Nô Thê Muốn Xoay Người
Chương 79: Lại quay về tẩm cung cầm thú Vương
"La Chu a tỷ, ngươi tỉnh!" Tiếng nói như chim sơn ca chứa đầy sự mỏi mệt.
"Ân." Ý thức còn chưa thật thanh tỉnh, nàng mơ mơ màng màng lên tiếng, hoảng hốt nhớ lại lúc mới sinh bệnh, "Đây là chỗ nào?" Tràn ngập trong mũi không phải mùi dã thú tanh nồng, mà là mùi máu người nhàn nhạt. Đập vào mắt không phải khung cảnh đơn giản của ngao phòng mà là những tranh vẽ tuyệt đẹp, nhìn có chút quen mắt.
"Là tẩm cung của Vương." Cách Tang Trác Mã dụi dụi mắt, có chút nức nở nói.
Tẩm cung cầm thú Vương? ! Tim nàng phút chốc lên tới tận cổ họng, đầu óc hỗn độn đột nhiên trở nên rõ ràng, ánh mắt sương mì thoáng chóc thấy rõ cả bát bảo luân hắc kim trên đỉnh đầu, vẫn thần bí quỷ dị như trước, phảng phất có thể hút hồn phách người ta. Trái tim run lên, lại nhớ tới nghệ nhân chiết dát trong phòng nghị sự, hắn giống như. . . . . . Giống như có thể cắn nuốt thần hồn người ta. Khốn kiếp, những thứ không biết về cao nguyên này cũng thật quá khủng bố đi!
Nàng dùng sức lắc đầu, dứt bỏ mọi tạp niệm. Nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, hoàn hảo, ngoại trừ mấy con ngao nằm bên cạnh thì không có ai khác, tâm trạng căng thẳng lúc này mới được thả lỏng.
"La Chu a tỷ!" Cách Tang Trác Mã có chút cáu giận vì nàng vừa tỉnh liền mất hồn mất vía nhìn đông nhìn tây, có chút lớn tiếng, "Có biết lần này ngươi làm ta sợ thế nào không! Đi vào êm đẹp, tại được Ngân Nghê cõng đi ra, hại ta thiếu chút nghĩ ngươi bị Vương giết mất? May mà, ngực ngươi còn phập phồng, hơi thở cũng bình thường, chỉ là. . . . . ." Nàng lẩm bẩm cằn nhằn.
Nghe được lời tâm tình của Cách Tang Trác Mã, La Chu có chút dở khóc dở cười. Nhìn cái miệng khép mở của nàng, ong ong liên tục bên lỗ tai, nàng lại không hề thấy phiền chán một chút nào. Ngược lại, một dòng nước ấm tràn đầy lồng ngực. Ha ha, thì ra được người thân cằn nhằn, là một việc hạnh phúc đến như vậy.
"Trác Mã, ngươi còn lải nhải nữa sẽ thành bà cụ à nha." Nàng không để ý vết thương trên môi, nhếch miệng trêu trọc.
Cách Tang Trác Mã đặt tay ngang hông, hung hăng nói: "Vậy cũng chỉ trách La Chu a tỷ, là do ngươi biến ta thành bà cụ."
"Được được, tại ta tại ta." La Chu vui cười nói, vừa định ngồi xuống. Mày đột nhiên nhíu chặt, ai u một tiếng rồi nằm lăn ra đất.
"La Chu a tỷ, ngươi xảy ra chuyện gì?" Cách Tang Trác Mã lộ vẻ kinh hoảng, vội vàng tới trước mặt nàng truy vấn.
"Cô gái tốt, giúp ta nhìn thắt lưng xem, có phải bị thương hay không?" Nàng nghiến răng tháo dây lưng. Thoáng thấy Ngân Nghê nằm bên cạnh, liền tựa người vào nó.
Cách Tang Trác Mã nhanh nhẹn cởi quần áo La Chu, nhìn chăm chú, không khỏi hít một hơi lạnh, kinh hô: "Này. . . . . .Ai đã gây ra vậy?"
La Chu cúi xuống nhìn lại, trên chiếc eo nhỏ đầy vết tím hồng, càng làm tăng thêm vẻ trắng nõn của da thịt, thoạt nhìn có chút hơi khủng bố. Lập tức cơn đau như thắt lưng bị bẻ gãy làm cho nàng khó thở, trong lòng không khỏi tăng thêm vài phần phẫn hận với cầm thú Vương.
"Trừ cầm thú Vương, còn có thể là ai?" Nàng nhẹ nhàng xoa nhẹ vết thương, le lưỡi nhìn Cách Tang Trác Mã, giận dữ nói, "Không chỉ thắt lưng bị thương, mà ngay cả đầu lưỡi cũng suýt bị hắn xé thành hai đoạn."
"La Chu a tỷ ít nói thui." Cách Tang Trác Mã nhanh chóng dặn dò, rồi giúp nàng xoa vết thương, bỗng buồn bã nói: "La Chu a tỷ, tối hôm qua ta nằm mơ. Thấy a tổ kể cho ta nghe truyện cổ, mẹ ngồi trước bếp lò đun nấu, ba cùng ba huynh uống rượu, ba đệ thì chạy đuổi nhau, cười rất vui vẻ. Ta còn mơ thấy ba huynh đệ nhà Vượng Tất vây quanh ta ca hát, không ngừng bày tỏ tình ý từ đáy lòng."
La Chu không lên tiếng, cúi đầu xoa vết thương bên hông, lẳng lặng nghe.
Bàn tay màu mật ong có chút thô ráp đối lập hoàn toàn với bàn tay trắng nõn mảnh dẻ. Tuy rằng các nàng đều trở thành nô lệ, nhưng chung quy các nàng vẫn là khác nhau.
Nửa năm sống với gia đình Trát Tây là một giấc mộng ấm áp ngắn ngủi đối với nàng, tỉnh mộng, liền lưu luyến, giấc mộng đẹp kia thậm chí đã trở nên mơ hồ trong tâm trí nàng. Nàng hiện tại chỉ còn vướng bận một mình Cách Tang Trác Mã mà thôi, mà Cách Tang Trác Mã cũng chỉ vướng bận một mình nàng. Trong linh hồn Cách Tang Trác Mã vẫn luôn nhớ thương thân nhân của nàng, cùng người yêu của nàng.
"La Chu a tỷ, chúng ta thật sự có thể thuận lợi trốn khỏi Vương cung sao? Ta thật rất muốn quay về thôn Nạp Mộc A." Cách Tang Trác Mã cúi đầu nói nhỏ đến mức La Chu ngồi cạnh cũng nghe không rõ.
Đau xót bi thương trong lòng nàng đã hiện một chút ra ngoài.
Hiện đại cùng cổ đại, ở cả hai khoảng không gian họ đều không có nhà, không có người đợi họ trở về. Nàng tính toán trốn tới Trung Nguyên, nhưng Cách Tang Trác Mã tâm tâm niệm niệm trở về lại là thôn Nạp Mộc A. Là nàng sơ sót, là nàng làm không tốt, nếu đem Cách Tang Trác Mã coi là người quan trọng nhất trong cuộc đời, nên đứng ở góc độ của cô ấy mà suy nghĩ mới đúng.
Hít một hơi thật sâu, nàng ngẩng đầu kiên định nhìn Cách Tang Trác Mã, trịnh trọng hứa: "Trác Mã, ngươi yên tâm, La Chu a tỷ nhất định sẽ đưa ngươi bình an trở về thôn Nạp Mộc A."
"Ân." Cách Tang Trác Mã nở một nụ cười từ tận đáy lòng, "Ta tin La Chu a tỷ."
Lúc này, ngoài của truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ. Hai người rùng mình, luống cuống sửa lại quần áo. Vừa mặc lại chỉnh tề, ngoài cửa liền vang lên tiếng thị vệ nghênh giá.
Tiếp theo rèm cửa bị nhấc lên, một cỗ nồng đậm mùi rượu tiến vào, Thích Già Thát Tu đỡ Tán Bố Trác Đốn vào tẩm cung, thật cẩn thận đặt hắn nằm trên giường. Xoay người, nhìn về phía hai ngao nô mờ mịt quỳ dưới thảm, cười cười, ánh mắt xẹt qua một tia biến hóa, nói: "Yến hội hôm nay, Vương tâm tình không tốt, uống hơi nhiều rượu, đem toàn bộ thị nữ hầu hạ giết sạch. Đêm nay các ngươi tạm thời đến hầu hạ Vương đi, cần gì tùy ý sai sử cung nô quỳ bên ngoài."
Giết. . . . . . Giết sạch? ! Mẹ nó thật sự là khủng bố mà! Rất tàn bạo! Rất cầm thú!
"Dạ" La Chu cùng Cách Tang Trác Mã sợ đến không dám nói thêm một lời dư thừa, lập tức cúi đầu nhận lệnh.
"Tận tâm hầu hạ Vương." Thích Già Thát Tu đi đến bên La Chu thì dừng lại, ngồi xổm xuống đem nàng ôm vào trong ngực, cắn lỗ tai của nàng thấp giọng nói, "Heo nhỏ, Vương say rượu. Ngươi ngàn vạn lần nhớ kỹ lời của ta, đừng nên có ý lên giường của Vương."
Nàng tên La Chu, không phải Heo nha, người đàn ông mãnh thú này thực sự xem nàng là Heo sao? Phàm là người con gái bình thường, có ai không muốn sống mà lao lên giường tên cầm thú không vui là đem toàn bộ thị nữ giết sạch chứ.
La Chu trợn trắng mắt nhìn hắn, giãy ra khỏi lòng hắn. Mới gặp, nàng đối với Thích Già Thát Tu là vô cùng sợ hãi, nhưng từ khi Thích Già Thát Tu thu dần sát khí dữ tợn cùng khát máu trước mặt nàng, nàng đã chậm rãi không còn sợ hắn.
Thích Già Thát Tu cười ha ha hai tiếng, thừa lúc nàng chưa chuẩn bị, liền nhéo bóp vật cao ngất của nàng một cái, rồi mới nghênh ngang đi ra.
La Chu bất ngờ không phòng kịp, đợi tới khi phản ứng lại, thì đã quá muộn. Nàng đỏ mặt, giận giữ trừng chỗ rèm cửa lắc lư, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Lưu manh!"
Cách Tang Trác Mã nhìn thấy, trong đầu lại bắt đầu rối rắm, Thích Già Thát Tu thật ra đã làm rất nhiều hành động lưu manh với La Chu a tỷ. Nàng rốt cuộc có nên đem việc này nói cho nàng ấy biết không? Suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn là bỏ qua. Chỉ là xờ ngực thôi, La Chu a tỷ đã phản ứng lớn vậy, nếu biết được Thích Già Thát Tu sớm đã đem toàn thân nàng xờ hết từ trong ra ngoài, chắc chỉ còn nước lấy đao chém người.
Một nô lệ lại đắc tội với đội trưởng Hắc kì của hoàng gia, không nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, cũng là phạm trọng tội, nàng một chút cũng không muốn mất La Chu a tỷ.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp