Nô Thê Muốn Xoay Người
Chương 111: Cầm thú Vương thay đổi (năm)
Đêm nay cùng trước kia so sánh?thì?Cầm thú Vương tuy rằng xuống tay vẫn là quá mạnh, nhưng thái độ?rõ?ràng?không?giống như trước có thể?nói?là khác thường đến quỷ dị. Nàng mà giữ im lặng,?hắn?sẽkhông?cố gắng như giờ chờ được đến câu trả lời của nàng mà ở trước mặt nàng giết người tàn khốc, hoặc là trực tiếp đem gia tăng thống khổ?trên?người nàng, sau đó ở?một?bên trông như?không?biết mệt xem nàng vì sợ hãi vì áp lực run lẩy bẩy khóc.?hắn?thường từ?trên?cao nhìn xuống, giống như quan sát?một?con kiến hèn mọn, cười lạnh lẽo nhìn nàng phục tùng, kinh sợ.
Nhưng đêm nay?hắn?không?thích nàng lặng yên mà cố chấp bắt nàng trả lời?hắn, đôi mắt thô bạo huyết tinh lại lóe tia sáng thản nhiên sủng nịnh.?hắn?mệnh lệnh cung nữ cấp nàng chải tóc, đeo lên người nàng các trang sức quý tộc đẹp đẽ, hôn môi nàng, đút nước trà cho nàng, vì nàng mà lau nước mắt, thậm chí hoàn toàn?không?ngại nàng?đang?trong kỳ kinh nguyệt mà tiếp xúc ở gần nàng. Đúng rồi, tính tình?hắn?thay đổi khác thường giống như… giống như… từ tối hôm qua?đã?xuất?hiện?vài manh mối. Chẳng lẽ… chẳng lẽ?hắn?thích nàng rồi sao?! Này… Điều này thế quái nào có khả năng được?!
Trong ngực La Chu nổi lên từng cơn sóng gió động trời. Nàng vốn là?không?phải là người trì độn khi cảm nhận tình?yêu, hơn nữa suốt nửa năm tại thôn Nạp Mộc A, Trát Tây Lãng Thố theo đuổi nàng thế nên về phương diện tình cảm này nàng càng hiểu?rõ. La Chu?không?thể xác định chắc chắn là Cầm thú Vương?yêu?nàng, nhưung có thể kết luận?hắn?đối của nàng quả thực có vài phần tình ý nam nhân đối nữ nhân. Bất quá nó chỉ tồn tại vài ngày mà thôi, Thích Ca Thát Tu thích nàng, Cầm thú Vương cũng thích nàng, việc này quả thực so với nước sông Trường Giang chảy ngược còn khó tưởng tượng hơn. Chẳng lẽ bởi vì nàng là người bình thường cho nên?không?theo kịp tư duy của mấy tên dã thú sao?
Tuy rằng tục ngữ có?nói?“Đánh là thương, mắng là?yêu,?yêu?chính là hung hăng ngược”, nhưng trăm ngàn lần đừng?nói?với nàng là tên cầm thú này ngược nàng hơn?một?tháng vì che giấu tình cảm của?hắnđối với nàng nhé, nàng?sẽ?hộc máu, đến chết cũng?không?nhắm mắt nổi a.
La Chu chăm chăm nhìn khuôn mặt?anh?tuấn của Cầm thú Vương ở gần trong gang tấc,?trên?khuôn mặt nàng?không?có nổi?một?tia sáng vui sướng mừng thầm mà là sợ hãi hoảng sợ, cơ hồ xem?nhẹ?sức nặng của?hắn?trên?người nàng.
“Đôi mắt của nàng?đã?nói?cho ta biết rằng nàng đoán được ta thích nàng, nhưng lại quá kinh hãi?khôngtin được.” Tán Bố Trác Đốn ngón tay?nhẹ?nhàng miêu tả của khuôn mặt của nàng, ưng mâu hơi hơi nheo lại, bên trong con ngươi tối dần lại?âm?u lạnh lẽo, “Vì cái gì?không?thể tin được?”
La Chu hơi nhếch môi nhưng vẫn là yên lặng nhìn?hắn,?không?nói?một?lời.
“Nàng muốn?nói?là ta vì Ngân Nghê mới sinh ra hứng thú với nàng, muốn?nói?rằng hơn?một?tháng qua nàng nhận?không?biết bao kinh hãi cùng tra tấn.” Ngón tay của?hắn?đặt tại mi mắt của nàng chậm rãi vuốt ve làn da dưới tròng mắt, “Heo ngoan, ta thích nhất nhìn đôi mắt đen to tròn của nàng, nàng?không?cần phải?nói?gì chúng nó có thể thay miệng của nàng?nói?ra hết những gì nàng?đang?nghĩ.” Thanh?âm?hùng hậu càng phát ra trầm thấp tựa như xa xôi đầy mị hoặc. “Nàng biết?không, ta thích ánh mắt trong suốt của nàng toát ra?sự?sợ hãi, thích chúng nó toàn bộ trở nên phiếm hồng, thích nhìn đến từng giọt nước mắt từ hốc mắt tràn ra. Ta?không?chỉ?một?lần nghĩ đem chúng nó móc ra ngâm trong nước thuốc chỉ?một?mình ta được nhìn thấy. Khi nàng co rúm người, run run quỳ gối bên chân ta, tựa như?một?con chuột?nhỏ?hèn mọn mà đáng thương, khiến ta nhịn?không?được càng muốn tra tấn làm nhục ngươi.”
La Chu muốn trừng cũng?không?thể trừng mắt to đối với?hắn, chỉ cảm thấy có?một?con xà độc tại mí mắt mình uốn lượn di chuyển. Lưỡi độc của nó phun ra nuốt vào tê tê, tùy thời đều có thể hung ác đem răng nọc độc chui vào mắt nàng. Khuôn mặt?anh?tuấn trước mắt toát ra hơi thở thản nhiên mà dữ tợn, ngũ quan sắc bén tựa hồ có chút quỷ dị vặn vẹo, đôi mắt như chim ưng giống như hai cái vòng xoáy?khôngđáy toát ra?sự?lạnh lẽo. Đầu óc của nàng dần dần ngưng trệ trở nên trống?không, trong lòng lặp?đi?lặp lại tiếng vọng của?một?từ ── biến thái!
Ngón tay thon dài ở mi mắt của nàng cuối cùng cũng dời?đi, tiến đến hai má trắng bệch rồi kế tiếp là cánh môi. Đầu ngón tay vẽ phác thảo viền môi đến những chỗ bị thương loang lổ?thì?ấn ấn.
“Đôi môi này?không?có đường cong?rõ?ràng, nó giống như hai đóa hoa non mềm tốt tươi, chỉ là hơi rách nát tái nhạt chút,?không?khiến ta sờ được thích thú.” Tiếng?nói?trầm thấp truyền từ?trên?đầu nàng xuống, trong lúc đó ngón tay của?hắn?không?có để yên cạy mở đôi môi của nàng, chui vào sâu bên tỏng khoang miêng của La Chu. Đầu ngón tay?nhẹ?nhàng sượt qua chơi đùa cái lưỡi mềm phấn hồng của nàng, “Lúc nàng hôn mê vào thời điểm đó, ta phát?hiện?ra đầu luwoxi của nàng?thật?thú vị làm sao. Nó?thật?trơn mềm, ấm nóng, ta?thật?muốn bắt lấy nó rút ra bỏ vào trong miệng nhấm nuốt bốn phía.” Ngón tay vuốt ve khắp cái lưỡi?không?bỏ sót chỗ nào.?hắn?cẩn thận từng chút?một?như?đang?chạm vào?mộtthứ trân bảo quý giá.
Biến thái! Biến thái! Biến thái! Trừ bỏ từ này, hai chữ này, La Chu tìm?không?ra từ thứ hai hình dung chuẩn xác về?hắn.
hắn?tiếp tục chậm rãi sờ soạng, ngón tay chuyển qua chạm vào lợi của nàng so với cái lưỡi càng thêm mềm mại trơn mềm niêm mạc, đầu ngón tay hơi hơi ấn vào, “Heo ngoan, ta muốn cắt sạch đống lợi của nàng ra.” Tiếp theo ngón tay lần xuống những cái răng trắng đều như hạt gạo nếp của nàng mà mơn trớn, “Ta muốn đạp nát từng cái răng chắc chắn đáng?yêu?này của nàng.” Khóe môi câu ra nụ cười quỷ dị, “Bất quá ngày hôm qua, ta rất thích cảm giác cái lưỡi liếm liếm ngón tay, thích tư vị nó nhấm nháp dương v*t của ta.”
hắn?rút ngón tay ra, hai bàn tay vòng sau đầu nàng, đem môi?hắn?tại cánh môi của nàng như có như?không?ma sát, đem hơi thở nam tính hơi tiến vào trong miệng của nàng,?âm?thanh mị hoặc nỉ non: “Heo ngoan, tối hôm qua sau khi ta hôn môi của nàng, cắn cái lưỡi của nàng, nếm huơng vị của nàng xong.”?một?chữ cuối cùng cũng thoát ra, đôi môi nở nang kiên nghị?đã?muốn đặt ở?trên?môi của La Chu.
Cánh môi nở nang tiếp xúc cánh môi bầm tím của La Chu, lực đạo rất?nhẹ. Đầu lưỡi?một?đường tiến vào trong miệng La Chu, ôn nhu liếm của nàng lưỡi cuốn lưỡi của nàng?không?nhanh?không?chậm chơi đùa trêu chọc, mân mê tràn ra đầy nước bọt thoảng thoảng vị trà xanh thơm mát, nhưng cũng chẳng để nó phung phí?hắn?ngay lập tức hút sạch dư vị ấy lại. Hăn tham lam liếm khắp cánh môi khoang miệng từ trong ra ngoài, lực đạo như muốn đem tất cả đều liếm phá?một?phen.
La Chu bị bắt há miệng, nàng trợn to đôi mắt mê mang cùng sợ hãi, run rẩy?không?biết phải làm sao. Trong miệng nàng có cái lưỡi?đang?tàn sát bừa bãi khi?thì?mềm?nhẹ, khi?thì?mãnh liệt khiến đầu óc nàng cũng lúc hỗn loạn lúc?thì?thanh tỉnh.?không?hiểu nổi, nàng?không?dám đối đãi?hắn?như với Thích Ca Thát Tu hung hăng mà cắn?hắn, chỉ có thể giống như trước đây mềm mại mà nghẹn khuất thừa nhận, thừa nhận tên cầm thú tiếp tục gia tăng?sự?tra tấn lên người mình.
Tại lúc nàng sắp hít thở?không?nổi nữa, Cầm thú Vương cuối cùng buông nàng ra. Đầu lưỡi kéo ra?mộtlý tia chỉ bạc trong suốt rồi dính vào cánh môi của nàng lấp lánh ánh sáng hắt lên giọt nước.?hắn?cắn?một?ngụm lên đôi môi nho?nhỏ?của nàng, đầu lưỡi lại xoát qua nỉ non?nói: “Heo ngoan, nếu?không?phải ta hạ thủ lưu tình, nàng?đã?sớm chết hơn?một?ngàn lần rồi.”
Đúng vậy, nàng trong lòng biết?rõ?chứ, nếu?không?phải Cầm thú Vương hạ thủ lưu tình, nàng kỳ thực?đãsớm chết ngay cả tro cũng?không?còn. Cho dù thích thú với đồ chơi?thì?cũng sớm trong hơn?một?tháng chơi đến phát chán mới đúng.
“Heo ngoan, ta hôm nay cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận,?thì?ra ta dễ dàng tha thứ đều là vì thích nàng này con heo?nhỏ?đáng?yêu.”?hắn?nâng bàn tay to đặt lên bộ ngực của nàng, cầm hai cái bánh bao no đủ?không?nhịn được mà vuốt ve, “Nam nhân Bác Ba chẳng phân biệt kẻ giàu nguời hèn, chỉ cần làm người dám làm dám chịu cho tới bây giờ cũng?không?làm kẻ trốn tránh người nhu nhược. Ta chưa thích qua nữ nhân nào, nay?đã?biết chính mình thích nàng liền nhất định?không?chút do dự chiếm giữ nàng.”
Đôi mắt như chim ưng toát lên ánh mắt tham lam chiếm giữ như là loài kền kền ngửi thấy mùi thịt, như sói hoang chiếm lĩnh địa bàn của nó. Ngón tay hết niết lại miết đầu nhũ cao vút, nghe được La Chu phát ra?một?tiếng nức nở đau đớn mới lại chậm rãi lấy ngón tay?nhẹ?nhàng chậm chạp xoa?nhẹ?an ủi.
“Nhớ kỹ, nàng là nô lệ của Cổ Cách Vương Mục Xích • Tán Bố Trác Đốn, chỉ thuộc về?một?mình ta, đối ta phải tuyệt đối thuận theo. Nếu được sủng mà kiêu khắp nơi làm trái ý, ta?sẽ?bẻ gẫy tay chân của nàng, cắt?đi?đầu lưỡi, móc?đi?đôi mắt của nàng, biến nàng thành đồ vật sống trang trí cho tẩm cung.”?hắn?cúi đầu thân mật cắn động mạch máu ở cổ nàng, thanh?âm?sẵng giọng đe dọa hàm chứa chút ý cười khẽ, “Nếu nàng ngoan ngoãn, chờ ta?đi?vào luân hồi nàng chính là vật tối trân quý bồi tang theo.”
Biến thái! Trừ bỏ hai chữ này, La Chu vẫn?không?có tìm được cái từ thứ hai hình dung chuẩn xác về?hắn. Lúc trước đối mặt với Thích Ca Thát Tu ôn nhu thỉnh thoảng ảo giác thấy?sự?hắc ám của?hắn, nhưng mà lúc này đây trước Cầm thú Vương lại xuất?hiện?hắc động càng sâu, càng lớn, càng mãnh liệt hơn.
Trong tiểu thuyết đại đa số nữ nhân xuyên qua đều sống?thật?là thoải mái cuộc đời bình thản, được vô số vương hầu bên cạnh quỳ gối khom lwung?yêu?thương nhường nhin. Sao nàng lại khác hoàn toàn cơ chứ. Chính là… tên biến thái ác liệt, duy ngã độc tôn như?hắn?thích nàng khiến nàng nhận?không?nổi!?không?tiêu nổi a a a! Cũng?không?thể hướng ông trời xin đổi trở về hơn?một?tháng trước xuyên qua như người bình thường?đi?làm ruộng mỗi ngày trôi qua sao?