong đầu. Theo bản năng cô thử gập đầu gối yếu ớt lên, để chứng tỏ cho chính bản thân rằng cô hoàn toàn tự chủ được, nhưng nó không nhúc nhích.
"Tội nghiệp Fabio", cô nói. "Với cô vợ què và..."
Cô không thể nói tiếp. Lời nói cuối cùng đã rung trong không khí cứ mắc nghẹn lại trong cổ họng.
Anh lờ đi, như thể một lời giải thích sẽ khiến mọi thứ trở nên đơn giản hơn. "Có một phần trong não, có thể là khoang hypothalamus điều tiết chỉ số ham muốn của cơ thể. Khi chỉ số này giảm quá nhiều, hoạt động của tuyến yên với hoóc môn gonadotrophin bị cản trở. Cơ chế bị tắc lại, kinh nguyệt sẽ dứt. Nhưng đó chỉ là triệu chứng ban đầu. Sẽ có nhiều chuyện khác nghiêm trọng hơn xảy ra. Hàm lượng chất khoáng trong xương giảm sút, gây bệnh loãng xương. Xương sẽ dễ gãy vụn ra như bánh xốp."
Anh nói như một bác sĩ, liệt kê nguyên nhân và hậu quả bằng một giọng đều đều, như thể biết được tên bệnh đồng nghĩa với việc chữa trị được nó. Alice nghĩ xương của cô đã một lần bị gãy vụn và những điều đấy chẳng làm cô để tâm.
"Chỉ cần nâng chỉ số ấy lên thôi là tất cả sẽ trở lại bình thường", Fabio nói thêm. "Đó sẽ là một quá trình chậm chạp, nhưng chúng ta vẫn còn thời gian."
Alice chống khủy tay nhỏm dậy. Cô muốn rời khỏi phòng.
"Tuyệt vời. Tôi nghĩ anh muốn nói ra từ lâu lắm rồi ấy nhỉ. Tất cả chỉ có thế thôi. Đơn giản quá phải không."
Cả Fabio cũng nhỏm dậy. Anh cầm một cánh tay cô, nhưng cô hất ra. Anh nhìn vào mắt cô trong cảnh lờ mờ tối.
"Không chỉ liên quan tới mình em nữa", anh nói.
Alice lắc đầu.
"Ngược lại", cô nói. "Mà có lẽ đó chính là điều tôi muốn, anh không nghĩ thế sao? Tôi muốn nghe tiếng xương mình gãy vụn ra, tôi muốn cơ chế bị tắc lại giống như anh nói."
Fabio đập tay xuống tấm đệm làm cô nảy người.
"Giờ thì anh thích làm gì nào?" Cô thách thức.
Fabio thở rít qua kẽ răng. Sự tức giận kìm nén trong phổi khiến hai cánh tay anh cứng đơ lại.
"Cô chỉ là một kẻ ích kỷ. Được nuông chiều và ích kỷ."
Anh nằm vật xuống giường, quay lưng lại phía cô. Trong thoáng chốc tất cả mọi đồ vật có vẻ lại quay trở về chỗ của chúng trong bóng tối. Im lặng, nhưng đó chỉ là sự im lặng mơ hồ. Alice nghe như có tiếng vo vo yếu ớt giống tiếng sột soạt của những thước phim cũ trong rạp chiếu bóng. Cô lắng nghe, cố hiểu xem nó từ đâu phát ra.
Rồi cô nhìn hình dáng chồng chỉ hơi trồi lên một chút. Cô cảm nhận được những tiếng nấc kìm nén lại, giống như sự run rẩy nhịp nhàng của tấm đệm. Cơ thể anh đòi hỏi cô vươn tay ra, chạm vào anh, âu yếm anh, vuốt ve cổ và tóc anh. Nhưng cô mặc anh nằm lại đó, ngồi dậy khỏi giường và đi vào nhà tắm, đóng cửa lại sau lưng.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp