Nợ Chồng

Chương 4


Chương trước Chương tiếp

"Haizz." Một tiếng thở dài.

Ngón tay ai đó vẫn vững vàng gõ bàn phím

"Haizz. . . . . ." Tăng thêm thở dài.

"Haizz!" Thanh âm than thở cũng sớm bay ra ngoài cửa sổ, mặc cho gió thổi mây bay.

Nhẹ nhàng lật từng trang giấy trắng tinh, ánh mắt lanh lợi xem qua những con số tràn kín trang giấy.

Thật là, chẳng có chút cảm giác vui vẻ gì cả!

Mỹ Vi ung dung tự tại, ngồi trên máy bay tư nhân, tay cầm một khăn bông bọc đá lạnh chườm trên trán, nhìn chắm chằm ai đó bên cạnh, càng tăng volume tiếng thở dài thườn thượt, trên đời này còn có cô dâu nào đen đủi, xui xẻo như cô không chứ!

"Thật là quá xui xẻo."

"Muốn tới Maldives thật là không dễ dàng."

"Giáo đường tại sao phải có bậc thềm nha, thiệt là."

Một hồi lảm nhảm, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của ai đó.

"Sao rồi, cái trán còn đau không?" Thạch Quân Nghị ngồi ở một bên, mắt nhìn chằm chằm màn hình laptop trước mặt, nhưng hiển nhiên là bị phân tâm, vì ai kia từ lúc lên máy bay, luôn ở bên cạnh anh, lăn qua lộn lại, lẩm bẩm lầu bầu quên trời quên đất kia. Anh đã cố nén cười, xem công phu của ai kia còn đạt được tới cảnh giới nào nữa đây, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể chịu nổi sức công phá của cô.

"Đúng đúng đúng, đau quá." Thấy anh rốt cuộc cũng chịu để ý đến cô, cô lập tức để xuống khăn bông, nhoài về phía anh, "Anh xem, anh xem."

Anh đánh giá cái trán của cô, sưng u một cục, đỏ cả một vòng, thật ra thì cũng không quá nghiêm trọng.

Bậc thềm tam cấp cũng cũng không cao lắm, mặc dù lúc té xuống tư thế ừ thì có xấu một chút, nhưng may mà cũng không có bị thương, chẳng qua, không ngờ lúc đang bò dậy, uhm, không cẩn thận, trán đụng vào bậc thềm, sau đó…..

Cô quang minh chính đại nằm xuống lần hai, mặt chôn dưới nền đất, sống chết không chịu ngóc lên.

Nghĩ đến tình cảnh khi đó, trong mắt anh lại lấp lánh ý cười, đôi môi khẽ nhếch.

"Anh cười em, cười em!" Cô giận đến mức muốn đấm chết cái ghế dựa cho rồi.

Anh ho khụ khụ một tiếng, "Còn phải bôi thuốc sao?"

"Hừ hừ!" Anh giễu cợt cô mà, một tia đồng tình, thương cảm cũng không có, cô mới không thèm để ý đến anh đâu.

Không nói lời nào sao? Lại im lặng làm việc.

Anh cũng không để ý, lấy phần văn kiện dưới bàn, so sánh với con số trên máy tính.

Cuối cùng vẫn là cô nhịn không nổi, "Em vừa mới bôi qua."

"Ừ."

Quan tâm đầy đủ, sự chú ý của anh đã sớm trở lại trên màn hình laptop.

Hả? Như vậy coi như xong? Nỗ lực, phấn đấu nửa ngày giời của cô lại thành công dã tràng sao? Cô còn lâu mới chịu nha.

Không gian chỗ ngồi của máy bay tư nhân rất rộng rãi, cô dứt khoát bò đến chỗ anh, sát lại gần, "Đầu của em thật choáng váng nha."

" Tôi gọi phục vụ lấy thảm lông cho em, ngủ một giấc sẽ tốt hơn đó." Để xuống văn kiện đã nhìn phân nửa, chuẩn bị đóng dấu.

Cô cuống quít cản anh lại, thuận thế nhoài vào ghế dựa của anh, cười nói: "Chúng ta tâm sự được không?"

Anh nhẹ nhàng lật trang giấy, ngước mắt nhìn cô, không hiểu sao cô làm sao mà có thể như vậy, ung dung tự tại dường như từ khi sinh ra đã như vậy làm anh cảm thấy không quen.

"Được không anh?"

"Tôi đang làm việc."

"Ai u, em sẽ không ảnh hưởng đến anh đâu mà." Cô dứt khoát ăn vạ sát gần hơn, "Em bảo đảm không ầm ĩ mà."

Anh rất hoài nghi.

"Này, Thạch tổng giám đốc, Thạch lão đại, anh cùng em trò chuyện, để ý em một lần nữa có được hay không? Em đang cảm thấy chán vô cùng."

Haizz . . . . . Cam đoan của cô có bao nhiêu phần đáng tin đây?

Anh bó tay thở dài, "Tôi có văn kiện muốn xem."

"Chỉ năm phút thôi mà." Cô trực tiếp giơ năm ngón tay, "Trò chuyện chút thôi nha."

Đột nhiên anh cảm thấy hình như mình vừa mới cưới một cô vợ trẻ con còn chưa kịp lớn "Em muốn nói chuyện gì?" Xem ra không có cách nào làm việc rồi, ngón tay anh trên bàn phím chậm lại.

"Anh như vậy rất khó nói chuyện nha." Có thể ở khoảng cách ngắn ngủi như vậy, nhìn anh thật là cảm giác tuyệt vời, vừa ngước mắt có thể nhìn thấy khuôn mặt u buồn của anh, kì thật anh không phải là người đàn ông đẹp trai, tuấn tú, mỗi đường cong đều khắc họa lên vẻ ngoài lạnh lùng, kiên định, đôi môi mang theo một loại tuyệt đối kiên cường, không nhân nhượng, khi cúi đầu xem văn kiện, anh nhíu mày khe khẽ, chuyên chú mà nghiêm túc, mười phần uy nghiêm, chính là một loại khí phách trời sinh có tướng vương giả.

Ánh mắt trượt đến cánh tay cầm văn kiện của anh, áo sơ mi màu xám nhạt được xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, cơ bắp phía trên vì động tác của anh mà hơi hơi rung lên, tràn đầy sức mạnh, nghĩ đến cánh tray của anh đè trước ngực cô…….. Ngừng, không thể nghĩ tiếp nữa, nếu không cô chảy máu mũi là cái chắc.

Ánh mắt có chút khó khăn lại quay trở về trên gương mặt anh, nhìn biểu tình chuyên tâm làm việc của anh, trái tim lại trở nên ngọt ngào chìm đắm.

Cô biết anh năm năm, công tác ở Duệ Sang ba năm, tất cả tin tức viết về anh trên báo, đều cẩn thận đọc qua, cô biết anh xử lý công việc, quả quyết, lý trí, chưa bao giờ hành động theo cảm tính.

Ở trong tập đoàn, mỗi quyết định anh đưa ra đều lấy lợi ích của tập đoàn làm mục tiêu hàng đầu, anh bình tĩnh, anh cơ trí, anh giữ mình trong sạch, không giống những cậu ấm chỉ biết dựa hơi gia đình, thành tích của Duệ Sang hết thảy đều là do nỗ lực của anh, mà tập đoàn xuyên quốc gia Duệ Sang có được nguồn lực hùng hậu như ngày hôm nay, anh dĩ nhiên là công thần lớn nhất.

Cô đã từng chỉ có thể ở cách anh rất xa, lặng lẽ nhìn anh, thích anh, chưa từng nghĩ tới có một ngày, mình có thể gần anh như vậy, có thể trở thành vợ anh, mơ mơ hồ hồ gả cho anh, là một việc vượt quá sức tưởng tượng với trí óc nhỏ bé của cô!

Biết anh yêu người khác, biết cuộc hôn nhân này chẳng qua là tranh hơn thua của hai người yêu nhau, cô vẫn cố tình muốn thử một lần, cho bản thân một cơ hội duy nhất.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là một nữ sinh tầm thường, nhát gan, không xuất sắc, không xinh đẹp, cô căn bản là tự nguyện sống trong bình yên, cố gắng diễn tốt nhân vật người xa lạ qua đường, không hề đòi hỏi thứ không thuộc về mình, cũng không muốn lầm tưởng về một cuộc tình oanh oanh liệt liệt, cho dù cô mãi mãi yêu anh, chỉ có thể hài lòng nhìn thoáng qua anh.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày anh sẽ đưa tay về phía mình, chưa từng nghĩ tới, bọn họ sẽ kết hôn rồi lại ở chung một chỗ. Thì ra là trời xanh rủ lòng thương, cho cô một cơ hội ngàn vàng, cho dù bây giờ, trong lòng anh là bóng hình người con gái khác, cho dù với anh cô cũng chỉ quen thuộc hơn người qua đường một chút thôi, nhưng cô muốn nỗ lực, cố gắng một lần, một lần thôi, vì tình yêu, vì hạnh phúc chính mình.

Thạch Quân Nghị đối chiếu xong số liệu trong văn kiện, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, bên cạnh dường như……….Quá yên tĩnh rồi, anh nghiêng đầu, thẳng tắp đọng lại trong mắt anh là hình ảnh cô vô cùng nghiêm túc, chăm chú nhìn anh.

Cô nhìn bộ dáng của anh, quá mức chuyên chú, giống như toàn bộ thế giới chỉ có anh một người, tim anh dâng lên một con sóng kỳ lạ, lúc này bên tai, không khỏi vang vọng câu nói kia của cô, em thích anh.

Vừa thanh thúy vừa kiên định, không ngừng vang vọng trong đầu anh.

Anh không kiềm chế được xúc động bất chợt kia, vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô, làn da trơn bóng, non nớt, mềm mềm, mang theo một chút trẻ con, ngây thơ mà đáng yêu cực kì "La Mỹ Vi."

"Dạ." Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, thì ra là, cái tên bình thường như thế, cất lên từ miệng anh, lại có thể biến hóa dễ nghe nhường ấy.

"Em thật yêu thích tôi sao?"

"Vâng"

Trong khoảnh khắc này, bất chợt anh tin tưởng thật sự rằng cô thích anh, tin tưởng sự đơn thuần cùng cố chấp đáng yêu của cô.

"Như vậy, chúng ta thử một lần đi." Nhìn sâu vào đôi mắt cô "Có lẽ quyết định cưới em là do kích động, nhưng anh sẽ nghiêm túc với cuộc hôn nhân này, thử, cũng thích em."

Đêm đã khuya lắm rồi, mà đột nhiên cô cảm giác như pháo hoa nở rộng trong lòng, cuộc sống của cô thực sự thêm một niềm hạnh phúc nữa ư?

Cô u mê, ngây ngất không tin vào những gì chính mình vừa nghe thấy.

Anh nói, anh cũng thử thích cô, đây là câu nói cảm động cô nhất khuấy đảo nội tâm nhất mà cô từng được nghe, so với câu “ anh yêu em” lại càng làm rung động góc sâu thẳm trong lòng cô gấp nhiều lần.

Anh cũng không đem hôn nhân làm trò đùa, vẫn rất nghiêm túc, thậm chí anh còn sẽ nghiêm túc với nó. Từ trong đáy sâu nội tâm niềm vui xen lẫn nỗi buồn tràn lên trái tim cô mang theo ấm áp, ngọt ngào.

Thì ra là, ông trời vẫn rất quan tâm cô nha.

"Em đồng ý cùng anh cùng nhau cố gắng sao?" Anh dịu dàng hỏi, như gió xuân ấm áp thoảng qua, làm người chìm đắm, say sưa.

Thế giới của cô trong khoảnh khắc đó bỗng đảo lộn.

"Mỹ Vi?" Cô lại mất hồn rồi, Thạch Quân Nghị lần nữa thở dài, cô thật đúng là tuýp người không biết viết hai chữ chuyên chú thế nào, "Em nghe thấy không?"

"Nghe thấy ạ. . . . . ." Cô lẩm bẩm thì thào như kẻ mộng du, làm sao có thể không nghe thấy chứ, như thế nào lại không nghe được chứ?

"Vậy câu trả lời của em là?"

Đương nhiên là tốt, cô nóng lòng muốn ngồi thẳng dậy, nhưng bả vai lại truyền đến một trận đau nhói, khiến cho toàn thân cô mềm nhũn, ngã thẳng lên đùi anh, tay cô căng đến mức tê dại.

"Em sao thế. . . . . ."

"Được được được, em nói là được." Cô rối rít đứng dậy, nhưng nửa người trên cũng cứng lại, làm sao có thể chống đỡ nổi? Lại té trở về, giãy giụa nửa ngày cũng không dậy nổi.

Cơ bắp bên sườn mạnh mẽ co lại, anh duỗi tay giữa lấy vai cô, "Em đứng dậy trước ."

Cô đáng thương nhìn anh, " Em cũng muốn thế, nhưng mà bả vai em vừa đau lại tê dại nữa." Có thể tư thế của cô quá khẩn trương, chính mình không chú ý tới, hiện tại bả vai như có hàng nghìn cây kim đâm tới, vô cùng khó chịu. Cô thử lắc lắc đầu, gáy lại truyền đến hàng loạt nhức mỏi.

"Vậy thì không nên lộn xộn." Anh cắn răng nhỏ giọng nói ra.

"Vì. . . . . ." Quay đầu, cô sững người lại, sau đó gương mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, bởi vì. . . . . . Cô cảm thấy.

Dưới mặt cô, một nơi nào đó đang phát sinh biến hóa, nong nóng, cứng rắn, vẫn còn đang……Động. Trời ơi, mặt cô vừa vặn chạm vào nơi đó, sau đó còn một mực tại chỗ đó của anh, day tới day lui, vậy mà mình không phát hiện ra.

Mặc dù cô không có kinh nghiệm, nhưng bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi khoa học phát triển, cái gì cần biết cô vẫn biết, "Dạ. . . . . . Thật xin lỗi." Cô sợ tới mức không dám lộn xộn nữa, chỉ có thể ngồi im tại trận.

Anh cúi đầu, muốn khống chế phản ứng sinh lý của mình, nhưng khi thấy cánh môi đang khép mở của cô, cách người anh em của anh không tới một cm, cánh môi mềm mại, bởi vì kinh ngạc mà khẽ hé ra. . . . . . Loại kích thích này, thật sự là. . . . . .

Anh tự tay ôm lấy thắt lưng cô nâng lên, cúi đầu hôn lên cánh môi kia.

Môi của cô mềm mại khó nói thành lời, chỉ cần khẽ chạm, đã tự giác mở ra, mặc anh chiếm lấy, lưỡi của anh liếm mút qua hàm răng cô, lại tham lam tiến vào khẽ uốn lấy lưỡi nhỏ nhắn của cô.

Cô nặng nề thở hổn hển, sợ tới mức cả người run rẩy, đầu lưỡi không lưu loát, cử động cũng không dám cử động. Cô ngây thơ, non nớt làm tim anh rung động không thôi, thở dài ôm cô càng chặt hơn, thân thể cô dán sát trước ngực anh, lúc này anh không thể suy nghĩ được gì, anh chỉ muốn ôm cô, ôm cô, đem tất cả sự nhỏ xinh, nhu nhược, từng chút, từng chút thu vào trong ngực mình, không cho cô lé tránh.

"Ô. . . . . ." Nụ hôn của anh vừa thâm sâu vừa trầm, toàn thân cô nóng bỏng, hít thở không thông, hoa mày chóng mặt, mê loạn, dán vào cổ anh, mềm nhũn vô lực, khi anh đem lưỡi cô ngậm vào trong môi anh, khuấy đảo bên trong, cọ xát, bú mút, thì trong đầu cô trở nên trống rỗng, mạch đập bên cổ dồn dập điên cuồng.

Anh cảm thấy cô có gì đó không thích hợp, thả môi ra, nhìn gương mặt cô sung huyết đỏ bừng, trong lòng không khỏi mềm lòng, "Cô ngốc, dùng mũi hô hấp nào."

"A. . . . . ." Nghe anh nói, cô mới phát hiện mình vẫn đang kìm nén hơi thở, khó trách ngực đau đớn mãnh liệt như vậy.

Cô run rẩy như một chiếc lá khẽ khàng bay trong gió, dựa vào trong ngực anh, nặng nề thở dốc, trái tim đập nhanh ngoài sức tưởng tượng.

Anh hôn cô! Lần thứ hai.

Không giống với nụ hôn nghi thức ở giáo đường, lần này là hôn sâu, môi lưỡi quyện chặt, thì ra hôn có thể tốt đẹp đến nhường này.

Thạch Quân Nghị ôm lấy cô, đối với việc xúc động hôn cô, có một chút giật mình, nhưng không hề hối hận. Anh chưa từng nghĩ rằng bọn họ sẽ tiến triển nhanh như vậy, anh vốn tính toán trong tim mình vẫn còn hình bóng cũ, anh sẽ không cùng cô quá mức thân mật, bởi vì chuyện này đối với cả hai đều không tốt, nhất là đối với cô như vậy là không công bằng.

Nhưng hiện tại xem ra, anh đánh giá quá cao năng lực tự chủ của mình, cũng quá coi thường sự quyến rũ của cô với anh, thân hình nhỏ nhắn, mảnh mai như thế lại có một sức hút kinh người như vậy, chỉ cần ở chung một chỗ với cô, anh dường như mơ mơ hồ hồ, không giống lúc thường, nhưng cái cảm giác này, thật sự là……..Chết tiệt tốt.

Cô run rẩy ngồi trên đầu gối anh, hơi thở dồn dập, đầu hơi nghiêng qua, ánh mắt vô tình quét qua màn hình laptop, sau đó sửng sốt, một lần nữa, ngẩng đầu nhìn anh, không dám tin, khẽ thì thào: "Mạch Đâu."

Anh mà lại dùng công cụ tìm kiếm tra từ khóa Mạch Đâu, là bởi vì lúc trước cô giễu cợt anh không biết Mạch Đâu là ai sao? Trời ạ, ha ha ha ha ha ha. . . . . .

Thời điểm máy bay đáp xuống, Mỹ Vi bị màu xanh ngọc bích màu của biển sâu làm cho choáng ngợp, bờ cát dài trắng như tuyết, nơi này chính là Maldives, được Thượng đế rải xuống một chuỗi trân châu, một mảnh ngọc sáng long lanh rớt xuống, được người đời ngợi ca là “ Thiên đường thất lạc”.

Mộng Huyễn đảo chính là điểm đến của hai người, xuyên qua khu vực giá lạnh mùa đông, đi đến khu vực đảo nhiệt đới này, đập vào mắt là hình ảnh thiên nhiên sinh động, tràn đầy sức sống, khoan khoái làm người ta quên đi buồn phiền! Màu biển cùng màu trời tôn lên màu xanh ngọc bích, khắp nơi một màu xanh biếc, rực rỡ trong không gian là hoa tươi nở rộ, trong không khí tràn ngập hương thơm, làm người ta hít thở khoan khoái, nhẹ nhàng.

Tại nơi này cảnh đẹp muôn nơi, tản ra sức sống mãnh liệt, tựa như trong truyện thần thoại, vị nữ thần chiết nhánh cây, chỉ cần vẩy tay ném ra một nhánh cây xanh nhạt, khắp trời hoa thơm nở rộ, rồi cũng tại nơi đó hiện ta một dòng suối trong mát lạnh.

Yên tĩnh mà đơn giản, thuần túy mà thanh thoát, ở nơi này, mọi muộn phiền cũng theo cảnh sắc tuyệt mỹ trước mắt mà tan vào hư vô.

Giống cái tên tựa như ảo mộng của nó, bao quanh khách sạn là những rừng cây cao lớn, biếc xanh, tươi tốt, mang theo mười phần phong tình của vùng nhiệt đới, nóc nhà màu xám tro, chất liệu từ gỗ thô, thuần phác lại đáng yêu.

Gian phòng của hai người lớn quá mức tưởng tượng, dùng từ xa hoa hình dung vẫn còn khiêm tốn, còn có bể bơi tư nhân, mát lạnh hơi gió biển mằn mặn, lúc mở cửa sổ, đập vào mắt là biển xanh mênh mông tầng tầng lớp lớp, dưới ánh trăng phản chiếu ánh bạc, tuyệt mỹ như bọn họ đã tiến vào nơi tiên cảnh.

Sóng biển nhấp nhô, gió biển thổi nhẹ, có tiếng nhạc truyền đến như có như không vang vọng, bên ngoài cửa số tiếng sóng biển rít gào, làm cho người ta có cảm giác hư hư thật thật.

Mỹ Vi mặc áo choàng tắm, mái tóc ẩm ướt xõa trên vai, đứng bên cửa sổ, nhìn ra những bãi đá xa xăm trong màn đêm, tâm tư hỗn loạn.

Đây là. . . . . . Đêm tân hôn của hai người.

Hai người so với người xa lạ cũng không khá hơn là bao, lại muốn cùng nhau qua đêm……Vừa nghĩ tới thôi mà dạ dày cô đã co rút thật lợi hại rồi, có sợ hãi, có kinh hoảng, có luống cuống, cũng có một chút xấu hổ, nhưng không thể không thừa nhận, cô còn có một tí ti mong đợi, nhất là sau nụ hôn trên máy bay kia.

Buổi chiều cô vẫn bị vây trong trạng thái khẩn trương căng thẳng, cảm giác được trong thân thể, sợi dây kia căng tới mức sắp sửa đứt tới nơi, cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, càng không dám tiếp xúc thân thể cho dù chỉ một chút thôi với anh, ngay cả anh hỏi, cũng chỉ dám một gật hai lắc, ngược lại, Thạch Quân Nghị vẫn thản nhiên, nghiêm túc như cũ, giống như hôn hay không hôn, với anh căn bản là chẳng quan trọng gì cả.

Phát hiện ra điểm này, làm cho cô giận dỗi, được rồi, cô thừa nhận mình không có chút kinh nghiệm nào cả, hôn lên cảm giác ngô nghê, không tốt lắm, nhưng anh cũng không nên không thèm để ý như vậy chứ? Giống như chịu ảnh hưởng của nụ hôn kia chỉ có mình cô thôi ấy.

Nhưng, anh nghĩ cái gì mà lại hôn cô?

Ngón tay cô không tự chủ vạch lên tấm thủy tinh trong suốt, một nét rồi một nét, nội tâm tràn đầy bất an, nghi hoặc.

Anh không thích cô, cô vô cùng rõ ràng, ít nhất thì cũng chưa tới mức độ thích kia.

"Người đàn ông nào cũng vậy sao? Kể cả không thích, cũng có thể ôm, có thể hôn à?" Cô lầm bầm.

"Dĩ nhiên không phải." Giọng nam trầm thấp ở phía sau vang lên, cô sợ hết hồn, chợt xoay người, thiếu chút nữa lại muốn đụng đầu vào cửa sổ sát đất, Thạch Quân Nghị có thể đoán trước hành động của cô, lần này vô cùng nhanh nhẹn, giữ tay cô lại, một lần nữa, cô lại áp sát vào trong ngực anh.

"Anh. . . . . . Nghe được. . . . . ."

"Ừ" Giọng nói hàm chứa ý cười, biểu đạt có bao nhiêu rõ ràng những lời lầu bầu của cô khi nãy, một từ anh cũng không nghe sót.

Mỹ Vi xấu hổ muốn chết, suy nghĩ hay không có nên đấm đất trút giận, thói xấu này của cô phải đổi thế nào mới tốt đây? Luôn vô thức nói ra suy nghĩ trong lòng mình, bây giờ lại còn bị anh nghe được, vậy chẳng phải anh sẽ biết, thật ra thì cô một mực nghĩ tới nụ hôn buổi xế chiều sao hả?

Trời ạ, sóng thần đại nhân ơi mau tới cuốn cô đi, ack, vẫn là thôi vậy, sóng thần đại nhân đáng sợ lắm.

Anh nhìn thấy biểu tình xấu hổ muốn chết của cô, một lần nữa cảm nhận được từ sâu thẳm trái tim, dâng lên vui vẻ. Cô bé này thật là mâu thuẫn, có lúc gan cũng rất lớn, có lúc lại vô cùng nhút nhát, có thể chẳng ngại ngần thổ lộ với anh, nhưng cũng bởi vì chút xíu chuyện nhỏ mà thẹn thùng muốn chết.

Phụ nữ xuất hiện trong cuộc đời anh, có cao ngạo tự tin, có cung kính nhún nhường, chưa từng có người nào như cô, hấp tấp mà mơ hồ, đáng yêu mà đơn thuần, ở cùng cô một chỗ, cảm giác này anh chưa từng trải nghiệm qua nhẹ nhõm vui sướng, tâm tình cũng trở nên rất tốt, bất giác lại mỉm cười.

Dù là, tâm tình có bết bát nhất như hôm nay, cũng không ngoại lệ.

Tựa như cảm giác hôn cô hôm nay thật sự quá tuyệt vời, ôm cô vào trong ngực, anh lập tức muốn hung hăng hôn cô, loại xúc động mãnh liệt này khiến cho một người luôn lý trí, tự chủ như anh cảm thấy kinh ngạc, ngược lại không biết nên phản ứng thế nào cho phải, chỉ có thể cố gắng kiềm chế chính mình, không nên quá vội vàng.

Thạch Quân Nghị anh chưa từng đối với người con gái nào có cảm giác như vậy. Cho dù đối phương là Đồng Giai Thiến, người từ nhỏ đến lớn, tỉ mỉ đi bồi dưỡng cảm tình, anh cho là mình và cô ấy vĩnh viễn ở chung một chỗ, cũng tốn tâm tư đi che chở, đi duy trì phần tình cảm này, đáng tiếc cuối cùng vẫn nhận về sự thất vọng. Tính cách của anh luôn luôn trầm ổn, không dễ dàng buông tha, nhưng một kia đã quyết định buông tay, vậy thì tuyệt đối không thể quay lại. ( kết Nghị ca rùi đó )

Cho nên khi Đồng Giai Thiến lấy hôn nhân ra uy hiếp anh chọn lựa, anh quyết định cùng người con gái khác kết hôn, chặt đứt tất cả mọi đường lui cho mình, nói anh khinh suất cũng đúng mà nói anh đã hoàn toàn thất vọng về cô cũng được. Anh bình sinh hận nhất là bị uy hiếp, mà khiến anh ghét nhất chính là Đồng Giai Thiến biết rõ anh yêu cô, nhưng vẫn như cũ ỷ vào tình yêu đó, hết lần này đến lần khác làm theo ý mình cho dù là yêu đến điên cuồng, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, không phải làm ra chuyện gì cũng có thể được tha thứ.

Ít nhất lần này cô đã chạm đến giới hạn thấp nhất của anh rồi, cho nên anh mới chọn cùng La Mỹ Vi kết hôn.

La Mỹ Vi là một việc ngoài ý muốn trong cuộc đời anh, thời điểm kích động nhất trong cuộc đời anh, cô xuất hiện.

Tại sao lại chọn cô? Trong mấy cô gái đó, thật ra cô chính là người không bắt mắt nhất, nhưng kì là thay, anh lại thấy được cô. Có thể ánh mắt cô nhìn anh khi đó quá mức chuyên chú, cũng có thể là nét mặt cô quá phức tạp, anh bị khuất phục, tại thời điểm tức giận cùng kích động, anh cầu hôn cô.

Cô đáp ứng, thật ra cũng không ngoài dự tính của anh. Thế giới này, có cực ít cô gái có thể cự tuyệt lời cầu hôn của người thừa kế tương lai của tập đoàn Duệ Sang, cô cũng không ngoại lệ, nhưng về phần vật chất, cô lại không muốn!

Từ nhỏ anh được giáo dục, chẳng có việc gì mà không mưu cầu tiền bạc, mà cũng chẳng có việc gì mà mình không mất gì mà lại được kết quả tốt, có đi thì có lại, vậy mà cô chỉ đơn giản là vì thích anh thôi.

Cô không phải hoàn toàn không có ước mong nhưng cô muốn mình cho đi thì được nhận lấy, trong lòng anh rõ ràng ràng không nhất thiết là anh không thể không cho cô thứ cô muốn.

Rất lạ kỳ, anh cũng không nên tin tưởng tình cảm của cô, nhưng khi cô hướng anh thổ lộ, anh thật sự tin tưởng rồi. Cùng cô tiếp xúc chỉ một ngày thôi, những bức tường niềm tin kiên cố trong lòng anh đang từ từ sụp đổ.

Cô đối với anh có sức ảnh hưởng cực mạnh, mà phần ảnh hưởng này, là anh tự nguyện dâng lên, anh không hề hối hận.

"La Mỹ Vi, đàn ông không phải muốn ôm liền ôm, muốn hôn liền hôn, ít nhất tôi không phải." Anh cúi đầu, nhẹ nhàng nói bên tai cô.

Còn có chút thể diện nào để mất nữa sao?

Mỹ Vi ngước đầu, nhìn chiếc cằm kiên nghị của anh, đường cong lạnh lùng kia như nói cho cô biết anh có bao nhiêu cố chấp cùng nghiêm túc, nhưng cô cũng thấy được trong khoảng giữa đó có hơi lõm nho nhỏ, lại có thể khiến cô cảm thấy hấp dẫn chết người.

Ánh mắt cô say mê, suy nghĩ lại không biết trôi đến đại dương xa xôi nào rồi, Thạch Quân Nghị than thở, nên trách mị lực của anh không đủ, hay nên cảm thán đường cung phản xạ của cô cũng quá lớn rồi? Thời đi học của cô chắc chắn làm tức chết rất nhiều thầy cô, bởi vì lực tập trung của cô cũng âm quá mức quy định rồi.

Được rồi, nếu cô đang suy nghĩ vấn đề khác, vậy không cần tiếp tục chủ đề trước nữa, anh thả tay, buông cô ra.

Ai ngờ ai đó cư nhiên úp sấp trên vai anh, vươn tay phủ lấy cằm anh,, "Tổng giám đốc, em cảm thấy anh rất đẹp trai nha."

Anh. . . . . . Bị trêu ghẹo rồi sao?

Trước đó cô vẫn còn đang thẹn thùng không phải sao?

Làm sao tâm tình sẽ biến hóa nhanh như vậy?

Thạch Quân Nghị không có phương pháp phản ứng kịp, kiểu nữ sinh không có trả bài như người thường này, anh thật sự là bó tay rồi, có phải anh già rồi hay không? ( anh già? )

Sáu tuổi chênh lệch, cũng không tính là quá xa xôi đi.

Anh ho nhẹ một tiếng, lui về phía sau mấy bước, "Khuya lắm rồi, em đi nghỉ ngơi đi."

"Anh là đang thẹn thùng à?" Cô giống như phát hiện ra châu lục mới, mắt trợn to nhìn anh.

Thanh âm từ cuống họng khẽ tăng lực, "Không có."

"Không có?" Cô tiến sát đến anh, cố ý quan sát từ trên xuống dưới, "Em xem rõ ràng có mà, này, tổng giám đốc, nói một chút đi..., có phải trước kia không có người khen qua anh lớn lên rất đẹp trai hả?"

Người nào sẽ có gan trực tiếp nói như cô chứ? Hơn nữa, anh tự nhận mình không phải soái ca, người này có phải mắt có vấn đề không, đôi mắt anh chớp chớp, từ chối phát biểu ý kiến.

"Xấu hổ nha?" Cô cười như địa chủ được mùa, không ngờ có một ngày, có thể không thua dưới tay anh rồi, " Hiện tại em mới phát hiện, thì ra là tổng giám đốc cũng đáng yêu như thế nha. . . . . ."

Anh cúi đầu hôn lên miệng nhỏ xinh của cô, rất ngắn ngủi, dạo đầu như là tùy ý hôn, nhưng kết thúc thì lưỡi của anh từ trong môi cô thong thả rút về, lập lờ ở bên môi cô liếm qua, "Dạy em một chuyện."

"Gì cơ. . . . . ." Răng nanh sắc bén của cô lập tức bị trộm đi, gương mặt hồng lợi hại, mắt một mảnh mịt mờ, mỗi lần, chỉ cần anh vừa chạm đến cô, lý trí của cô lập tức bị biến mất, cả người mềm nhũn.

"Đàn ông không thích bị nói đáng yêu." Anh ôm thắt lưng cô, để cho cô dính sát vào người anh, "Nhất là tôi." Bàn tay anh ở trên lưng mềm mại của cô, dịu dàng vuốt ve, theo động tác của anh, mỗi cái lại làm cho thân thể cô như keo dính chặt trên người anh.

Vào giờ phút này, cô hoàn toàn bị anh quản chế, trong lòng bàn tay anh, nữ tính như vậy, động lòng người mà ngọt ngào, tựa như hương thơm hoa hồng, mà lại vô cùng thích hợp với anh.

"Anh sẽ. . . . . . Như thế nào?" Ngữ điệu có một loại mập mờ không rõ, gương mặt của cô đến gần cổ của anh, hơi thở ấm nóng phả trên da anh.

Cơ bắp của anh co chặt, không xác định được, cô đang khiêu khích mình, hay là, trò đùa dai?

"Em sẽ biết ngay thôi ." Cánh tay hơi dùng sức một phen ôm lấy cô, đi vào phòng ngủ.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...